Bạch Khởi lạnh lùng nói: "Chuyện này. Sợ là không dễ làm."
Nụ cười trên mặt Đạo Tể Chưởng giáo tắt ngấm, lão đáp: "Sư môn Phiêu Miểu Cốc của Lưu Phong hiện giờ đã xuất hiện bốn vị tu chân Thiên Nhân hậu kỳ. Tu vi như vậy ở Tu chân giới gần như đã là đỉnh cao. Nếu các nàng liên thủ thì sợ là không dễ đối phó Lưu Phong như vậy? Cho nên, lão đạo vẫn hi vọng Thượng sứ có thể nói tin này cho Tôn giả?"
Trên mặt Bạch Khởi xuất hiện nụ cười khẩy khó lòng nhận ra: "Đạo Tể Chưởng giáo, ngươi nghĩ chuyện này quá dễ dàng sao? Bồi dưỡng một cao thủ nói dễ hơn làm"
Trên mặt Đạo Tể Chưởng giáo lộ ra trầm tư: "Nhưng bốn vị tiên tử Phiêu Miểu Cốc đích thực đã đạt tới tu vi Thiên Nhân hậu kỳ."
Bạch Khởi liếc sang Thiên Tâm đang khép hờ mắt hỏi: "Thiên Tâm, ngươi thấy thế nào?"
Thiên Tâm chậm rãi mở hai mắt, âm thanh khô khốc lạnh nhạt nói: "Ta mặc kệ người khác, ta chỉ quản Lưu Phong. Ngoại trừ chuyện đối phó Lưu Phong, việc không liên quan gì tới ta."
"Ngươi có tin tưởng tuyệt đối?" Bạch Khởi tiếp tục truy vấn.
Thiên Tâm tự tin tràn đầy nói: "Không sai, hiện giờ Tử Sát Thần Công đã tu luyện tới tầng thứ chín, ta tuyệt đối tin tưởng có thể đánh bại Lưu Phong"
Lời này vừa nói ra, trên mặt Đạo Tể Chưởng giáo đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười: "Ha ha, tốt lắm. Thiên Tâm, nếu ngươi đã tin tưởng như vậy thì ta cũng an tâm."
Tim Lưu Phong thầm đập nhanh, Tử Sát Thần Công rốt cuộc là thần thông thế nào mà khiến cho Thiên Tâm tự tin như vậy. Ngày đó hai người giao đấu ngắn ngủi nên hắn cũng không có hoàn toàn hiểu biết đối với Tử Sát Thần Công. Hắn suy nghĩ tầng thứ tám và tầng thứ chín rốt cuộc khác nhau nhiều tới đâu?
Ngay khi hắn buông lỏng suy nghĩ thì dường như Bạch Khởi phát hiện ra điều gì, hai mắt phóng ra một đạo điện quang mạnh mẽ quát: "Có người nghe trộm—!" Thiên Tâm cùng Đạo Tể Chưởng giáo vội vàng phóng cảm ứng tâm thần ra khắp phòng.
Lưu Phong vội thu hồi ý niệm, không chậm trễ dốc toàn lực triển khai phép phi thân quay về.
Có Bạch Khởi chỉ huy, ba người đã kịp thấy được bóng dáng Lưu Phong.
Bạch Khởi mặt mày nặng nề nói với Đạo Tể Chưởng giáo: "Là Lưu Phong—!"
"Thượng sứ, chúng ta nên đuổi hay không?" Đạo Tể Chưởng giáo hỏi.
Bạch Khởi mỉm cười nói: "Không cần. Chúng ta chưa chắc đã đuổi kịp"
Thiên Tâm lại lạnh lùng nói: "Sớm hay muộn ta cũng sẽ giết hắn."
Sau khi rời Huyền Tâm Chánh tông, Lưu Phong thấy đối phương không đuổi theo lập tức liền thở phào.
Không ngừng lại, hắn nhanh chóng quay trở về Phiêu Miểu Cốc. Ngay lúc đi ngang qua phòng Mộ Dung Tuyết thì hắn đột nhiên nghe từ trong phòng vọng ra một âm thanh ngọt lịm: "Uyển Nhi tỷ tỷ phải không? Muội đang tắm rửa, tỉ cứ về trước chờ muội một lát rồi muội sẽ xong ngay. Đợi lát nữa muội đi tìm tỉ."
Lưu Phong hơi giật mình thầm nghĩ Mộ Dung Tuyết đang tắm rửa a, không vào xem thử sao?
Dù sao cũng là nữ nhân của mình, có nhìn cũng không sai trái gì. Lưu Phong cười hắc hắc, chậm rãi đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy đối diện cửa phòng là một bình phong bằng trúc rất sặc sỡ, phía sau bình phong hơi nước nghi ngút lượn lờ bay lên. Đi qua bình phong thì hắn thấy được một thân hình gợi cảm nóng bỏng đứng trong thùng gỗ đang nhẹ nhàng kì cọ.
Lưu Phong cố ý gây ra một vài tiếng động. Mộ Dung Tuyết dịu dàng nói: "Uyển Nhi tỷ tỷ, là tỉ sao? Tỉ làm sao vào được? Không bằng tỉ giúp muội kì cọ lưng a?"
"Kì lưng a, ta rất thành thạo, ta giúp nàng kì—!"
Lưu Phong cười cười vén bình phong đi vào xuất hiện trước mặt Mộ Dung Tuyết. Không đợi Mộ Dung Tuyết nói gì thì tay hắn đã cầm lấy khăn mặt đang nổi trong thùng gỗ bắt đầu kì cọ cho nữ nhân.
Mộ Dung Tuyết thấy người đến là Lưu Phong thì lập tức dỏ mặt. Nàng thẹn thùng nói: "Lão công, sao chàng lại tới đây? Người ta đang tắm rửa, chàng cứ ra ngoài một lúc được không?"
"Không được—!"
Ánh mắt Lưu Phong dừng ở trước ngực Mộ Dung Tuyết nhìn bộ ngực đầy đặn lại vểnh cao của nàng đang lấp ló trong nước khiến trong lòng hắn không ngừng rung động mà lập tức cảm thấy dục vọng liền dâng lên.
"Tuyết nhi lại đây, ta giúp nàng kì cọ—!"
Nói xong tay Lưu Phong đã đưa đến ngực nữ nhân. Thân mình Mộ Dung Tuyết lập tức liền run rẩy, bộ ngực sữa căng tròn cực đại liền nhún nhảy trong nước gây nên những đợt sóng dập dình.
Cảm thấy nam nhân cố ý khiêu khích, tim Mộ Dung Tuyết lại đập nhanh hơn, màu đỏ trên mặt đã lan ra đến mang tai. Trông vẻ nhu mì như vậy lại khiến nam nhân vội vàng nuốt nước bọt đánh ực.
Hắn chậm rãi cầm tay nàng ghé miệng tới gần lỗ tai nữ nhân cố ý phả hơi thở nóng hổi mà nói: "Tuyết nhi, không bằng chúng ta tắm rửa uyên ương chứ?"
Mộ Dung Tuyết nghe vậy, có chút thẹn thùng nhưng mà cũng hài lòng không thôi. Môi anh đào hơi hơi mở ra, ừ nhẹ một tiếng: "Lão công, chàng vào đi. Tuy nhiên chúng ta phải nhanh một chút, lát nữa thiếp và Uyển Nhi tỷ tỷ có việc cần làm"
Lưu Phong cũng không đáp lại mà vội vàng cởi sạch quần áo nhảy vào trong thùng. Hắn ôm đôi vai bóng nhẵn mịn màng của Mộ Dung Tuyết, đôi môi nóng rực hôn môi anh đào của nữ nhân. Đầu lưỡi hai người lập tức liền cuộn lấy nhau.
Lưu Phong đưa tay đến giữa song thối của nàng, nhờ tác dụng của nước nên ngón tay liền nhẹ nhàng đi vào.
Thân hình Mộ Dung Tuyết run bắn, đầu lưỡi ướt át của nàng khẽ liếm tai nam nhân hỏi thật hấp dẫn: "Có thể làm trong nước được không?"
"Đương nhiên là có thể, tuyệt đối được—!"
Lưu Phong trả lời khẳng định cho thuyết phục một chút, còn ngón tay đã bắt đầu vận động. Mộ Dung Tuyết biết Lưu Phong thích nữ nhân chủ động, vội vàng cũng đưa tay về phía bắp đùi lớn, bàn tay linh hoạt thật có tiết tấu khiêu khích tiểu bổng bổng của nam nhân.
Hai người vuốt ve cho nhau một lúc thì Mộ Dung Tuyết có chút khó lòng kìm nổi. Nàng cầm tay Lưu Phong tự mình dẫn đường đặt lên ngọc đồn mượt mà trắng bóng. Lập tức hai chân nàng quấn quanh hông nam nhân, nhẹ nhàng lắc lư đồn bộ để hạ thân bao phủ hùng phong nam nhân.
Trong khoảnh khắc, Lưu Phong cảm thấy thực nóng hổi ướt át.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu cuộc kích tình mãnh liệt triền miên trong thùng gỗ.
Tình cảm mạnh mẽ khác thường khiến cho hai người nhanh chóng đạt tới đỉnh sung sướng. Sau một tiếng ồ ồ thở dốc, Lưu Phong trút mọi cảm xúc mãnh liệt vào trong cơ thể nữ nhân.
Khi đó nữ nhân cũng thốt lên từng tràng rên rỉ dài mà đạt tới dục vọng đỉnh núi.
Hồi phục lại sau trận kích tình mãnh liệt, hai người bèn tắm nốt trong thùng gỗ rồi thay quần áo.
Ngay lúc Lưu Phong chuẩn bị ra khỏi phòng thì Mộ Dung Uyển Nhi đẩy cửa bước vào. Khi nàng nhìn thấy Lưu Phong cũng ở đây lập tức nở nụ cười: "Tốt, Tuyết nhi, ta đang tự hỏi sao muội còn tắm rửa, ra là."
"Uyển Nhi tỷ tỷ. Muội." Gương mặt Mộ Dung Tuyết vẫn còn dư âm của cao trào nên tự nhiên khó chống chế mà thẹn thùng không thôi.
"Uyển Nhi, đừng ghen, hôm nào chúng ta cũng uyên ương hí thủy. Đúng rồi, không phải các nàng có chuyện gì sao?" Lưu Phong cố ý chuyển hướng đề tài.
"Ân—!"
Mộ Dung Uyển Nhi cười nói: "Là thế này, Đình Nhi tỷ tỷ hẹn chúng ta đến Hàn Nguyệt Thủy đàm du ngoạn."
"Đình Nhi hẹn các nàng đi du ngoạn?" Lưu Phong giật mình hỏi: "Có những ai?"
"Bọn tỷ muội đều đi, đúng rồi. Nhưng không có phần của chàng" Mộ Dung Uyển Nhi đắc ý cười nói: "Chỗ nữ hài tử chúng ta gặp gỡ thì chàng nhất định không thể đến. Nếu không chúng tỷ muội hội liên hợp lại cưỡng chế chàng đó"
Tốt nhất là cưỡng chế tiền nong. Lưu Phong âm thầm cười nói: "Chỉ cần không phải trừng phạt nhục dục. Còn mọi cưỡng chế đều chẳng có tác dụng"
"Nếu chàng đến, cẩn thận chúng ta về sau không cho lên giường" Mộ Dung Uyển Nhi hiển nhiên biết tâm tư Lưu Phong.
"Tiểu tình nhân, ngươi đang buồn phải không? Ngươi thực sự đang buồn bực phải không?" Ngay khi Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Uyển Nhi cùng nhau rời đi thì Bạch Khiết hiện thân. Nàng cười với Lưu Phong và nói: "Có lẽ chỉ có tỷ tỷ tri âm này có thể giúp ngươi."
"Ta không có phiền não, cũng không buồn bực." Lưu Phong vội vàng nói lên nhận định của mình, sau đó cười hỏi: "Nàng định đùa giỡn ta sao?"
"Tiểu tình nhân, ta nghĩ ngươi hiểu lầm ta. Ta có biện pháp giải quyết mối bận tâm cho ngươi. Thực sự như vậy" Bạch Khiết thản nhiên cười, xoa trán Lưu Phong rồi lại nói: "Ta biết ngươi đang phiền muộn về chuyện của Đại sư tôn, không phải vậy sao?"
"Không hề—!"
Lưu Phong lắc đầu nói: "Ta đã tha thứ cho Đại sư tôn, sự tình trước kia cũng cho qua."
"Hừ—!"
Bạch Khiết khinh thường hừ một tiếng, nhích lại gần Lưu Phong cười nói: "Tiểu tình nhân, ngươi gạt được người khác nhưng không lừa được ta. Ta biết tâm tư của ngươi. Kỳ thật ngươi cũng biết, trong lòng ngươi thực sự vẫn chưa tha thứ cho Đại sư tôn. Ngươi làm như vậy chẳng qua vì không muốn ba vị sư tôn khó xử. Có điều trong lòng ngươi vẫn khó chịu với việc Đại sư tôn đặt tham vọng lợi ích của sư môn ích lên trên hết. Ngươi thậm chí theo bản năng chống lại việc chung sống với nữ nhân như vậy."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Lưu Phong sa sầm mặt mày mà nói: "Ngươi nói bậy."
"Ta không có nói sai—!" Bạch Khiết lao vào lòng Lưu Phong hai tay ôm lưng nam nhân, phong tình vạn chủng nói: "Tuy rằng ngươi không chịu thừa nhận, nhưng ngươi hẳn là biết ta nói đúng. Hơn nữa lại rất đúng. Ngươi không thích nữ nhân uy quyền như vậy, không phải sao?"
"Ta có thể tha thứ Thái tử phi, vì sao lại không thể tha thứ Đại sư tôn. Hơn nữa ngươi cũng biết, đứa nhỏ mà nàng muốn giết không phải là ta." Lưu Phong phản bác.
"Được rồi—!"
Bạch Khiết cười nói: "Đừng mạnh miệng, chúng ta đều biết là Đại sư tôn khác hẳn Thái tử phi. Những việc Thái tử phi làm chẳng qua là vì tình cảm. Cuối cùng nàng đã chân tình sám hối, hơn nữa còn nguyện ý tự thay đổi. Hiện giờ Thái tử phi yêu ngươi tuyệt đối cũng không kém bất kì nữ nhân nào. Nhưng Đại sư tôn thì không vậy. Nàng làm như vậy là vì ích lợi, e là không chỉ vì sư môn mà cũng có vẻ thể hiện thế lực. Cho nên, ngươi căn bản là không tha thứ cho nàng."
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Lưu Phong không thể không thừa nhận trong lời Bạch Khiết nói là có đạo lý nên giọng điệu đã bối rối rất nhiều.
"Ta chỉ nghĩ muốn giúp ngươi." Bạch Khiết cười tiếp tục: "Bí quyết không truyền cho nhiều người, ngươi ghé tai lại đây—!"
Lưu Phong thoáng do dự một chút rồi hướng lỗ tai về phía miệng nữ nhân để nghe nàng thì thầm.
"Như vậy không được tốt lắm?" Khi hắn nghe xong đề nghị của Bạch Khiết thì lập tức chấn động nên đưa ra nghi hoặc: "Làm như vậy liệu có tốt không?"
"Không có gì mà không tốt" Bạch Khiết cười nói: "Ngươi cứ nghe lời của ta. Ta đã quan sát Đại sư tôn từ lâu, ta dạy ngươi biện pháp tuyệt đối thích hợp"
"Không được, ta phải hảo hảo ngẫm lại." Lưu Phong còn có chút không yên lòng.
"Tùy ngươi nghĩ như thế nào, dù sao biện pháp thì ta đã nói cho ngươi, còn muốn làm hay không thì chính ngươi suy nghĩ đi." Nói xong, Bạch Khiết lại độn trở về Tam Phân Quy Nguyên đan.
"Tiểu tình nhân, nếu ngươi thật sự không quyết định được thì ta sẽ tìm cơ hội thích hợp giúp ngươi." Tiếng Bạch Khiết lại vọng đến.
Ngày tháng qua mau. Nháy mắt mà hôm nay đã chính thức bắt đầu Tu chân Đại hội. Hôm nay mặt trời mới mọc lên ở phương đông, ngàn vạn ánh dương chói sáng. Tiếng người cười nói ồn ào, tu chân cưỡi mây lui tới không ngừng, có thể nói là náo nhiệt khác thường.
Huyền Tâm Chánh tông từ đỉnh núi xuống đã xây một tòa chủ tịch đài và hai tòa lôi đài thật lớn. Hơn nữa lại liên hợp các Chưởng giáo, Trưởng lão đại môn phái cùng bố trí cấm chế ở chung quanh để phòng ngừa phát sinh chuyện không ngờ.
Chưởng giáo Huyền Tâm Chánh tông Đạo Tể chân nhân với tư cách người tổ chức Tu chân Đại hội lúc này đang khoanh tay đứng ở bên cạnh đài chủ tịch nằm giữa hai tòa lôi đài. Lão hăm hở nhìn tu chân các đại môn phái đứng hai bên sườn dưới đài. Ở phía sau lão là một nhóm được cử ra, ngoài ra còn có một ít Trưởng lão đức cao vọng trọng trong Tu chân giới.
Hôm nay thần thái của Đạo Tể Chưởng giáo rất tốt. Lão ước chừng hơn bốn mươi tuổi, hai hàng lông mày xếch chạm vào nhau hơi có chút khí thế vương giả. Chỉ thấy lão vung tay cao giọng nói: "Các vị, vì để chống lại thiên kiếp sắp đến, các môn phái chúng ta liên hợp tiến hành lần Tu chân Đại hội này để có cơ hội chọn lựa nhân tài mới xuất hiện rồi đào tạo, bồi dưỡng trọng điểm để sau này gánh vác gánh nặng của Tu chân giới. Hi vọng các đệ tử trẻ tuổi của các môn phái có thể cố gắng nhiều hơn"