Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 2



Nàng ấy quay đầu hỏi: "Là Hi Hà à? Muội lại đây."

Lại thì lại, ta mới không thèm sợ đâu! Ta nghênh ngang bước vào, nàng ấy cho ta xem tranh nàng ấy vẽ.

À, chiếc váy hồng phấn, đong đưa theo từng bước chân, đó là ta, chỉ có điều, là một phiên bản tao nhã hơn của ta.

"Ngươi vẽ ta làm gì?"

"Làm diều." Nàng ấy nói: "Con diều mà muội xé nát, ta nhặt lên xem rồi, muội muốn cho tiên thái tử phi trên trời thấy dáng vẻ hiện giờ của muội, đúng không? Tuy rằng, vẽ hơi xấu, chữ cũng viết không rõ."

Ta thẹn quá thành giận, suýt chút nữa đưa tay xé tranh của nàng ấy, lại cố nhịn, dù sao đó cũng là ta, hơn nữa ta chưa từng thấy mình xinh đẹp như vậy bao giờ.

Nàng ấy nhấc bút, nhúng mực, nói: "Muội còn muốn nói gì với tiên thái tử phi nữa, nào, ta giúp muội viết lên diều."

Ta chống cằm lên bàn, suy nghĩ một lúc, rồi rầu rĩ nói: "Nói với mẹ ta rằng, ta rất ngoan."

"Câu này là nói dối."

"Ngươi!"

Ta vô cùng tức giận, nhưng lại không nỡ rời đi, nàng ấy thản nhiên nhấc bút vẽ tiếp: "Nếu lần sau muội ngoan, ta sẽ viết lên diều giúp muội."

"Thế còn lần này thì sao?"

"Muội xem."

Nàng ấy bế ta đặt lên đùi, ta nhìn thấy trên tranh có hình một đĩa điểm tâm, ta vui vẻ vỗ tay cười.

"Phải rồi phải rồi, nghe ông nội nói, mẹ ta thích nhất là bánh ngọt ngũ hoa!"

Đêm đó, gió lớn, đèn lồng trong cung chao đảo, các ma ma không mở mắt nổi, nhưng vẫn muốn nhìn thấy hoàng hậu tương lai và công chúa Hi Hà thả diều trong cung.

"Này, ngươi nói mẹ ta thật sự đã trở thành tiên nữ trên trời sao?"

"Ta không phải "này", ta là chị dâu muội." Nàng ấy quay đầu nhìn ta, búi tóc không chút loạn vì gió thổi, lại càng thêm phần sinh động và tươi sáng: "Nhưng muội cũng có thể gọi ta là Tri Thu."

"Tri Thu," ta nói: "Mẹ ta có nhớ ta không? Có phải chỉ có ta nhớ mẹ?"

"Đâu có người mẹ nào mà không nhớ con chứ, tiên thái tử phi luôn dõi theo muội trên mây. Vì vậy, Hi Hà, phải trở thành một đứa trẻ ngoan."

Trong đôi mắt nhòa lệ, thật sự có một nữ nhân nhẹ nhàng vuốt đầu ta, ôm ta vào lòng êm ái và ấm áp. Ta không biết đó là mẹ trên mây hay là Tri Thu.

Đêm đó, mặt trăng lạnh lẽo, diều của ta bay rất cao, rất cao.

Hạ Lan Tri Thu là một hoàng hậu nổi tiếng hiền đức trong lịch sử, nàng ấy vốn có tài thi từ, cần kiệm, nhân hậu, cai quản hậu cung một cách chặt chẽ và công bằng, khiến tất cả mọi người đều khen ngợi, ngoại trừ ca ca của ta.

Ca ca không thích nàng ấy vì một lý do rất đơn giản: Hắn yêu thích mỹ nhân, mà nàng ấy lại quá nhạt nhẽo, lại không có tính cách dịu dàng, hòa nhã, luôn nghiêm khắc quản thúc hắn, còn ông nội thường ngày luôn chiều chuộng chúng ta cũng luôn đứng về phía nàng ấy, vì vậy ca ca tất nhiên coi nàng như cái gai trong mắt.

Hầu như mỗi lần ta đến Đông Cung tìm nàng ấy, đều gặp lúc họ đang cãi nhau.

Ca ca đập vỡ đồ đạc, ngọc thạch mã não vỡ tan tành, cung nhân im lặng như tờ, còn nàng ấy mặt lạnh như nước, không chịu lùi bước.

"Ngũ thạch tán loạn tâm trí, không phải thứ tốt. Điện hạ phải bỏ nó đi."

"Ngươi là cái gì! Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta?"

"Ta là vợ của điện hạ, cũng là thần dân của điện hạ."

Ca ca ném gối, phất tay áo bỏ đi, còn nàng ấy thắng, nhưng dường như cũng chẳng vui vẻ gì, ngồi ngẩn ngơ một lát, mới miễn cưỡng tươi cười với ta: "Hi Hà, hôm nay đã luyện chữ chưa?"

...........Khổng phu tử có sống lại cũng không chăm chỉ như vậy!

Ta đi đến, đưa chữ đã viết xong cho nàng ấy xem, nghiêng đầu hỏi: "Ta ngoan chưa?"

"Cũng tạm."

"Thế, tỷ muốn dẫn ta đi chơi ở đâu?"

Ta rất thích nàng ấy. Dù nàng cũng nghiêm khắc quản thúc ta như thế, nhưng nàng là người bạn đầu tiên của ta.

Nàng dạy ta học chữ đọc sách, dệt vải thêu thùa, đi khắp nơi tìm kiếm những thợ thủ công và nghệ nhân thú vị trong dân gian.

Trước khi gặp nàng, ta luôn cảm thấy trong lòng mình có một con sư tử nhỏ, thường xuyên cáu kỉnh nhe răng gầm gừ, nhưng giờ con sư tử nhỏ đó đã được nàng vuốt ve, trở thành một con mèo nhỏ thỏa mãn.

"Nếu ta là nam tử thì tốt quá." Ta lo lắng thở dài, nói: "Ta sẽ thay ca ca cưới tỷ, nhất định sẽ đối xử tốt với tỷ."

Nàng đang nhìn lò nung, khi ta tưởng nàng không để ý đến mình, thì nghe thấy nàng trả lời: "Nếu muội là nam tử, muội nhất định cũng sẽ ghét ta."

"Tại sao?"

"Lò mở rồi."

Ta lập tức quên hết mọi thứ, lao lên trước, ríu rít hỏi người thợ: "Thế nào? Thỏ nhỏ của ta đã được chưa?"

Khi ấy, quy tắc nung đồ gốm sứ có câu nói rằng "Qua tay bảy mươi hai, mới có thể thành hình." Bảy mươi hai công đoạn, chỉ cần sai một chút, sẽ thành công cốc, Tri Thu đã dẫn ta đến đây vài tháng, vẽ hàng chục con thỏ nhỏ, nhưng chưa có cái nào thành hình.

Người thợ lật tìm một lúc, mừng rỡ mang một chiếc bình sứ trắng mịn ra, trên đó có hình một con thỏ nhỏ mũm mĩm, đang nép dưới cây ngọc quế ngủ say.

"Công chúa, nung thành công rồi!"

Ta vui mừng khôn xiết, muốn đưa tay đón lấy, lại sợ làm vỡ nó, chỉ biết vui sướng nhảy nhót xung quanh.

Lúc ấy, nàng ấy bước tới nhận lấy, nói: "Nghe nói tiếng vỡ của sứ trắng trong như ngọc vỡ, chi bằng chúng ta đập vỡ nó nghe thử xem?"

"Không được!" Ta sợ đến tái mặt, nhảy lên tranh: "Đó là của ta! Ta khó khăn lắm mới nung được con thỏ nhỏ này."

Nàng ấy không nghe, tránh khỏi tay ta, xoay người định đập xuống—

Ta sợ hãi che mắt lại, nhưng mãi không nghe thấy tiếng vỡ, lén nhìn qua kẽ tay, lại thấy nàng ấy ngồi xổm trước mặt ta, đưa con thỏ nhỏ cho ta.

"Phá hủy một thứ gì đó rất dễ dàng, nhưng tạo ra nó lại rất khó. Vì vậy, Hi Hà, sau này không được coi việc phá hủy đồ vật là trò chơi, đó đều là tâm huyết của người khác, đúng không?"

Ta mạnh mẽ gật đầu, ôm chặt con thỏ nhỏ, không chịu buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.