Sẩm tối, cuối cùng ta ngất xỉu bên một con suối nhỏ, ta ngửa mặt lên, những ngôi sao trên bầu trời xoay tròn rơi xuống, rơi xuống bên cạnh ta.
"Hi Hà, Hi Hà..."
Ta nghe thấy Hạ Vãn đang gọi ta, hắn vẫn là dáng vẻ lúc mới gặp, mặc tăng bào, đôi mắt như hồ nước màu hổ phách. Vậy nên ta nghĩ, đây thật là một giấc mơ đẹp, c.h.ế.t đi trong giấc mơ như vậy, cũng là một chuyện tốt.
Chỉ là kiếp sau, hãy tìm thấy ta sớm hơn
một chút.
Còn nữa, đừng gọi ta là cô cô nữa.
"Chủ công, lúc này chiến sự nguy cấp, tuyệt đối không thể d.a.o động lòng quân!"
"Lúc này mà lui, chắc chắn sẽ đại bại, Bắc Vương Thần Đông sẽ tàn sát toàn bộ bách tính phía sau chúng ta, Thiên Tôn hãy suy nghĩ kỹ!"
Ta bị tiếng s.ú.n.g thần công đánh thức, mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong màn trướng tầng tầng lớp lớp, cách một tấm bình phong, có người đang nói chuyện, ta muốn đứng dậy xem, nhưng phát hiện toàn thân mình mềm nhũn, ngay cả sức lực cử động ngón tay cũng không có.
Ta cắn đầu lưỡi, để bản thân tỉnh táo, sau đó dùng hết sức lực đi ra ngoài.
Hạ Vãn ngồi ở vị trí chủ tọa, trước mặt hắn quỳ một hàng tướng lĩnh, đều đang dập đầu rơi lệ. Còn hắn thì mặt lạnh như nước, nói: "Các ngươi đang làm ầm ĩ cái gì, tất cả kế hoạch tác chiến đều sẽ được tiến hành như thường lệ, ta mang Hi Hà đi, sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ điều gì."
Đi?
Đứng đầu là một lão tướng, đã khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, không ngừng dập đầu nói: "Thiên Tôn, nọc độc rắn Minh Giáp, vào cơ thể là không có thuốc nào giải được, ngài cho dù lúc này mang phu nhân đi tìm thầy tìm thuốc..."
Hạ Vãn "choang" một tiếng đập vỡ chén trà, lập tức, tất cả mọi người đều im bặt.
Hắn vẫn giữ phong thái tao nhã thường ngày, nói: "Ta không ngại nói rõ ràng với chư vị thêm lần nữa, không có Hi Hà thì thiên hạ này căn bản không liên quan gì đến ta. Đừng nói là ảnh hưởng đến chiến cuộc, cho dù là tranh giành với thiên đạo, ta cũng phải cứu nàng."
Giọng hắn rất nhẹ, nhưng dường như ẩn chứa ngọn lửa cuồng loạn: "Kẻ nào cản ta, ta g.i.ế.c kẻ đó."
Còn ta vịn vào bình phong, cuối cùng cũng có thể lên tiếng: "Hạ Vãn..."
"Hi Hà! Nàng tỉnh rồi!"
Hắn nhảy dựng lên, ôm chầm lấy ta, ta mới phát hiện trong mắt hắn đầy tơ máu, giống như đã mấy đêm không ngủ.
Ta yếu ớt nói: "Ngươi đang nói lời hồ đồ gì vậy, hiện giờ đã khai chiến rồi, ngươi muốn bỏ trận mà đi, để tướng sĩ nghĩ sao? Ngươi đặt chúng ta... bách tính sau lưng chúng ta vào đâu."
"Được rồi, Hi Hà, nàng đừng lộn xộn, ta đưa nàng về." Hắn vội vàng dặn dò một câu, rồi bế ngang ta trở về màn trướng trong phòng.
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi, ta đã kiệt sức, không còn chút hơi sức nào. Hạ Vãn ngồi bên giường, thổi nguội thuốc rồi đưa đến bên miệng ta.
"Chuyện gì... đã xảy ra vậy?"
Hắn thở dài, đưa cổ tay có vết đỏ cho ta xem, nói: "Nàng còn nhớ lời ta nói đêm tân hôn không? Ta đã tự hạ huyết chú lên mình, nếu một ngày nào đó xa nàng quá trăm ngày, sẽ bị vạn độc công tâm mà chết... Hôm đó, trước khi vào Nam Thành, huyết chú đau nhói, ta biết nàng có thể đã xảy ra chuyện, liền đi tìm nàng, tìm đến tận rạng sáng hôm sau mới thấy. Xin lỗi, Hi Hà, ta quá ngu ngốc. Ta không ngờ..."
"Rồi sau đó thì sao..."
"Ta tìm được căn nhà dân này để an trí, giải độc cho nàng, nhưng lúc đó quân Bắc Kiền đánh tới. Nàng hôn mê suốt năm ngày, trận chiến này, cũng kéo dài năm ngày."
"Lương thảo..."
"Lương thảo đủ, chỉ là thuốc sắp hết rồi..." Giọng hắn có chút run rẩy khó nhận ra: "Nhưng mà nàng đừng sợ, ta sẽ đưa nàng đi, tìm thầy thuốc giỏi nhất."
Ta khó nhọc lắc đầu, nói: "Không được, dù thế nào, ngươi cũng không thể, không thể bỏ rơi thuộc hạ và binh lính của mình..."
Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Vãn, hỏi: "Hạ Lan Tri Ngôn đâu?"
"Thi thể của hắn sao? Ta không biết, chắc vẫn còn ở đó." Hắn vừa nói vừa đưa thuốc cho ta: "Hơi đắng đấy, uống từ từ thôi."
Ta nhìn hắn, không thể tin nổi: "Ngươi nói gì?"
Hạ Vãn ngẩn ra, nhận thấy sắc mặt ta khác lạ, vội nói: "Bây giờ ta sẽ phái người đưa hắn về ngay, nàng không thể tức giận lúc này."
"Ta tức giận... ta tức giận có quan trọng không? Hạ Lan Tri Ngôn đã chết, hắn là cậu ruột của ngươi, là người nuôi ngươi khôn lớn! Ngươi lại nói với ta là ngươi không biết, tại sao lại không biết?"
Ta thở hổn hển, gần như có thể nghe thấy tiếng thở khò khè trong lồng ngực. Hạ Vãn vội vàng vuốt n.g.ự.c cho ta, trong cơn nghẹt thở tưởng chừng như sắp ngất đi, ta nhớ lại lời Hạ Lan Tri Ngôn đã nói với mình:
"Bản chất hắn là người Bắc Kiền."
Khi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ta cảm thấy mình chỉ còn thoi thóp, sắc mặt chắc đã khó coi đến mức đáng sợ, nếu không Hạ Vãn đã chẳng lộ ra vẻ hoảng hốt như vậy. Hắn cẩn thận ôm ta vào lòng, như ôm một món đồ sứ dễ vỡ.
"Hi Hà, xin lỗi, đều là lỗi của ta, lúc đó thấy nàng trúng độc, ta đã quên hết mọi thứ. Nàng phạt ta thế nào cũng được, đừng giận nữa được không?" Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, giống như một đứa trẻ đang cố gắng lấy lòng người lớn: "Ta lập tức g.i.ế.c Hà Tố Long, nàng sẽ vui hơn chứ?"
Ta nhắm mắt lại, đưa tay lên bắt mạch cho mình, quả nhiên, lục mạch suy yếu, tâm khí đã suy, gần như sắp chết. Nọc rắn độc đến vậy sao, thảo nào hắn lại hoảng loạn như thế.
"Ta không còn sức để giận, chỉ là..."
Sao hắn có thể lạnh lùng đến vậy?
Cuối cùng ta cũng hiểu được nỗi tuyệt vọng của Hạ Lan.
Lúc đó, khi hắn nói muốn g.i.ế.c Hà Tố Long, ta chỉ nghĩ đó là sự lý trí của bậc đế vương, nhưng giờ ta mới nhận ra, hắn căn bản không hề cân nhắc gì cả, mạng sống của Hà Tố Long đối với hắn không quan trọng, chỉ vậy thôi.
Hạ Lan cũng thế, dù họ đã dốc hết sức dạy dỗ, nuôi nấng hắn, phò tá hắn đến ngày hôm nay. Nhưng hắn không hề có chút tình cảm nào với họ, nên hắn mới thờ ơ với cái c.h.ế.t của Hạ Lan, mới muốn g.i.ế.c Hà Tố Long thì giết.
Huống chi là những người khác, e rằng tất cả mọi người trong thiên hạ, trong mắt hắn, đều chỉ là quân cờ.
Một bậc đế vương không thể quá đa tình, nhưng vô tình đến mức này, liệu bách tính thiên hạ có từng ở trong lòng hắn? Đây chính là nỗi tuyệt vọng của Hạ Lan, một người như vậy, thật sự có thể làm một vị minh quân sao? Hắn thậm chí còn thiếu cả tình cảm của một con người.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, hắn vẫn đang nói gì đó, cố gắng lấy lòng ta, nhưng ta không nghe lọt tai một chữ nào. Ta nghĩ, vậy còn ta, một người không yêu ai, tình cảm của hắn dành cho ta, có phải là thật không?
Một giọng nói vang lên: "Hi Hà, giờ ngươi còn tính gì nữa, những gì hắn đã làm cho ngươi, ngươi không nhìn thấy sao? Ngay cả ngươi cũng nghi ngờ hắn, hắn thật đáng thương."
Nhưng lại có một giọng nói khác cất lên: "Nhưng hắn cũng từng nhìn Hà Tố Long với ánh mắt kính trọng, cũng từng đóng vai một quân tử nhân nghĩa lễ trí tín trước mặt Hạ Lan, sao ngươi biết được, với ngươi, hắn là thật lòng chứ?"
"Hi Hà, đừng khóc."
Hạ Vãn luống cuống lau nước mắt cho ta, gần như run rẩy nói: "Đừng khóc, đừng khóc."
"Hạ Vãn."
Ta ngắt lời hắn, dùng hết chút sức lực cuối cùng, nói từng chữ một: "Ta đã chịu bao nhiêu khổ cực, ngươi biết đấy, dù ta sống hay chết, ngươi cũng phải đánh hạ Nam Thành, nghe rõ chưa?"
Hắn ôm ta thật chặt, nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ ta từng giọt, từng giọt. Ta nghe thấy hắn nói: "Nàng sẽ sống, ta sẽ đánh hạ Nam Thành, cũng sẽ chữa khỏi cho nàng, ta muốn Hi Hà sống lâu trăm tuổi, bình an hạnh phúc."
Hắn sợ hãi.
"Nhớ kỹ, Hạ Vãn, sau này đừng quá si mê một việc gì, phải nghĩ cho thiên hạ." Ta nhẹ nhàng ấn vào n.g.ự.c hắn: "Phải làm một minh quân, phải yêu thương bách tính. Biết chưa?"
Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra, chỉ nói: "Tuyết rơi rồi, chúng ta vào nhà thôi."
"Ngươi hứa với ta đi."
"Được."
Ta từ nhỏ đã bướng bỉnh, ông nội và ca ca cuối cùng đều chiều theo ý ta, nên ta mới hình thành thói quen ngang ngạnh này, cứ như vậy cứng đầu với số phận suốt bao nhiêu năm.
Nhưng có những thứ, dù ngươi có ngang bỉnh thế nào, không chịu khuất phục ra sao, nó vẫn sẽ đi theo quỹ đạo đã định của nó.
Hạ Vãn cho ta uống toàn là những loại thuốc bổ quý giá, nhưng chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được gốc. Ta có thể cảm nhận được độc tố đang dần dần ăn mòn cơ thể mình, mỗi lần nhắm mắt lại, ta đều sợ rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ta không cam lòng.
Ta vẫn chưa được nhìn thấy đứa trẻ do chính tay ta nuôi nấng lớn lên, đuổi giặc ngoại xâm ra khỏi lãnh thổ Nam Tư, vẫn chưa được nhìn thấy thiên hạ thái bình, thịnh trị, mà đã phải c.h.ế.t trong đêm dài trước bình minh này, ta không cam lòng.
Ta đã sớm nên chết, nhưng không phải lúc này.
Đó là trận chiến cuối cùng, cũng là trận chiến dài nhất trong cuộc đời ta. Hạ Vãn ngày nào cũng mang ta theo bên mình, ta cố gắng gượng dậy tinh thần, lắng nghe tình hình chiến sự của quân Nam Tư và quân Bắc Kiền. Thời gian kéo dài quá lâu, viện binh của quân Bắc Kiền đã đến, ưu thế về quân số của quân Nam Tư đang dần biến mất, trong khi lực lượng dự bị của quân Nam Tư, bao gồm cả Hà Tố Long, đã đến đông đủ, nhưng tinh thần chiến đấu đã suy yếu. Nếu không thể công phá thành trong hai ngày, e là không chống đỡ nổi đợt phản công tiếp theo.
Còn ta, ta cũng đang chiến đấu với tử thần. Ta uống thuốc từng ngụm lớn, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Vãn, không cho phép mình lơ là dù chỉ một chút. Trước đây, để phòng ngừa bất trắc, ta rất ít khi lên tiếng trước mặt các tướng lĩnh, nhưng giờ thì chẳng còn gì nữa. Ta kể cho họ nghe tỉ mỉ mọi thứ về Nam Thành, địa hình, kiến trúc, những tướng lĩnh có thể chiêu hàng, chỉ là nói được một lúc, ta lại hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại, Hạ Vãn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tay hắn lạnh ngắt, nhưng vẫn nắm chặt, không chịu buông tay để ta bước vào cõi u minh.
Đó là ngày trước cuộc tấn công lần thứ năm của quân Nam Tư, trời âm u, như một con mắt quỷ.
Trong ngôi nhà dân chúng ta đang ở, có một suối nước nóng, ta ngâm mình trong đó sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Ta nằm sấp trên tảng đá, cố gắng kể lại những nghi lễ đã thất truyền của Nam Tư, cũng như những chính sách dân sinh mà ta chưa kịp hoàn thành ở Bắc Kiền trong những năm qua. Một tiểu nha hoàn ngồi bên cạnh ghi chép, ta kể được một lúc thì ngủ thiếp đi.
Ta mơ.
Trong mơ là lúc còn nhỏ trong cung, ta tặng một quả cầu thủy tinh cho Hạ Vãn bé bỏng, hắn rất thích, nhận lấy rồi nhìn thật gần, đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh.
"Cô cô—— Người xem trong này!"
Ta nhận lấy, phát hiện bên trong có một cung điện, chẳng phải là cung điện của Nam Tư sao! Trước cửa cung điện, còn có Tri Thu, nàng ấy đứng cùng ca ca, vẫy tay về phía ta: "Hi Hà——" Phía sau bọn họ là ông nội, cùng một đôi nam nữ nhìn không rõ diện mạo, bọn họ đều rất dịu dàng, dịu dàng gọi ta: "Hi Hà..."
Choang!
Tay ta buông lỏng, quả cầu thủy tinh rơi xuống đất, lăn dài trên con đường lát đá xanh. Ta vội vàng xách váy đuổi theo, cứ đuổi mãi, đuổi mãi, lại phát hiện con đường đá xanh nhuốm đỏ máu, quả cầu thủy tinh dừng lại dưới chân một người, bị nhặt lên. Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Thần Đông, hắn lạnh lùng nhìn ta, con d.a.o trên tay vẫn còn nhỏ máu. Phía sau hắn, là băng tuyết mênh m.ô.n.g của Bắc Kiền.