Lưu Phong trên đầu đổ mồ hôi lạnh, có trời mới biết được Khuynh Thành còn có thể nói ra được những điều kinh hãi thế tục nào nữa, chẳng hạn như là những mật ngữ tình cảm mãnh liệt trên giường của hai người. Nếu như vậy thì quả thật là mất mặt.
"Tỷ phu, lão công. Chàng che miệng ta làm gì, có phải ta nói những gì không nên nói à?" Khuynh Thành thật vất vả mới thoát khỏi tay của Lưu Phong, oán hận nói một câu.
Đầu Lưu Phong to như cái đấu, ma nữ quả nhiên là ma nữ, không có chút gì cố kỵ cả.
Vẫn là Khuynh Quốc, thê thiếp của Lưu Phong, vì để cho hắn không xấu hổ nên nàng đi tới nháy mắt với Khuynh Thành mà nói: "Đừng nói chuyện này nữa, hôm nay lão công vừa mới xuất quan, chúng ta còn chưa bày tiệc để hảo hảo chúc mừng."
"Đúng vậy, chúng ta cũng nên chúc mừng." Mộ Dung phu nhân đi tới chủ động kéo tay Khuynh Thành, ý muốn Khuynh Thành giúp mình trong phòng bếp.
Trong bữa tiệc hân hoan, chúng nữ luân phiên nhau kính rượu. Lưu Phong tự nhiên cũng không thể nặng bên này, nhẹ bên kia, mặc kệ là ai kính cũng đều vui lòng nhận lấy. Dù sao lấy tinh thần lực cường đại hiện nay của hắn, uống nhiều hay ít đều cũng không say.
Tiểu ma nữ Khuynh Thành lại đột nhiên bỏ đi khí chất ma nữ của mình, người nào kính rượu nàng, nàng đều trực tiếp uống cạn. Nhưng nàng lại đang ngồi trong lòng Lưu Phong, tiểu mông ở trên đùi hắn xoay tới xoay lui, thiếu chút nữa đem bổng bổng của Lưu Phong cướp cò.
Cái này gọi là "ăn no ấm cật".
Tuy nhiên, sau khi cơm rượu no say, Lưu Phong vui vẻ với chúng nữ một lúc, trong lòng chợt nghĩ về chính sự liền lôi kéo di nương đi Hoàng cung.
Chuyện Sinh Tử kết của lão Hoàng đế ngày nào còn chưa giải được thì khiến trong lòng Lưu Phong không lúc nào được an tâm. Vì thế, hắn nghĩ nên thừa dịp hôm nay đưa di nương đến, giúp lão giải trừ Sinh Tử kết. Cũng xem như là tiêu trừ một tai họa ngầm. Tao phụ Trần Hoàng hậu kia thật sự là một tai họa. Chính Lưu Phong cho tới bây giờ vẫn không hiểu được tại sao nàng không bị ảnh hưởng của Dục Ma chân khí.
Tại Thượng thư phòng, lão Hoàng đế vừa mới lộng chết hai xử nữ, vẻ mặt thỏa mãn nằm nghiêng vui vẻ trên Long Ỷ.
Nghe nói có người cầu kiến, lão Hoàng đế hung hăng trừng mắt liếc nhìn tên thái giám đang quỳ dưới mặt đất, hầm hừ nói: "Thật là đồ hỗn trướng, ta không phải đã ra lệnh cho ngươi hay sao? Hiện tại ai cũng không gặp." Lão Hoàng đế có thói quen, thời điểm vừa làm xong chuyện hấp thu chân nguyên không muốn bị người khác quấy rầy.
"Bệ hạ, là. là." Tiểu thái giám bị lão Hoàng đế quát như vậy, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.
"Thiên Vương lão tử còn không muốn gặp. Biến." Lão Hoàng đế giận dữ quát lên một tiếng, bưng chén rượu trên án nhấp một ngụm.
"Là Trịnh vương!" Tiểu thái giám trong lúc chuẩn bị rời khỏi rốt cục cũng đem sự tình nói rõ ràng.
"Chờ đã!"
Lão Hoàng đế gọi tiểu thái giám lại hỏi: "Người vừa nói gì?" Nếu là người khác, lão Hoàng đế tự nhiên sẽ không kiên nhẫn đuổi đi. Nhưng là Trịnh vương thì lại khác. Hiện giờ, lão và Lưu Phong có ngàn vạn mối liên quan, vì thế lão không thể sơ suất.
"Khởi bẩm bệ hạ" Tên tiểu thái giám cố gắng bình tĩnh trả lời: "Trịnh vương còn dẫn theo một vị tiên tử lại đây. Nói là về Sinh Tử kết."
"Sinh Tử kết?"
Lão Hoàng đế đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức kinh hãi, vội vàng nói: "Thỉnh, mau mau cho mời Trịnh vương. Tên thái giám chết tiệt này, thiếu chút nữa làm hỏng đại sự của trẫm." Lão Hoàng đế gần đây có chút bạo ngược, nhưng vẫn còn chưa đến mức ngu muội. Lưu Phong làm thế nào lại biết được Sinh Tử kết. Hơn nữa hắn còn mang theo vị Thu Sương tiên tử kia, rõ ràng là tới giúp mình giải trừ nỗi thống khổ.
Nghĩ đến đây, tâm tình của lão lập tức thoải mái. Giống như niềm vui vừa hấp khô một hơi chết mười xử nữ.
Tiểu thái giám cảm thấy oan uổng. Chính mình không có bẩm báo gì sai cả. Rõ ràng lúc đầu lão Hoàng đế không muốn gặp ai. Tuy nhiên, hắn phải nén oán giận, chạy nhanh đưa Lưu Phong cùng vị Tiên tử kia tiến vào.
"Hoàng tôn, Tiên tử, các người lại đây. Ha ha, người đâu, mang ghế tới." Lão Hoàng đế vội vàng đi xuống Long Ỷ, tự mình nghênh đón. Giờ phút này, trên khuôn mặt lão không hề có chút thô bạo cùng âm hiểm nào cả. Thay vào đó là một vẻ mặt đầy chân thành cùng nhiệt tình, thậm chí có chút hiền từ.
Thu Sương thần thông thế nào thì lão đã biết được. Đối với nàng, ngay cả Hoàng Đình Đấu Ty còn không dám trêu chọc, lão thực sự không dám có gì thất lễ.
Để tạo cho Thu Sương Tiên tử một ấn tượng tốt, lão Hoàng đế đã tận lực thay đổi chính mình. Giờ đang biểu hiện thành một lão gia gia hiền lành, hy vọng Lưu Phong có thể cảm nhận được sự thân tình của chính bản thân lão.
"Tôn nhi kính chào Hoàng gia gia." Tuy rằng lão Hoàng đế rất khách khí, nhưng Lưu Phong cũng không muốn thay đổi lễ nghĩa.
Về phần Thu Sương tiên tử bên kia, nàng hướng đến lão Hoàng đế gật đầu. Tuy rằng cũng không phải là thăm viếng gì, nhưng Thu Sương Tiên tử gật đầu như vậy khiến lão Hoàng đế thực sự cao hứng một phen. Ngẫm lại, ngay cả Vu Thiên trước mặt mình cuồng vọng như thế, nhưng lại kính sợ Thu Sương tiên tử thì lão Hoàng đế đột nhiên cảm thấy bản thân thực là vừa ý, cảm thấy Lưu Phong thực sự khả ái.
"Ngoan, tôn nhi, ngươi khách khí cái gì. Có Hoàng gia gia ở đây, ngươi không cần khách khí như thế." Lão Hoàng đế nắm lấy hai tay Lưu Phong một cách yêu thương, hướng đến Thu Sương tiên tử cười nói: "Tiên tử đại giá quang lâm, quả thật khiến cho lều cỏ Thượng thư phòng của trẫm cũng rạng rỡ a."
Lưu Phong mỉm cười, nhìn nhìn bốn phía.
Lão Hoàng đế hiểu ý, liền vội vàng thét ra lệnh thái giám cùng các cung nữ đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Xích Long luôn luôn đứng ở một góc phòng.
"Hoàng gia gia, đều là người một nhà cả, tôn nhi cũng không dám dấu người. Hôm nay tôn nhi đến gặp người, mục đích là muốn giải trừ Sinh Tử kết trong cơ thể người" Lưu Phong thẳng thắn bày tỏ ý định của mình.
Lão Hoàng đế tuy rằng đã sớm đoán được ý định của Lưu Phong, nhưng trong lòng lão hết sức ngạc nhiên và vui mừng khi nghe chính Lưu Phong nói. Sinh Tử kết giống như một cái gông xiềng trong lòng lão. Hiện giờ có cơ hội để giải trừ, thật khiến cho lão ngạc nhiên và vui mừng.
Tuy nhiên, lão vẫn còn có chút lo lắng. Bởi trước đây, Hoàng Đình Đấu Ti không thể đề ra được giải pháp nào khả dĩ.
Vu Thiên đã nhận lệnh giúp lão Hoàng đế giải trừ Sinh Tử kết. Cho đến bây giờ, một phần rất lớn cao thủ trong Hoàng Đình Đấu Ti đều tập trung nghiên cứu nhưng vẫn không có gì tiến triển. Lão lo lắng, vạn nhất nếu như Thu Sương bên này không có mười phần nắm chắc thì sẽ ra sao.
Lưu Phong dường như nhìn ra tâm lý của lão Hoàng đế, mỉm cười tự tin nói: "Bệ hạ, người yên tâm, chỉ là một cái Sinh Tử kết nhỏ nhoi, đối với di nương mà nói, đó thực sự không là gì cả."
Lão Hoàng đế chuyển ánh mắt hướng đến Thu Sương tiên tử, trong mắt lộ vẻ bán tín bán nghi.
Thu Sương tiên tử thản nhiên cười cười: "Không sai, Phong nhi nhà ta nói không sai. Chỉ là một cái Sinh Tử kết, ta còn không để vào mắt."
Lời này vừa nói ra, lão Hoàng đế lập tức mặt mày hớn hở: "Ha ha"
A, tiên tử, các ngươi thật là phúc tinh của trẫm. Thực sự là tốt quá, tốt quá.
"Cái này. cái này. ." Lão Hoàng đế vốn định nói liệu có biện pháp nào giải trừ nhanh chóng hay không. Nhưng lại không tiện nói ra, sợ tiên tử trách móc. Thu Sương lạnh nhạt nói: "Hiện tại liền bắt đầu đi."
"Tuy nhiên bệ hạ, ta nói trước cho ngươi được biết rõ, khi giải trừ Sinh Tử kết có chút đau đớn, ngươi phải ráng chịu đựng" Thu Sương có chút dặn dò.
Lão Hoàng đế vội vàng cười nói: "Tiên tử yên tâm, nếu có thể giải trừ Sinh Tử kết, cho dù chịu muôn vàn thống khổ, ta đều có thể cố được."
Lưu Phong âm thầm cười trộm. Hắn phỏng chừng di nương nói, cái gọi là một chút đau đớn sẽ tuyệt không đơn giản, không biết tý nữa liệu lão già này có chịu đựng nổi hay không.
Làm tốt công tác chuẩn bị xong, Thu Sương liền khởi động pháp quyết, múa ra một đạo Thất Thải Hà quang bao quanh lão Hoàng đế. Tại thời điểm bắt đầu thì vẻ mặt lão Hoàng đế có chút thích thú. Bởi vì Thất Thải Hà quang bao quanh thân lão, khiến lão cảm thấy một đợt ấm áp, thậm chí lão còn nghĩ rằng việc Thu Sương cảnh cáo là có chút phô trương.
Nhưng một lúc sau, có vẻ sẽ không dễ dàng, thư thái như trước nữa.
Lão Hoàng để cảm giác máu trong thân thể dường như đang chậm rãi sôi trào. Lục phủ ngũ tạng cùng kinh mạch đều có cảm giác nóng bỏng. Hơn nữa, càng về sau, cảm giác nóng bỏng kia lại biến thành đau đớn kịch liệt. Giờ lão mới có thể nghiệm rõ được cái gì gọi là một chút thống khổ. Tuy nhiên, lão rút cuộc vẫn là một lão Hoàng đế. Năm đó chinh chiến sa trường, trên người lúc nào cũng chịu thương tích. Điểm đau đớn này mặc dù là kịch liệt nhưng lão vẫn có thể chịu đựng được. Nhất là khi lão nghĩ đến từ nay về sau, chính mình sẽ không còn bị mụ lăng loàn áp chế nữa. Vì thế, trong lòng lão bỗng lập tức thoải mái rất nhiều.
Ước chừng qua nửa canh giờ, ngay tại thời điểm lão Hoàng đế đau đớn tột độ, Thu Sương tiên tử liền rút ra trong cơ thế lão đoạn Sinh Tử kết cuối cùng. Sau khi thu hồi Thất Thải Hà quang, lão Hoàng đế liền hôn mê, té sấp trên mặt đất.
Xích Long bên cạnh liền nghĩ rằng bệ hạ đã bị sát hại, vội vàng xông lên định cùng Thu Sương tiên tử động thủ. Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, hóa ngón tay thành kiếm hướng Xích Long bắn tới một đạo kiếm quang màu vàng nhạt ngăn chặn hắn.
"Bệ hạ không có việc gì!" Thu Sương tiên tử thản nhiên nói một tiếng.
Xích Long cũng không tin, còn muốn tiến lên động thủ. Bỗng Vu Thiên hiện thân, vội vàng quát lớn: "Thật là vô liêm sĩ, dám làm càn trước mặt Tiên tử. Bệ hạ đích xác không có việc gì."
Sau đó, Vu Thiên hướng đến Thu Sương tiên tử, cung kính nói: "Vu Thiên ra mắt Thượng tôn"
Thu Sương sửng sốt một chút, đoạn nhìn bộ dáng Vu Thiên hơi quen mặt, đột nhiên trong lòng nổi lên chút nghi vấn liền hỏi: "Ngươi là hậu duệ của Long tướng quân?"
"Tiên tử biết tổ tiên của tại hạ?" Vu Thiên lập tức kinh ngạc không thôi. Thu Sương vừa mới nhắc đến Địa Long tướng quân, chính là nhất mạch tổ tiên của lão. Không nghĩ tới vị tiên tử này ngay cả tổ tiên mình cũng hiểu rõ, thật sự là làm cho người ta khó có thể tin.
"À, năm đó có gặp qua một lần. Ngươi tuy rằng kế thừa tu vi hắn nhưng đáng tiếc rằng cảnh giới không đủ, so với Long tướng quân năm đó, quả thật ngươi kém xa." Thu Sương tiên tử thản nhiên nói.
"Đa tạ Thượng tôn chỉ điểm." Đối mặt với giáo huấn của Thu Sương tiên tử, Vu Thiên không dám có gì bất kính.
"Tiên tử đợi đã, ta đánh thức bệ hạ." Cung kính thi lễ đối với Thu Sương, Vu Thiên lùi về sau nâng lão Hoàng đế đứng lên rồi truyền một đạo lực lượng tinh thuần vào người lão khiến lão tỉnh lại.
Lão Hoàng đế chậm rãi trợn mắt, đầu tiên là run sợ một chút, sau đó lão lập tức cảm giác được Sinh Tử kết quả nhiên không còn tồn tại nữa. Trong lòng lão mừng rỡ, cũng không cố kỵ đến thân phận của mình, vội vàng chắp tay hướng Thu Sương tiên tử nói lời cảm tạ: "Đa tạ tiên tử, đa ta tiên tử a."
"Ngươi thực sự muốn cảm tạ thì nên cảm tạ Phong nhi nhà ta. Nếu không phải nể mặt Phong nhi nhà ta, ta quả quyết sẽ không ra tay." Thu Sương lạnh giọng nói.
Lão Hoàng đế sắc mặt có chút xấu hổ, tuy nhiên lão vẫn vội vàng điều chỉnh cảm xúc, quay đầu nói với Lưu Phong: "Tôn nhi ngoan, lần này cháu mang lại may mắn cho Hoàng gia gia không ít. Nói đi, cháu muốn ta ban thưởng gì."
Lưu Phong cung kính nói: "Hoàng gia gia, việc này chính là bổn phận của tôn nhi, còn muốn ban thưởng gì nữa a. Chỉ cần Hoàng gia gia không có việc gì, tự nhiên tôn nhi cũng cảm thấy an tâm."
Mặc dù nghe Lưu Phong nói thế, nhưng lão Hoàng đế cũng không dám không ban thưởng. Lời nói vừa rồi của Thu Sương tiên tử lão nghe rất rõ, liền không chậm trễ ban thưởng cho Lưu Phong
"Tôn nhi, cháu lần này quả thực giúp cho gia gia một việc lớn. Như vậy đi, ta đem vùng Uy Châu phụ cận Phong Thành giao cho cháu quản lý." Vàng bạc, tài bảo đối với Lưu Phong quả thực không đáng giá. Lão Hoàng đế lựa chọn thực sự sáng suốt, ban thưởng cho Lưu Phong một tòa thành trì. Tuy rằng Uy Châu có diện tích không lớn, nhưng vừa vặn có thể làm thủy vận.
Lưu Phong nghe vậy, trong lòng mừng thầm. Uy Châu địa phương kia tuy rằng không phát triển lắm, nhưng chung quy so với đất phong của mình thì vẫn là tốt hơn một ít. Hơn nữa giao thông thủy lợi rất phát triển, tương lai tất nhiên sẽ rất có triển vọng.
"Đa tạ Hoàng gia gia."
Nhìn vẻ mặt có chút tức giận của lão Hoàng đế, Thu Sương tiên tử có chút phật ý. Lão Hoàng đế muốn mở tiệc để khánh công tiên tử nhưng lại bị Thu Sương tiên tử cự tuyệt.
"Phong nhi, sự tình đã giải quyết xong, ta đi trước một bước, ngươi ở lại bồi tiếp bệ hạ tán gẫu." Nói xong nàng liền trực tiếp thuấn di biến mất.
Lão Hoàng đế khẽ nhíu mày, nhưng cũng không dám nói gì.
Quay đầu lại Lưu Phong, lão Hoàng đế nói: "Tôn nhi, nếu không có việc gì, cháu đi cùng Hoàng gia gia đến Phượng Nghi cung. Ta thật sự muốn xem con tiện nhân Hoàng hậu kia ở trước mặt ta còn dám kiêu ngạo nữa không."
"Tôn nhi sẽ tháp tùng người." Lưu Phong cũng đang muốn nhìn kết cục một chút.
Rất nhanh, lão Hoàng đế đã đứng trước cửa Phượng Nghi Cung.
Tuy nhiên điều làm cho họ không ngờ chính là lúc này, ở Phượng Nghi Cung dường như đã rối loạn. Thậm chí trước cửa cung còn có mấy thi thể nữ nhân. Cẩm Y Vệ cùng Chân Long Vệ đang bao vây quanh cung điện.
Xích Long vội vàng trở về giải thích tình huống cho lão Hoàng đế: "Bệ hạ, nghe bọn hắn nói Hoàng Hậu nương nương là yêu quái, đã ăn thịt vài cung nữ."