Hi Du Hoa Tùng

Chương 500: Nguyên lai chỉ là hiểu lầm



Câu nói cuối cùng của lão hoàng đế làm cho Lưu Phong hơi kinh hãi. Suy đoán lúc nãy tựa hồ chính xác, lão hoàng đế chắc đã biết rồi.

Chết cũng không nhận.

Lưu Phong hít một hơi khẩu khí, điềm nhiên nói: "Bệ hạ, vi thần chẳng biết cuối cùng đã làm chuyện gì có lỗi với người?"

Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu, nói đầy ẩn ý: "Lưu ai khánh, có một số việc không nói rõ vẫn tốt hơn".

Lưu Phong có chút hoảng sợ, bất quá lại hỏi thẳng: "Bệ hạ, vi thần thật sự không biết".

Hoàng đế đứng dậy, chậm rãi đi đến vài bước, liếc mắt nhìn hắn một cái nói: "Nghe nói ngươi đã liên lạc với Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý?"

Lưu Phong cảm thấy bực mình, chẳng lẽ là vì chuyện này? Chính là việc này làm sao có lỗi với hắn được. Chẳng lẽ lão hoàng đế là gay sao, Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý là người của hắn. Hắn không hy vọng Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý rời khỏi kinh đô hay sao.

"Tối hôm qua ngươi qua đêm với Kim Vận sao?" Lão hoàng đế không chút đổi sắc hỏi.

"Nghe nói, ngươi muốn sử dụng binh mã hoàng thành hả?"

Lưu Phong vã mồ hôi, lão hoàng đế tựa hồ đem hết chuyện của mình tối qua kể lại.

"Nguy rồi." Lưu Phong đột nhiên minh bạch, lão hoàng đế này đang ám chỉ bản thân mình đây.

Quả nhiên, lão hoàng đế hỏi: "Lưu ái khanh, bây giờ đến ngươi đó?"

Lưu Phong lắc đầu: "Thần vẫn chưa rõ ạ!"

"Ngươi còn chưa rõ?" Lão hoàng đế sắc mặt trầm xuống hỏi: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta nói trắng ra hay sao?"

Lưu Phong nghe được lạnh cả xương sống, tóc gáy dựng đứng, xét từ tình huống bây giờ, lão hoàng đế tựa hồ hiểu rất rõ chuyện của hắn.

"Vâng, thần chính là vẫn chưa rõ ạ. ?" Lưu Phong có chút do dự.

Nếu lão hoàng đế đã mười phần nắm chắc, cho dù hắn thà chết không nhận cũng không phải là biện pháp. Huống chi nam tử hán đại trượng phu, phải có chút đảm lược chứ. Nếu đã làm, không thể cả đời co đầu rụt cổ làm rùa ô quy được. Hơn nữa Lưu Phong cũng lo lắng, lão hoàng đế sẽ xuống tay đối với Ân Quý Phi.

Đây chính là điểm phiền toái nhất.

Không nói bản thân mình và Ân Quý Phi làm ra chuyện bất thường này, chỉ nói lẽ thường là luân thường đạo lý cũng không hợp. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đối với Ân Tố Tố và Ân Nguyên Đạo cũng không tốt.

Lưu Phong thoáng nghĩ nhanh, sự thật cho dù hắn nhận, lão hoàng đế cũng không có khả năng truyền việc này ra ngoài. Vì như vậy là đại sỉ nhục, hắn cũng chỉ có thể cắn răng, bấm bụng mà xử lý thôi. Căn bản cũng không dám đường hoàng xử lý.

"Thần không biết ạ." Lưu Phong quyết định thử một chút: "Vi thần quả thật không làm chuyện gì có lỗi với bệ hạ".

"To gan! Chuyện đến nước này ngươi còn muốn chối bỏ sao" Hoàng đế sắc mặt thay đổi, long nhan giận dữ: "Bây đâu, bắt lấy Lưu Phong cho ta!"

Lập tức, Chân Long Vệ ngoài điện bao vây lấy Lưu Phong.

Hắc Ảnh mặc dù không biết lão hoàng đế vì sao bắt Lưu Phong, nhưng mà hiểu được chuyện này không ổn, vội vàng khuyên bảo: "Bệ hạ, xin hãy bớt giận, đừng quên chuyện quân lương ạ."

Lão hoàng đế nhíu mày, đầu đang bốc khí. chuyện quân lương đến giờ còn chưa lo được, cũng không thể không khách khí đối với Lưu Phong. Mẹ nó, là hoàng đế mà còn phải nhịn nó.

"Các ngươi lui ra hết đi" Lão hoàng đế nhẹ nhàng khoát tay nói với Chân Long Vệ.

Lưu Phong hét lớn một tiếng nói: "Bệ hạ, vi thần không hiểu, vì sao hoàng thượng phải đối đãi như thế với vi thần, vi thần rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với người?"

Biết lão hoàng đế không có chứng cứ. Nếu nghe Lưu Phong nói như vậy, người ta sẽ nghĩ rằng hắn bị oan uổng.

Lão hoàng đế cười nhạt nói: "Lưu Phong, ta lại hỏi ngươi, Thường quý phi bị quỷ nhập vào, ngươi còn nhớ không?"

"Hạ thần nhớ rõ, ác quỷ nhập vào Quý phi nương nương còn bị thần tiêu diệt mà" Lưu Phong bình tĩnh trả lời.

"Hảo, nhớ kỹ là tốt, ta đây hỏi lại ngươi, ngươi làm thế nào để trừ ác quỷ trong người Thường quý phi". Lão hoàng đế thấy Lưu Phong cứ trả lời từng phát một, giả ngây giả dại, liền liên tục hỏi tiếp.

Lưu Phong đang muốn trả lời, hoàng đế đột nhiên nói: "Hắc Ảnh tiên sinh, ngươi về trước đi" Bị người cắm sừng, lão hoàng đế không muốn bị người khác biết.

Hắc Ảnh nghe vậy, cũng không nói lời nào, nhất thời hóa thành một đạo hắc vụ theo khe hở trong phòng nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Sắc mặt Lưu Phong có chút hòa hoãn: "Bệ hạ, người nói thần làm chuyện có lỗi với người, tựu ám chỉ việc này hay sao?"

"Ngươi nghĩ sao?" Lão hoàng đế tức giận đến bốc hỏa, lão tử thân làm nhất quốc chi quân, mà lại bị ngươi cắm sừng, chuyện đại sự như thế, Lưu Phong ngươi lại làm ra bộ dáng thản nhiên, không có gì.

Lưu Phong tâm trạng lo lắng nửa ngày trời bây giờ mới thoải mái một chút, nguyên lai là chuyện của Thường quý phi bị lão hoàng đế biết. Chuyện này thì có gì quan trọng chứ. Thứ nhất là Thường quý phi đã chết. Thứ hai ngày đó quả thật là trừ quỷ.

"Lưu ái khanh, bây giờ ngươi biết là chuyện gì rồi sao?" Sau khi kích động, lão hoàng đế thần sắc cũng hòa hoãn rất nhiều.

Ta hiểu, nếu không phải chuyện liên quan đến Ân Quý Phi, Lưu Phong cũng an tâm rất nhiều: "Bệ hạ, ngày đó trừ quỷ cho quý phi nương nương quả thật có chút đường đột, kỳ thật thần cũng không muốn làm như vậy, nhưng mà nương nương bị ác linh xâm nhập, lúc đấy dưới tình huống ấy, đó là phương pháp lựa chọn duy nhất. Nếu không, đợi khi ác linh và thân thể của quý phi nương nương dung hợp, đến lúc đó sợ không kịp."

Lão hoàng đế hơi nhíu mày: "Đây là ý gì?"

"Bệ hạ, người còn chưa biết lai lịch của ác linh đó hay sao?" Lưu Phong cố ý hù dọa lão hoàng đế: "Ác linh đó là ác quỷ tu luyện ở Tây Côn Lôn đã ngàn năm, mà Thường phi nương nương là thân thể thuần âm, nếu ác linh thành công chiếm cứ thân thể Thường phi nương nương, lực lượng sẽ hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó cho dù là toàn bộ lực lượng của tu chân giới quy tập về, cũng vị tất tiêu diệt được nàng. Hơn nữa, người biết rằng tu chân giới là nước xa không cứu được lửa gần. Dĩ nhiên, với lực lượng của Ác linh, đợi đến khi cao thủ tu chân giới tới thì sợ rằng ngay cả hoàng cung, thậm chí cả kinh đô đều đã tiêu rồi."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Lão hoàng đế thấy Lưu Phong nói xong, có chút bán tín bán nghi.

"Đương nhiên là thật" Lưu Phong tiếp tục hù dọa: "Bệ hạ bên người cũng có cao thủ tu chân, nếu không tin, người có thể đi hỏi bọn chúng, bọn chúng có khả năng tiêu diệt được ác linh hay không?"

Không cần hỏi, nếu Thiên Sư Đạo và Chân Long Vệ có biện pháp, lão hoàng đế cũng sẽ không nghĩ đến Lưu Phong.

Mắt thấy thần sắc của lão hoàng đế hòa hoãn lại rồi, Lưu Phong nhân cơ hội nói: "Bệ hạ, việc này cho dù người không nói, kỳ thật người cũng biết rằng thần là người có gia thất mà, người không biết lúc ấy thần quyết định làm ra chuyện như vậy, phải dùng hết tất cả dũng khí đó nha? Thần làm như vậy, đầu tiên là xin lỗi thê tử Tố Tố, hơn nữa, lúc ấy Thường quý phi đã bị ác linh xâm chiếm, người không biết diện mạo kinh khủng cỡ nào đâu. Chính là thần không còn sự lựa chọn, vì thiên hạ chúng sanh, thần chỉ có thể hy sinh. Bệ hạ, người nói xem, nếu là người, người làm sao bây giờ? Một bên là thiên hạ chúng sanh, một bên là vinh nhục của bản thân".

"Bệ hạ, thần biết rằng người nhất định trách tội thần, thần đã cắm sừng bệ hạ? Nhưng mà người không nghĩ đến rằng Thường quý phi trong lúc đó không phải là Thường quý phi nữa, nói rõ ra, lúc đó thần cùng với ác quỷ làm nên chuyện. đó. a. Đời này của Lưu Phong, chuyện xui xẻo nhất là chuyện này. Vốn thần không muốn nghĩ đến việc này, nhưng mà bệ hạ." Lưu Phong nói xong, từ trong khóe mắt như muốn trào ra hai dòng nước mắt.

Lão hoàng đế nghe Lưu Phong nói xong, thấy tình chân ý thật, trong lòng có chút áy náy.

Thật là trung thần a. thật là ủy khuất cho hắn a.

Vì thiên hạ chúng sanh, hắn điềm nhiên dám hy sinh lớn như vậy.

Vốn hắn đã chịu ủy khuất rồi, nhưng mà ta hết lần này đến lần khác còn muốn hỏi tội, còn muốn nhắc đến chuyện thương tâm của hắn. Thật là, xem ra ta thật già rồi, già mà còn ngu nữa.

Lưu Phong ra sức hí lộng, làm cho lão hoàng đế trong lòng áy náy không thôi.

"Ái khanh, ngươi bị ủy khuất lớn như vậy, sao không nói sớm a, làm cho ta lại thương tổn ngươi nữa?" Lão hoàng đế nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Phong.

Lưu Phong thở dài một tiếng: "Thần thụ ủy khuất không dám nói gì, chỉ sợ bệ hạ hiểu lầm thôi".

"Ái khanh, là ta không tốt, ta không tên tin sàm ngôn của người khác" Lão hoàng đế sắc mặt trầm xuống, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Bây đâu, đem Tiểu Phú Quý xuống trảm thủ cho ta".

Lưu Phong cả kinh, gấp rút hỏi: "Tiểu phú quý là ai ạ?"

"Ái khanh, Tiểu phú quý chính là tiểu thái giám hôm đó mời ngươi vào cung. Hắn biết ngươi làm chuyện này, tự nhiên sẽ không buông tha cho ngươi." Lão hoàng đế giải thích vài câu.

Lưu Phong tựa hồ hiểu được, bản thân mình và Thường quý phi ngày đó làm việc, dưới giường có một gã tiểu thái giám trốn trong đó, trách không được lão hoàng đế lại biết.

Tiểu phú quý a Tiểu phú quý, ai biểu ngươi nhiều chuyện, làm cho ta lo lắng một trận, ngươi đáng chết a.

"Bệ hạ, bất kể ra sao, vi thần cũng đã xúc phạm thân thể Thường phi nương nương, xin bệ hạ trách phạt" Lưu Phong dối trá nói.

Quang mang chợt động trong mắt hoàng đế, hắn nhẹ giọng nói: "Ái khanh, chuyện này là hiểu lầm thôi. Bây giờ hiểu lầm đã giải tỏa, còn trách phạt gì nữa chứ. Nhớ kỹ, ngươi làm chuyện đó với ác linh, không phải là với phi tử trẫm, biết không?" Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt hoàng đế hiện lên một tia lệ quang, đôi mi khẽ nhướng lên, hiển nhiên là đang muốn ngầm cảnh cáo Lưu Phong phải kín miệng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.