Lưu Phong nao nao nhìn lên không trung trước mặt. Chỉ thấy một người cao lớn uy vũ chợt xuất hiện cách hơn mười trượng thì tiến hai ba bước liền dừng lại.
Lưu Phong giật mình, hai mắt lóe lên thần quang cẩn thận nhìn chăm chú vào người mới tới. Chỉ thấy dáng vẻ hắn mi thanh mục tú, xung quanh dường như phóng ra một vầng tiên linh khí mờ ảo. Có điều ánh mắt hắn có chút âm linh, giọng điệu có chút lạnh lẽo.
Lưu Phong âm thầm tắc lưỡi thầm nghĩ: hay lại là thuộc hạ của Bạch Huyền Y? Nếu không trong tu chân giới còn đâu ra cao thủ như vậy. Tuy nhiên lúc này Lưu Phong không chút kinh hoảng, hiện giờ vừa đúng lúc hắn đại thành Thất Anh, đang lo không tìm được cao thủ so tài.
Nghĩ đến đây hắn không hề chớp mắt mặt mày tỉnh bơ lạnh giọng hỏi: "Người từ phương nào tới đây?"
Người mới tới nghe vậy thì cười gằn hú dài một hồi. Sau đó ánh mắt dừng trên người Lưu Phong vẻ mặt ung dung tự tại, khẽ cười nói: "Đến để lấy mạng ngươi"
Lưu Phong hừ một tiếng rồi nói: "Nếu ta không đoán sai thì các hạ hẳn là lại là tay chân của Tuần Thiên Sứ giả Bạch Huyền Y. Lần trước ta đã tống tiễn hai đứa, không nghĩ tới vẫn còn có kẻ chạy tới đây chịu chết."
Lời vừa nói ra, người nọ lập tức liền nổi giận: "Xem ra, quả nhiên người là do ngươi giết. Vậy hôm nay ngươi chết không oan"
Ân Tố Tố bất mãn hầm hừ: "Ngươi là ai, không ngờ dám ra oai ở Phong Thành, ngươi không muốn sống chăng?"
"Nữ nhân, ngươi mau câm miệng cho ta. Đây là chuyện của nam nhân chúng ta" Người nọ hung hăng trừng mắt nhìn Ân Tố Tố đầy vẻ sát khí, khí thế cường đại thiếu chút nữa đã đánh bay Ân Tố Tố ngã khỏi tường thành.
Lưu Phong vừa kịp giữ nữ nhân của mình lại nói không vui: "Ngươi chết chắc rồi—!"
Người vừa tới cau đôi mày rậm khinh thường cười cười: "Đừng tưởng rằng ngươi có thể giết chết một kẻ đồng tử, một gã nô bộc thì có thể hạ được lão tử đệ nhất thiên hạ đa. Ta cùng bọn họ khác nhau. Hôm nay ngươi chết chắc rồi. Chủ công không muốn nhìn thấy ngươi có mặt ở Tu chân Đại hội nên hôm nay ngươi ắt phải tử"
Lưu Phong lòng đầy hào khí ngầm vận nguyên anh lực, chuẩn bị sắn sàng xong xuôi thì mới nói đầy vẻ khinh miệt: "Hãy bớt sàm ngôn đi, mau để cho ta thấy được sức mạnh thực sự của mình"
Theo sau, hắn quay người dặn dò Ân Tố Tố: "Tố Tố, nàng về trước đi. Ta dẫn hắn ra vùng ngoại ô, nếu không có thể làm người vô tội bị thương thì sẽ không tốt lắm."
"Lão công. Chàng yên tâm đi. Thiếp sẽ mau chóng thông tri cho những người khác." Tuy Ân Tố Tố lo lắng đến an nguy của nam nhân mình, nhưng nàng vẫn giữ được lý trí. Nàng biết hiện tại mình tốt nhất là không nên đi theo.
"Có bản lĩnh thì đi theo ta—!" Vì không muốn Phong Thành bị phá hoại mà Lưu Phong hóa thành một luồng sáng bay về chân núi bên ngoài thành.
Người mới tới cười khẩy đằng sau rồi thong thả đi theo Lưu Phong.
Sau khi đến vùng núi hoang không ai vãng lai thì người nọ cười nói: ""Tại hạ Tuần Thiên Sứ giả ngồi chầu Thanh Y Đồng tử. Xin mời—!"
Ngay khi nói, người nọ đã khẽ quát một tiếng. Hai tay xuất ra một đóa hoa sen, lập tức mười đầu ngón tay nhọn hoắt dựng đứng khẽ gẩy. Đột nhiên xuất hiện từng đợt huyết tinh khí chớp mắt đã lan khắp bốn phía. Còn trên đỉnh đầu Thanh Y Đồng tử cũng mơ hồ xuất hiện một Huyết Sắc Liên hoa (bông sen máu).
Lưu Phong bị đắm mình vào trong đó. Dần dần liền cảm thấy thân thể trở nên nặng nề xưa nay chưa từng thấy. Hơn nữa, Huyết tinh khí tức trong không gian xung quanh càng tăng lên đã trở nên đen thẫm. Bầu trời vốn trong xanh và mặt trời đã hoàn toàn biến mất.
"Chỗ này đã thành Huyết Liên không gian của ta, ngươi chết chắc rồi—!" Bốn phía ngoại trừ đen kịt chỉ có bóng tối. Riêng có quanh người Thanh Y Đồng tử tỏa ra huyết quang yếu ớt. Trên mặt hắn là nụ cười giả tạo đang nhìn Lưu Phong.
Lúc đầu diện mạo của Thanh Y Đồng tử cũng thanh tú. Nhưng giờ lại giống như Hấp Huyết Cương Thi. Nét mặt tái xám khác thường còn hai mắt lại đỏ kè như than hồng.
Cùng lúc đó trên người hắn Lưu Phong đã không còn cảm nhận được xíu xiu khí tức của con người nữa.
Lưu Phong chỉ cảm thấy một áp lực lớn lao đang bao trùm khắp người hắn. Sự lưu chuyển Thất Anh trong thân thể hắn cũng chậm đi rất nhiều nên sắc mặt hắn không khỏi đại biến.
"Chịu chết đi—!"
Thanh Y Đồng tử hú lên cười quái dị, hai tay tựa như tòa núi nhỏ đè nén Lưu Phong.
Lưu Phong hành động chậm chạp còn lực lượng bị áp chế nên không né tránh được lần công kích này của Thanh Y Đồng tử. Khi bị đánh trúng thì thân thể giống như diều đứt dây bay ra rất xa, khóe miệng ứa ra một dòng máu tươi.
Lưu Phong lạnh thót bụng dùng Hạo Thiên kiếm chống đỡ để chậm rãi đứng dậy. Có điều độ sáng bóng của Hạo Thiên kiếm cũng phai nhạt đi rất nhiều. Thanh Y Đồng tử khinh thường cười nói: "Chẳng qua cũng chỉ có vậy—!" Nói xong Thanh Y Đồng tử lại gia tăng lực.
Lưu Phong chỉ cảm thấy áp lực quanh thân lớn hơn nữa, sự vân chuyển Nguyên Anh lực có vẻ hơi mất linh. Hắn hét lớn một tiếng cả người tung lên miễn cưỡng vung kiếm chém về phía Thanh Y Đồng tử.
Thanh Y Đồng tử dường như cũng không coi trọng đợt công kích của Lưu Phong nên không tránh chẳng né. Lão chỉ cười khẽ động thân vung kiếm nghênh đón kiếm phong.
Lưu Phong cười thầm vì chính hắn đang muốn lão khinh địch. Cho dù Nguyên Anh lực đang bị áp chế trong Huyết Liên không gian, nhưng mà Tử Vi Linh hỏa của Phi Nhi lại không chịu ảnh hưởng. Tử Vi lanh lợi này lại chính là khắc tinh của mọi thứ tà ác. Lưu Phong dự định một kích này hoàn toàn có thể gây thương tổn cho thân thể lão.
"Oanh—!"
một tiếng, kiếm quang của Hạo Thiên kiếm đánh trúng trên người của Thanh Y Đồng tử, sau đó là một tiếng hét thảm phát ra từ trong miệng của Thanh Y Đồng tử.
Thanh Y Đồng tử vội vàng lui lại mấy bước, trên mặt lộ vẻ đau đớn. Hắn giận dữ nhìn Lưu Phong, dường như có chút khó tin: "Là Tử Vi Linh hỏa, thật không ngờ nhà ngươi có thể khống chế được Tử Vi Linh hỏa. Ngươi làm ta bị thương. Ta muốn giết, giết ngươi."
Lưu Phong nhăn mặt, mắt lóe tinh quang. Hắn dùng kiếm thuật dẫn động một đạo kiếm quang màu vàng lợt chỉ nháy mắt bắn ra như chớp, trong đó có kết hợp Tử Vi Linh hỏa lại nhằm Thanh Y Đồng tử cuộn đến.
Thanh Y Đồng tử đã có bài học lúc nãy nên lần này không dám chậm trễ vội vàng di chuyển thân hình. Lão khẽ nghiêng người, thân hình mờ ảo linh động mà nhẹ nhàng tránh được một đòn linh hoạt sắc bén.
Lưu Phong cười khẩy, tạm thời không dùng lực lượng của ngũ anh Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền và Ngọc Hành. Hắn chỉ đơn thuần thúc dục lực lượng của hai anh Khai Dương, Diêu Quang. Bởi vì hắn phát hiện Thất Anh trong người mình thì chỉ có Khai Dương, Diêu Quang là hai anh dường như không chịu ảnh hưởng của khí tức Huyết Liên không gian. Chính vì lúc trước hắn nóng lòng giành thắng lợi nên thúc dục đồng thời Thất Anh mà ngược lại kéo Khai Dương, Diêu Quang ra phía sau.
Bây giờ thì hắn đã biết chỉ nên thúc dục hai đại Nguyên Anh là Khai Dương, Diêu Quang. Còn Hạo Thiên kiếm sau khi được Nguyên Anh lực Thất Thải rót vào thì vẻ ảm đạm lúc trước biến đổi mà trở nên rạng rỡ sáng chói.
Cùng lúc đó, Thanh Y Đồng tử cũng xuất động Huyết Kiếm từ Liên Hoa trong tay. Huyết quang bắn vọt lên không trung u ám kinh khủng.
"Ầm vang—!"
một tiếng, đòn đánh của hai người giao nhau làm bắn ra một làn sóng uy lực mạnh mẽ. Trong nháy mắt hai người rời khỏi vòng chiến. Thanh Y Đồng tử chỉ cảm thấy một lực lượng kì dị đang tác động lên bản thân mình, lập tức thấy trong ngực đau nhói nên buột miệng kêu lên một tiếng đau đớn rồi lùi lại mấy bước. Trong lòng lão hoảng sợ, kinh ngạc xem lại Huyết kiếm trong tay. Thân kiếm không ngờ đang run rẩy không thôi, còn huyết sắc lúc trước cũng phai nhạt đi không ít.
Lão đột nhiên cảm thấy trong kiếm vừa rồi của Lưu Phong có khí tức vô cùng quen thuộc, dường như hơi gần gũi với khí tức của chủ nhân. Nghĩ đến đây mà sắc mặt lão không khỏi nghiêm trang hơn hẳn.
Còn bên kia thì vẻ mặt Lưu Phong lại thật lãnh đạm. Sau khi chỉ dùng đơn thuần lực lượng hai anh Khai Dương, Diêu Quang thì hắn phát hiện ra chuyện phải đối phó Thanh Y Đồng tử cũng không có gì khó khăn lắm.
Qua một kiếm vừa rồi, hắn cảm giác là lực lượng của hai anh Khai Dương, Diêu Quang chẳng những không bị Huyết Liên không gian áp chế mà ngược lại còn có thể áp chế tác dụng của Huyết Liên kiếm khí.
Trong lòng Thanh Y Đồng tử lại ngổn ngang trăm bề. Lão ngàn vạn lần không ngờ Lưu Phong đã có được Căn Nguyên Lực lượng. Cảnh giới như vậy thì lão không có khả năng chống cự được.
Nghĩ đến đây thì lão không khỏi có ý định thoái lui.
Lưu Phong mắt thấy trong lòng Thanh Y Đồng tử sinh ra sợ hãi thì tận dụng thời cơ phi thân bay đến. Hắn kích động Thất Thải lực lượng của hai anh Khai Dương, Diêu Quang, Hạo Thiên kiếm trong tay sáng chói khác người nhằm vào lão đâm tới.
Sau khi Thanh Y Đồng tử đã có kinh nghiệm lúc trước thì dường như có chút sợ hãi với Thất Thải kiếm quang nên không dám đón đỡ. Lão lắc người trong không trung né được công kích của Lưu Phong. Sau đó thân mình hóa thành một đạo huyết quang bắn lên không trung làm sinh ra một biển máu dậy sóng nhằm Lưu Phong quét đến.
Trong ánh chớp sáng lòa, hai người vung kiếm đã đấu với nhau mấy hiệp. Lưu Phong tuy rằng thế mạnh, nhưng tốc độ của Thanh Y Đồng tử cũng không chậm nên luôn kịp linh hoạt tránh né.
Đột nhiên Thanh Y Đồng tử cười gằn, hai tay nắm chặt Liên Hoa kiếm xuất ra huyết kiếm. Lão lại há mồm phun ra một ngụm máu tươi chiếu lên trên, lập tức huyết quang của huyết kiếm đại thịnh hơn hẳn lúc trước.
Lưu Phong cũng không trực tiếp chống đỡ mà lắc mạnh người lấy tránh né là chính. Đồng thời cũng tìm cơ hội không ngừng đánh trả.
Cứ như vậy hai người lại đấu hơn mười hiệp mà chẳng ai làm bị thương ai. Thanh Y Đồng tử cắn cắn môi nắm chặt huyết kiếm trong tay cáu kỉnh nhìn Lưu Phong. Lão suy nghĩ làm thế nào mà rút đi.
"Lưu Phong, xem chiêu—!" Thanh Y Đồng tử khẽ quát một tiếng, chuẩn bị toàn lực thi triển một đòn sau đó nhân cơ hội trốn. Chỉ thấy Huyết kiếm trong tay lão múa lượn đày trời, Huyết sắc kiếm quang mạnh mẽ phun ra.
Lưu Phong hơi biến sắc mặt, từ trong lòng biết mình vẫn coi thường Thanh Y Đồng tử. Uy thế của một kiếm này dường như so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều. Hắn hét lớn một tiếng, Hạo Thiên kiếm trong tay ngâm nga không ngừng, Thất Thải kiếm quang gào lên giận dữ sầm sầm đổ ập xuống Thanh Y Đồng tử.
Vẻ mặt Thanh Y Đồng tử lạnh lùng, kiếm quyết trong tay không ngừng biến ảo. Huyết kiếm điên cuồng múa lượn nên chỉ trong khoảng khắc đã bắn ra trên vạn đạo kiếm quang xung quanh người lão.
Vẻ mặt Lưu Phong nghiêm nghị, hắn không dám khinh thường vội vàng dùng Tử Vi Linh hỏa hộ thân. Hai tay nắm chặt Hạo Thiên kiếm, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Thanh Y Đồng tử.
"Ầm vang—!"
Đòn công kích của hai người lại va đập vào nhau. Sau vài tiếng nổ thì trời đất bốn phía rung rinh trong sóng dao động, huyết khí xiên chéo tung tóe.
Thanh Y Đồng tử thật không ngờ kiếm mang của Lưu Phong lại vây lão nhanh như thế. Căn bản làm lão không có cơ hội chạy đi. Trong nháy mắt hai người đã đấu hơn mười người hiệp nữa.
Thanh Y Đồng tử mặt mày biến sắc càng lúc càng khó coi hiện chỉ còn xanh mét. Điều khiến lão ngạc nhiên là không ngờ Lưu Phong càng đánh càng hăng. Tinh quang trong mắt Lưu Phong chớp sáng còn kiếm khí của Hạo Thiên kiếm trong tay phấp phới trông hệt như chiến thần không thể coi thường.
Thanh Y Đồng tử đánh lâu không thắng, lại không thể thoát thân. Chỉ còn cách ra sức ổn định tâm tình, bình tĩnh trở lại để chuyên tâm đối kháng. Chỉ thấy Huyết kiếm trong tay lão múa lên lượn xuống trấn áp lòng người, uy lực cũng thực khác thường.
Lưu Phong dùng lực lượng của Thất Thải nguyên anh và Tử Vi Linh hỏa cùng nhau tiến công, uy lực lập tức lớn mấy lần. Kiếm chiêu cho dù chưa tới, nhưng kiếm thế cũng đã ép cho Thanh Y Đồng tử có chút khó chịu, tựa như áp lực nặng nề của quả núi lớn đè xuống làm lão thấy huyết mạch trong cơ thể như bị nghẽn lại.
"Tê tê—!"
Lực lượng công kích của hai người sau khi giằng co thì Thất Thải kiếm quang và Tử Vi Lỏa của Lưu Phong chiếm thế thượng phong tiếp tục tràn tới. Thân thể của Thanh Y Đồng tử run nhè nhẹ, khí huyết trong người bốc lên không thôi. Lão không dám chống cự vội vàng né tránh.
Lưu Phong thấy thế, biết lực của Thanh Y Đồng tử vẫn không thể coi thường được. Hạo Thiên kiếm trong tay hót lên từng hồi dài bay lên múa lượn công kích. Bóng kiếm như núi tầng tầng lớp lớp đè xuống.
Thanh Y Đồng tử rơi vào đường cùng đành phải kiên trì tiếp đón sát chiêu của Lưu Phong. Một lần tiếp kiếm là một lần khí huyết trong cơ thể chấn động mãnh liệt. Chỉ qua vài chiêu là lão đã thấy không còn lực đánh tiếp. Tử Vi Linh hỏa cũng thế mà Thất Thải kiếm quang cũng vậy, cả hai loại lực lượng này dường như đều là khắc tinh của lão.
Khi thấy thắng lợi sắp tới, Lưu Phong hét lớn một tiếng, thúc dục Hạo Thiên kiếm gầm thét lao tới. Hạo Thiên kiếm điên cuồng rống lên phóng ra lớp lớp kiếm quang khí thế như sấm sét đánh vào Thanh Y Đồng tử.
"Phanh—!" một tiếng, Thanh Y Đồng tử bị kiếm quang đánh trúng quăng xuống mặt đất. Lão chỉ cảm thấy cổ họng gợn ngọt thì một búng máu tươi lập tức phun ra, lực lượng trong cơ thể cũng nháy mắt tan rã.
"Hừ, chẳng qua cũng chỉ có vậy. Ngươi chịu chết đi—!" Mắt Lưu Phong đột nhiên nhấp nhoáng sát ý. Chỉ thấy tay phải hắn nhẹ nhàng lay động, lập tức một đạo kiếm quang bắn thẳng vào Thanh Y Đồng tử. Thanh Y Đồng tử lúc này đã kiệt sức nên chỉ có thể trơ mắt nhìn đợt công kích linh hoạt, sắc bén lao đến.
Đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng gầm lớn: "Lớn mật, môn hạ của Bản tọa há có thể để cho ngươi giết chóc mãi sao—!" Lời nói vừa dứt thì một bàn tay to màu vàng đột nhiên từ trên trời giáng xuống liền bóp nát đòn công kích của Lưu Phong.