Hết thảy đều thuận lợi giống như trong tưởng tượng của ta.
Quan hệ của ta và Đa Đa được công khai, rốt cục ta cũng có thể đường hoàng
đi vào từ cửa chính của Kim phủ, cũng có thể mang theo A Bích đi cưỡi
ngựa.
Mẫu thân cũng không hoài nghi sự trong sạch của phụ
thân nữa, nhưng lại quay sang hoài nghi ta không muốn cưới Đa Đa, ta
phải theo tâm nguyện của Đa Đa, đúng là có khổ mà không nói nên lời.
Nhưng nhìn thấy mẫu thân có thể tiếp nhận Đa Đa, ta rất vui mừng.
Phụ thân đối với hành vi của Đa Đa vẫn có chút nghi ngại, nhưng bởi vì ta
kiên trì, hơn nữa trước đó Tiểu Cữu đã cảnh cáo, cho nên phụ thân không
nói thêm gì nữa chỉ nghĩ cách nên giáo dưỡng A Bích thế nào, để nó không chịu ảnh hưởng của Tiểu Cữu.
Mẫu thân thì không có ý kiến gì
lớn, thứ nhất vì Đa Đa là bảo bối đồ tôn của Tiểu Cữu, lại đã có A Bích
là huyết mạch kế thừa, điều người lo lắng thực sự chỉ là ta sẽ học Tiểu
Cữu không thành thân, ngay cả đứa nhỏ cũng không có.
Những tháng
ngày sau đó chúng ta trải qua rất yên bình lại ngọt ngào, ta dần dần thả lỏng tâm tư, thản nhiên đối mặt với sự kinh ngạc, đồng tình, khinh bỉ,
cười nhạo của người ngoài.
Đối với chuyện của ta Hoàng Thượng
không kinh ngạc, xem ra đã biết được chuyện của ta cùng Đa Đa; ta cũng
không kinh ngạc, dù sao hắn cũng là Hoàng Thượng.
“Phi Ngọc,
ngươi thành thật nói cho trẫm, ngươi không phải tự nguyện đúng không? Là bận tâm đứa nhỏ hay là bận tâm Thất hoàng thúc? Ngươi đừng ngại, trẫm
nhất định sẽ giúp ngươi.”
Hoàng Thượng có suy nghĩ giống như đa số mọi người, cho rằng Đa Đa lợi dụng đứa nhỏ để dây dưa với ta.
“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, là Phi Ngọc tự nguyện, cho dù là hố lửa cũng
là ta tự nguyện nhảy xuống. Có điều Phi Ngọc đã phát hiện, đây không
phải hố lửa, mà là hộp châu báu.”
Hoàng Thượng lúc này kinh ngạc, “Lời này thật sao? Hoàn cảnh bây giờ chính là kết quả ngươi muốn?”
Nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm của hắn, ta cười ha ha. Giống như lời Đa Đa
nói, tất cả mọi chuyện đều là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”,
ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Các ngươi không phải ta, làm sao
biết ta muốn gì.
——————
Đa Đa mang thai, tâm tình của ta khó nói nên lời. Mà một khúc hát của nàng đêm đó lại khiến cho lòng ta lâng lâng.
Giọng hát của nàng không uyển chuyển như Quần Phương, từ ngữ ta cũng không hiểu hết, nhưng nghe thấy một câu:
“Hương rượu hơi cay hơi nồng
Khiến cho giấc mộng hóa hư không;
Người thiếp yêu còn chưa ngủ
Không muốn ngủ, thiếp muốn cùng chàng thức cả một đêm……”
Ta hiểu được nàng đang mượn khúc mà nói ra tâm ý của mình. Lòng ta sao có thể không say.
Nàng còn dám ở trước mặt mọi người hôn ta, tuy rằng chỉ là nụ hôn như chuồn
chuồn lướt nước, nhưng lại đủ khiến lòng ta gợn sóng. Ta rất muốn kéo
nàng lại hôn thật lâu, nhưng lễ giáo nhiều năm ép ta phải nhịn xuống,
chỉ nắm chặt tay nàng hận không thể lập tức về phủ. Ta cũng không muốn
ngủ, ta cũng muốn cùng nàng thức cả một đêm.
Tiếng ca của Đa Đa là êm tai nhất, tiếng duy nhất có thể so sánh chính là tiếng khóc chào đời của Lộng Ngọc.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một đứa nhỏ xuất hiện trên đời như thế
nào, lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân của đứa nhỏ dũng cảm như thế nào.
Tên Lộng Ngọc này do nàng đặt. Lộng Ngọc thổi sáo, Tiêu Sử cưỡi rồng, không biết điển cố nàng nghe từ đâu, nhưng thật sự rất đẹp. Có điều nghĩ đến
tương lai tiểu nha đầu này sẽ tìm được một đức lang quân, rời khỏi chúng ta, trong lòng lại có chút không đành.
Mẫu thân cùng phụ thân có chút thất vọng khi biết đứa nhỏ mang họ Kim. Ta nói với bọn họ bởi vì
Kim gia không có người, cho nên Đa Đa muốn một đứa nhỏ kế thừa hương
khói, đứa nhỏ sau này tất nhiên sẽ mang họ Long. Đa Đa đối với lời cam
đoan của ta kêu oan uổng không thôi, nàng nói đã chịu đủ khổ, không bao
giờ muốn sinh nữa. Nhưng ta biết, nàng nhất định sẽ.
Đối với quan hệ của chúng ta, bất an nhất là người của Tống phủ. Tả tướng đại nhân
nếu không phải chuyện gì bắt buộc sẽ không đối mặt với ta, Tống Đại học
sĩ còn từng muốn làm nhục mặt ta, lại bị ta liếc mắt dọa chạy. Thiên
quân vạn mã đều gặp qua, còn sợ một Tống Thư Ngữ trói gà không chặt sao.
Tống thượng thư cũng đi tìm ta, nói bóng nói gió ám chỉ ta đến Tống phủ cầu
hôn và muốn ta khuyên Đa Đa trở về Tống phủ. Ta biết hắn cũng từng đi
tìm Đa Đa, nhưng bị nàng cự tuyệt. Rốt cuộc năm đó bọn họ đối đãi với
nàng như thế nào? Lại khiến một người coi trọng tình thân như nàng tuyệt tình đến thế. Thư Kiệt không phải cùng nàng ở chung rất vui sao? Ta nhớ nàng từng nói: “Bọn họ không cần ta, ta sẽ không cần bọn họ.”
Ta hỏi Tống thượng thư, muốn Đa Đa trở về Tống phủ là vì Đa Đa là muội
muội của hắn, hay là bởi vì Đa Đa có khả năng sẽ thành thê tử của ta.
“Lời này có ý gì?”
“Nếu là vì nàng là muội muội của ngươi, vậy ngươi lấy thân phận huynh trưởng đối đãi với nàng, nàng tự nhiên sẽ trở về; mà nếu là vì nàng có khả
năng thành thê tử của ta, ta đây nói cho ngươi, thê tử của ta chỉ có thể họ Kim.”
Thoát khỏi Tống thượng thư, cuộc sống một nhà bốn người chúng ta vô cùng vui vẻ, nhưng suýt chút nữa bị Tư Giai phá hư.
Ngày thứ hai, sau khi lâm triều ta đi tìm Hoàng Thượng, thái giám bảo ta ở
ngự thư phòng chờ. Đợi rất lâu không thấy Hoàng Thượng đến, ta đi đến An Hoa cung tìm Tư Giai trước.
Tư Giai quả nhiên là nông nổi nhất
thời, bị ta hù dọa vài câu lập tức đổi ý. Mà khi nàng nói thấy Hoàng
Thượng ra khỏi cung, trong lòng ta căng thẳng, ta lo Hoàng Thượng sẽ
giận chó đánh mèo, trút giận lên Đa Đa. Ta không để ý mưa to, vội vàng
trở về.
Về phủ, vừa vặn nghe thấy Hoàng Thượng nói muốn hạ chỉ để ta thành hôn với công chúa Tây Xương Quốc, đây đúng là lời ta vừa dùng
để hù dọa Tư Giai. Nhưng Đa Đa không phải Tư Giai, bức bách quá sẽ dẫn
đến kết quả hoàn toàn ngược lại.
Ta rất mất hứng, không cố kỵ lễ
nghi quân thần, cùng Hoàng Thượng giằng co. May mà quản gia Tiểu Phùng
chó ngáp phải ruồi gọi Tiểu Cữu tới.
Tiểu Cữu xuất hiện, tình thế lập tức nghịch chuyển. Hoàng Thượng không uy hiếp nữa, còn Đa Đa lại mở miệng cầu hôn với ta. Sao lại là nàng cầu hôn với ta? Quản nhiều làm
gì, lúc này không đáp ứng còn đợi khi nào.
“Nàng chỉ vì muốn gọi
Thất hoàng thúc một tiếng Tiểu Cữu mà đồng ý thành hôn, chuyện như thế
mà ngươi cũng đáp ứng?” Hoàng Thượng không cho là đúng nói.
Hắn
không hiểu, Đa Đa không phải người nông cạn như vậy, chỉ là nàng muốn
tìm cho mình một lý do đơn giản, một cái lý do để nàng cam tâm tình
nguyện gả cho ta, quyết không phải là vì người khác cưỡng bức hoặc dụ
hoặc.
“Công chúa Tây Xương Quốc phải làm sao bây giờ?”
“Đây là quốc sự, xin Hoàng Thượng định đoạt.”
“Nghe nói công chúa kia tú lệ đoan trang, hiền tuệ hào phóng. Bằng không gả
cho ngươi, không ai chịu thiệt thòi, ngươi còn được hưởng tề nhân chi
phúc*.”
*Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
“Nghe nói quốc quân Tây Xương Quốc là nhắm vào La Kiệt, huống chi Tư Giai
cũng là công chúa, như vậy cũng không ai chịu thiệt thòi.”
Nói đùa! Đa Đa nhất định sẽ không chịu! Nếu nàng đồng ý, ta sẽ không tha thứ cho nàng!
“Như thế không phải sẽ lại có đại loạn sao. Nữ nhân cũng thật là, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu chính là đạo lý hiển nhiên.”
Có người ho nhẹ một tiếng.
“Mẫu thân.”
“Hoàng cô.”
“Hoàng Thượng nói không sai. Có điều Đa Đa nhà chúng ta không theo kịp nghi lễ của phi tần trong cung, theo bản cung thấy công chúa này vẫn nên vào
cung tốt hơn.”
“Hoàng cô, thế này không phải muốn làm khó chất
nhi hay sao? Một mình Tư Giai đã vô cùng khổ sở rồi, nếu thêm một người
nữa chẳng phải càng khổ thêm sao?”
Hừ, biết khổ sở còn muốn giao cho ta.
“Hoàng Thượng, nếu thiếu một công chúa cũng là khổ sở, nhiều thêm một công
chúa cũng là khổ sở, chi bằng tự Hoàng Thượng thu về cho mình đi.”
“Phi Ngọc, ngươi……”
Mẫu thân nói trước khi thành thân hai chúng ta không thể gặp nhau. Cho nên
ban đêm chúng ta mới lén gặp gỡ, giống như trước đây. Chuyện này cũng
không dễ dàng, Tư Đồ cùng Tiểu Cữu đều ở trong Kim phủ.
Nàng có rất nhiều ý tưởng cho lễ nghi thành hôn, chẳng phải vẫn nói thành thân chẳng qua chỉ là một loại nghi thức thôi sao?
Có điều vài tục lệ của nước ngoài mà nàng nói cũng rất thú vị, nhất là
chuyện trao nhẫn kia. Ta và nàng cũng chưa từng trao tín vật đính ước.
Vì thế, trước đại hôn ba ngày ta không đến gặp nàng.
Hôn lễ được cử hành ở trong cung, bởi vì không chỉ có phủ Tĩnh Nam Hầu đón dâu, mà còn là phủ Duệ Vương gả nữ.
Bên ngoài ta ứng phó với đám khách khứa chúc mừng như lũ, nhưng trong lòng chỉ để ý đến người dưới khăn voan hồng kia.
Sau khi thực hiện xong nghi lễ, nàng tiến vào phòng động phòng, ta thì ở
ngoài điện cùng tân khách uống rượu. Nàng nói đây là điểm không công
bằng nhất trong hôn lễ. Cho nên ta giữ tay nàng lại, hứa sẽ không để cho nàng đợi lâu.
La Kiệt quá hưng phấn mà uống rất nhiều rượu. Ta
hoài nghi hắn như thế này có thể động phòng hay không. Nhưng ta không có thời gian quan tâm đến hắn.
Trước khi đi, ta tìm phụ thân, cùng người uống một ly rượu cuối cùng.
“Phụ thân, người có biết vì sao lúc trước con không muốn thành thân hay không?”
“Còn không phải ngươi bị Tiểu Cữu dạy hỏng sao?”
“Không đúng, là vì người.” Ta kể lại những chuyện phát sinh trong năm ta bảy
tuổi. “Phụ thân, hiện tại có thể nói cho con biết vì sao không?”
“Xem ra ngươi đã hiểu được.”
“Nhưng nam nhi không phải nên lập chí bảo vệ quốc gia sao?”
“Đó là đương nhiên! Nếu Lăng Quốc quả thật cần bộ xương già này ra chiến
trường, cho dù có chết ta cũng không thoái thác, bảo vệ quốc gia thì nhà mới bình yên, có điều đừng quên không có nhà, sao có quốc.”
Ta và phụ thân nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Đúng vậy, bảo vệ quốc gia và nhà mình tuyệt đối không mâu thuẫn. Quốc gia
của ta chính là Lăng Quốc, vậy nhà của ta? Nơi có nàng và những đứa nhỏ, chính là nhà của ta.
Ta cáo lui với phụ thân và Hoàng Thượng, sờ sờ đôi nhẫn ở trong lòng, đi nhanh về phía An Dương cung.