Sau đó lãonhẹ nhàng phất phất tay, bọn thái giám nhanh chóng đem bàn ghế an bài chư vị hoàng thân quốc thích ngồi xuống.
Ngoại trừ mấy vị Vương gia và Vương tôn ở xa, còn lại Vương gia, Vương tôn, công chúa, Phò mã, quốc cữu, quốc trượng. thì gần như mọi hoàng thân quốc thích ở kinh đô đều nhất nhất có mặt.
Thái tôn rất đúng quy củ đứng bên cạnh long tháp chỗ lão Hoàng đế. Mặc dù không có chỗ ngồi, nhưng lại có thể đứng gần lão Hoàng đế như thế, cũng là một loại vinh dự.
Trước kia, mỗi khi gặp gỡ như vậy thì địa vị của Thái tôn thật sự rất được hâm mộ bởi đám chỉ có thể ngồi ở sau cùng của hàng vương tôn.
Nhưng mà hôm nay không khí dường như có điều khác. Hồi trước lão Hoàng đế nhất định nói với Thái tôn vài câu cổ vũ và ca ngợi có vẻ vô cùng thân thiết. Nhưng mà hôm nay thì khác, ngay từ đầu lão Hoàng đế đối với Thái tôn thực lạnh lùng, xa cách.
Thái tôn trong lòng mặc dù có chút ủy khuất, nhưng hắn hiện giờ cũng đã biết thân thế của mình cho nên không oán hận. Chỉ có ra sứcgiữ cho tâm tình của mình bình tĩnh, coi như mình là cái lọ để quên ở nơi này là được.
Giữa đám đông hoàng thân quốc thích, vị trí của Yến vương đến lão Hoàng đế là khá gần. Lão nhìn lén mấy lần nhi tử thứ tư của mình.
Nói đến cũng thật sự tức giận, mấy ngày nay ngay cả gặp nhi tử của mình mà lão cũng thấy khó như lên trời. Nữ nhân kia thật sự là rất bá đạo, rất điên cuồng. Thừa dịp này lão mới nhìn nhìn nhi tử của mình. Đã lâu không gặp thì thấy gầy đi rất nhiều, hiển nhiên hoàn cảnh sống ở trong cung cũng không làm hài lòng.
Đang suy xét có nên quay đầu tìm Thái tử phi trao đổi một chút thì đột nhiên cảm thấy có một cái nhìn sắc bén soi tới dường như nhắc nhở lão. Hơi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Thái tử phi đang ngầm nháy mắt, báo hiệu lão đừng để lộ sơ hở.
Trên thực tế, ngoại trừ mấy người phụ trách vụ việc tại Tông Nhân phủ thì đại bộ phận hoàng thân quốc thích cũng không rõ vì sao bệ hạ đột nhiên triệu tập đến buổi gặp mặt hoàng tộc.
Trước khi đến, bọn họ đều đoán có lẽ bệ hạ sẽ giải quyết việc Yến vương trong nội bộ. Dù sao Yến vương muốn tạo phản đã là tin đồn lâu rồi. Trong những người không hay thăm viếngYến vương và có lợi ích liên quan thì giờ thấy cảnh này lại có chút lo lắng. Còn một vài người còn lại thì có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Ngoài Thái tôn thì hiện giờ vẫn còn có một người đứng. Đó là Lưu Phong.
Ánh mắt Thái tử phi thỉnh thoảng ra vẻ vô tình lướt qua hắn, miệng nở nụ cười thản nhiên. Hôm nay bệ hạ cố tình xác nhận thân phận Trịnh vương Thế tử của Lưu Phong. Với nàng mà nói thì đây tuyệt đối là tin tức quá tốt. Ít nhất là trong thời gian ngắn, nàng không hề phải lo lắng chuyện sự tình năm đó lộ ra. Nàng sẽ vẫn là người đứng đầu Đông cung.
"Phong nhi, lại đây—!"
Nhìn thấy mọi người đến đông đủ, lão Hoàng đế gọi Lưu Phong tới.
Phong nhi?
Cách xưng hô và sự niềm nở của lão Hoàng đế dường như khiến mọi người đều liên tưởng đến tin đồn gần đây. Hay Lưu Phong thật sự là người Hoàng tộc? Lưu Phong hơi hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua lão Hoàng đế rồi chậm rãi đi tới. Lão Hoàng đế liếc qua hắn ý bảo tiểu hoàng môn đặt thêm ghế bên cạnh long tháp.
Lưu Phong sợ hãi nói: "Vi thần không dám—!" Trước khi công bố thân phận chính thức, do cẩn thận nên Lưu Phong vẫn dùng danh nghĩa triều thần.
"Có gì mà không dám? Chỗ này thuộc về ngươi" Lão Hoàng đế trầm giọng nói. Lời vừa thốt ra làm một ít hoàng thân quốc thích lập tức biến sắc mặt. Vị trí gần thiên tử như vậy a, thật sự là thèm muốn đến chết. Có vài vị Phò mã gia thậm chí còn nhìn cái ghế kia, đột nhiên mông đều hơi ngứa ngáy vì thật sự muốn mình được ngồi trên đó.
Lưu Phong cung kính nói với lão Hoàng đế: "Bệ hạ, thần vẫn xin đứng"
Thấy Lưu Phong nhất định không chịu ngồi. Lão Hoàng đế đứng dậy đi tới kéo tay hắn, nhìn đám hoàng thân quốc thích rồi hỏi: "Lưu Phong ngồi ở đây, các ngươi có ý kiến không?"
Im lặng như tờ.
Ý kiến khẳng định là có, nhưng mà trước mặt lão Hoàng đế thì ai dám hé răng.
Địa vị lão Hoàng đế gần như đạt tới thời kì cường thịnh, hiện giờ lời của lão, sự uy nghiêm của lão đã không ai có thể đụng tới. Không ai dám nghi ngờ quyết định của lão nếu như không chán sống.
"Thế nào sao không ai nói?" Lão Hoàng đế trầm giọng hỏi.
Lão Hoàng đế hỏi như vậy càng khiến Thượng thư phòng yên lặng. Thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của vị quốc cữu nào đó.
"Tốt lắm, xem ra mọi người là không có ý kiến? Ta hỏi ngươi, trong các ngươi có ai biết, vì sao Lưu Phong có tư cách ngồi ở chỗ này?" Lão Hoàng đế nhìn nhi tử của nữ nhi, tiểu cữu tử (em vợ). Rồi nhẹ nhàng nói: "Nói thật cho các ngươi biết, Lưu Phong là tôn tử ngoan của trẫm"
Lời này vừa nói ra, Thượng thư phòng lập tức liền nổ tung, tin đồn như thế nào lại là sự thật. Năm đó Trịnh vương phủ bị khám nhà, chư vị cũng rất rõ ràng. Đáng ra không được là còn lưu lại một người sống. Như thế nào sau hơn hai mươi năm đột nhiên lại tòi ra một Trịnh vương Thế tử. Và còn là Hộ Quốc công quyền thế ngút trời của đế quốc hiện nay.
Năm đó Trịnh vương bị khép tội danh âm mưu tạo phản, cả nhà bị xử trảm tịch thu tài sản. Về sau lại chứng thật là án oan. Trên thực tế, trong số đang ngồi có một bộ phận biết chuyện lúc trước. Bởi vì, tội danh tạo phản của Trịnh vương là bọn họ bày ra. Về sau dù bệ hạ vì Trịnh vương sửa lại án xử sai, nhưng lại không đi truy cứu người bày ra án oan. Mọi người đều nghĩ sự việc đã trôi qua, hết thảy đều yên ổn, nhưng không nghĩ rằng năm đó vẫn còn có cá lọt lưới.
Mấu chốt chính là Trịnh vương Thế tử hiện giờ đã quá mức cường đại rồi, nếu hắn ngầm tính sổ, quyết tâm vì Trịnh vương rửa sạch oan tình thì trong bọn họ ai có thể ngăn cản được.
Lưu Phong đã mạnh gần bằng Yến vương cũng đang ngồi đó, có lẽ cũng chỉ có Yến vương mới có thể cùng đối kháng. Điều đáng tiếc chính là năm đó Yến vương không tham dự thảm án của Tịnh vương.
Trong lúc này chư vị hoàng thân quốc thích ở đây sắc mặt khác nhau. Có may mắn, có e ngại, có sợ hãi, có ngờ vực vô căn cứ.
Lưu Phong mặc kệ đám này bởi vì hắn vốn không phải là Trịnh vương Thế tử nào cả. Trịnh vương ngay cả có bị oan khuất tày trời thì cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Lão Hoàng đế hiểu biết sâu sắc lập tức liền hiểu rõ tâm tư mọi người, nhưng trong lòng lại cười lạnh cũng không nói gì.
Hồi lâu sau, lão Hoàng đế mới nói: "Các vị, nói vậy mọi người đối với thân phận của Tôn nhi ngoan nhất định có điều hoài nghi. Tuy nhiên ta muốn nói cho các ngươi biết là thân phận của Tôn nhi ngoan ta đã cẩn thận kiểm tra thực hư. Không có một chút vấn đề. Con nối nghiệp cha, từ giờ trở đi, Tôn nhi ngoan sẽ là Trịnh vương của Hoa Hạ đế quốc"
"Chúc mừng phụ hoàng, chúc mừng phụ hoàng." Yến vương là người đầu tiên đứng lên chúc: "Chúc mừng Trịnh vương—!"
"Chúc mừng phụ hoàng, chúc mừng Trịnh vương—!" Thái tử phi lập tức cũng đứng lên tỏ vẻ chúc mừng.
Trong hoàng thân quốc thích thì Yến vương và Đông cung thế lực lớn nhất. Hai nhà này đều tỏ thái độ nên đương nhiên mọi người cũng không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy đều chúc mừng.
Dưới quyền uy của lão Hoàng đế, cuộc gặp mặt Hoàng tộc vô cùng thuận lợi đã hoàn thành tốt đẹp kì vọng của lão Hoàng đế và Lưu Phong. Xuất phát từ ý đồ khác nhau nhưng hai người đều nóng lòng thu xếp cho Lưu Phong thân phận Trịnh vương Thế tử. Hôm nay, rốt cục đã danh chính ngôn thuận.
Đến lúc tiệc tan có người vui mừng cũng có người buồn. Những hoàng thân quốc thích tham dự thảm án năm đó của Trịnh vương thì sắc mặt mỗi người đều u ám, cúi đầu suy nghĩ miên man mà nhanh chóng ra về. Mà mặt khác một ít có thái độ thuần túy chỉ nghe ngóng thì hứng thú đánh giá Lưu Phong.
Còn có số rất ít như là Yến vương và Thái tử phi lại âm thầm thấy may mắn. Thân phận của Lưu Phong được xác định, đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là chuyện rất tốt. Ít nhất trước mắt bọn họ có thể không cần lo lắng chuyện âm mưu năm đó bị bại lộ.
Lão Hoàng đế cũng tràn đầy đắc ý, lão tin tưởng sắp xếp như vậy thì Lưu Phong sẽ càng gần gũi hơn với mình. Rồi có thể chính đại quang minh tiếp quản ngôi vị Hoàng đế mà mọi người đều mơ tưởng.
Dưới ánh nến chiếu rọi, da dẻ trẵng nõn nhẵn nhụi của Mộ Dung phu nhân quả nhiên là tuyệt vời đến cực điểm. Nữ tử tu chân quả nhiên có khác, năm tháng cũng không hề để lại dấu vết trên thân thể của nàng. Ngược lại vẻ quyến rũ thành thục, khí chất phong tình gợi cảm lại còn hơn các thanh nữ rất nhiều. Lưu Phong nhìn phu nhân đứng dưới ánh nến trong lúc nhất thời cũng có chút ngây người.
"Phong nhi, ta có đẹp không?" Mộ Dung phu nhân hai tay chống nạnh, bộ ngực xinh đẹp vểnh lên, cong mông ưỡn đầu dáng vẻ phong tình vạn chủng nhìn Lưu Phong mà hỏi.
Lưu Phong ngây ngốc nói: "Đẹp, phu nhân là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ"
"Xì—!" cười một tiếng. Nghe Lưu Phong nói vậy, phu nhân lập tức liền nở nụ cười, nói cũng hơi quá đáng đó. Tuy nhiên trong lòng nàng lại có chút ngọt ngào và hạnh phúc.
Đồng ý với Lưu Phong để cùng động phòng với hắn.
Lần này Mộ Dung phu nhân quyết định làm thật sự. Từ sớm đã tới phòng Lưu Phong, hơn nữa còn mới thay bộ nội y tình thú mới nhất của Thiên Thượng Nhân Gian.
Nói là tình thú nội y, kỳ thật chỉ là một mảnh vải bên trên có mấy sợi thừng. Ít nhất là Mộ Dung phu nhân thấy như vậy. Tuy nhiên theo Lí Hương Quân nói thì nội y như vậy có thể khiêu khích và kích thích dục vọng nam nhân tốt nhất.
Đúng vậy, tình thú nội y là do Lí Hương Quân ra sức tán dương. Từ Khuynh Thành mà nàng đã biết việc Mộ Dung phu nhân quyết định động phòng với Lưu Phong nên có vẻ rất sốt sắng. Đầu tiên là cổ vũ một phen, sau đó mà bắt đầu ra sức hiến kế, thậm chí còn đem ham mê trên giường của Lưu Phong nói cho Mộ Dung phu nhân.
Mộ Dung phu nhân thực lòng cảm tạ (thiên ân vạn tạ), nhớ tới thái độ lúc trước của mình với người ta thì lại xấu hổ không chịu nổi. Cũng may Lí Hương Quân cực lực chân thành mới làm cho phu nhân yên lòng.
Giờ phút này Mộ Dung phu nhân gần như là nửa thân để trần. Bên trên chỉ có bộ ngực đầy đặn được hai mảnh vải con che còn hạ thân chỉ có mảnh tam giác nhỏ xíu cũng chính là tình thú nội y chỉ vừa đủ che nơi riêng tư của nữ nhân. Tuy nhiên cái đó dường như so với rừng rậm thì mẩu vải này căn bản là không che nổi.
Lưu Phong cẩn thận thưởng thức thân hình khêu gợi của phu nhân. Một hồi nhìn ngực, một hồi lại ngó xem phía dưới làm dục vọng trong lòng liền chậm rãi bốc lên, huyết mạch có ý muốn trương lên.
"Phong nhi, sau đêm nay thì nô gia sẽ là người của ngươi" Mộ Dung phu nhân sau khi quyết tâm thì mắc míu cũng được tháo gỡ làm cho tự tin và lá gan cũng lớn.
Phu nhân lắc lư đôi mĩ đồn tuyết phau nhẹ nhàng bước tới chỗ Lưu Phong. Một tay ôm lấy cổ hắn, miệng cắn lỗ tai, hơi thở thơm ngát nói nũng nịu: "Phong nhi, đừng làm cho ta thất vọng a."
Thất vọng?
Lưu Phong có chút buồn bực, chẳng lẽ mình giống như người khiến nữ nhân phải thất vọng sao? Có vẻ cho tới bây giờ hắn chưa từng làm nữ nhân phải thất vọng.
"Ha hả, phu nhân, cẩn thận sáng mai nàng không xuống giường được." Lưu Phong cười hắc hắc, ôm nữ nhân gần như trần trụi vào trong ngực. Tiểu bổng bổng nóng bỏng trong đũng quần đã cách lớp vải quần mà tì lên bụng phẳng lì của nữ nhân.
Khi cảm nhận thấy sự hùng tráng và mạnh mẽ của nam nhân, thân thể mềm mại của phu nhân không khỏi hơi run rẩy một chút, nói thực khả ái: "Phong nhi, ta thích—!"
Trong khi nói thì tay nàng đã hướng về phía hạ thân Lưu Phong.
Quả nhiên là khuê phòng oán phụ, phu nhân thuộc loại nữ nhân nghiêm nghị. Nhưng đừng nhìn ngày thường đứng đắn, một khi bạo phát cũng là càng không thể dừng lại a. Lưu Phong thật vui vẻ, phu nhân đích thực là vưu vật a.
Nhẹ nhàng tụt xuống, Lưu Phong kéo tình thú nội y chính mình thiết kế xuống. Nửa dưới của phu nhân lập tức liền nhìn thấy không sót chỗ nào.
Thân mình Mộ Dung phu nhân lẩy bẩy, âm thanh có chút run rẩy, song giữa hai chân thì nóng như lửa, môi anh đào khẽ mở, tiếng rên rỉ mê người lập tức thoát ra.
Lưu Phong mừng rỡ, hai tay ôm mĩ đồn trắng phau của Mộ Dung phu nhân lên, ôm nàng đến giường.
Vừa đặt phu nhân bên dưới, quần áo trên người Lưu Phong trên người đã bị một ngọn lửa màu xanh đốt cháy sạch sẽ trong nháy mắt. Toàn thân trần trụi cùng thân thể của phu nhân áp sát vào nhau.
Mộ Dung phu nhân hai tay ôm lấy cổ nam nhân, hai đùi quắp chặt bên hông, tứ chi cuốn chặt Lưu Phong như thể cùng với hắn đã dính liền.
Trongthời gian uống chén trà nhỏ, Mộ Dung phu nhân và Lưu Phong đã hoàn toàn hợp thể. Phu nhân động tình chủ động khác thường, mĩ đồn trắng phau không ngừng vận động phối hợp với nam nhân.