–Xuân phong* lần thứ hai, xuân phong lần thứ ba… hết lần này đến lần khác…-
*Xuân phong: chỉ chuyện ân ái nam nữ.
Sau đó, ta càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý, dựa theo ý tưởng ban đầu
của ta, Long đại tướng quân có địa vị cao, quyền thế lớn, thanh danh tốt như vậy, nhất định phải là một người kiêu ngạo, khi bị một nữ tử áp
bức, chuyện tình còn liên quan đến trinh tiết, đáng lẽ ban đầu phải tức
giận không thể chịu nổi, sau đó bất đắc dĩ, rồi nhẫn nhục sống tạm bợ,
cuối cùng là u sầu mà chết. Nhưng mọi chuyện hôm nay hoàn toàn trái
ngược, rốt cuộc là vì sao?
A, ta hiểu rồi! Đây không phải là
không kiêu ngạo, mà là kiêu ngạo đến cực điểm, không muốn ta nhìn thấy
vẻ bất đắc dĩ, nhẫn nhục sống tạm bợ của hắn, cho nên tất cả bi thương
đều giữ lại cho riêng mình, vì thế mới trả lời trực tiếp, rõ ràng như
vậy. Nếu hắn thực sự có suy nghĩ như vậy thì rất dễ hình thành bóng ma
tâm lý. Giống như Duyệt Duyệt bảo bối nhà ta, thâm thù đại hận luẩn quẩn trong lòng, nếu không có ta ở một bên khai thông, cứ để mặc hắn tự bế,
lớn lên nhất định sẽ trở thành một sát thủ lãnh huyết. Ta không thể vì
tư lợi của bản thân mà hại một thanh niên tốt được.
Như vậy đi,
đợi đến ngày đó, ta nhất định phải tiến hành phụ đạo tâm lý cho Long đại tướng quân trước, để hắn hiểu được cung cấp vài con t*ng trùng cho ta
chẳng qua chỉ là việc nhấc tay, quyết không phải chuyện đồi phong bại
tục, thiên thương hại lí, không cần mang gánh nặng tâm lý. Còn phải chú ý đến biểu hiện đêm đó của hắn, nhất định phải khiến hắn cảm thấy thật
dịu dàng, khoái hoạt, được yêu thương, tránh bị ảnh hưởng tâm lý về sau. Ha ha, đương nhiên quan trọng nhất là muốn xây dựng lại địa vị của ta,
muốn hắn hiểu được, là ta hái hoa của hắn, chứ không phải hắn hái của
ta!
Nhưng phải làm như thế nào? Về “chuyện làm tình”, bất kể là
kiếp trước hay kiếp này ta đều không có chút kinh nghiệm nào, tuy rằng
công nghệ thông tin ở kiếp trước phát triển, nhưng phần lớn chỉ giới hạn ở bề ngoài, cấp độ chuyên sâu vẫn chưa được tốt, không dễ dàng cho việc tiến hành trong thực tế. Ta phải lợi dụng thời gian năm ngày ngắn ngủi
để tiến hành nghiên cứu bù lại.
Vì thế, ta lén lút mua về vài
quyển đông cung đồ, trốn ở trong chăn học tập, nhưng những động tác có
độ khó cao ta nhìn mà chỉ biết than thở, đúng là không hiểu lắm; ta lại
lén lút đi đến thanh lâu tiến hành quan sát hiện trường thực tế, nhưng
người ta còn chưa có bắt đầu ta đã bại trận, chuyện rình coi đúng là
không phải ai cũng có thể làm được.
Rốt cuộc ngày mà muôn người chú ý cũng tới!
Đêm khuya ta lẻn vào phủ Tướng quân. Không biết có phải phối hợp với ta hay không, mà dọc đường đi ta không gặp bất cứ thủ vệ nào. Ta cũng từng
nghĩ đây có thể là cái bẫy, Long đại tướng quân có thể thừa bắt lấy ta,
sau đó bức ta chữa thương cho hắn hay không? Chắc không đâu, ta có lòng
tin đối với nhân phẩm của Long đại tướng quân. Nhưng nếu hắn thực sự làm vậy thì sao? Như thế cho dù có nhốt ta vào ngục ta cũng không chữa cho
hắn, để hắn làm người mù vĩnh viễn! Được rồi, ta thừa nhận, nếu hắn thật sự làm như vậy, ta sẽ độ lượng, thành thật chữa trị cho hắn, có Huyền
Thiên Tông làm chỗ dựa, chắc hắn không gây khó dễ cho ta đâu……
Ta rốt cục đi đến bên giường Long đại tướng quân. Đêm nay trời không tệ.
có ánh trăng, ít nhất không cần lo sẽ sờ nhầm chỗ. Long đại tướng quân
quả nhiên ở trên giường đợi ta như lời hắn nói.
“Hỉ Thiện cô nương thật đúng giờ.”
“Ha ha, đúng giờ là một phẩm chất tốt.”
Sau đó nên nói gì? Đúng rồi! Phụ đạo tâm lý! Phụ đạo tâm lý!
“Khụ,” Ta cao giọng, “Long đại tướng quân, trước khi chính thức bắt đầu, ta muốn cùng ngươi nói vài câu.”
“Cô nương cứ nói.”
“Ta biết, tuổi trẻ đầy hứa hẹn như ngươi, một thanh niên tiền đồ như gấm,
đột nhiên gặp phải tai họa bất ngờ, trước bị kẻ thù hạ độc, sau đó lại
chịu áp bức của ta, khó tránh khỏi sẽ có chút suy nghĩ.”
Sao ta lại nói về mình chả ra gì như thế?
“Ta không rõ ý tứ của cô nương.”
“Ý ta là, thân ở trong giang hồ, ai không phải chịu cảnh đánh giết!”
“Ta không phải người trong giang hồ.”
Ngươi việc gì phải so đo với lời nói của ta! “Ý ta là, thân ở chiến trường,
ai không phải chịu cảnh đánh giết!” Cái này chắc là đúng.
“Nhưng ta không phải do đao làm bị thương.”
Nhịn xuống! Đa Đa nhịn xuống! “Ý của ta là, trúng độc không phải lỗi của ngươi, đều do ánh trăng chọc họa!”
Ta đang nói cái gì thế?!
“Làm sao cô nương biết ta trúng độc trong đêm? Nếu đêm đó có ánh trăng, có lẽ sẽ……”
“Ngươi, ngươi, ngươi!”
Ta lại một lần nữa cứng họng, trợn mắt há mồm.
Ở dưới ánh trăng, đôi mắt như mặc ngọc của hắn nhìn ta, cho dù ta biết
hắn nhìn không thấy gì, “Hỉ Thiện,” Hắn gọi tên của ta, sau đó phun từng chữ từng chữ ra: “Không phải là ngươi không dám làm chứ.”
Cái gì! Dám khiêu chiến quyền uy của ta!
“Ta chỉ là muốn cho đại tướng quân một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý
thật tốt, nếu đại tướng quân không chờ được, vậy Hỉ Thiện cung kính
không bằng tuân mệnh.”
Ta bay lên, cưỡi trên người hắn, trong đầu hiện ra trăm ngàn loại hình ảnh để lăng nhục đại tướng quân. Ta cúi
xuống, hai tay đặt ở trên vai hắn, sau đó cúi đầu, dùng môi mình dán lên môi hắn. Quả nhiên giống trong sách nói, lạnh lạnh, mềm, ngọt ngào, rất giống kẹo mềm…… Sau đó? Sau đó nên làm như thế nào? Không phải nói chỉ
cần hơi khiêu khích, nam nhân sẽ biến thành cầm thú sao? Nhưng vì sao
hắn không có phản ứng, trừ bỏ có khí nóng từ mũi phả vào mặt ta.
Ta rời khỏi môi hắn,“Đại tướng quân, ngươi không phải lần đầu tiên chứ,
nếu là lần đầu tiên, ta sẽ thật dịu dàng.” Ta sợ hãi nói.
Hắn cười rộ lên, ta có thể cảm nhận rõ ràng được lồng ngực hắn đang chấn động.
“Ngươi không biết làm đúng không?” Hắn cười hỏi.
“Ta sao có thể không biết! Chưa ăn quá thịt heo cũng thấy heo chạy qua!
Chưa xem a phiến Nhật Bản cũng xem qua “bốn mùa hoa nở”*! Không phải là
cởi hết quần áo rồi cho yêu tinh đánh nhau thôi sao!” Ta hơi nóng nảy.
*A phiến Nhật Bản: chính là JAV – Japanese adult video.
Bốn mùa hoa nở : Một cuốn tiểu thuyết Trung Quốc có rất nhiều cảnh nóng.
“Ai……” Lần này hắn không cười, mà khẽ thở dài một tiếng. Sau đó dùng tay đè lấy gáy của ta xuống phía dưới……
Thì ra, thế này mới gọi là hôn.
Những chuyện sau đó, ta không biết. Ta chỉ biết khi tay hắn mơn trớn cơ thể
ta, cả người có cảm giác như bốc hỏa; khi lưỡi hắn dây dưa trong miệng
ta, đầu óc có cảm giác như thiếu dưỡng khí; khi hắn tiến vào cơ thể của
ta, nơi đó có cảm giác như bị xé rách; khi hắn nhỏ giọng an ủi bên tai
ta, trong lòng có cảm giác ê ẩm; khi tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, cả người có cảm giác sung sướng lạ thường…… Những chuyện sau đó nữa, ta thật sự không biết, bởi vì ta ngất đi rồi.
—————-
Tuy
rằng vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn phải giãy dụa từ trong lòng
hắn đứng lên, trời sắp sáng, bây giờ ta còn chưa muốn là đề tài bàn tán
cho người khác. Ôi! Thì ra đây là cảm giác bị xe tải nghiền qua. Ta cắn
răng chịu đau, vừa mặc quần áo, vừa thầm oán, “Đây là cái thế đạo gì,
người mù còn làm tốt hơn so với ta.”
Ta vốn định cứ như vậy vụng
trộm rời đi. Nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng trọng yếu, vô
cùng mấu chốt, nhưng lại bị ta quên bẵng đi. Ta đột nhiên quay đầu.
“Ngươi có bệnh hoa liễu, bệnh giang mai, lậu gì đó hay không?”
“Cái gì?” Giọng nói của hắn không thanh thúy như ngày thường, mà là có chút khàn khàn.
“Ngươi có bệnh gì không sạch sẽ hay không?”
“Không!” Hắn hình như không vui.
“Thật sự không có? Vẫn nên để ta kiểm tra một chút.”
Nói xong, đang muốn tiến lên vén chăn.
Hắn bắt lấy cổ tay của ta, “Ta nói không có là không có! Hơn nữa, hiện tại mới nhớ, có phải là quá trễ rồi không.”
Ta rút tay lại, “Không có thì tốt. Có điều ngươi nghe đây, trong vòng một
tháng không được hút thuốc uống rượu, không cho phép tầm hoa vấn liễu.”
Ta không đợi hắn mở miệng, lại nói tiếp: “Nếu tương lai con ta có dị bệnh
gì, cơ thể yếu ớt, ta sẽ không tha cho ngươi! Đừng tưởng rằng ta chỉ
biết giải độc!” Ám chỉ của ta chắc hắn hiểu được.
“Được.” Hắn lại đáp trả bằng cái giọng thờ ơ như trước.
Ta muốn nắm lại địa vị của mình! Ta lấy ra một viên thuốc, đặt lên bàn,
thuận tiện vỗ bàn một cái, oán hận nói: “Hôm nay hầu hạ rất tốt, thuốc
này cho ngươi.”
Sau đó nghênh ngang rời đi.
Đi vài bước, lại chột dạ, quay đầu lại: “Vừa rồi chỉ là nói đùa, đừng để trong lòng.” Ta sợ hắn sẽ có bóng ma tâm lý.
Sau đó, nghênh ngang rời đi……
Cái gì mà nghênh ngang rời đi, hiện tại ngay cả thi triển lăng ba vi bộ
cũng khó khăn, phải đi bộ hơn nửa đường. Trở lại Tống phủ, trời đã sáng. Ta vừa về là leo lên giường, vội vàng ngủ bù, một bên nhắc nhở mình
ngày mai phải mặc kín một chút.
Ngủ ở trên giường, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lúc đó, cuối cùng còn nảy ra một cái ý niệm trong đầu — chưa thỏa mãn!
Trời ạ! Ta đúng là sắc nữ!
Vì muốn một đứa nhỏ khỏe mạnh, ái ân một lần đúng là không đủ, cho nên ta
cùng Long đại tướng quân lại có xuân phong lần thứ hai, xuân phong lần
thứ ba, lần này lại đến lần khác……
Đương nhiên, là một thần y, ta biết rất rõ ảnh hưởng của việc miệt mài quá độ, cho nên sẽ không cùng
Long đại tướng quân hàng đêm ân ái. Về tần suất cụ thể, tất nhiên là
chuyện bí mật [Đa Đa cười thầm]. Nhưng ta có thể nói cho mọi người, cho
dù là độc giả thế kỷ 21 có yêu cầu vô cùng khắt khe nhưng Long đại tướng quân tuyệt đối là một tình nhân tốt [lại cười thầm].
Có điều,
cũng chỉ có thể là tình nhân. Hiện tại ta có thể khẳng định, hắn đối với việc này không hề cũng tuyệt đối không có bóng ma tâm lý.
Ta vẫn không hiểu sao hắn có thể đáp ứng thẳng thắn như vậy, ta sẽ không ngốc
đến nỗi nghĩ rằng hắn đối với ta ‘nhất “nghe” chung tình’, tất nhiên
cũng sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ là do lâu ngày sinh tình. Chỉ chờ có
được đứa nhỏ, chúng ta sẽ……
Nhưng ta phải nhanh chút. Cuộc đua
tài kén rể của mấy vị mẫu thân trong phủ đã bước vào giai đoạn cuối, may mắn ba vị tuyển thủ cuối cùng cùng ba vị giám khảo có liên hệ rất mật
thiết, cho nên thế cục rơi vào trạng thái giằng co. Hơn nữa thương thế ở mắt của Long đại tướng quân cũng sắp khỏi.
Tối nay, là lần cuối
cùng của ta cùng Long đại tướng quân. Mắt của hắn đã có thể nhìn thấy
hình ảnh mông lung, chỉ cần thay một lần thuốc nữa thì có thể nhìn thấy
bình thường. Cũng là lúc chia tay.
Ta lười biếng ghé vào thành
giường, không lập tức đến rồi lại vội vàng đi như những lần trước. Thân
thể tuy rằng không đau nhức giống lần đầu tiên, nhưng vẫn không thoải
mái. Nữ nhân vì sao luôn kẻ yếu, không biết về sau ta còn có cơ hội xoay người hay không.
Tối nay là đêm cuối cùng, về sau ta cùng Long
đại tướng quân có thể sẽ không gặp mặt, hoặc là cho dù đối diện cũng
không quen biết, ta có đứa nhỏ của ta…… Ta đặt tay lên bụng, trong lòng
cầu nguyện, hy vọng đám tiểu nòng nọc dũng cảm của hắn có thể phá tan
lớp lớp trở ngại, thành công đến bờ đối diện. Bằng không, ta cũng không
thể mặt dầy đến gặp Long đại tướng quân lần nữa.
Có lẽ bởi vì là
đêm cuối cùng, nỗi lòng của ta khó có thể bình tĩnh, tuyệt đối không
phải lưu luyến! Mà là bởi vì vẫn còn chúy chút nghi vấn ở tâm lý, tối
nay ta thật sự không thể nhịn được nữa!
“Long đại tướng quân,” Giọng nói của ta hơi khàn khàn, “Đêm nay là đêm đêm cuối cùng.”
“Phải.”
“Trong lòng ta vẫn có nghi vấn, không biết có nên hỏi hay không. Chỉ là sau
này ta và tướng quân cũng không còn cơ hội gặp lại, cho nên không muốn
nhịn nữa.”
“Cô nương mời nói.” Hắn không thường xuyên gọi tên của ta, cũng tốt, nếu không ta lại cảm thấy đang làm người khác.
“Ta vẫn không hiểu tại sao ngày ấy ngươi lại đáp ứng yêu cầu của ta.”
“Ngươi cảm thấy ta không nên đáp ứng?” Bây giờ ngay cả hai chữ “cô nương” cũng cắt giảm đi.
“Cũng không phải. Chỉ là ngươi đáp ứng quá nhanh, quá rõ ràng, giống như
không cần nghĩ ngợi. Quyết đoán đương nhiên cũng là một phẩm chất tốt,
nhưng…… chuyện bán mình…… Dù sao cũng là một chuyện lớn.”
Câu cuối ta nói rất nhỏ, không biết hắn có nghe được hay không.
Hắn quay lại, “Ta là một quân nhân, ta chỉ biết trên chiến trường phải đưa
ra phán đoán có lợi nhất với mình trong thời ngắn nhất, nếu không chính
là binh bại như núi đổ, thậm chí là chết không có chỗ chôn.”
“Nhưng chuyện này không phải đánh trận.”
“Đời người không chỗ nào không phải chiến trường.” Hắn nói có chút châm chọc.
“Ngươi thật sự không muốn biết ta vì sao ta muốn một đứa nhỏ, vì sao lại chọn ngươi?”
“Ta cũng nói rồi, đó vấn đề của ngươi, không phải của ta. Chuyện ta lo lắng là ngươi có thể giải độc hay không, có phải chỉ có ngươi mới có thể
giải độc hay không.”
“Ngươi không lo ta có âm mưu gì sao?”
“Ngươi hoài nghi năng lực phán đoán của ta?”
“Ngươi tuyệt không để ý chuyện dòng máu của mình bị dẫn ra ngoài?”
“Nối dõi tông đường là chuyện phải làm, không phải ngươi cũng sẽ có người khác.”
Nghe xong lời này, trong lòng ta có chút tức giận, “Ngươi không suy nghĩ đến chuyện có con riêng sẽ rất bi thảm sao!” Ta quên mất chính mình mới là
người khởi xướng nên chuyện này.
“Một người sống bi thảm hay
không, nguyên nhân không phụ thuộc vào thân phận của hắn, mà ở năng lực
của hắn. Huống chi…” Hắn ngừng một chút, “Ngươi sẽ là một mẫu thân tốt.”
Ta thừa nhận, trong lòng ta có chút đắc ý, nhưng vẫn không cam lòng, “Vậy ngươi cũng không thể tùy tiện.”
“Ai.” Hắn lại than nhẹ một tiếng, “Ngươi vì sao phải nghĩ nhiều như vậy?!”
Ta biết lo sợ không đâu là tật xấu của ta, nhưng bị vạch trần vẫn không
nhịn được. Vì thế ta nghĩ đến một câu hỏi nan giải từ thiên cổ.
“Ta hỏi ngươi, nếu mẫu thân và nữ nhân ngươi yêu thương nhất đồng thời ngã
xuống nước, chuyện này có thể sẽ chết đuối, ngươi sẽ cứu ai trước?”
“Người yêu!”
“Vì sao?” Sao ta lại không nhìn ra ngươi là một kẻ si tình nhỉ?
“Bởi vì mẫu thân ta biết bơi.”
“Ngươi…… giả thiết cả hai đều không biết bơi thì sao?”
“Vậy cứ nhảy xuống nước, gặp ai trước sẽ cứu người đó.”
“Sao có thể như vậy!”
“Vì sao không thể?”
“Ngươi phải suy nghĩ một chút, mẫu thân sinh ra ngươi nuôi lớn ngươi, không
cứu trước thì người chính là đại nghịch bất đạo; người yêu của ngươi
hiểu ngươi yêu ngươi, không cứu nàng trước chính là vô tình vô nghĩa.”
Ta thực sự muốn xem trong thời gian ngắn nhất ngươi sẽ đưa ra phán đoán
có lợi thế nào.
“Nếu như chuyện đó thực sự xảy ra, còn có thể nghĩ những chuyện như thế này sao?”
“Đương nhiên!” Ta cãi chày cãi cối.
Hắn duỗi tay bịt kít mắt, mũi, miệng của ta……
“Ưm……” Ta không thể hít thở, vừa duỗi tay nắm lấy bàn tay của hắn, vừa kêu gào ở trong lòng: “Buông tay! Buông tay!”
Hắn buông tay ra, ta hít lấy hít để không khí, còn chưa kịp mở miệng mắng, hắn đã mở miệng trước.
“Vừa rồi trong lòng ngươi nghĩ cái gì?”
“Còn có thể nghĩ cái gì! Chỉ nghĩ tên khốn nhà ngươi mau buông tay!”
“Vậy thì đúng rồi.” Hắn khẽ cười nói, “Nghĩ đến chuyện quan trọng nhất là được rồi.”