Bạch Thiên Hành nhìn thấy việc bán vé thu về ba mươi hai vạn lượng bạc thì âm thầm tiếc nuối, khoản tiền này đối với Bạch gia hắn là cả một sản nghiệp vĩ đại cho đến bây giờ cũng chưa từng có nhiều như vậy, trong thâm tâm nghĩ Lưu Phong đích thị là một kỳ tài về buôn bán.
Bởi vì gia đình có việc, Vương Bảo Nhi không thể đến mua vé được, tìm thấy Lưu Phong đang tính đi ở cửa sau liền chộp chặt lấy hắn. Lưu Phong khí sắc nghiêm nghị, vẻ mặt chính khí trách"Vương huynh, không phải là ta không nể mặt ngươi, nhưng ngươi cũng biết không gian đại sảnh của Túy Xuân lâu là có hạn, năm trăm người hơn nữa còn có nhân viên, đã đạt đến cực hạn, thêm nữa có thể gây ra án mạng đó. Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn lao cả, trước sau vẫn còn ba ngày, ngươi đợi đợt sau đi"
Vương Bảo Nhi vẻ mặt khổ sở nói"đại ca, van ngươi mà, chuyện này ngươi nhất định giúp ta, tốt xấu gì ta cũng là nhân vật có số có má tại Giang Nam, nếu bỏ qua kích tình diễn xuất, trong lòng tiếc nuối thì không nói, nhưng còn bị người ta cười chê. ngươi coi như nể mặt muội muội ta mà giúp ta đi nha.
Ta tin vào lý do của ngươi? Ta dựa vào cái gì vì muội muội ngươi mà bỏ ba mươi hai lượng bạc? Lưu Phong liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhi một cái, lạnh nhạt nói: "Vương huynh, chuyện này thật không dễ giải quyết, như vậy đi, ta sẽ sẽ về nghĩ để tìm cách giúp ngươi".
Đột nhiên, đúng lúc đó xuất hiện một người trẻ tuổi, có vẻ lén lút, thập thò nhìn ngó xung quanh rồi thấp giọng nói với Vương Bảo Nhi"Vì huynh đệ này, ta có vé, ngươi có muốn không?"
Vương Bảo Nhi trợn mắt lên nói: "Ngươi có vé thật à, có thể nhượng lại cho ta không?"
Nam tử trẻ tuổi cảnh giác nhìn bốn phía thoáng qua, mới cúi đầu nói: "Không dối gạt huynh đệ, ta đang chuẩn bị nhượng lại, nhưng mà không nhượng với giá thấp đâu" Nói xong, nam tử trẻ tuổi lấy từ trong ngực ra một tấm vé, hướng ánh mắt Vương Bảo Nhi lung lay một chút, không đợi Vương Bảo Nhi thấy rõ hắn đã thu về.
Nam tử trẻ tuổi do dự một chút, cắn răng chỉ một đầu ngón tay nói: "Một giá, một trăm hai mươi lượng, không trả giá nữa"
"Một trăm hai mươi lượng?" Vương Bảo Nhi bất mãn nói: "Người ta tại Túy Xuân Lâu bán với giá ba mươi hai lượng? Ngươi cũng quá hắc ám đi?"
Nam tử trẻ tuổi liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhi một cái, thanh âm lạnh lùng nói: "Túy Xuân lâu bán giá rẻ, có bản lãnh thì ngươi đi mà mua đi"
"Ta đi mua?." Vương Bảo Nhi không khỏi tức giận nói: "Ta đi mua à, Túy Xuân Lâu hiện giờ làm gì còn vé nào mà mua?"
"Thì đúng rồi, Túy Xuân lâu bây giờ mà còn vé, ta cũng sẽ không bán với giá này, ngươi có muốn mua hay không thì quyết định nhanh lên, ngươi không mua ta còn đi tìm người khác bán, ở đây làm chi cho mất thời gian" Nam nhân trẻ tuổi giả bộ định bỏ đi.
Vương Bảo Nhi nóng nảy, một tay giữ chặt nam tử trẻ tuổi nói: "Thôi. được. 120 lượng ta mua, ta mua, được chưa?"
"Đầu cơ vé, vé chợ đen!" Lưu Phong hơi kinh hãi, hắn chỉ nghĩ đến vé giả, thật ra chưa nghĩ đến vấn đề đầu cơ vé, không nghĩ rằng tại thế giới này cũng có thị trường chợ đen, bất kể nơi nào cũng có sự suy đồi, thật giả lẫn lộn.
Trong khi đó, Vương Bảo Nhi đã đưa ra ngân phiếu 120 lượng, Nam tử trẻ tuổi nhất thời mặt mày hớn hở, vội vàng cầm lấy, đưa cho Vương Bảo Nhi tấm vé, tiếp nhận ngân phiếu t vội vào, rồi vội vàng bỏ đi thật nhanh.
"Ha ha. đại ca, ngươi xem, đây là cái gì!" Vương Bảo Nhi đắc ý hướng Lưu Phong vẫy vẫy tấm vé trong tay.
"Chờ một chút đã, không đúng rồi!" Lưu Phong tựa hồ đã phát hiện ra cái gì, vội vã hỏi"Ngươi mau đưa vé để ta xem!"
Vương Bảo Nhi cũng không biết Lưu Phong muốn làm cái gì, xem vẻ mặt hắn đích thị không hài lòng, vội vàng đưa tấm vé ra.
"Giả. cái này đích thị là giả. dấu hiệu nội y này chính là dùng bút lông mà vẻ. Lưu Phong bắt đầu đưa vé lên ánh sáng và nói: "Mẹ nó, đây là vé giả, ngươi đã bị lừa rồi!"
Vương Bảo Nhi trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi tới"Đại ca, ngươi đừng gạt ta, vé ta đã thấy qua, chính là nó mà"
Lưu Phong giải thích"Ký hiệu ở mặt trên của vé, ta dùng một loại bút đặc biệt để viết lên nhưng cái trong tay ngươi là dùng tế mao bút bình thường để viết lên, ngươi ngửi mực trên mặt trên xem, có đúng không? Lưu Phong lúc trước sử dụng thỏi than, bởi vì không có ai dùng nó, vậy nên nếu là bị người bắt chước làm cũng không dễ dàng. Hôm nay xem ra, hiệu quả thật không sai. Chính mình liếc mắt một cái, cũng biết thật giả.
"Đúng rồi, quả nhiên là bút lông" Vương Bảo Nhi căm hận nói: "Mẹ nó, ta đã nghĩ qua, tên bán vé này có chỗ cổ quái, nguyên lai là vé giả, đại ca, làm sao bây giờ?"
Làm sao bây giờ, Lưu Phong không khỏi tức giận nhìn qua Vương bảo Nhi, trong lòng có chút oán giận, nếu không phải vì hắn mua bán nhanh quá thì chính mình đã bắt được tên bán vé giả rồi. Bây giờ muốn biết cũng đã muộn, tên kia không biết đã chạy trốn nơi nào rồi.
"Nếu là vé giả, đương nhiên không thể đi vào" Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Vương Bảo Nhi vẻ mặt khổ sở, nghiêm túc nhìn Lưu Phong nói: "Đại ca, ngươi phải nghĩ cách giúp ta chứ?"
Nhớ tới chuyện vé giả vừa rồi, bụng Lưu Phong như chứa đầy oán khí, mẹ nó, ta vì đề phòng vé giả, tốn nửa ngày công phu, cổ tay đều cứng ngắc lại, con mẹ nó lại dám giả mạo, thật đáng chết, xem ta như thế nào xử trị các ngươi đây.
"Vương huynh, ngươi bị người khác lừa, chẳng lẽ lại không biết tức giận là gì sao?" Lưu Phong hướng ánh mắt chuyển sang Vương Bảo Nhi hỏi.
"Tức giận à, như thế nào lại không tức giận, mẹ nó, tiền của Vương gia cũng là máu huyết, một trăm hai, mua một tờ giấy vụn". Lưu Phong không nói Vương bảo Nhi hoàn toàn không có chút tức giận, nhưng nghe được lời Lưu Phong vừa nói, Vương Bảo Nhi liền nghĩ lại, tức hộc máu. Bình thường cũng đều là hắn lừa người khác, không ngờ hôm nay lại bị người khác lừa.
"Vương huynh, ta có một đề nghị, chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện, ta cam đoan ngươi có cách xem kích tình diễn xuất" Lưu Phong tiến từng bước một, dẫn dụ hắn.
"Không vấn đề, đừng nói một điều kiện, cho dù mười điều kiện, ta cũng đều chấp thuận" Vương Bảo Nhi vỗ ngực nói.
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Một điều kiện này, hơn nữa chuyện này đối với ngươi mà nói, thật ra cũng là chuyện tốt"
"Đại ca, ngươi đừng nói vòng vo mãi, cuối cùng là chuyện gì, ngươi nói một tiếng là được"
"Tấn công đạo bản" Lưu Phong nhàn nhạt nói.
Vương Bảo Nhi đương nhiên không rõ ý tứ, vội vàng thỉnh giáo"Đại ca, tấn công đạo bản là ý gì"
Lưu Phong một trận buồn bực, chính mình cố ý tính toán kế rồi, nhưng lại quên hiện tại là Vương Bảo Nhi không hiểu.
"Tấn công đạo bản. ?" Lưu Phong suy nghĩ một chút, dùng một ngôn từ đơn giản để nói cho Vương Bảo Nhi hiểu"Đơn giản mà nói chính là trừng trị những kẻ như vừa rồi, lừa gạt ngươi, bán đồ giả" Khoảng cách chính thức đến ngày khai diễn còn có 2 ngày thời gian, ta phỏng chừng hai ngày này, bên trong chắc chắn có rất nhiều tên đầu to, nhiều tiền bị lừa giống như ngươi vậy."