“Hôm nay ta thật cao hứng! Hôm nay ta thật cao hứng nha!”
Ta ngân nga giai điệu lung tung [hôm nay ta thật cao hứng] do ta tự sáng
tác, thi triển khinh công vừa học được, bay tới bay lui bên trong Tống
phủ.
Từ khi ta học được khinh công này, thắt lưng càng ngày càng thẳng, đi đứng cũng tốt, ăn uống cũng trở nên ngon miệng hơn……
Mỹ nhân sư phụ cũng khen ta ở phương diện khinh công có thiên phú. Tất
nhiên, thiên lý mã còn phải cần Bá Nhạc*! Với trình độ nhận thức đường
đi của mỹ nhân sư phụ, cho dù khinh công luyện tốt cũng không có ý nghĩa gì.
*Thiên lý mã còn phải cần Bá Nhạc: Bá Nhạc, sống trong thời
kỳ Tam Quốc, là người nổi tiếng biết nhìn ngựa, biết ngựa nào tốt ngựa
nào xấu, nhờ Bá Nhạc mà người đời mới biết đến thiên lý mã (ngựa đi ngày ngàn dặm)
Để khinh công này có thể thể hiện được tư thế nhẹ như
yến, đẹp tựa tiên tử của ta, ta phải dùng năm cái bánh trứng bồ đào bắt
buộc mỹ nhân sư phụ đem tuyệt kỹ khinh công của Huyền Thiên Tông đổi tên thành — lăng ba vi bộ*!
*Lăng ba vi bộ: Ai hay xem phim kiếm hiệp của Kim Dung chắc đều biết cái này, là thuật khinh công có một không hai của Đoàn Dự.
Ta đang cao hứng đi dạo, ngẩng đầu nhìn lại thì đã đến Thính Phong hiên.
Đây là nơi thương nghị công việc trong phủ của ‘tam đại đầu sỏ’ [Vương
thị, Văn thị, Lưu thị]. Tống phủ kiên quyết thực hiện chính sách “nam
chủ ngoại, nữ chủ nội”, việc vặt trong nhà luôn luôn do ba vị phu nhân
này lo liệu xử lý.
Nhìn thấy đám nha hoàn, vú già canh giữ ở
ngoài cửa ta đoán ‘tam đại đầu sỏ’ đều đang ở phòng trong. Hắc hắc, ba
vị phu nhân hội thẩm, nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì.
Ta dừng
lại lăng ba vi bộ, thành thành thật thật, làm như đi ngang qua nơi này.
Người mang tuyệt kỹ đích thực là người luôn luôn duy trì tốt được dáng
vẻ khiêm tốn.
Đi vòng ra phía sau nhà, bốn phía không người, ta
lợi dụng một chậu cây màu xanh không biết tên làm nơi ẩn nấp, lén lút
dán lỗ tai lên cửa sổ bên cạnh.
Đừng trách ta không phúc hậu,
thâm nhập điều tra nghiên cứu là điều kiện tất yếu để làm nên quyết sách đúng đắn. Lại không có người vì ta mà mật báo những chuyện như thế này, nên ta chỉ có thể tận lực vì mình. Ta còn đang lên kế hoạch chờ khinh
công luyện đến cấp bậc cao thủ, sẽ đi nếm thử tư vị chuông vàng treo
ngược, ghé thăm đầm rồng hang hổ*.
*Chuông vàng treo ngược: chỉ những chuyện lạ thường; đầm rồng hang hổ: chỉ những nơi nguy hiểm.
“Tỷ tỷ, người xem việc này có nên nói với Thư Phàm hay không?”
Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu là nhị phu nhân Văn thị.
Có tên của ta! Lỗ tai lập tức dựng thẳng đứng lên.
“Ta nghĩ không cần.”
Trong trẻo du dương, giọng nói này là của tam phu nhân Lưu thị. “Nữ nhân kia
đã đi vài năm, cũng chưa từng thấy đứa nhỏ này khóc nháo, hỏi cũng không thấy trả lời. Nếu không phải trời sinh tính tình lạnh bạc thì chính là
đầu óc có vấn đề.”
Ta phi! Cái đó được gọi là chín chắn hiểu
chuyện biết không! Lại nói, chuyện của mẫu thân ta là tối kỵ nhất trong
phủ này, ai dám nói đến! Mà chuyện bọn họ đang nói đến có quan hệ gì với mẫu thân ta?
“Nhưng …. dù sao cũng là mẫu thân của nó.”
Văn thị mang theo vài phần thương tiếc. Hai hài tử nàng sinh ra đều chết sớm, chỉ sợ sau này cũng rất khó có lại.
“Cứ như vậy đi.” Đại phu nhân Vương thị lên tiếng tổng kết: “Ngày đó, lão
gia đã từng nói, từ nay về sau coi như nữ nhân đó đã chết, hiện nay
chẳng qua chuyện đó thành sự thật mà thôi, cần gì phải khơi lên để cho
người khác chê cười.”
“Việc này không được truyền loạn ở bên dưới!”
Lời này là nói với mọi người. Nữ nhân trong phủ Tả tướng khí độ quả nhiên bất phàm.
“Chuyện này không tốt, chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Đúng rồi đại tỷ, vài
ngày trước, Trần phu nhân có tới đây tán gẫu, nàng nói Thư Vân nhà chúng ta không hổ danh là tài nữ đứng đầu kinh thành, không biết nhà nào có
phúc khí lấy được nó. Ta thấy tám phần là thay công tử của nhà nàng đến
thăm dò hư thực.” Sự linh hoạt khéo léo của Lưu thị không phải giả.
“Chẳng qua chỉ là biết nhiều chữ hơn người thường mà thôi, tính tình thanh
lãnh, cả ngày thi thi từ từ, còn không bằng Tú nhi nhà muội, xinh đẹp
lại khéo ăn nói, vừa nhìn đã khiến người khác yêu thương.”
Ta dám khẳng định, giờ phút này ngoài miệng nói khách sáo như thế nhưng nhất định đại phu nhân đang cười đến nở hoa trong bụng.
Văn thị đúng lúc chen vào, “Tỷ tỷ lo lắng nhiều rồi. Tỷ không nghe người ta nói sao, hai vị tiểu thư của quý phủ chúng ta, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng
một người như hoa ngọc lan thơm ngát thanh nhã, một người giống hoa đỗ
quyên hoạt bát xinh đẹp. Nhà nào không muốn cưới được. Qua vài năm nữa,
sợ là người đến đạp cửa xếp thành hàng dài.”
“Ha ha ha……”
Hoa nở càng lúc càng rộ.
Bên trong Thính Phong hiên một bầu không khí hoà thuận vui vẻ, không ai nhắc lại đứa nhỏ không còn mẫu thân kia nữa.
Bên ngoài Thính Phong hiên, ta lặng lẽ xoay người rời đi.
Tĩnh Ngữ lâu, là chỗ ở của mẫu thân ta khi còn trong phủ, lúc đó ta cũng ở
nơi này. Nói thật, mẫu thân là người đến chỗ nào cũng không cam chịu
tịch mịch, cùng hai chữ “Tĩnh Ngữ”* thật không tương xứng. Nhưng sau khi người xảy ra chuyện, ta cũng chuyển đi, nơi này liền trở nên hoang
vắng, cũng không có người tới dọn dẹp, thật sự là tĩnh lặng đến đáng sợ.
*Tĩnh Ngữ : Tĩnh trong từ tĩnh lặng, ngữ trong từ ngôn ngữ: Tĩnh Ngữ đại khái là kiệm lời.
Ta ở trong Tĩnh Ngữ lâu tìm một bãi đất trống, đem giấy tiền đã chuẩn bị
tốt ra đốt, nhìn những tờ giấy vàng, bạc cháy theo ngọn lửa hóa thành
những đốm tro tàn, lại theo gió thổi cuốn lên không trung.
Ta
không lo lắng có người tới đây quấy rầy. Đây là nơi sỉ nhục lớn nhất
trong lòng người của Tống gia, mẫu thân cùng với tên gian phu kia từng
nhiều lần triền miên ở nơi này. Nếu không vì tế lễ, ta nghĩ ta cũng sẽ
không đến đây.
Đúng vậy, mẫu thân đã chết. Hưởng thụ cuộc sống
phú quý sáu năm lại không chịu nổi ba năm kiếp sống lao ngục, khi chết
còn chưa đến ba mươi tuổi, chuyện hậu sự đều do quan phủ xử lý, Tống phủ không có ra mặt.
Nếu biết trước kết cục thế này, không biết ngày đó nàng còn làm ra hành động bại hoại như thế hay không. Nhưng giờ đây
ta đã không còn cơ hội để hỏi nữa rồi.
Tuy rằng không gần gũi
cùng mẫu thân, tuy rằng sâu trong tâm hồn vẫn bài xích nàng, nhưng không thể phủ nhận rằng thân thể này cùng với nàng có quan hệ huyết thống, ơn sinh dưỡng há có thể quên? Nhưng ta vẫn không thể cảm nhận được cảm
giác đau đớn khi mất mẹ, ưu thương lúc này cũng chỉ là thương hại đối
với nàng. Thấy người sang bắt quàng làm họ không phải sai, chỉ là nhận
người không quen, vì tình trốn đi không phải tội, chỉ là người đời không tha thứ.
Chẳng lẽ ta thật sự là trời sinh tính tình lạnh bạc?
Nhưng mỗi khi nhớ đến cha mẹ anh trai và chị dâu kiếp trước, ta vẫn bất
giác rơi lệ trong đêm khuya.
Ta đem chỗ giấy tiền còn lại đều ném vào trong lửa, buồn buồn nói: “Nước mắt không có cách nào cho người,
nghĩ người cũng sẽ không quá cần thiết, vẫn nên đốt nhiều giấy vàng một
chút, ở dưới đó chuẩn bị cho kỹ, kiếp sau đầu thai vào một nhà thật tốt, tìm được một phu quân biết yêu thương quý trọng, nuôi được một hài tử
hiếu thuận thân cận với người.”
Đây sao có thể không phải là nguyện vọng của ta. Là trách ta lúc trước không chuẩn bị tốt sao?
Có lẽ bị khói hun quá mức, trong hốc mắt lại có nước lặng lẽ chảy ra.
Lau đi nước mắt trên mặt, vỗ vỗ khói bụi trên người, đem những đốm lửa nhỏ
còn sót lại trên mặt đất đạp đi. Ta ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, ánh
trăng như nước, tinh quang lóe ra, ngẫm lại nếu lúc này ở thế giới kia,
một nhà chúng ta hẳn là đang tụ tập ở trước tivi, xem phim tình cảm Hàn
Quốc hoặc là những bản tin nhàm chán ở trong nước, khóe miệng lại không
tự chủ nở ra một nụ cười.
Ba, mẹ, ca ca, chị dâu, còn có đứa cháu [nữ] ta chưa thấy mặt, mọi người nhất định phải sống tốt, đừng để cho
ta vướng bận. Ta cũng sẽ sống tốt, cho dù thật sự chỉ có một mình, cũng
sẽ sống thật vui vẻ.
————–
“Tỷ tỷ, khúc nhạc vừa rồi [Nhạn Nam phi*] tỷ đàn thực là hay!” Ta nở nụ cười nịnh nọt với cô gái ngồi
đối diện, khuôn mặt thanh lệ, vẻ mặt lạnh lùng, chính là tỷ tỷ của ta –
Tống Thư Vân.
*Nhạn Nam phi: khúc đàn chim nhạn bay về phía Nam.
Tống Thư Vân, nữ, con gái lớn của lễ bộ thượng thư Lăng Quốc, nữ nhi của
Vương thị, mười sáu tuổi [Thiên Bảo năm thứ hai mươi chín]. Ba năm
trước, sau khi hoàng gia tổ chức thi văn chương thì một trận thành danh, trở thành đại tài nữ tài mạo song toàn, quả thực là tô vẽ thêm màu mè
cho “gia đình năm tốt”, số lượng người đến cầu thân theo đó mà tăng lên
càng không phải nói.
“Hừ, ngươi mà cũng nghe ra được sao!”
“Cầm kỹ của ta đâu có thể so sánh với tỷ tỷ, ta cùng lắm chỉ có thể miễn
cưỡng gảy được một hai điệu, tất nhiên không thể lĩnh hội được điều
huyền diệu trong tiếng đàn của đại tỷ, khiến cho tiểu muội chê cười
rồi.”
Quay người lại, ta lại bày ra một nụ cười nịnh nọt với tiểu nha đầu được người người khen khả ái đáng yêu, nhưng chưa bao giờ chịu
gọi ta một tiếng nhị tỷ – Tống Thư Tú.
Tống Thư Tú, nữ, con gái
thứ ba của lễ bộ thượng thư Lăng Quốc, nữ nhi của Tam phòng Lưu thị [mẫu thân ta mất, nàng liền được thăng cấp], mười ba tuổi [chỉ kém ta sáu
tháng], nhỏ nhất trong phủ, bình thường bộ dạng đáng yêu, cái miệng nhỏ
nhắn lại ngọt [trừ bỏ đối với ta], được phụ mẫu huynh tỷ sủng ái [trừ
ta], nên có chút kiêu căng.
“Đó là đương nhiên, cầm kỹ của đại tỷ tốt nhất, làm thơ cũng hay, danh hào tài nữ số một của kinh thành chính là Thái Hậu tự mình phong tặng.”
Nhìn đi, nịnh nọt so với ta còn lợi hại hơn.
“Thư Phàm, có thời gian nên luyện tập nhiều hơn, giữa tỷ muội đùa giỡn lẫn
nhau thì không có gì, nhưng đừng để cho người ngoài chê cười.”
Thư Vân không hổ là nữ nhi của Vương thị, cũng biết cách lên tiếng tổng kết.
“Tỷ tỷ nói rất đúng.” Ta lập tức cúi đầu thụ giáo.
Thư Vân tuy rằng luôn luôn duy trì vẻ mặt đạm mạc, khóe miệng lại không
nhịn được đắc ý mà nhếch lên. Quả nhiên, làm bộ không quan tâm đến mọi
chuyện nhưng được nịnh bợ vẫn không cưỡng lại được.
Công phu nịnh nọt của ta lại tăng lên rồi.
Cảm thấy ta rất tiểu nhân sao? Bingo! Đây chính là hiệu quả ta mong muốn.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, ta lại tiếp tục suy nghĩ sâu xa. Cảm thấy
không thể áp dụng được thái độ ẩn nhẫn với mọi chuyện mãi được, sau này
mọi người rất có thể sẽ quên mất sự tồn tại của một Tống Nhị tiểu thư
[đều bắt đầu thực sự coi ta là kẻ ngốc, ô ô……]. Muốn hóng mát dưới bóng
đại thụ, thân phận nhị tiểu thư của lễ bộ thượng thư chính là một điều
kiện có lợi, sao có thể buông tha? Cho nên ta quyết định — ngoi lên mặt
nước.
Vốn định dùng thủ pháp mà các đồng nghiệp xuyên qua thường
dùng, sử dụng kiến thức hoặc tài nghệ bắt đầu một cuộc phản công khi bị
dồn đến chân tường, bỗng nhiên nổi tiếng, trở thành minh châu chiếu sáng rực rỡ trên đỉnh tối của Tống phủ! Nhưng suy đi nghĩ lại, không ổn!
Hiện tại ta thế đơn lực bạc, không cẩn thận một chút, cây to đón gió, sẽ phản lại tính mạng chính mình. Lại nói, trên có đại tài nữ, dưới có
tiểu mỹ nữ, bỗng nhiên nổi tiếng cũng không dễ dàng như vậy.
Người tốt không thể làm, người xấu không muốn làm, đành phải, làm tiểu nhân!
Từ đó về sau, ta không còn là cô bé lọ lem hay tránh ở góc tường nữa. Ta
không ngừng lui tới bên người các vị phu nhân, không ngừng thể hiện nịnh bợ ân cần; ta cùng với hai tỷ muội này cùng nhau đọc sách luyện đàn,
phát huy đầy đủ tinh thần lá xanh; ta còn đánh bạo khoa tay múa chân
trước mặt bọn tôi tớ trong nhà, làm ra biểu hiện càn rỡ của bọn tiểu
nhân đắc chí.
Tống phủ không có người không nhớ rõ ta, cũng không còn người quá cách ly ta. Bọn họ chỉ cần ta nịnh nọt thỏa mãn lòng hư
vinh của bọn họ, nhìn lời nói và hành động của ta càng thêm hài lòng với đạo đức của chính mình.
Không sao, đây là kết quả ta mong muốn.
Ta cũng không tính cùng bọn họ làm người một nhà thân thiết, ta chỉ là
muốn bảo trụ cuộc sống của mình. Thật giống như khi công tác ở hiện đại, trong một công ty khiến ta có cảm giác không tốt, nhưng tạm thời ta
không thể rời đi, vì vậy nghĩ biện pháp quan hệ tốt cùng ông chủ và đồng nghiệp, cam đoan chính mình sẽ không bỏ bê công việc, tranh thủ nâng
cao phúc lợi đãi ngộ, lợi dụng kinh nghiệm tích lũy sẵn có nhiều năm, mở rộng mạng lưới giao tiếp, đợi một ngày, tìm được một công ty tốt hơn,
chính là — đi ăn máng khác!
Đúng vậy, hiện tại ta đang chờ đợi, chờ đợi cơ hội đi ăn máng khác.
Khiến ta có ý nghĩ như vậy, không phải là bi ai của ta, mà là bọn hắn.
Giả bộ thành heo ăn hổ, mới là cảnh giới cao nhất của cuộc sống.