Ngưng Nguyệt đại sư ánh mắt ngừng chuyển: "Có rất nhiều chuyện ngươi không phải muốn như thế nào thì đều như thế nấy. Ta thừa nhận cảm tình của ngươi và Đình Nhi rất sâu sắc. Ta cũng biết ngươi đối với Đình nhi rất tốt. Vốn ta cũng không muốn xen vào nữa. Hết thảy đợi đến đại hội tu chân rồi giải quyết luôn. Nhưng bây giờ xuất hiện một tình huống buộc ngươi và Đình Nhi phải xa cách."
Lưu Phong thanh âm lạnh lùng nói: "Ngưng Nguyệt đại sư, việc này sợ rằng người sai rồi? Ta bất kể các ngươi nghĩ như thế nào, tóm lại trên đời này không ai có thể chia cách Đình Nhi và ta được".
"Ta cũng không rõ, tại sao các ngươi là tiền bối mà không nói đạo lý gì cả. Ta thật hoài nghi các ngươi có phải là tu hành nhiều năm nên biến thành máu lạnh hết rồi không?"
"Hỗn láo" Ngưng Nguyệt đại sư nghe vậy, sắc mặt giận dữ: "Ngươi biết cái gì, ta làm vậy cũng vì tốt cho Đình Nhi. Chưởng giáo sư huynh nói, bảo vật của phái ta là Thiên Lôi kiếm sắp xuất thế tìm truyền nhân. Đình Nhi bây giờ là nhân tuyển thích hợp nhất. Nhưng mà gần đây Vân Mộng Trạch đồn đãi ngươi và Đình Nhi đã ước định chung thân. Thậm chí. bỏ đi, những việc này ta không nói nữa, tóm lại ngươi biết chuyện gì xảy ra là được. Chưởng giáo rất là tức giận, quyết định tước bỏ cơ hội có thể trở thành truyền nhân Thiên Lôi Kiếm của Đình Nhi. Cho nên ta mới không ngại đường xa vạn dặm đến tìm ngươi, hy vọng ngươi lo lắng cho Đình Nhi một chút."
Lưu Phong khẽ nhíu mày, chuyện mình và Đình Nhi tại Vân Mộng Trạch, không phải nhị sư tôn truyền ra ngoài chứ?
Bất quá cũng tốt, chính là muốn cho bọn họ biết hết.
Ngưng Nguyệt đại sư lần này đến đây rõ ràng là muốn làm sáng tỏ, Lưu Phong hừ lạnh nói: "Hừ, Ngưng Nguyệt tiền bối, nghe nói Thiên Lôi Kiếm chỉ cần nguyên âm không mất, thì đều có tư cách làm chủ nhân nó. Chủ ý của Quý phái muốn tước bỏ cơ hội của Đình Nhi tựa hồ có chút quá đáng? Hơn nữa cũng không công bằng. Ngươi là sư tôn của sư tỷ, chẳng những không bảo vệ quyền lợi của nàng, còn chạy đến đây để âm mưu phá hủy hạnh phúc của nàng, thật không biết ta phải nói ngươi như thế nào nữa?" Nếu không nghĩ tình lão là sư phụ của Đình nhi, Lưu Phong đã sớm mắng nặng hơn rồi.
Ngưng Nguyệt đại sư thoáng kinh hãi: "Bí mật Thiên Lôi Kiếm, làm sao ngươi biết được?"
Lưu Phong liếc nhìn lão một cái, khinh khỉnh cười: "Bí mật cái gì? Tam sư tôn nói cho ta biết, hơn nữa người còn nhắc nhở ta, đừng làm hư thân Đình Nhi".
Ngưng Nguyệt đại sư nghe lời này, suy nghĩ trong giây lát rồi đột nhiên khẽ cười một tiếng, mang ý nghĩa cao thâm khó lường: "Phiêu Miễu Cốc thật là giỏi tính a. vừa muốn người, vừa muốn kiếm."
Lưu Phong khinh thường cười: "Ngươi là sư tôn của Đình nhi, chẳng những không vì hạnh phúc của đồ tôn, ngược lại trong lòng chỉ quan tâm đến người ngoài. Đình Nhi có sư tôn như vậy, thật là khổ quá."
"Hỗn láo" Ngưng Nguyệt đại sư bị Lưu Phong mắng cho một trận, nội tâm bốc hỏa: "Lưu Phong, ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi đồng ý hay không, quan hệ của các ngươi từ nay phải chấm dứt. Đệ tử Huyền Tâm chánh tông của bọn ta không cho phép gả ra ngoài".
Mẹ kiếp, Lưu Phong biến sắc, lạnh lẽo nói: "Ta đây cũng nói cho ngươi biết, Đình Nhi sớm muộn cũng là nữ nhân của ta, ta bất kể Huyền tâm chánh tông bọn ngươi".
"Tin rằng Đình Nhi cũng sẽ không đồng ý cùng ta chia lìa. Điểm này ta chắc chắn với ngươi, ngươi nếu không tin, có thể thử xem? Nhìn xem Đình Nhi có thể vì ngươi là sư phụ mà đồng ý chia tay ta không?" Lưu Phong khiêu khích nói.
Ngưng Nguyệt đại sư nhướng máy, không thể không thừa nhận là Lưu Phong nói đúng, cũng không biết xú tiểu tử này dùng thủ đoạn gì, Đình Nhi đối với hắn rất là say đắm. Điểm này ngay cả là sư tôn, nàng cũng có chút hâm mộ.
Ngừng một chút, Ngưng Nguyệt Đại sư khuôn mặt hòa hoãn, nhẹ giọng nói: "Lưu Phong, lần này ta xuống núi phụng mệnh chưởng giáo đem Đình Nhi trở về. Vốn ta có thể không đến nơi này, nhưng mà ta đã đến, bởi vì ta tôn trọng cảm tình của các ngươi. Nhưng mà không nghĩ rằng ngươi là người ích kỷ như vậy, ngươi chỉ biết nghĩ đến tình yêu của bản thân, sao không suy nghĩ cho Đình Nhi. Bất kể thế nào, Đình Nhi cũng là đệ tử của Huyền Tâm chánh tông, nàng yêu ngươi là đúng. Nhưng thân là đệ tử Huyền Tâm chánh tông, nàng không thể bỏ mặc môn quy được. Ngươi biết không? Ngươi làm như vậy, sẽ làm cho Đình Nhi đau khổ. Ta hôm nay đi tìm ngươi trước, kỳ thật là muốn ngươi khuyên Đình Nhi theo ta trở về. Các ngươi trong lúc này không thể ở chung một chổ, đợi đến đại hội tu chân rồi quyết định luôn."
Lưu Phong ngước lên nhìn Ngưng Nguyệt, sắc mặt không đổi, lạnh giọng nói: "Nếu như vậy, tại sao ngươi lại ép bức ta?"
Ngưng Nguyệt đại sư mỉm cười giải thích: "Ta thừa nhận, đứng ở góc độ của ta, ta cũng không hy vọng ngươi và Đình Nhi ở chung. Sự thật, tất cả môn nhân của Huyền Tâm chánh tông đều không hy vọng các ngươi kết đôi. Đứa nhỏ Đình Nhi này thật cứng đầu, ta nhìn nó từ nhỏ lớn lên, trong lòng nó như thế nào, ta ắt phải hiểu chứ. Nàng là người trọng tình cảm, Huyền Tâm chánh tông là nhà của nó. Nếu muốn nó lựa chọn một trong hai, đích xác rất khó khăn. Cho nên ta mới hy vọng ngươi hiểu rõ điểm này."
Lưu Phong nghe thế trong lòng buồn bã, không thể không thừa nhận Ngưng Nguyệt đại sư nói cũng đúng. Đình Nhi mặc dù không nói gì, nhưng mà Lưu Phong biết trong lòng nàng chắc chắn rất đau khổ. Một bên là sư môn ân trọng như núi. Một bên là người yêu tình đầu ý hợp. Để cho nàng chọn lựa, thật sự là một việc quá khó khăn.
Ngưng Nguyệt đại sư nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cùng nàng đối lập với Huyền tâm chánh tông sao? Muốn nàng đối lập với nơi nàng sống từ nhỏ, với đồng môn huynh muội."
"Nếu ngươi thật sự yêu nàng, nên nghĩ cho nàng một chút." Ngưng Nguyệt đại sư thấy Lưu Phong vẫn trầm mặc không nói, âm thầm bật cười, nói tiếp: "Còn một câu cuối cùng, yêu một người không nhất thiết cùng người đó ở chung một chỗ."
"Nếu yêu nhau, tự nhiên sẽ ở chung một chỗ" Lưu Phong có chút kích động, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Ngưng Nguyệt đại sư mắng: "Ngươi biết cái gì? Ngươi có biết cái gì là tình yêu không? Ngươi có biết yêu là sao không? Có hiểu không mà bày đặt giảng giải trước mặt ta, bày đặt nói tình yêu với ta. Ngươi xứng sao?" Yêu nhau mà không được sống chung với nhau, Lưu Phong không có vĩ đại như vậy. Hắn không muốn Đình Nhi xa mình, không muốn thấy Đình Nhi hạnh phúc bên cạnh người khác.
Cái câu chó má kia, Lưu Phong kiếp trước đã nghe qua nhiều rồi.
Ngưng Nguyệt không nghĩ đến một câu nói của mình làm cho Lưu Phong nổi giận, muốn phản bác vài câu, nhưng không biết nói thế nào. Lưu Phong nói mấy câu đánh đúng vào điểm yếu của nàng. Đừng xem Ngưng Nguyệt từng tuổi này, nhưng quả thật chưa từng yêu qua. Nàng từ nhỏ mục tiêu theo đuổi là thiên đạo.
Cho đến nay, cái bọn họ theo đuổi là thiên đạo. Cái gì là tình, cái gì là yêu, nàng chưa có gặp qua, cũng không hiểu được.
Yên lặng hồi lâu, Lưu Phong tâm trạng mới bình tĩnh lại.
Ngưng Nguyệt cũng không trách cứ Lưu Phong đã phạm thượng. Bởi vì hắn nói đúng.
"Không sai, ta không hiểu yêu, nhưng mà ta cũng biết Đình Nhi theo ngươi có thể có hạnh phúc sao?" Ngưng Nguyệt đại sư tận lực thuyết phục.
Lưu Phong nổi giận, vỗ bàn nhíu mày nói: "Ngươi không phải Đình Nhi, sao biết nàng theo ta không có hạnh phúc?"
Ngưng Nguyệt đại sư nhìn hắn, không nói lời nào, một lúc sau mới phá tan trầm mặc, cười lạnh: "Ngươi tuổi trẻ, mặc dù ta không hiểu tình yêu, nhưng ta biết tình yêu không phải nói ra từ miệng đơn giản vậy. Ta hỏi ngươi, ngươi yêu Đình Nhi vì cái gì? Cái gì cũng không nói, chỉ nói bên cạnh ngươi có bao nhiêu đàn bà? Đình Nhi thật sự nguyện ý cùng những đàn bà đó cùng nhau chia sẻ hạnh phúc hay sao?"
"Ngươi nếu thật sự yêu Đình Nhi, ngươi hãy đuổi những đàn bà bên cạnh đi đi." Ngưng Nguyệt đại sư cười lạnh nói: "Ngươi nếu dám làm chuyện này, mặc kệ chưởng giáo sư huynh phản đối thế nào, ta cũng sẽ ủng hộ ngươi. Ngươi có thể sao?"
Lưu Phong nghe thế, có chút thở dài, Ngưng Nguyệt đại sư nói lời này có ý đưa hắn vào thế khó.
Ngưng Nguyệt đại sư thấy Lưu Phong không nói gì, tự cười nói: "Thế nào, có đúng là không muốn? Ta nghe nói ngươi là tên háo sắc, hiện nay thấy lời này quả thật không sai. Đình Nhi của ta hơn phân nửa bị ngươi hoa ngôn lừa gạt."
Lưu Phong trầm giọng nói: "Ngưng Nguyệt tiền bối, nói cho cùng cũng không sợ ngươi cười cho. Đình Nhi ta cũng yêu, đàn bà bên người ta cũng yêu, ta đối với các nàng đều thật lòng."
Ngưng Nguyệt đại sư nghe thế, giận dữ cười lên, thầm nghĩ tiểu tử này da mặt thật dày. Thiên hạ quả nhiên có thể nói ngang, hỗn trướng vô sỉ như vậy, chỉ có hắn mà thôi.
Lưu Phong tựa hồ hiểu được ý của Ngưng Nguyệt đại sư, thản nhiên nói: "Không sai, những lời này quả thật có chút vô sỉ, nhưng mà ta lại không thấy buồn cười".
"Bởi vì những lời này của ta là thật tình" Lưu Phong nghiêm nghị nói: "Ta yêu các nàng, các nàng cũng yêu ta. Chúng ta yêu thương lẫn nhau, thế là đủ rồi".
Một phu đa thê, mặc dù tại kiếp trước như thế là vi phạm pháp luật, nhưng mà tại thời đại này thì cũng là chuyện bình thường. Huống hồ, với thế lực của Lưu Phong bây giờ, đích xác bản thân có thể có nhiều đàn bà.
Điểm này, Lưu Phong cũng không hề giấu diếm.
Nhìn vẻ mặt tự tin đắc ý của Lưu Phong, Ngưng Nguyệt đại sư nở nụ cười nhạn nhạt: "Ngươi quả nhiên đã cho ta nhìn rõ. hảo. cho dù ngươi nói có đạo lý, ta đây hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi làm vậy không thấy không công bằng với Đình Nhi hay sao?"