Khi tưởng tượng đến đây chính là tam sư tôn Nghê Thường đã giúp khiêu khích hạ thân hắn. Một dòng nhiệt lưu lập tức bùng lên ở tiểu phúc, hạ thân dường như có thể phun ra bất kì lúc nào.
Lí Hương Quân đang nằm trên người Lưu Phong. Nàng nhạy bén cảm nhận được sự kích động của Lưu Phong. Hai tay không ngừng gia tăng tốc độ, chế nhạo nói: "Đại sắc lang, nhìn ngươi kích động như vậy, xem ra ngươi phi thường mong muốn cùng tam sư tôn ngươi làm.".
"Phong nhi, sờ ta, sờ sờ tam sư tôn chỗ này. tuyệt". Lí Hương Quân cũng là lần đầu tiên làm như vậy nên cùng cảm nhận được một niềm vui sướng khác thường. Nàng cảm giác thấy hạ thân mình hơi ướt, vội vàng kéo tay Lưu Phong khiến cho hắn vuốt ve nơi đó.
Lưu Phong có phần không chịu nổi, mạnh mẽ nhổm lên, đem cả người Lí Hương Quân đặt dưới thân, bao nhiêu nội y trên người nàng đều lột đi cả.
"Phong nhi, ngươi thực sự nghĩ làm tam sư tôn như vậy a?" Lí Hương Quân mị nhãn như tơ, cái miệng nhỏ nhắn càng không ngừng hé ra thở gấp. Hai chân gắt gao kẹp chặt lấy lưng Lưu Phong, đồn bộ rơi mạnh một cái, làm cho hạ thân Lưu Phong thẳng tiến vào cơ thể nàng.
"Phong nhi, nhanh lên, tam sư tôn muốn?". Lí Hương Quân chủ động đong đưa đồn bộ, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thẹn thùng.
Tâm trạng LưuPhong lại phơi phới, ra sức lắc lư lưng mình.
"A!"
Theo đợt trùng kích mãnh liệt của Lưu Phong làm tiêu hồn thực cốt, khoái cảm như thủy triều tràn vào tâm thần Lí Hương Quân.
Rên rỉ, thở dốc, va đập thân thể, trong phòng hình thành một khúc nhạc tối nguyên thủy.
Cũng chẳng biết trải qua bao lâu, hai người đồng thời rên lên một tiếng. Thân thể theo nhịp điệu run rẩy dục vọng đạt tới đỉnh điểm.
Sau khi kích tình vui vẻ, trong phòng khôi phục sự yên lặng. Đôi nam nữ trên giường gắt gao ôm nhau, nhẹ nhàng vuốt ve đối phương, hưởng thụ dư vị tình cảm mãnh liệt.
Lưu Phong lúc này đã lấy lại lí trí, miệng liền nói cứng: "Nói bậy, ta mới không có".
"Xú tiểu tử, còn không thừa nhận. Ban nãy miệng ngươi thảo luận cái gì." Lí Hương Quân gại gại người Lưu Phong, mắt lộ vẻ tinh quái nói: "Nếu mà ngươi không thừa nhận, ta liền đem sự tình hôm nay nói cho tam sư tôn ngươi, nói rằng ngươi buộc ta đóng nhân vật sắm vai.".
Lời này vừa nói, Lưu Phong nghe được tâm lí dựng ngược. Ngoan nào, lời này không thể nói lung tung a. Ngộ nhỡ tam sư tôn nghe được, không chừng còn tưởng rằng ta là người như thế nào.
"Mĩ nhân tỉ tỉ, ngươi cũng không được nói ấu nha. Bằng không ta tố ngươi phỉ báng".
"Phỉ báng cái gì? Nguồn gốc là trong lòng ngươi đã nghĩ đem tam sư tôn ngươi làm tới. Chuyện tình lúc nãy đã có thể chứng minh rõ ràng rồi". Lí Hương Quân ha hả cười nói: "Nói cho cùng thì chính ngươi cũng đã gọi ta là tam sư tôn. Tiểu tử, đừng có nghĩ là chối được nha".
"Quên đi, ta sợ ngươi rồi, coi như quên nhé. Có điều, mĩ nhân tỉ tỉ, ngươi nên giúp ta giữ bí mật a, ngàn vạn lần cũng không thể nói cho người khác". Lưu Phong hoàn toàn đầu hàng.
Lí Hương Quân cười hắc hắc: "Tiểu tử, từ hôm nay trở đi nhược điểm của ngươi nằm trong tay ta. Về sau nên cẩn thận một chút, nếu không, hừ hừ.".
Lưu Phong sầu muộn một hồi, ban đầu chuyện nhân vật sắm vai này là do chính nàng đạo diễn. Giờ thì đảo ngược lại thành ra nhược điểm áp chế bản thân mình, không có thiên lí a. (Đã tham còn than)
"Phong nhi, ta hỏi ngươi. Trong lòng ngươi thì ta có một chút quan trọng chứ. Cũng là tam sư tôn ngươi quan trọng hơn một ít? Ngươi cần phải nói thật a. nếu không cẩn thận ta mật báo?" Lí Hương Quân đột nhiên nghiêm túc hỏi han.
Lưu Phong vội vàng nói: "Đương nhiên ngươi là quan trọng". Loại vấn đề này, chỉ cần là nam nhân, ai là người hỏi, ai là người quan trọng, nghĩ đến đều biết là cần phải trả lời như thế nào.
"Ta mới không tin đâu, ngươi dám coi ta như mặt tam sư tôn ngươi cùng thắm thiết sao?". Lí Hương Quân chớp chớp đại nhãn tình nhìn Lưu Phong khiêu khích mà hỏi tới.
"Có cái gì mà không dám?" đừng có nghe Lưu Phong nói cứng rắn như vậy, kì thật trong lòng hắn cũng có một nỗi sợ hãi.
Lí Hương Quân có nét mập mờ trong ánh mắt trêu nghẹo: "Dám thật hả, vậy chúng ta thử tiếp nha?"
"Có người? Ngươi có thấy rõ hay không vậy, là ai?" Lí Hương Quân hình như cũng cảm thấy không ổn.
"Không thấy rõ ràng lắm, nhưng mà hẳn là người trong phủ". Có thể xuất hiện trong lúc này, đương nhiên đều là người trong phủ hầu tước Lưu Phong. Người ngoài mà nói, cũng không có bản sự mà vào. Kì thật theo bóng dáng của người nọ Lưu Phong đã đoán ra thân thế nàng, chỉ là không muốn nói cho Lí Hương Quân.
"Mĩ nhân tỉ tỉ, chuyện tài chính ba vùng Phúc thành thì ngươi để ý nhiều nha, ta còn có một vài việc cần xử lí". Lưu Phong muốn đuổi theo tới để chứng minh suy đoán của mình.
Lí Hương Quân gật gật đầu nói: "Biết rồi, chỉ cần cái đồ phá gia nhà ngươi không dính vào, vấn đề tài chính Phúc thành không sợ không cứu được". Sau khi thỏa mãn, Lí Hương Quân rốt cục không hề từ chối.
Lưu Phong mặc quần áo, theo khí tức thi triển thất tinh bộ đuổi tới. Ở hoa viên nhỏ bắt kịp người kia, quả nhiên là tam sư tôn Nghê Thường.
"Nghê Thường sư tôn, làm sao mà người đi nhanh vậy?" Lưu Phong theo sau Nghê Thường gọi.
"Phong nhi, là ngươi à, tìm ta có việc sao?". Lúc này cơ bản Nghê Thường không muốn gặp Lưu Phong. Nhưng mà tìm cớ, cuối cùng không thể làm bộ không nghe thấy gì.
"Cũng không có gì quan trọng, chỉ là vừa nhìn thấy ngươi đi qua. Nếu như khôngcó gì nói, chi bằng chúng ta cùng nhau tâm sự.". Lưu Phong cũng không có nói toạc việc Nghê Thường rình coi lúc trước.
Khi Lưu Phong dừng lại, trong mắt Nghê Thường hiện lên một tia mất mát vô nguyên cớ, dường như nàng có chút dự tính vẫn còn chưa hết.