Hi Du Hoa Tùng

Chương 678: “Tình nô” Phỉ Nhi



Công thành thì dễ nhưng giữ thành mới khó. Công thành thì chỉ cần tập trung ưu thế binh lực là được, nhưng giữ thành thì phải tập trung nhiều nhân lực, vật lực và tài lực.
Rất khó tưởng tượng, nếu Thần Thánh quân đoàn rời đi, tòa thành mà Lưu Phong công khắc này có thể ko tiếp tục nằm trong tay hắn.
Nhưng hôm nay lại khác, với những hứa hẹn của Phỉ Nhi, như thế thì ko cần phải lo lắng nữa.
Đương nhiên, để cho chắc chắn một chút Lưu Phong và Phỉ Nhi đã bí mật ký kết một hiệp nghị với nhau. Giấy trắng mực đen thì lúc nào cũng rõ ràng hơn.
"Công tử, chàng đang nghĩ gì?" Phỉ Nhi biết Lưu Phong đã động tâm, cho nên mỉm cười, lấy ra hiệp nghị, đế chúng lên bàn.
Lưu Phong hồi phục tinh thần, sau đó quay lại nhìn Phỉ Nhi, mỉm cười nói ; "Ta đang suy nghĩ, xem một lát nữa nên hảo hảo địa kiến ngươi như thế nào? Được rồi, ngươi đã đáp ứng làm nô đãi cho ta, chuyện này tính sao?"
Trong lòng Phỉ Nhi lặng lẽ thở dài một tiếng, tất cả đều là do bất tắc dĩ, nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện bộ mặt vui vẻ, vì quốc gia, vì Tam ca, nàng phải làm như vậy.
Phỉ Nhi rất rõ ràng, muốn đạt được cái gì thì trước tiên cần phải nỗ lực một chút.
Ngẫm lại quốc gia, nghĩ đến Tam ca, Phỉ Nhi hiểu được những nỗ lực của mình bất quá chi là thân thể mà thôi. Huống hồ thân thề của nàng đã bị Lưu Phong ô điếm qua vài lần, còn tính toán gì nữa.
"Mặc dù thân thể ta dơ bẩn, nhưng linh hồn vẫn sạch sẽ cao thượng."Phỉ Nhi hít sâu một hơi, rồi nhìn Lưu Phong mỉm cười nói: "Chủ nhân, từ giờ trở đi, thiếp chính là nô đãi của người" Phỉ Nhi cảm thấy đau đớn đáng thương, mặc cho người khác vùi dập.
Lưu Phong lơ đãng liếc Phỉ Nhi một cái, trong mắt chẳng có gì gọi là vui sướng, kỳ thật hắn cũng ko thích Phỉ Nhi ôn thuận như vậy. Đối với người đàn bà này, phải bạo lực một chút mới cảm thấy hoan khoái. (bệnh hoạn, thật sự bệnh hoạn)
Mà cũng có thể nhìn thấy, ở nội tâm tận sâu trong người nàng bây giờ đang vô cùng căm hận hắn, chỉ là muốn dùng thân thể mình để hoán đổi lợi ích mà thôi.
"Phỉ Nhi, ngươi thật sự nguyện ý, ko phản kháng sao?" Ý của Lưu phong là ngươi hãy phản kháng đi. Nếu ngươi chống cự thì ta mới có thể cường bạo tốt được, như vậy mới đạt được khoái cảm cao nhất.
Phỉ Nhi phóng đãng cười mị: "Chủ nhân, ko phải người ko muốn thiếp sao? Từ giờ trở đi, mọi lúc mọi nơi người đều có thể tận hưởng thiếp, thiếp sẽ dùng thân thể này để làm người hài lòng."
Đối với những động tác cùng lời nói dâm đãng của Phỉ Nhi, quả thật Lưu Phong cũng động lòng. Nhưng hắn ko chỉ muốn thân thể của đàn bà này, hắn còn muốn cùng lúc chinh phục cả tâm hồn lẫn thể xác, đồng thời muốn cường bạo nàng. (Ko biết thương hoa tiếc ngọc)
Trong tâm thì nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn khắc chế xúc động, nói lạnh một tiếng: "Phỉ Nhi, kỳ thật ngươi cũng biết, ta là một con người thành thật và nghiêm chỉnh, ta sẽ ko làm những chuyện như vậy "
Ngụy quân tử, giả đứng đắn, xú nam nhân. Trong lòng Phỉ Nhi sớm đã đem Lưu Phong ra mắng chửi.
Nhưng dù sao bây giờ nàng cũng đang van cầu Lưu phong, cho nên mặt ngoài vẫn phải làm ra bộ dáng cung phụng.
Có thể nói rằng, thân thể này bây giờ được xem như một món hàng rồi.
"Chủ nhân, người yên tâm, Phỉ Nhi nhất định sẽ làm người vui sướng."Thấy Lưu Phong giả bộ đứng đắn nghiêm chỉnh, Phỉ Nhi ko thể làm gì khác hơn là từ bỏ tôn nghiêm cuối cùng trong lòng, chủ động khiêu khích Lưu Phong.
Nàng tiến lại gần Lưu phong, hai tay cởi quần của hắn, nắm lấy bổng bổng, nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời thân thể nàng cũng bắt đầu uốn éo để khiêu khích Lưu Phong.
Lưu Phong cảm giác được hạ thân nóng lên, tâm nhảy nhót liên tục.
Nhưng trong tâm hắn vẫn niệm "phổ thiên thanh tâm chú", cuối cùng vẫn còn nhịn được
Phỉ Nhi biểu diễn "kỹ năng sóc lọ" cả nửa ngày vẫn ko thấy hiệu quả gì, trong lòng càng trở nên khẩn trương
Cuối cùng, nàng dừng lại, sắc mặt lạnh lùng, nhìn Lưu Phong hỏi: "Cuối cùng ngươi muốn gì? Ngươi muốn ta phải làm gì? Nói đi, chỉ cần ngươi nói, ta đều đáp ứng cho ngươi."
Lưu phong nhìn Phỉ Nhi, trong mắt hiện lên một tia khác thường, lạnh lùng nói: "Ta ko chỉ muốn thân thể ngươi, còn muốn cả trái tim của ngươi, ngươi làm được ko? "
"Ngươi ko phải có hứng thú với thân thể của ta hay sao?" Trong mắt Phỉ Nhi, nửa phần dưới của Lưu Phong chỉ là cầm thú.
Những lời Lưu Phong nói ra, làm nàng hoàn toàn bất ngờ.
Thật sự, cho đến bây giờ nàng vẫn chưa từng nghĩ Lưu Phong muốn yêu mình.
"Đúng vậy, trước kia là thế, nhưng bây giờ ta thay đổi chủ ý, ta ko chỉ muốn thân thể ngươi, mà còn muốn cả tâm hồn ngươi. Nếu ngươi làm được, ta lập tức đi cứu Nhị vương tử, nếu ko ta ko dám chắc sẽ nhúc nhích."Lưu Phong nổi cơn vô lại lên, những lời nói này rõ ràng là uy hiếp.
Phỉ Nhi nghe vậy, torng lòng âm thầm cười lạnh: "Nếu ngươi muốn tâm của ta, ta cũng sẽ đáp ứng cho ngươi. Dù sao trong lòng ta nghĩ cái gì thì ngươi cũng ko thể biết "
"Phỉ Nhi, nếu ngươi muốn đóng kịch với ta, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý niệm trong đầu đó sớm một chút đi "Lưu Phong tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của Phỉ Nhi, cười lạnh nói.
Phỉ Nhi kinh hãi, ko nghĩ đến tâm tư của mình sớm đã bị người khác nhìn thấu.
Suy nghĩ một chút, vẻ mặt Phỉ Nhi lộ ra một tia ki tiếu: "Ngươi thật sự muốn tâm của ta?"
"Đúng vậy, ta là một người theo đuổi những phẩm chất cao cả trong cuộc sống, cho nên ta hy vọng, ngươi một lòng làm nô đãi cho ta, thân tâm hợp nhất, phục vụ ta tốt nhất, ngươi hiểu chưa? "Lưu Phong cười nói.
"Được, ta đáp ứng ngươi!" Phỉ Nhi nở nụ cười đầy kỳ quái: "Chỉ cần ngươi cứu được Phù Tang Nhị vương tử, ta nhất định sẽ một lòng đi theo ngươi, vì ngươi làm bất cứ chuyện gì"
Lưu Phong nhíu mày, cười lạnh hỏi: "Ngươi là tình nhân của Nhị vương tử?"
Phỉ Nhi vội vàng giải thích: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta và Phù Tang Nhị vương tử chỉ là chánh trì liên nhân, giữa hai người ko ai thích ai, hắn có người hắn yêu, ta cũng có tư tưởng cũng ta. Ta và hắn ko có khả năng, huống hồ. lần đầu tiên của ta. đã cho ngươi."
Lưu Phong nghe vậy mỉm cười nói: "Tốt lắm!"
Phỉ Nhi nhìn thấy sắc mặt Lưu Phong hòa hoãn đi rất nhiều, trong lòng cũng âm thầm điều chỉnh tâm tư, nhẹ nhàng lại gần Lưu Phong, chậm rãi nói: "Chủ nhân, có phải ngài đang suy nghĩ xem muốn thiếp phục vụ như thế nào phải ko?"
Lưu Phong ko đáp hỏi lại: "Ngươi có thể phục vụ ta những dạng gì? "
Cặp môi anh đào của Phỉ Nhi khẽ động, thản nhiên cười, như lê hoa trán phóng: "Chủ nhân, thiếp sẽ làm cho ngài hài lòng."Nói xong nàng xoay người lại, lấy trong cái túi vải ra bộ quần áo se xy, đứng trước mặt Lưu Phong bắt đầu thay đồ (Bỏ mịa)
Bộ được mặc vào là một bộ tân nội y của Lưu Phong, do làm bằng lựa nên mặc vào cảm thấy rất thoải mái.
"Chủ nhân, thiếp có hấp dẫn ko? Tất cả đều là những quần áo do một tay của ngài thiết kế, thiếp nghĩ những bộ quần áo này nhất định sẽ làm tăng lên những nét quyết rũ và hấp dẫn của nữ nhân."Hai mắt Phỉ Nhi nhìn rất mê ly, tay nàng đưa lên cặp ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, cặp mắt đầy hoang dại và nóng bỏng nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong đã bị những hành động này làm cho "chào cờ", âm thầm bật cười, đàn bà bổng tử quả nhiên có tố chất của đãng phụ.
Cứ tưởng Phỉ Nhi công chúa cũng thuộc dạng trinh tiết liệt nữ, lãnh nhược băng sương. Bây giờ nhìn thấy cũng chỉ là một. Một. người phụ nữ bình thường.
Phỉ Nhi nhẹ nhàng ép hai trái đào của mình, làm nó lộ lên cả nửa vùng tuyết trắng, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong, mỉm cười đầy dục ý nói: "Chủ nhân, của thiếp có đủ lớn chưa?"
Lưu Phong hạ ý thức, nuốt nước miếng cái ực, cười hắc hắc nói: "Cũng ko tệ, xem ra ngươi rất tự hào về nó, từ hôm nay trở đi để ta mỗi ngày xoa bóp cho ón to hơn nữa."
Vô sĩ.
Tên nam nhân này quá vô sĩ.
Ổn định tinh thần lại một lần nữa, Phỉ Nhi vũ mị liếc mắt đưa tình nhìn Lưu Phong, kiều mỵ nói: "Chủ nhân, thiếp muốn người giúp thiếp."
Tâm Lưu Phong đã động. Trời ơi, đề nghĩ này thật sự quá mức mê người, mỹ nữ chủ động mời gọi, so với bình thường quả thật có chút bất đồng a.
Nhìn thấy Lưu Phong động tâm, trong lòng Phỉ Nhi âm thầm thở dài một hơi, bất kể thế nào thì thân thể của mình cũng còn có chút mị lực.
"Chủ nhân, thiếp muốn người giúp."Phỉ Nhi bỏ tay ra khỏi vùng đất trắng ra, giải phóng núi đôi tuyết trắng hoàn toàn.
Lưu phong ngẩn người, chăm chú nhìn kỹ núi đôi của Phỉ Nhi, hai hạt đào khẽ run nhẹ nhẹ, tựa như đang hướng về phía hắn khêu khích.
"Chủ nhân, có muốn nhìn nơi này ko? "Phỉ Nhi đưa hai tay xuống dưới, chân gian ra, chậm rãi vuốt ve.
Chết người. Thần tiên cũng ko thoát khỏi cảnh này.
Tầm mắt Lưu Phong cũng ko tự chủ được nhìn theo tay nàng và dừng lại ở phần hạ thân.
"Chủ nhân, lại đây thương tiếc thiếp đi."Nói xong Phỉ Nhi dứt khoát cởi bỏ. cởi bỏ. cởi bỏ phần dưới. bây giờ cả người nàng đã hoàn toàn lỏa lồ trước mặt Lưu Phong. (mịa, vì câu này em đổ mất một ly chè do sặc. )
Lưu Phong cười hắc hắc, từng bước từng bước một lại gần Phỉ Nhi.
Nhìn nụ cười dâm đãng của Lưu Phong, Phỉ Nhi đột nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi lẫn chờ mong. Sợ hãi là do ở sâu trong nội tâm truyền đến, còn chờ mong là do cảm xúc của cơ thể truyền đến.
Cũng ko thể hiểu tại sao, Phỉ Nhi nghĩ rằng thân thể của mình đã mấy lần bị Lưu Phong "lăn lộn". Có mấy lần, nàng nằm mơ, thậm chí trong mơ còn thấy đang cùng Lưu Phong hoan ái, khi tỉnh lại hạ thân sớm đã ướt đẫm.
"A a, đang nghĩ cái gì vậy?"
Ngay khi nàng đã hồi tỉnh thì Lưu Phong đã đến gần, hơn nữa còn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
"Cảm ơn chủ nhân đã khoa tán!" Phỉ Nhi vô cùng cung kính nói.
"Chủ nhân, thiếp rất thoải mái!" Phỉ Nhi chủ động ôm lấy Lưu Phong, cặp ngực khổng lồ ép chặt vào ngực hắn.
Khi thân thể hai người sát nhập lại, Lưu Phong cảm thấy một mùi hương truyền đền mũi, hắn chậm rãi tận hưởng những khoái cảm khác thường ấy.
"Phỉ Nhi đúng là công chúa Cao Lệ" Những cảm giác cao ngạo tiễn đạp quả thật ko sai.
"Chủ nhân, người thật tráng kiện a." Chỉ trong thời gian ngắn, phần dưới của Lưu Phong đã bị cặp môi nóng bỏng của Phỉ Nhi tấn công tới tấp, giờ đang hung hăng ở trên tiểu phúc của hắn.
"Để thiếp giúp người cởi quần áo."
Khi toàn thân đã ko còn gì thì Lưu Phong có cảm giác thú huyết sôi trào trong mạch máu.
Hắn ôm lấy Phỉ Nhi đẩy lên giường, lật xuống rồi nằm lên cái thân thể mềm mại ấy, hơn nữa lại còn ra lệnh cho nàng "Mổng Chông" cao lên. (tự hiểu)
Nhất thời cả cái hương đồn phì mỹ hiện rõ ràng lên trước mắt Lưu Phong, hồn viên đồn biện, sâu sâu ẩn ẩn, thu hút chết người.
"Chủ nhân, người đối với đồn bộ của thiếp có hài lòng ko "Phỉ Nhi nhẹ nhàng cử động đồn bộ, quay đầu lại, mập mờ hỏi.
"Ân, cũng ko tệ lắm!"
Lưu Phong vừa nói xong, đột nhiên đánh vào cái. cái "ấy"."ấy" đó một cái.
Phỉ Nhi rên khẽ một tiếng, cắn chặt hàm răng, một cổ cảm giác khác thường từ đồn bộ nhanh chóng truyền khắp toàn thân.
"Chủ nhân, Phỉ Nhi cảm thấy rất thoải mái, rất kích thích."Tựa hồ như có ý nghênh hợp với Lưu Phong, Phỉ Nhi chẳng những cử động đồn bộ, hơn nữa cặp môi anh đào lại còn phát ra những tiếng rên rĩ kiều mỵ.
"Ta kháo, đàn bà trời sinh đã như vậy, đương nhiên là thích điều này rồi."
Lưu Phong cười cười đầy dâm tà, lại tiếp tục đưa tay đán vào đồn bộ thêm vài cái.
Đối với sự thô bạo của Lưu Phong, Phỉ Nhi mặc dù có đau đớn, nhưng cũng có ko ít kích thích. Bây giờ trong lòng nàng đã hiểu được những cảm giác tê tái phi thường.
"Chủ nhân, nhanh lên một chút, thiếp còn muốn."Dần dần Phỉ Nhi cũng đã bắt đầu tình mê ý loạn.
Lưu Phong nao nao, có chút nghi hoặc, suy nghĩ một chút, hắn phát hiện ra thân thể mềm mại của Phỉ Nhi phiên chuyển liên tục, cặp mắt đẹp như tơ đã nhắm chặt, giống như bộ dáng đang hưởng thụ.
Trong lòng hắn nghĩ rằng, chẳng lẽ người đàn bà này trời sanh đã thích cuồng. d. â. m.
Nghĩ như vậy nên khóe miệng Lưu Phong lại nở thêm một nụ cười dâm tà, hắn mở rộng hai chân của nàng ra, kết quả là thấy được. Rất nhiều nước a.
Rõ ràng. quá rõ ràng. đàn bà bổng tử quả nhiên đúng là dâm đãng.
"Công chúa điện hạ, ko thể tưởng ngươi cũng dâm đãng như thế. a a, nữ nhân bổng tử các người. thật sự là cực phẩm!"
Phỉ Nhi nghe những lời thô tục đầy. dâm đãng của Lưu Phong chẳng những ko có chút tức giận, ngược lại còn thấy thẹn thùng, cảm thấy có chút kích thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.