Hi Du Hoa Tùng

Chương 858: Tĩnh Vương mật thất



"Ân, tất cả ta đều nghe theo ngươi." Thái tử phi giống như một tiểu nữ nhân ngoan ngoãn nằm trong lòng nam nhân, vẻ mặt thực hạnh phúc.

"Nếu thời gian mãi thế này thì hẳn là tốt—!" Thái tử phi khe khẽ thở dài.

Tốt cái rắm. Ta cũng không thể vì một cây mà bỏ rừng. Nhẹ nhàng vỗ một cái vào lưng Thái tử phi Lưu Phong cười nói: "Điềm nhi, ta phải đi để tránh bị người ta nói xấu. Mấy ngày nữa ta sẽ trở lại thăm nàng"

"Phong nhi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ thường đến thăm ta a." Thái tử phi dường như có chút không nỡ nên ôm thật chặt Lưu Phong như thể muốn hòa tan với hắn.

"Ha hả, nàng yên tâm, ta sẽ nhớ tới nàng" Lưu Phong thản nhiên nói.

Thái tử phi giống như một thiếu nữ đang yêu cuồng nhiệt cười cười hài lòng, gương mặt ửng hồng kiễng đầu ngón chân hôn lên trán Lưu Phong.

Nhìn theo bóng Lưu Phong rời đi, Thái tử phi cau mày thở dài rồi nói: "Xem ra chinh phục hắn không phải là chuyện dễ dàng. Hắn chẳng quyến luyến gì thân thể của ta"

Một lúc lâu sau nàng mới hồi phục tinh thần lại. Khép hờ đôi mắt ngồi ngẩn ngơ trên giường nhung gấm tự thì thào: "Nếu như ngươi thật tâm đối với ta thì mặc dù bị ngươi chinh phục, ta cũng bằng lòng" Trong lúc bên nhau, Thái tử phi phát hiện Lưu Phong khác hẳn những nam nhân trước đây từng tiếp xúc với mình.

Hay là thực sự ứng với câu nói kia, nữ nhân đang yêu thì chỉ số thông minh đều rất thấp.
.
.
Sáng sớm hôm sau, tại cửa sau của Thiên Thượng Nhân Gian có một người chở rau tới, hắn chọn lấy một gánh rau xanh rồi nhẹ nhàng mà gõ lên cánh cửa. Nếu để ý kĩ thì sẽ thấy gương mặt hắn tràn đầy vẻ thống khổ.

Rất nhanh, một Hắc ám võ sĩ ra mở cửa sau để hắn đi vào.

"Bịch—!"

Người bán rau mang một gánh rau xanh vào đến trong bếp thì đột nhiên ngã lăn trên đất.

Lập tức các võ sĩ hắc ám canh gác gần đó vây lại rồi đem chuyện này nói cho Khuynh Quốc nữ chúa.

Sau khi Khuynh Quốc nghe được vội vàng sai người mang kẻ đó đến mật thất. Cùng lúc đó sai khiến Nữ Nhân Hoa tìm một người có thân hình tương tự nhân viên tình báo kia rồi hóa trang để giống nhau như đúc rồi cho cầm một gánh không đi ra khỏi cửa sau.

Trong mật thất, hán tử kia móc ra một tờ giấy từ trong ngực. Khó khăn lắm mới đưa được cho Khuynh Quốc rồi lập tức khí tuyệt bỏ mình.

Lúc này, Lý Hương Quân cũng đã chạy tới. Sau khi cẩn thận kiểm tra tình trạng người nọ nàng đưa ra kết luận: "Tâm mạch hắn đã bị chấn thương, may mà hắn vẫn còn có thể cố đưa tin tình báo đến. Khuynh Quốc, sư tôn thật đúng là bội phục con a. Đệ tử của con thế này là trò giỏi hơn thầy, thực đáng làm gương tốt"

"Sư tôn, đừng vội khen con. Phỏng chừng tình thế rất nghiêm trọng." Khuynh Quốc cũng không xa lạ người bán rau này. Nếu như nàng không nhớ lầm thì trước đây một thời gian hắn được phái đến Soái phủ Tĩnh Vương gia dò hỏi quân tình. Hôm nay chưa cho đòi đã tự ý trở về, nhưng lại bị người ta đả thương kinh mạch. Hiển nhiên là có chuyện đại sự.

"Sư tôn, chúng ta cùng đi tìm tướng công—!" Khuynh Quốc cũng không nhìn tờ giấy, mà là cẩn thận giữ chắc trong tay.
.
.
Tìm được Lưu Phong đúng lúc hắn vừa rửa mặt xong đang cùng Khuynh Thành, Linh Nhi cãi nhau.

"Tướng công, ta và sư tôn có chuyện thương lượng với chàng" Khuynh Quốc đi tới khẽ nói.

Lưu Phong thấy vẻ mặt Khuynh Quốc nghiêm trang liền không dám chậm trễ, vội vàng nói: "Đi vào phòng ta"

"Sư tôn, lão tỉ, có phải sáng sớm các người lại cùng thưởng ngoạn 3P sao? Không được, ta cũng muốn vào. Nếu không được làm thì để học tập, học tập cũng tốt." Khuynh Thành kéo tay Lưu Phong lại.

"Ba ba, con cũng muốn đi—!" Tiểu Linh Nhi cũng không biết ba P là có ý gì, chỉ là thấy Khuynh Thành tỷ tỷ nói thế thì cho là hay nên nhóc cũng túm lấy tay khác của Lưu Phong.

"Tỷ phu, người ta vẫn là xử nữ, huynh cũng không được dùng sức mạnh a. Muội vào chỉ để quan sát thôi." Khuynh Thành tựa hồ còn chưa phát hiện gương mặt Lưu Phong đã bắt đầu tái đi nên vẫn cố nói.

"Tỷ phu, nếu không giữ được Linh Nhi thì cũng để cho vào đi thôi. Dù sao thì nhóc còn nhỏ, có xem cũng không hiểu là chuyện gì? Coi như là giáo dục giới tính sớm mà thôi?" Khuynh Thành càng nói càng quá đáng.

"Tiểu hài tử xấu xa, muội mau câm miệng cho ta—!"

Lưu Phong một tay che miệng Khuynh Thành rồi tức giận nói: "Nếu muội lại nói bậy, cẩn thận ta cắt lưỡi của muội. Tiểu Linh Nhi là hài tử thuần khiết cỡ nào đều bị muội dạy hư rồi"

Lý Hương Quân và Khuynh Quốc cũng hơi mỉm cười, Khuynh Thành bây giờ càng ngày càng giống một hài tử nghịch ngợm. Đó là kết quả mà các nàng đang muốn thấy.

"Được rồi tướng công, Khuynh Thành tuy thế nhưng vô tâm" Quan hệ hai tỷ muội hiện nay đã tốt hơn nên tỷ tỷ đương nhiên phải vì muội muội mà ra mặt.

Lưu Phong bỏ tay đang bịt miệng Khuynh Thành rồi cảnh cáo: "Sau này lúc Linh Nhi có ở đây thì muội phải ăn nói cẩn thận"

"Được rồi, được rồi, muội đã biết—!" Khuynh Thành thè lưỡi thật dễ thương cười hì hì hỏi: "Có cho muội vào không?"

"Ba ba, cái gì là ba P?" Trí nhớ của Tiểu Linh Nhi dường như cũng không tệ.

"Tỷ phu, nếu huynh không cho muội vào thì muội sẽ giải thích cho Linh Nhi?" Vẻ mặt Khuynh Thành cười cợt đầy gian tà, rõ ràng là muốn uy hiếp.

"Không cần phải dấu con, thôi vào đi" Lý Hương Quân mỉm cười, kéo tay Khuynh Thành, kéo tay Linh Nhi, dẫn vào phòng Lưu Phong.

Lưu Phong giật mình một chút, thầm nghĩ xem ra không phải ba P a.

Đóng cửa phòng xong, Khuynh Quốc lấy tờ giấy đưa cho Lưu Phong.

Lưu Phong nhận tờ giấy, nhìn kỹ nội dung trên đó cau mày lại mà lâm vào trầm tư. Ngón tay hắn liên tục gõ trên mặt bàn, vẻ mặt sa sầm rất nhiều.

"Tỷ phu, rốt cuộc là chuyện gì a, sao muội thấy thần người ra như vậy—!" Khuynh Thành tựa hồ cũng thấy vẻ khác thường của Lưu Phong nên thò tay giằng tờ giấy.

Trong bàn tay Lưu Phong bỗng nhiên bốc lên Tử Vi Linh hỏa đốt tờ giấy cháy hết.

Không đợi Khuynh Thành cáu giận, Lưu Phong đã bắt đầu giải thích: "Trên tờ giấy nói, Tĩnh Vương gia có chuyện."

Ánh mắt chuyển hướng Khuynh Quốc, Lưu Phong nhàn nhạt hỏi: "Người đưa tin có đáng tin không?"

"Vô cùng đáng tin—!" Khuynh Quốc trả lời rất nghiêm túc.

Lưu Phong nghe vậy, sắc mặt càng tỏ ra nghiêm trọng thở dài rồi nói: "Nguyên lai Tĩnh Vương gia cũng không thể coi thường. Thiếu chút nữa thì chúng ta đã bị lão lừa."

"Ngươi nói là, Tĩnh Vương gia cũng có ý tranh hùng?" Lý Hương Quân nhẹ giọng hỏi.

Lưu Phong gật đầu, nói: "Trên tình báo nói rõ như vậy"

Khuynh Quốc nối tiếp mấu chốt vấn đề: "Nhân viên tình báo không có vấn đề, cơ bản có thể khẳng định tin tình báo là thật. Nhưng mà để chắc chắn ta sẽ tiến thêm một bước để kiểm tra đối chiếu sự thật."

Lý Hương Quân nhắc nhở: "Khuynh Quốc, cẩn thận một chút, nhân viên tình báo có thể đã bị người của Tĩnh Vương phát giác. Bằng không cũng sẽ không trọng thương mà về"

"Dạ, con biết."
.
.
Kinh đô.

Soái phủ Tĩnh Vương gia ở bên ngoài Hoàng thành canh gác nghiêm ngặt. Năm bước một tốp. Mười bước một trạm canh gác, khắp nơi đều là vệ sĩ mặc chiến giáp. Người ra vào soái phủ đều phải đưa ra giấy chứng nhận có đóng dấu ấn duy nhất để có thể xác nhận thân phận.

Lúc này Tĩnh Vương gia đứng trong mật thất. Hai tay chắp sau lưng đi tới đi lui, mặt mày xám xịt nói lạnh tanh: "Nhất định phải điều tra ra gian tế kia do ai phái đến"

Hoàng thành Binh mã Ti nguyên soái Lý Hàn đang ngồi nghĩ ngợi bên cạnh vừa nắm chặt tay ghế vừa vuốt râu dài trầm ngâm nói: "Chuyện này, ta xem ra Bạch Thọ hiền đệ phải bỏ nhiều công sức hơn mới được a. Ngươi xuất thân làm tình báo, hơn nữa trong tay nắm đại quyền của Cẩm Y Vệ. Chuyện này toàn bộ nhờ vào ngươi. Nhất định phải truy ra thân phận gian tế. Bằng không việc của chúng ta sợ là đã bị người phát hiện?"

"Nguyên soái yên tâm, ta đã thu xếp giao cho thuộc hạ" Bạch Thọ cũng ngồi ngay ngắn ghế bành khác, vẻ mặt đầy tự tin tựa hồ không hề lo lắng.

"Chư vị, các ngươi cũng không cần lo lắng quá mức. Tên gian tế đã trúng một chưởng của ta, sợ là tâm mạch bị đả thương nên sống không được bao lâu, nói không chừng lúc này hắn đã chết." Tĩnh Vương gia trấn an.

"Chỉ hy vọng như thế." Lý Hàn lo lắng nói: "Vương gia, người nói kẻ đó có thể là thuộc hạ của Lưu Phong không? Nếu như là hắn, vấn đề có thể phiền toái?"

Bạch Thọ nói tiếp: "Đúng vậy, thuộc hạ trong tổ chức tình báo của Lưu Phong đã hơnCẩm Y Vệ chúng ta nhiều lắm. Hơn nữa, bây giờ trong Cẩm Y Vệ còn có uy tín rất lớn. Vạn nhất tên gian tế là do hắn phái, nếu để Cẩm Y Vệ điều tra chuyện này, chẳng phải là ngay cả ta cũng sẽ bại lộ?"

"Lưu Phong người này xác thực lợi hại a." Lý Hàn cảm khái nói: "Nhạc phụ Vương Đức Vọng của hắn tuy rằng là phó soái của ta. Thế nhưng hai năm nay dưới sự điều hành của hắn mà địa vị và uy tín của Vương Đức Vọng trong Hoàng thành Binh mã Ti cũng sắp kịp ta. Ta phỏng chừng, hiện nay các Ti, các Ban của Hoàng thành Binh mã Ti chí ít đã có hơn phân nửa nằm trong tay hắn."

Lời này vừa nói ra, Tĩnh Vương gia lập tức nhăn mày trầm giọng nói: "Các ngươi đừng có sợ, ta xem ra gian tế này chưa chắc đã do Lưu Phong phái tới"

"Hắn không có lý do gì phái người giám thị ta." Tĩnh Vương gia phân tích: "Ta từng nhiều lần đối tốt với hắn. Hơn nữa mấy lần biểu thị sẽ ủng hộ hắn, chưa bao giờ có chút xíu mâu thuẫn với hắn. Hắn không có lý do gì hoài nghi ta."

"Nghìn vạn lần đừng tự làm rối loạn trận tuyến. Mới gần đây thôi, quan hệ của chúng ta và Lưu Phong vẫn không có biến động. Bề ngoài ta vẫn là người ủng hộ Lưu Phong. Trừ phi thời cơ đã tới, đại sự đã thành, bằng không kế hoạch của chúng ta nghìn vạn lần không thể bị lộ. Tối thiểu, khi ta không có nửa còn lại của Hổ phù điều động Tứ Đại Quân Đoàn thì chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều như cũ." Tĩnh Vương gia trầm giọng nói.

Ngừng một chút, lão nói với Bạch Thọ: "Theo như ngươi xét thì có thể lôi kéo được Phùng Nguyệt không? Nếu như có hắn gia nhập vào chúng ta thì ảnh hưởng của Lưu Phong tại Cẩm Y Vệ hoàn toàn có thể không đáng kể"

Bạch Thọ tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói: "Vương gia, Phùng Nguyệt luôn luôn làm theo Lưu Phong. Muốn khuyên bảo lão gia nhập vào chúng ta thì sợ là rất khó."

"Nếu đã như vậy thì quên đi, đợi lúc thích hợp thời gian giải quyết lão cũng được." Tĩnh Vương gia dặn dò.

"Lý Hàn, trong kế hoạch của chúng ta, Hoàng thành Binh mã Ti thực ra là khâu quan trọng. Từ hôm nay trở đi ngươi không thể cứ lặng lẽ như vậy, nhất định phải tranh quyền với Vương Đức Vọng giành lại địa vị đã mất. Tới lúc thích hợp ta sẽ dâng tấu trình lên bệ hạ đổi chỗ của Vương Đức Vọng"

"Vương gia yên tâm, Vương Đức Vọng mặc dù trong quân đã tạo một ít uy tín, thế nhưng Hoàng thành Binh mã Ti dù sao cũng do ta khéo tay cai trị. Muốn cùng ta đấu thì hắn còn kém xa" Lý Hàn nói tràn đầy tự tin.

"Trương công công, ta mong muốn ngươi chọn lúc thích hợp đem chuyện xấu xa của Lưu Phong và Ân quý phi nói ra, tốt nhất là có thể truyền khắp toàn bộ đế quốc. Bản thân ta muốn xem, bệ hạ đến lúc đó sẽ làm gì?" Tĩnh Vương gia đưa mắt chuyển hướng về phía thái giám đangngồi ngay ngắn trong góc. Mà vị thái giám này cũng là người ngày trước Ân quý phi tín nhiệm nhất. Thật có thể nói là nhìn người chỉ thấy mặt mà không biết lòng a.

"Vương gia yên tâm, chuyện Ân quý phi và Lưu Phong hơn phân nửa đều là ta tự tay sắp xếp. Hơn nữa ta có đầy đủ căn cứ chính xác chứng minh Ân quý phi hiện nay vẫn sống, không phải là đã chết như Hoàng gia công bố" Giọng nói the thé quẩn quanh vang dội trong mật thất.

"Ha hả, tốt."

Tĩnh Vương gia vỗ tay cười nói: "Ta xem bệ hạ xử lí trước mặt mọi người như thế nào, xem lão còn có thể nhẫn tới khi nào."

"Vương gia, nếu Lưu Phong là Thái tôn đích thực, bệ hạ vị tất sẽ động tới hắn. Hơn nữa hắn hiện nay vẫn còn mang trọng trách, ta xem một chiêu này chưa đủ rung chuyển căn cơ của Lưu Phong?" Đưa ra dị nghị chính là Cẩm Y Vệ phó Đô Chỉ Huy Sứ Bạch Thọ.

"Đừng lo, chúng ta biết hắn là Thái tôn đích thực, thế nhưng bệ hạ không biết a." Tĩnh Vương gia cười nói: "Lưu Phong tựa hồ đang ra sức che giấu thân phận. Bệ hạ hiện nay căn bản là không thể nào biết được."

"Nói thì như vậy thế nhưng trước sau thì Lưu Phong vẫn là đại họa trong gan ruột. Vương gia, chúng ta sao không giết hắn cho xong hết mọi chuyện?" Người nói chính là Lý Hàn.

"Giết Lưu Phong? Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng nghĩ tới sao, thật sự là quá khó khăn" Tĩnh Vương gia trầm giọng nói: "Theo ta được biết, lúc trước Thái tử phi và Yến vương không ít lần phái người ám sát Lưu Phong, nhưng mà chưa có thành công được một lần. Quá mạo hiểm. Hiện nay, ta qua Tu Duyên Thiên sư đạt được tín nhiệm của hắn, không cần phải đi mạo hiểm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.