Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 4



Sáng sớm ngày hôm sau, để chào mừng ngày kỷ niệm thành lập trường, Thương Mặc và Linh Lung cùng đứng ở trước cửa để chào mừng các sinh viên ngành Luật đến từ các trường và các khách mời đặc biệt.
Trời dần dần đến buổi trưa, Thương Mặc ở trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi nhiễu nhại chảy xuống, Linh Lung cũng không khác là bao, cho dù là vậy, nhưng cũng không đành lòng nhìn Thương Mặc chật vậy, "Thiếu chủ, chị nghỉ ngơi một chút đi..........."
Cô thật sự không thể nhìn thấy Thương Mặc vất vả như thế.
"Không có việc gì." – Thương Mặc đối với Linh Lung lộ ra một chút tươi cười, lấy tay sờ sờ cái tai bên trái tai nghe điện thoại, quay đầu tiếp tục công việc, lại nhìn về phía trước cách đó không xa, ánh mắt bỗng nhiên trở nên ngây dại.
Một cô gái đứng ở chỗ đó nhìn chằm chằm chính mình, trong ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi.
Linh Lung cũng chuyển ánh mắt mình đến chỗ Thương Mặc đang nhìn, tay cô hơi hơi nắm chặt thành quyền,.
Phó Quân, cái nữ nhân đáng hận kia, cư nhiên còn dám đứng ở trước mặt thiếu chủ.
Linh Lung có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn Thương Mặc đang đứng ngốc ở đó nhìn nữ nhân kia, cô hận không thể ngay lập tức rút ra thanh kiếm võ sĩ chém cho nữ nhân kia một đao.
Thương Mặc yên lặng nhìn Phó Quân một hồi lâu, đôi mắt hiện lên một chút đau xót, khóe miệng lại ngụy trang nét mặt tươi cười, "Đã lâu không thấy."
Phó Quân nhìn Thương Mặc, cô gái
này, ba năm rồi, mình không thể nào quên được, ngực rung động làm cho nàng có chút thất thố.
"Thương Mặc, thì ra cậu học ở trường này hả?", Phó Quân đến đây cũng không đi một mình, đi cùng với cô còn có một học muội, lúc này một nữ sinh từ đâu đi tới, nắm ngang thắt lưng của Phó Quân, giống như là đang khẳng định chủ quyền của mình trước mặt Thương Mặc.
Thương Mặc nhún nhún vai, vẻ mặt thoải mái "Đúng vậy, hoanh nghênh các cậu đến trường của mình".
"Đát đát đát........." âm thanh của tiếng giầy cao gót từ xa vọng lại, Thương Mặc dời tầm mắt của mình không nhìn đến Phó Quân nữa mà hướng đến nơi âm thanh kia phát ra, sau lại ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là cô gái hôm qua ở phòng tự học hay sao?
"Xin chào, cho em hỏi chị có phải là học tỷ đã tốt nghiệp hay không?" cái cô gái vừa thấy kia thì ra là học tỷ khóa trước, nữ nhân đứng bên cạnh Thương Mặc khi thấy nữ nhân kia vội vàng chạy đến hỏi.
"Đúng vậy. Chị là Triệu Mạt Thương." Nữ nhân thản nhiên nói, sau đó nhìn nhìn Thương Mặc, nhìn thấy gương mặt kia có chút kinh ngạc không hiểu sao trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ.
Triệu Mạt Thương?
Thương Mặc cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nghiêng đầu nhìn Linh Lung đang muốn hỏi, lại nghe thấy cô gái kia nói "Mạt Thương học tỷ, Khúc giáo sư thường xuyên nhắc đến chị"
Khúc giáo sư, Khúc Lưu Thông, là giáo sư hình pháp nổi tiếng của X đại học luật, cũng là chuyên gia luật pháp rất nổi tiếng trong giới luật của Trung Quốc.
Phó Quân kỳ thật có chút không khống chế được, nhưng cô gái kia đang nằm chặt thắt lưng của cô, làm cô không thể nào động đậy được, chỉ có thể đứng yên một chỗ, ánh mắt có chút luyến tiếc nhìn chằm chằm Thương Mặc.
Nữ nhân đang ôm nàng hình như cũng biết Phó Quân đang nghĩ cái gì, có chút phẫn nộ đè thấp lại giọng nói của mình "Đừng quên năm xưa Thương Mặc đối xử với cậu như thế nào?"
Phó Quân thân thể nhẹ nhàng run lên, cảm giác đau đớn ở trong ngực nháy mắt chuyển thành sự đau đớn toàn thân, tay nhẹ nhàng nắm thành quyền, "Chúng ta nên đi vào thôi".
Thương Mặc yên lặng đứng yên tại chỗ, tiếp theo miệng lộ ra một chút tươi cười "Đúng rồi....Vương học muội, giúp chị dẫn mấy bạn đồng học của H đại học còn có học trưởng, học tỷ đến hội trường của trường đi.
"Em biết rồi, học tỷ." – Nữ sinh bị nhắc tới tên vội vàng chạy lại bên người Thương Mặc "Các bạn học, các học trưởng, học tỷ, mời đi theo lối này"
Phó Quân cùng với một vài người nữa đi theo bạn nữ sinh vào khuôn viên của trường, còn Thương Mặc thì theo thói quen sờ sờ tai nghe điện thoại ở bên trái lỗ tai, vẻ mặt bình tĩnh.
Triệu Mạt Thương đi theo hướng nữ sinh kia dẫn đi, trước khi đi nhìn Thương Mặc ở bên trái lỗ tai có tai nghe điện thoại, không khỏi nhíu mày lại.
"Bạn Thương Mặc kia, tiếp khách mà trên tai lại để tai nghe, đúng là người không có phép tắc gì cả..." Một người nam nhân cùng đi với Triệu Mạt Thương cũng đồng dạng nhăn lại mi, vừa đi vừa nói với Triệu Mạt Thương bên cạnh.
Triệu Mạt Thương không nói gì, vẫn tiếp tục theo dòng người đi thẳng tới, lại nghe thấy tiếng nói của nữ sinh đang dẫn đường cho bọn họ "Học trưởng, Thương Mặc học tỷ mang trên tai không phải tai nghe điện thoại, mà là máy trợ thính"
Máy trợ thính sao?
Triệu Mạt Thương không khỏi bị bất ngờ, người luôn luôn bình tĩnh nhưng lúc này đây trên mặt rốt cuộc nổi lên một chút gợn sóng "Em nói là máy trợ thính?"
"Đúng vậy, em nghe nói Thương Mặc học tỷ lúc trước mắc một căn bệnh nặng, lúc tỉnh lại thì thính giác gặp trở ngại nghiêm trọng, cho nên chị ấy lúc nào cũng mang máy trợ thính, nếu không có máy trợ thính, Thương Mặc học tỷ không thể nghe bất kỳ âm thanh nào cả." Nữ sinh kia vừa đi vừa nói, "Thương Mặc học tỷ là người vô cùng tốt, tuy rằng thân thể không được tốt, lại cần đến sự giúp đỡ của máy trợ thính, nhưng thành tích học tập thì luôn luôn dẫn đầu, đối với mọi người xung quanh lúc nào cũng lễ phép, ôn nhu."
Triệu Mạt Thương nghe nữ sinh kia nói, lại nghĩ lại ngày hôm qua trên tai trái Thương Mặc không có đeo máy trợ thính, nhịn không được mở miệng nói "Em ấy là bên tai trái có vấn đề?"
"Không phải. Cả hai bên lỗ tai đều bị, nhưng Thương Mặc học tỷ từ trước tới nay chỉ thích mang một bên, Thương Mặc học tỷ nói chị ấy muốn có một bên thanh tĩnh, không nghe bất cứ thanh âm nào, hơn nữa, chỉ cần một bên cũng đủ chị ấy nghe thấy rõ âm thanh" nữ sinh nhiệt tình giải thích, cuối cùng còn nói "Cho nên học tỷ không phải không lễ phép, mà là chị ấy bất đắc dĩ mà thôi"
Phó Quân dọc theo đường đi không nói câu nào, sắc mặt tái nhợt, thân mình run nhè nhẹ.
"Báo ứng!" – Đi bên cạnh Phó Quân, nữ sinh kia phát ra thanh âm trào phúng, Phó Quân quay qua nhìn một cái, cũng không nói một câu nào.
Khó trách ngày hôm qua mình hỏi chuyện em ấy, em ấy một chút phản ứng cũng không có.
Triệu Mạt Thương ở trong lòng than nhẹ, bỗng nhiên đối với cô gái kiên cường này sinh ra một chút tò mò, thậm chỉ có một chút hảo cảm.
Thương Mặc đứng ở đó, liền đứng nguyên một buổi chiều, buổi trưa ở trước cửa ăn một chút cơm do nhà trường phát, đợi cho tất cả đồng học, cùng khách tới gần như đầy đủ, mới có chút thời gian thư giãn.
"Thương Mặc, hôm nay thật vất vả cho cậu" – Nữ sinh hôm qua gọi điện cho cô cũng là Hội trưởng hội học sinh của trường nhìn Thương Mặc trên mặt có chút nhợt nhạt, không khỏi cảm thấy có lỗi. "Cậu thân thể không tốt, tớ còn......."
"Không có việc gì" Thương Mặc khoác tay, "Còn có việc gì nữa không?Nếu không còn gì nữa, mình đi trước, về nhà tắm rửa một tý"
"A........Không có việc gì, không có việc gì" Nữ sinh vội vàng nói, tiếp theo là một trận cảm tạ.
Thương Mặc vẻ mặt tái nhợt nói "Lần sau nếu còn có việc gì cần giúp đỡ, cứ việc gọi điện cho mình. Không có việc gì cả."
"Được. Hôm nay làm phiền cậu nhiều"
"Ha ha..." Thương Mặc gật gật đâu "Mình đi về trước đây, tạm biệt"
"Được rồi. Tạm biệt" – Nữ sinh nhìn bóng dáng của Thương Mặc, nhịn không được thở dài.
Một người tốt như vậy, lại là người tàn tật...
Thương Mặc cùng Linh Lung trên đường từ trường trở về, lúc này trên mặt đã sớm không còn vẻ ấm áp, tươi cười, vẻ mặt không chút thay đổi, làm cho Linh Lung nhịn không được đau lòng.
Lỗi cùng tại cái nữ nhân chết bằm kia, nếu không phải cái nữ nhân đó lại một lần nữ xuất hiện ở trước mặt thiếu chủ, Thiếu chủ như thế nào lại khó chịu.
Thiếu chủ tuy rằng trên mặt không có biểu lộ một chút thái độ gì, nhưng mà cô biết Thiếu chủ bây giờ rất rất khó chịu.
Hơn nữa, cô gái kia còn dám ở trước mặt Thiếu chủ thân mật với một nữ nhân khác.
Linh Lung càng nghĩ càng cảm thấy giận, ấm thầm quyết định nếu lần sau còn gặp Phó Quân chắc chắn sẽ dạy cho cô ta một bài học.
"Linh Lung, chúng ta trước đi tắm rửa, sau đó đi ra ngoài ăn cơm đi, hôm nay đúng là vất vả." Thương Mặc giây phút nhìn thấy Phó Quân, cảm thấy ngực hung hăng đau một chút, tuy rằng có thể che giấu tâm trạng rất tốt để không bị thất thối trước người khác, nhưng mà dùng sự khoái hoạt để che giấu đi sự khống khổ, thật sự đem nàng giày vò đến chết đi.
Mà hiện tại, nàng lại có chút nhớ nhung về lúc trước.
"Thiếu chủ muốn đi đâu, Linh Lung đi theo đó" Linh Lung nhẹ giọng nói xong làm cho Thương Mặc có chút ấm áp, "Linh Lung, thật sự chị rất may mắn khi có em bên cạnh"
Đã bao nhiêu năm trôi qua, cho đến bây giờ Linh Lung lúc nào cũng ở bên cạnh mình, chưa từng rời đi mình bao giờ, cũng chưa từng làm tổn thương mình lần nào.
Tắm rửa xong, Thương Mặc cùng Linh Lung đi ra khỏi trường, lại trời xui đất khiến thế nào lại đụng phải Phó Quân và nữ sinh kia.
"Đây không phải Thương Mặc sao?" Nữ sinh đứng bên cạnh Phó Quân lại ôm thắt lung của Phó Quân, vẻ mặt đắt ý nói.
Phó Quân nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm đó, lại không thể tránh khỏi, đành phải để mặc kệ cho nàng ôm.
Triệu Mạt Thương đang từ cửa đi ra, thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nhíu nhíu mày.
Cảm thấy mấy người này có chút là lạ.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.