Hi Du Hoa Tùng

Chương 490: Lưu Phong sính uy



Lão hoàng đế sắc mặt lạnh lẽo, thầm nghĩ hỏng rồi, tên Lưu Phong này chẳng lẽ lại muốn nhận thua sao?

Dọa người ta sao? Còn chưa đánh mà đã muốn chủ động nhận thua sao, ngươi làm vậy thì Hoa Hạ đế quốc ta còn mặt mũi nào nữa. Lão hoàng đế bắt đầu hối hận rồi, bản thân làm sao lại đáp ứng Lưu Phong chứ.

Vũ Quy trộm cười, bởi vì hắn và lão hoàng đế suy đoán cũng giống nhau, đều nghĩ rằng Lưu Phong chủ động nhận thua. thật là mất mặt.

"Hầu gia, mặc dù ngươi đã chủ động nhận thua, nhưng mà ta đối với ngươi vẫn rất kính trọng. Dù sao ngươi và ta chiến đấu lực chênh lệch rất lớn. Ngươi đã có dũng khí như vậy, thật rất đáng khen" Kiều Bổn Nhất Lang vì không muốn gây mâu thuẩn với Hoa Hạ đế quốc, chủ động nói tốt cho Lưu Phong.

Lão hoàng đế nghe Kiều Bổn nói như vậy, trong lòng đối với võ sĩ Phù Tang cũng có chút thiện cảm, tên thỏ tế tử này coi như biết cách làm người. Bất quá không ngờ Lưu Phong thật sự làm hắn quá thất vọng. Nếu không phải còn nhờ hắn lo chuyện quân lương, bằng vào việc hôm nay làm mất mặt đế quốc, lão hoàng đế quyết không tha mạng cho hắn.

"Chờ một chút, Kiều Bổn huynh, ngươi nói cái gì, ai chủ động nhận thua?" Lưu Phong bực mình, cảm thấy bị võ sĩ quỷ tử hiểu lầm.

Kiều Bổn kinh hãi, thầm nghĩ không phải chuyện này sao?

Lão hoàng đế cũng nhếch mũi lên, chủ động nhận thua mà còn doạ người, lại biểu hiện dối trá như vậy, không phải muốn doạ người hay sao?

Hắc ảnh vẫn không nói gì, lạnh lùng nhìn Lưu Phong, hiểu ra chuyện không phải đơn giản như vậy.

"Bệ hạ, có lẽ chúng ta đã hiểu lầm rồi" Hắc Ảnh cẩn thận nói.

Lão hoàng đế hừ lên một tiếng, đang muốn lên tiếng, nhưng lại không nghĩ rằng Lưu Phong khinh miệt nói với Kiều Bổn: "Kiều Bổn huynh, ta nghĩ huynh hiểu lầm, ta không có chủ động nhận thua, ta sở dĩ kêu ngừng lại là vì ta cho rằng ngươi không xứng làm đối thủ của ta"

"Cái gì?"

Nghe Lưu Phong nói như vậy, không chỉ có Kiều Bổn giật mình, ngay cả lão hoàng đế với các quần thần xung quanh cũng đều giật thót. Mọi người nghĩ hắn muốn đùa với thần chết sao, một số âm thầm mắng hắn vô sỉ. Chuyện đến nước này mà hắn còn dám mạnh miệng, da mặt người này tuyệt đối là dày đệ nhất Hoa Hạ đế quốc.

"Hầu gia tôn kính, ta không nghe lầm chứ, ý ngươi nói là ta, võ sĩ vĩ đại của Phù Tang không xứng là đối thủ của ngươi sao?" Kiều Bổn muốn cười nhưng không cười ra tiếng. Bởi vì lời nói của Lưu Phong đối với hắn mà nói, là một sự vũ nhục.

Lưu Phong lạnh nhạt cười: "Ngươi không có nghe sai, sự thật quả thật như thế, chiến đấu lực của ngươi so với ta thua kém rất xa, không xứng là đối thủ của ta. Ta yêu cầu ngươi có thể sử dụng chiến thuật quần chiến. Phái ra vài tên võ sĩ rồi đồng thời cùng ta tỉ thí"

Lời này vừa nói ra, lại khiến cho mọi người xầm xì.

Vũ Quy vội hỏi: "Hầu gia, làm như vậy không phải nói chúng ta lấy nhiều hiếp ít sao? Cho dù là thắng, cũng không có hay ho gì." Vũ Quy hiểu được Lưu Phong rất âm hiểm, biết rõ mình đánh không lại, lại nghĩ ra kế sách như vậy. Kết quả thua cuộc rồi nói bên mình lấy nhiều thắng ít.

Sự thật thì lão hoàng đế cũng nghĩ như vậy.

"Hảo tiểu tử, quả nhiên là vô sỉ."

Hắc ảnh lại không nghĩ vậy. Trực giác nói cho hắn biết, chuyện tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài như vậy.

"Không được, nhanh phái vài người lên đi. Nếu không các ngươi nên chủ động nhận thua cho rồi." Lưu Phong nhất khẩu cự tuyệt.

Kiều Bổn tức giận quát lên: "Hầu gia, không nên ép người quá đáng như vậy, đối phó với ngươi chỉ một mình ta là đủ rồi"

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Ngươi căn bản không đủ tư cách cùng ta động thủ" Lưu Phong bây giờ thương tích đã lành, cho dù là cao thủ Nguyên Thần kỳ đến cũng có thể chiến đấu một trận. Đối với một Kim Đan hậu kỳ Hắc ám võ sĩ như thế này, hắn quả thật không xem ra gì. Hắn cuồng ngạo, nhưng đích xác là có tư cách.

Quay lại, Lưu Phong nói với Vũ Quy: "Ô Quy đại nhân, nhanh phái thêm người, nếu không các ngươi nên chủ động nhận thua đi"

Vũ Quy cắn răng, căm hận nhìn Lưu Phong một cái, xoay người lại phái ra ba gã Hắc Ám võ sĩ, mặc dù không phải Kim Đan hậu kỳ, nhưng cũng là Kim Đan sơ kỳ.

Lưu Phong lại không nghĩ vậy. Bất quá hắn phỏng chừng phái ra nhiều người như vậy, hiển nhiên người Phù Tang đối với chuyện Cao Lệ Tam vương tử rất coi trọng.

Lưu Phong thậm chí có ý nghĩ rằng: "Chẳng lẽ lão hoàng đế nói đúng, Cao Lệ Tam vương tử thật sự là con của Thiên Hoàng"

Lão hoàng đế sắc mặt trầm lại, không biết tên Lưu Phong này cuối cùng muốn làm cái gì?

Hắc ảnh cũng bị hí lộng đến hồ đồ, rõ ràng khí tức của Lưu Phong chỉ biểu hiện là Kim Đan sơ kỳ mà thôi, hắn như thế nào lại dám lớn mật như vậy, dám khiêu chiến với bốn gã hắc ám võ sĩ này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lưu Phong nhìn lướt qua bọn Phù Tang võ sĩ, lắc đầu trầm giọng nói: "Các ngươi cũng không nên lãng phí thời gian, lên hết đi."

Trương Tử Ngưu đối với Lưu Phong không có một tia nghi ngờ nào, hắn không phải người tu chân, hắn không nhìn ra chiến đấu lực của đối phương, hắn chỉ biết là Lưu Phong chắc chắn sẽ thắng.

Hắn trước tiên đứng dậy, liều mạng vỗ tay cổ vũ."Hảo. hảo. hầu gia tất thắng. ha. ha. Hầu gia tất thắng. Hầu gia, chúng ta là quốc gia lễ nghĩa, ngàn vạn lần không được hạ thủ giết người."

Vũ Quy tức khí, hận không tát vào mặt Trương Tử Ngưu cho vỡ mõm.

"Lưu ái khanh, nhất định phải hạ thủ lưu tình." Lão hoàng đế thở dài một tiếng, cũng giả bộ dặn dò một tiếng.

Vũ Quy cũng tràn đầy nộ hỏa."Võ sĩ, không được quá tay giết chết hầu gia đó".

Hoa Hạ đại đế liếc mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: "Đại ngôn làm gì" Tuy nói thế, nhưng lão hoàng đế hiểu được Lưu Phong không ổn rồi.

Vũ Quy cả người run lên, không úy kỵ gì nữa, ngẩng đầu lên nhìn Hoa Hạ đại đế: "Bệ hạ, võ sĩ chúng ta dám chắc sẽ không thua, chúng ta chỉ hy vọng sau khi chúng ta thắng, quý quốc không nói bởi vì chúng ta nhiều người mà hối hận."

Hoa Hạ đại đế cắn răng, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: "Ngươi yên tâm, người thua chỉ có thể là các ngươi. Võ sĩ của các ngươi, trong mắt ta, bất quá chỉ là rác rưởi mà thôi." Đả kích lòng tin, đây gọi là tâm lý chiến. Haha. ta thật là quân chủ anh minh mà.

Vũ Quy bị lời nói của lão hoàng đế làm cho đôi mắt rực lửa, phẩn nộ hét lên."Hỡi các võ sĩ anh dũng, toàn lực ra tay cho ta, chỉ cần không đánh chết người là được."

Lưu Phong cười hắc hắc: "Ô Quy đại nhân, lời này ngươi nói đúng, chỉ cần không đánh chết người là được." Vốn Lưu phong chỉ muốn điểm tới là thôi, nhưng mà nghe Vu Quy nói như vậy, lại thay đổi chủ ý, chỉ cần không chết người là được. Đem lực lượng tựu phế đi.

Vũ Quy nếu biết rằng, chỉ vì một câu nói của mình mà mất đi bốn gã hắc ám võ sĩ, ắt hẳn hắn sẽ rất hối hận.

Lưu Phong hít một hơi dài, trong cơ thể lực lượng nhanh chóng tập trung, một cỗ khí thế cường đại nhất thời tản ra, chỉ nghe hắn quát lớn: "Các ngươi cùng lên đi."

Kiều Bổn kiềm chế không được, lửa giận trong lòng trào lên, xuất ra trường kiếm Phù Tang, một kiếm hướng thẳng vào thủ cấp của Lưu Phong chém xuống.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, loại trình độ công kích này đối với hắn mà nói, cơ hồ không có cơ hội. Hắn thậm chí không thèm tránh né và chống cự, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ nhìn.

Lão hoàng đế nóng nảy vội vã hỏi Hắc ảnh: "Hắn như thế nào không đánh, như thế không phải sẽ tiêu sao?"

Hắc ảnh suy nghĩ một chút, không có lên tiếng, ý bảo lão hoàng đế nên tiếp tục xem đi.

Đại bộ phận người ở đây căn bản là không hiểu được Hắc Ám võ sĩ ra tay như thế nào, nhưng cũng cảm ứng được một cỗ lực lượng cường đại, bọn họ thầm nghĩ Lưu Phong chắc tiêu rồi.

Trương Tử Ngưu thậm chí lo đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, ánh mắt chuyển hướng về phía lão hoàng đế, hy vọng bệ hạ ngăn cản.

Nhưng lão hoàng đế thủy chung vẫn làm bộ, làm như không nhìn thấy.

Sự thật trong lòng lão rất là lo lắng, Lưu Phong mà chết lão còn không lo lắng sao? Chuyện quân lương làm sao giải quyết?

Đột nhiên, kỳ tích xảy ra, chỉ nghe hiện trường"oành" lên một tiếng, một bóng người bay ra ngoài.

Tiếng nổ qua đi, mọi người cũng đều thấy rõ, người ngã xuống đương nhiên là. hắc ám võ sĩ. kia.

Từ thương thế của hắn mà xem, hắn tựa hồ bị Lưu Phong đánh một quyền vào mặt, khuôn mặt sưng đỏ lên một cục, há mồm hộc ra vài cái răng.

Kiều Bổn nghiêm mặt, vẻ mặt lộ vẻ không thể nào tin được.

Lưu Phong bộ dáng làm ra vẻ vô tội, mẹ nó, trách ta sao được? Ta tu vi nguyên thần còn không sợ, ngươi chỉ là kim đan kỳ mà dám đấu với ta. Không thể trách ta được.

Sự thật thì Kiều Bổn Nhất Lang cũng có chút bị oan uổng, nếu không phải hắn khinh thường, không xuất toàn lực ra ứng chiến, cho dù Lưu Phong tu vi mạnh hơn hắn mấy lần, nhưng cũng không thể một chiêu đả bại được.

Đáng tiếc, thiên hạ không có chuyện hối hận mà được.

"Giết. !"

Ba gã Phù Tang võ sĩ thấy Kiều Bổn bị đánh bại, đồng thời nhảy lại, cùng nhau rút đao hướng thủ cấp Lưu Phong chém xuống.

Lưu Phong vẫn khinh thường, cười cười như trước, thi triển Thất Tinh bộ pháp, thân thể mạnh mẽ xoay tròn, một cơn lốc bốc lên hướng đến ba gã Kim Đan Sơ kỳ hắc ám võ sĩ kia.

"Oành. !"

Một tiếng nổ mạnh vang lên, ba gã Hắc Ám võ sĩ bị một cổ lực lượng cường đại trực tiếp đánh bay ra ngoài vài chục trượng, rơi phịch trên nền đá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.