Sau một lần nói
chuyện, ta cùng Thập Bát công chúa đã trở thành tỷ muội tốt đồng bệnh
tương liên. Ta là do không nắm chắc được tâm tư của Long đại tướng quân, còn nàng là do chuyện hòa thân sắp tới.
Công chúa rời đi, có vẻ
yếu ớt lại dũng cảm, rất có khí thế của tráng sĩ một đi không trở về.
Trong lòng ta thầm nghĩ, nhất định phải nghĩ biện pháp giúp đỡ bọn họ.
Tiễn bước công chúa, ta trở lại nội viện, A Bích đang chờ ta ăn cơm. Vừa
bước vào cửa, đã thấy Long đại tướng quân ở đó, lúc này ta mới nhớ ra
Thúy Nùng đi truyền tin cho hắn, trong lòng lại hơi căng thẳng, không
biết vừa rồi hắn có đi đến đại sảnh nghe lén hay không.
“Chàng đến lúc nào?”
“Vừa nhận được tin đã tới rồi.”
“Vậy chàng…… tại sao không không đến đại sảnh?”
“Ta có đi, nhưng bắt gặp hai nàng đang trò chuyện vui vẻ, ta vốn không tin Tư Giai sẽ làm hại nàng, đoán chắc là đang nói chuyện của nữ nhi cho
nên không vào.”
Thật sự không nghe thấy gì? Trong lòng ta thầm
nói, ngươi nói không có thì coi như không có đi, dù sao lát nữa ta cũng
sẽ nói ra.
Trong lúc ăn cơm, ta ngầm ra hiệu muốn đêm nay hắn ở
lại, từ đêm lần trước ta cũng chưa giữ hắn lại lần nào nữa. Hắn chỉ gật
gật đầu.
Ta không vội vàng cùng hắn trên giường, mà muốn hắn ngồi đối diện ta.
“Ta có chuyện muốn nói với chàng.” Ta dùng ánh mắt ám chỉ chuyện này vô cùng quan trọng.
“Nàng nói đi.” Hắn cũng làm ra bộ dáng thực sự chăm chú.
“Ta thích chàng, ta muốn cùng chàng ở chung một chỗ.”
Ta hẳn là nên xấu hổ cúi đầu, hay che mặt mà chạy? Nhưng ta không làm gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi, lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn cũng lẳng lặng ngồi, lẳng lặng nhìn ta, nhưng rất nhanh, trên khuôn mặt trước sau luôn bình tĩnh kia toát lên vẻ vui sướng. Hắn nở nụ cười, làm cho ta nghĩ đến nụ cười như gió xuân của thiếu niên như ngọc tám năm
trước, nhưng không phải nụ cười khuôn mẫu treo tại khóe miệng, mà là nụ
cười hạnh phúc từ trong mắt, từ trong lòng tràn ra.
“Chàng nói câu gì đi nha!” Ta chưa vừa lòng, ta muốn nghe thấy hắn nói……
“Muốn ta nói cái gì?”
“Nói chàng thích ta! Nói chàng cũng muốn cùng ta ở chung một chỗ!” Đến ta cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao mình không đỏ mặt.
Hắn không nói gì, chỉ nắm chặt tay ta, dùng chút sức lực, kéo ta ra khỏi ghế, ghé vào lòng hắn, ta thuận thế ngồi lên đùi hắn.
Hắn dùng một bàn tay nắm lấy thắt lưng của ta, tay kia thì nhẹ nhàng nâng
cằm ta lên, hai ánh mắt vẫn tràn đầy ý cười, ta không giãy dụa, nhưng
cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên.
“Chàng làm gì thế?” Ta rốt cục
không chống lại được ánh mắt nóng bỏng của hắn, tránh thoát khỏi bàn tay to lớn ấm áp, đầu cúi thấp xuống.
“Ta đang suy nghĩ, Kim lão bản không phải luôn khôn khéo sao, hôm nay thế nào lại hồ đồ như thế.”
“Ta hồ đồ?” Ta bất mãn ngẩng đầu, một lần nữa nhìn thẳng hắn.
Hắn xoa xoa khuôn mặt của ta, “Hiệp ước khuất nhục như vậy ta cũng đáp ứng rồi, nàng nghĩ rằng làm như thế vì cái gì?”
“Bởi vì yêu con trai, cho nên không từ thủ đoạn nào.” Nhắc tới hiệp ước kia, ta hơi ngượng ngùng, “Hơn nữa hiệp ước đó sao có thể coi là khuất nhục
được, so với tam cương ngũ thường thì vẫn thoải mái chán.”
“Nàng
nha,” Hắn vừa tức giận vừa buồn cười nhéo nhéo mặt của ta, “Nếu ta thật
sự không từ thủ đoạn nào, còn phải đáp ứng làm tình nhân bí mật của nàng sao, nếu ta trực tiếp cướp A Bích đi, nàng có thể làm gì?”
“Chàng dám!” Nghe hắn nói như vậy, trong lòng ta vẫn hơi đau khổ.
“Ta đương nhiên không dám,” Hắn ôm chặt lấy ta, giống như sợ ta chạy mất,
“Bởi vì như vậy, ta sẽ vĩnh viễn không chiếm được nàng.”
“Như thế không phải rất tốt sao, chàng có thể cùng Linh Lung cô nương, Tô Đại mỹ nhân, còn có…… Cùng nhau vui vẻ.” Ta suýt nữa tính cả Thập Bát công
chúa vào.
“Nàng lại suy nghĩ lung tung. Nếu ta có ý với Tô tiểu
thư, sao còn để nàng gả cho người khác. Nhưng chính nàng, ngày đó biết
Thương Dung đang giúp nàng tìm…… Ta thực sự hận không thể đánh gãy chân
hắn, hừ, may mà sau đó hắn phải đi đến Bắc Dục Quốc.”
Thấy hắn
nhắc tới chuyện lần trước, ta có chút ngượng ngùng, không muốn truy hỏi
chuyện của hoa khôi nữa, nhưng hắn lại tiếp tục nói.
“Về phần
Linh Lung, khi đó còn chưa nghĩ đến ngươi, nhưng từ khi hiểu được lòng
mình, ta không đi tìm nàng ấy nữa. Trên thực tế, nơi đó ta cũng rất ít
khi đi đến, cùng lắm cũng chỉ xã giao một chút. Còn không phải sợ ngươi
tức giận sao, nhưng ngươi lại không chịu hiểu. Ngươi không biết, tháng
trước Hoàng Thượng hỏi ta có muốn tìm ngự y hay không, còn cam đoan sẽ
không nói ra ngoài.” Hắn buồn bực nói.
Ta cười ra tiếng, không biết Hoàng Thượng có đề cử Đa Đa Dược Thiện phường cho hắn hay không.
Nói thật, ta không có ý định truy hỏi chuyện trước kia của hắn, nhưng trong lòng luôn có chút không thoải mái. Nhớ lúc trước còn từng đồng cảm với
Tô đại mỹ nhân, và hoa khôi Linh Lung, quả nhiên là trước khác nay khác.
“Lúc ấy chàng muốn thành thân với nữ nhân như thế nào?”
Hỏi cái này, đơn thuần chỉ vì tò mò. Hắn không bị mỹ mạo của Tô Đại mỹ nhân hấp dẫn, cũng không để ý đến quyền thế của Thập Bát công chúa, cũng
không mê muội bởi mị hoặc của hoa khôi thanh lâu, không biết trong cảm
nhận của hắn thích dạng nữ nhân như thế nào? Chắc chắn lúc ấy hắn không
ngờ sẽ thích ta.
“Không nghĩ tới.”
“Sao có thể? Chàng không nghĩ tới dạng nữ nhân như thế nào sẽ khiến chàng thích?”
Phụ thân hắn, Tĩnh Nam Hầu, có tiếng yêu mỹ nhân không màng giang sơn nha.
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, lại trầm mặc trong chốc lát, “Trên thực tế ta không nghĩ sẽ cưới một nữ nhân mà ta thích, ta không muốn giống như phụ thân ta……”
Ta sửng sốt, ta không ngờ hắn lại có ý nghĩ như vậy, “Thế hiện tại……” Trong lòng có chút không yên.
Hắn dường như nhìn ra được bất an của ta, nắm chặt lấy tay ta, “Ta nghĩ ta
hiện tại đã không thể quay đầu,” Sau đó cười dịu dàng, “Nhưng ta vui vẻ
chịu đựng.”
Trong lòng ta ấm áp, lại ngọt ngào, cũng nắm chặt lấy tay hắn, “Chàng yên tâm, nam nhi chí ở bốn phương, huống chi ngươi là
bảo vệ quốc gia, ta sẽ không cản trở ngươi.”
Hắn buông tay ta ra, ôm ta vào trong ngực, một khắc kia, ta có cảm giác như tim ta dán vào tim hắn.
“Không được!”
Ta ở trong ngực Long đại tướng quân đập mạnh một cái, đẩy hắn ra.
“Làm sao vậy?” Long đại tướng quân bị hành động của ta làm giật mình.
“Đây là lần đầu tiên ta tỏ tình, sao chàng có thể…… Ta mặc kệ là chàng đã
đoán trước mọi việc hay liệu sự như thần, dù sao cũng phải biểu hiện
kích động một chút đi!”
“Ha ha, muốn ta kích động?” Hắn lại ôm
chặt lấy ta, ghé môi hắn vào lỗ tai ta, cố ý ái muội nói: “Đừng lo lắng, lát nữa ta sẽ cho nàng biết ta kích động thế nào.”
Long đại
tướng quân quả nhiên nói là làm. Ta hiện tại thật giống như một cái máy
tính bị nhiễm virus, không thể khởi động nổi. Có điều, nằm ở trên người
Long đại tướng quân, không khởi động được cũng không sao.
Kích tình dần dần tan đi, đầu óc ta cũng thanh tỉnh trở lại.
“Ta nói này đại tướng quân……”
“Nàng định gọi ta cả đời như vậy sao?”
Hắn nói “cả đời”? Trong lòng ta lại cảm thấy ngọt ngào,“Thế gọi chàng là gì được? Phi Ngọc? A Ngọc? Tiểu Ngọc? Ngọc ca ca? Hay là phụ thân của đứa
nhỏ?”
Nói xong thì tự mình nở nụ cười.
“Nàng thích là được rồi, có điều ‘Đại tướng quân’ thật sự rất xa lạ.”
“Ta gọi chàng là ‘Lão công’ được không?”
“Lão công? Ta rất già sao?”
“Ha ha, đương nhiên không phải ý này. Đây chính là cách gọi mà trên đời này, chỉ có ta mới có thể gọi chàng như vậy.”
Ta sẽ không nói cho hắn lão công và lão bà là một thể, cũng hạ quyết tâm
sẽ không cho nữ nhân khác cơ hội này. “Được không? Lão công?” Ta cố ý
học giọng điệu của diễn viên hát hí kịch.
“Được! Vậy nàng muốn nói gì với lão công?”
“Ta muốn nói…… Ta còn chưa muốn thành thân, chúng ta cứ như thế này được không? Trăm ngàn lần đừng ép ta.”
Ta hơi lo lắng phản ứng của hắn, không biết hắn có thể dễ dàng tha thứ cho ý nghĩ của ta hay không.
Hắn không tức giận, mà thành khẩn nói: “Có thể cho ta biết vì sao không?”
“Ta cảm thấy thành thân chẳng qua là nghi thức, chỉ cần hai chúng ta thật
tâm yêu thương nhau, có nghi thức này hay không có gì khác biệt?”
Ta ghé mặt lại gần thêm chút nữa, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, “Hơn
nữa, trở thành phu nhân của đại tướng quân, ta còn có thể sống cuộc sống như bây giờ sao? Tuy rằng ta tin chàng sẽ không ép ta thay đổi, nhưng
những người khác thì sao? Hoặc là bản thân ta bất tri bất giác sẽ thay
đổi, trở thành một Đa Đa mà chàng không thích nữa.”
Ta sợ hãi, sợ hãi hôn nhân trói buộc sẽ khiến ta không tự do, sợ hãi không tự do sẽ
khiến ta sinh ra oán than, sợ hãi oán than của ta sẽ khiến hắn dần dần
ghét bỏ…… Bây giờ ta mới biết, thì ra ta sợ hãi thành thân là vì sợ mất
đi tình yêu của hắn.
“Nàng sợ hãi? Ta cũng từng sợ hãi. Ta sợ bởi vì tham luyến tình cảm của thê nhi mà mất đi ý chí chiến đấu, trở nên
yếu đuối. Nhưng thực tế, mỗi khi nghĩ đến nàng và A Bích, ta lại càng có thêm ý chí, chỉ nghĩ làm thế nào để các ngươi có thể sống tốt.”
Hắn ngừng một chút, “Cho nên, nếu nàng cảm thấy như thế này mới tốt, chúng
ta đây cứ như vậy đi. Chỉ là, nếu ngày nào đó nàng không còn sợ hãi nữa, nhất định phải nói cho ta biết. Có lẽ đó chỉ là nghi thức, nhưng ta vẫn muốn vì nàng mà vén lên khăn voan.”
Ta cảm thấy cuộc đời này không cần đòi hỏi gì nữa rồi.
“Một khi đã như vậy, hiệp ước của chúng ta vẫn còn hiệu lực! Bao gồm cả an
phận thủ thường, tam tòng tứ đắc! Nếu vi phạm, cũng đừng trách ta không
lưu tình!”
Hiểu được tấm lòng của hắn, ta không còn sợ hãi nữa.
Giải quyết xong vấn đề của mình, mới nhớ ra tỷ muội tốt vừa mới nhận. Long
đại tướng quân nói Thố Tử La Kiệt hôm nay cũng đến tìm hắn, không nói gì cả, chỉ liên tiếp uống rượu, sợ rằng bây giờ vẫn còn đang say.
Ta vốn định đề nghị hắn học Đường Thái Tông, tìm một nữ nhi trong dòng tộc phong làm công chúa, hòa thân thay. Nhưng lại nghĩ, như vậy chẳng phải
là hại nữ tử gả thay kia, cho nên không nói.
“Việc này ta sẽ nghĩ biện pháp, nàng đừng bận tâm.”
Ta không nói thêm gì nữa, chỉ có thể yên lặng chúc phúc cho bọn họ ở trong lòng.
——————-
Cuộc sống hai bên yêu thương nhau đương nhiên hạnh phúc hơn cuộc sống nông
nô xoay người. Chỉ tiếc không đến vài ngày, chúng ta lại phải chia lìa.
Duyệt Duyệt bảo bối đến đây, mang theo tin mừng mỹ nhân sư phụ có quý tử, ta
quyết định cùng hắn trở về Phiếu Miểu Phong vấn an sư phụ. Hai tháng
trước sư tổ biến thái đã trở về, tuy rằng ngoài miệng sư tổ luôn nói mỹ
nhân sư phụ vô dụng, nhưng trong lòng chắc chắn rất vui mừng.
Khi ăn cơm, Long đại tướng quân và Duyệt Duyệt bảo bối đều có mặt, tuy rằng đã sớm biết sự tồn tại của đôi bên, nhưng đây là lần đối mặt đầu tiên.
Trong lòng ta bất an, không biết Duyệt Duyệt bảo bối sẽ nghĩ chuyện của
ta và Long đại tướng quân như thế nào, lại lo lắng Long đại tướng quân
sẽ nghĩ ta và Duyệt Duyệt bảo bối thế nào. Nhưng hai người bọn họ đều
rất bình tĩnh.
Cơm nước xong, Long đại tướng quân nói muốn cùng
Duyệt Duyệt bảo bối nói chuyện, không cho ta ở lại, nói đây là đối thoại của nam nhân.
Trên có chính sách, dưới có đối sách. Ta để cho A
Bích làm tiểu thám tử, chẳng lẽ các ngươi có thể nói A Bích không phải
nam nhân.
“A Bích, phụ thân và Duyệt Duyệt ca ca nói cái gì?”
“Phụ thân nói ‘Ta sẽ’, Duyệt Duyệt ca ca nói ‘Ta biết’.”
“Sau đó?”
“Sau đó? Sau đó phụ thân tìm thấy A Bích.”
“Trước đó?”
“Trước đó? Phụ thân chưa tìm được A Bích.”
“A Bích rốt cuộc ở đâu, làm gì?” Ta nghe không hiểu gì cả.
“A Bích và cùng phụ thân chơi trốn tìm. Phụ thân tìm thật lâu mới thấy được A Bích!”
Ta nhất định phải mau chóng sinh thêm một đứa nhỏ nữa.
——————-
Trung niên có con trai đương nhiên là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Mỹ nhân sư phụ cười đến tít cả mắt lại.
“Mỹ nhân sư phụ, người cười thành hoa đào nát rồi.”
“Đa Đa, ngươi giúp sư phụ nhìn xem, vài cái tên này cái nào thích hợp với tiểu sư đệ của ngươi?”
“Đầu tiên phải nói rõ, Huyền Thiên Tông kiên quyết chấp hành quy định một sư một đồ, cho nên lệnh lang không thể coi là sư đệ của ta. A Bích, mau
gọi đệ đệ!”
Ta nhân cơ hội vì A Bích tranh thủ phúc lợi.
Mỹ nhân sư phụ hơi mất hứng, tiên tử sư nương lại rất thích nhi tử của mình có một tiểu ca ca đáng yêu.
“Về phần tên, đồ nhi sẽ giúp ngài suy nghĩ một cái: Tư Đồ Trích Tinh, ngay
cả sao trên trời cũng có thể hái xuống (Trích Tinh là hái sao), tên này
ẩn chứa chúc phúc vô hạn của đồ đệ với lệnh lang.”
“Tư Đồ Trích Tinh, giống như rất có đạo hạnh.” Mỹ nhân sư phụ chuyển giận thành vui.
Ta đương nhiên sẽ không nói cho sư phụ, Lục Tiểu Phụng có một người bạn
tốt tên là Tư Không Trích Tinh, là một nam tử anh tuấn tiêu sái, võ công cao siêu, can đảm nghĩa hiệp — kẻ trộm.
Chờ tiên tử sư nương dẫn theo hai hài tử đi nghỉ ngơi, chuyện của ta và Long đại tướng quân đều
thành thật kể lại cho mọi người. Bọn họ cũng không quá mức kinh ngạc. Mà khi ta nói còn chưa muốn thành thân, chiến tranh lập tức bùng nổ.
Ta không thuộc phe phái nào, bởi vì lực lượng chiến đấu thực sự chỉ có mỹ
nhân sư phụ và sư tổ biến thái. Mỹ nhân sư phụ kiên quyết cho rằng nếu
hai bên đã yêu thương nhau thì nên kết làm phu thê, hôn nhân là khởi đầu tốt đẹp, giống như người và sư nương. Sư tổ biến thái lại nhận định
thích làm gì thì làm mới là chính đạo, tự do tự tại như người mới có thể vui vẻ.
Hai người bọn họ không bên nào chịu yếu thế, ta và Duyệt Duyệt bảo bối thuận thế trốn chạy để không bị cuốn vào chiến sự.
Ta kéo tay Duyệt Duyệt bảo bối, ngồi ở trên sườn núi xem sao trời, rất lâu rồi chúng ta không như thế này.
“Duyệt Duyệt bảo bối, ngươi không có gì muốn nói sao? Không muốn hỏi ta vì sao sao?” Ta cảm thấy kỳ lạ với sự bình tĩnh của hắn.
Hắn cười nhẹ,“Ta biết ngươi sẽ hạnh phúc.”
Hắn biết? Hắn và Long đại tướng quân nói cũng là ý này sao? Thế hắn có biết ta cũng hy vọng hắn có thể hạnh phúc giống ta không?
“Là một nữ hài tử, tuổi từ mười tám tuổi đến hai mươi, cũng có thể nhỏ hơn
hoặc lớn hơn một chút, bộ dạng phải được, chưa hôn phối, gia thế trong
sạch, tâm địa thiện lương, tốt nhất là hoạt bát chút, ngươi cảm thấy thế nào?”
Duyệt Duyệt bảo bối cau mày,“Thế này sao mà tìm? Ngươi tốt nhất là vẽ lại diện mạo và kể thêm về gia thế của nàng.”
“Ha ha, thật ra bộ dạng dài ngắn ra sao, là người thế nào không quan trọng, chỉ cần ngươi thích là được rồi.”
Sau đó ta đúng như ý nguyện nhìn thấy thiếu niên đỏ mặt, rồi tay của ta bị
buông ra. Ta đứng lên, đối với bóng dáng dần dần biến mất trong bóng đêm thét lên: “Nhớ kỹ, không tìm thấy thì đừng tới gặp ta!”