Hi Nháo Dị Vực II – Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Quyển 1 - Chương 4: Đấu giác câu tâm (4)



Khuyết Thư:…



Về tới phủ thì cách chính ngọ còn một thời gian nữa, hắn đang định về phòng đổi lại bộ trang phục, chợt nghe canh cổng bẩm báo có Cát Cách Lệ tới, đành phải một bên phái người thông tri Xác Châu, một bên ra cửa nghênh tiếp.

Cát Cách Lệ không chờ hắn tới cửa đã tự đi vào.

Hà Dung Cẩm vội vàng hành lễ giữa đường.

“Ngươi chính là Thịnh văn tổng quản Hà Dung Cẩm?” Nàng bộ dạng hào phóng uyên thâm, răng trắng mắt ngọc, lại đang tuổi thanh xuân, một thân hồng trang càng tôn vẻ xinh đẹp động nhân, lúc cười lên thì cả Hà Dung Cẩm cũng phải choáng.

“Vâng.” Hắn nghiêng người dẫn nàng đến thư phòng.

Cát Cách Lệ nói: “Nghe nói Tiểu Khả Hãn rất coi trọng ngươi.”

Hà Dung Cẩm nói: “Ta chỉ là một tổng quản nho nhỏ, sao nói được có coi trọng hay không.”

“Tổng quản của Tiểu Khả Hãn sao có thể là một tổng quản nho nhỏ được?” Cát Cách Lệ quét mắt nhìn hai bên một chút, đột nhiên hạ giọng nói, “Sau này không chừng có thể thành tổng quản trong hoàng cung chứ.”

Hà Dung Cẩm cười khổ. Tuy tổng quản trong hoàng cung Đột Quyết không cần tịnh thân, nhưng chung quy vẫn nhịn không được cứ nghĩ về cái hướng đó.

Cát Cách Lệ giống như lẩm bẩm mà nói: “Ta rất thích Tiểu Khả Hãn, ta nhất định sẽ giúp hắn lấy được tất cả những gì hắn đáng có.”

Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn có hồng nhan tri kỷ như ngài nhất định sẽ rất vui vẻ.”

“Thật không?” Nàng mở to hai mắt, nhìn hắn không chớp lấy một cái, tựa như hài tử hồn nhiên nóng lòng muốn nhận được khẳng định.

Hà Dung Cẩm nói: “Ta cho là như vậy.”

Cát Cách Lệ nói: “Nhưng ta nghe nói ngươi cũng thích Tiểu Khả Hãn, này có thật không?”

Hà Dung Cẩm giật mình, đang muốn biện giải, đã thấy Xác Châu đi về phía bên này, đành phải tạm ngừng tại đây, hướng hắn hành lễ.

Cát Cách Lệ thấy Xác Châu, khuôn mặt kiều diễm mỹ lệ như hoa lại càng tỏa sáng. Nàng hành lễ xong thì bám bấy cánh tay hắn, nũng nịu nói: “Ta mới hỏi tâm sự của Dung Cẩm tổng quản, hắn không chịu nói.”

Hà Dung Cẩm nhất thời có loại cảm giác người câm gặm hoàng liên.

(*) theo ta biết thì hoàng liên không ‘ăn’ được, nó là một vị thuốc, chế thành bột trộn thêm mấy thứ khác vào nấu, còn muốn ‘ăn’ hoàng liên thật thì chỉ có nước gặm X”D

Xác Châu có chút hứng thú nhìn qua, “Nga? Tâm sự gì?”

Cát Cách Lệ nói: “Ta đang hỏi ai là người trong lòng hắn.”

Xác Châu mắt nheo lại, lập tức mất hết hứng thú, “Vậy sao, ngươi muốn biết người trong lòng tổng quản?”

Cát Cách Lệ thè lưỡi nói: “Ta muốn biết người trong lòng tổng quản có liên quan gì tới ngươi không.”

Xác Châu tùy tiện hỏi: “Vậy có liên quan gì không?”

Hà Dung Cẩm nói: “Đương nhiên là không. Tiểu Khả Hãn thân phận tôn quý, ta sao dám mơ tưởng đến người có quan hệ với Tiểu Khả Hãn được.”

Cát Cách Lệ cau mày nói: “Không phải thế, ta là hỏi…”

Xác Châu cắt đứt lời nàng, “Hai ngày trước ta kiếm được một thứ đồ chơi rất mới mẻ từ Tây Khương, không bằng cùng nhau đi xem thử?”

Cát Cách Lệ cao hứng bừng bừng nói: “Được.”

Xác Châu quay người, đối với Hà Dung Cẩm đang đứng tại đó nói: “Ngươi không cần theo, đi làm chuyện của ngươi đi.”

“Vâng.” Hà Dung Cẩm ngẩng đầu, vừa lúc thấy Cát Cách Lệ đưa lưng về phía Xác Châu làm cái mặt quỷ với hắn.



Nếu Xác Châu đã muốn chuyển về kinh đô, vậy đồ đạc của bốn mùa xuân hạ thu đông cũng đều phải chuẩn bị hết. Hà Dung Cẩm không quen với mấy thứ này, may mà làm tổng quản đã vài năm, sai sử người khác cũng thuận buồm xuôi gió.

Hắn một bên sai chuẩn bị bữa trưa, một bên xử lý công chuyện trong phủ.

Tới chạng vạng, hạ nhân trong phủ hồi báo Cát Cách Lệ đã rời đi, Xác Châu gọi hắn qua, Hà Dung Cẩm đành phải buông cuốn sổ đã đã nhớ được phân nửa, vội vã đến thư phòng.

Xác Châu đang rất khí phách ngồi sau cái bàn lớn trong thư phòng, một tay thưởng thức tiểu thiết cầu có quấn mấy vòng xích nhỏ, bộ dạng như đang nghĩ cái gì.

“Bái kiến Tiểu Khả Hãn.” Hà Dung Cẩm nói.

“Ta thấy được ngươi vào rồi.” Xác Châu đem thiết cầu ném cho hắn, “Ngươi biết đây là thứ gì không?”

Hà Dung Cẩm đem dây xích từng vòng một tháo ra, phát hiện nó dính với thiết cầu. “Chẳng lẽ là thứ đồ chơi mới tới?”

Xác Châu nói: “Cũng có thể nói như vậy, không ít hảo thủ Tây Khương đang học chơi cái này.”

(*) hảo thủ, khác với cao thủ; võ lâm cao thủ, giang hồ hảo thủ; cho nên hảo thủ nhiều hơn cao thủ, cao thủ cao cấp hơn hảo thủ XD

Nếu hảo thủ Tây Khương đang chơi, vậy đương nhiên không phải thứ đồ chơi bình thường. Hà Dung Cẩm lắc lắc hỏi: “Không lẽ là vũ khí?”

“Đúng là vũ khí.” Xác Châu nói, “Ngươi biết Tây Khương đệ nhất cao thủ Ni Khắc Tư Lực dùng vũ khí gì không?”

Hà Dung Cẩm nhìn thiết cầu gắn xích sắt, hỏi: “Chẳng lẽ là thứ này?”

Xác Châu nói: “Là xích bạc.”

Hà Dung Cẩm nói: “Nha.”

“Xích bạc trọng lượng rất nhẹ, người thường không thể khống chế được. Cho nên nhiều người bỏ thêm quả cầu sắt ở đầu kia dây xích.” Xác Châu nói.

Hà Dung Cẩm suy nghĩ một chút nói: “Đúng là một biện pháp tốt.”

Xác Châu nói: “Nghe đồn Tây Khương vương đang dùng loại vũ khí này để bí mật huấn luyện kỵ binh, mà tổng giáo đầu của kỵ binh chính là Ni Khắc Tư Lực.”

Ánh mắt Hà Dung Cẩm chớt lóe lên một cái, nói: “Nếu là vậy, đúng là cực kỳ không ổn.”

“Nghe đồn Ni Khắc Tư Lực trời sinh quái đản khác người, kiệt ngạo bất tuân, cùng Thánh Nguyệt giáo có quan hệ như dây mơ rễ má, ngược lại cùng Tây Khương vương như nước với lửa, cho nên đồn Tây Khương vương luyện binh ta còn tin, nói Ni Khắc Tư Lực làm tổng giáo đầu… Ài.”

Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn anh minh.”

Xác Châu nói: “Mặc kệ thật hay giả, ta cũng đã phái người đi dò xét. Đây là đại sự, ta đem việc này giao cho ngươi, ngươi cứ chuyên tâm làm cho tốt, những chuyện khác tạm không cần để ý tới nữa.” Hắn nói xong, thấy Hà Dung Cẩm thật lâu không đáp, không khỏi cau mày hỏi, “Ngươi còn gì muốn nói?”

Hà Dung Cẩm thở dài nói: “Tiểu Khả Hãn nếu không muốn ta nhúng tay vào sự vụ thì cứ nói thẳng là được, việc gì phải phí tâm tìm lý do này nọ.”

Xác Châu sắc mặt phát lạnh, “Nói vậy là sao?”

Hà Dung Cẩm nói: “E là phải bắt đầu nói từ lý do ta lên làm cái chức Thịnh văn tổng quản này rồi.”

Xác Châu thu liễm thần sắc, lặng lẽ không lên tiếng.

“Ta sở dĩ có thể làm Thịnh Văn tổng quản, bất quá là nhờ lúc trước khi Tiểu Khả Hãn ở gần Tháp Lạp Cát Thác sơn bị mã tặc gây khó dễ, ta lại trùng hợp đi ngang qua đó mà ra tay, giải nguy cho Tiểu Khả Hãn, cho nên ngươi mới thưởng cho ta miếng cơm ăn. Nhưng mà, trong lòng ngươi thủy chung vẫn có cái gai, đó là tại sao ta lại trùng hợp đi ngang qua đó, rồi tại sao ta lại có võ công.” Hà Dung Cẩm khẩu khí chậm rãi nói, “Bởi vậy, với tình huống phủ Đặc Cần đã có một cái Thịnh Văn tổng quản thiếu một cái Xương vũ tổng quản thì, ngươi thà đá đi một Thịnh văn tổng quản, để ta nhận vị trí này, cũng không muốn đem vị trí Xương vũ tổng quản giao vào tay ta. Đơn giản là ngươi sợ ta có mưu đồ khác.”

Xác Châu sắc mặt không đổi nói: “Nói tiếp đi.”

Hà Dung Cẩm nói: “Mấy năm nay, ngươi vẫn âm thầm dặn Ngạch Đồ Lỗ quan sát ta, đáng tiếc ta vẫn chưa có làm gì vượt quá. Lần này lên kinh, sở dĩ ngươi để Ngạch Đồ Lỗ lại, là vì ngươi tin tưởng hắn, sở dĩ ngươi mang ta theo, là vì không tin được ta.”

Xác Châu nói: “Ta nếu không tin ngươi, sao không mượn miệng Diệp Hộ tổng quan sa thải ngươi luôn?”

Hà Dung Cẩm nói: “Đâylà chỗ mâu thuẫn của Tiểu Khả Hãn. Ngươi muốn biết ta lai lịch thế nào, mục đích tới đây ra làm sao. Mấy năm nay bất kể ngươi đề phòng thế nào ta cũng không lộ ra vết tích, mà nói sao thì ta cũng là Thịnh văn tổng quản, rất nhiều chuyện trong phủ đều qua tay ta, cho nên ta biết được rất nhiều. Nếu như ngươi đuổi việc ta, từ nay về sau ta thành sông lớn đổ về biển, không còn tung tích gì nữa, nếu như từ nơi nào đó ra tay, chẳng phải càng khiến ngươi bị động hơn?”

Xác Châu không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, chỉ là hỏi: “Ngươi chừng nào thì có suy nghĩ này?”

Hà Dung Cẩm nói: “Lâu rồi.”

“Vì sao không đi?”

“Bởi vì ta cần việc để làm, cần chỗ để dung thân, mà đây là một công việc tốt để làm, cũng là một chỗ tốt để dung thân.”

Xác Châu nói: “Vì sao bây giờ lại nói ra?”

Hà Dung Cẩm nói: “Ăn lộc của quân, vì quân phân ưu. Ta biết giờ là thời buổi rối loạn, sao có thể nhẫn tâm để Tiểu Khả Hãn loạn trong giặc ngoài, quan tâm gấp đôi được. Tiểu Khả Hãn nếu không muốn ta nhúng ta vào, ta sẽ an an phận phận ở trong phủ là được. Ngươi nếu chưa yên tâm, có thể gọi người trông coi.”

Xác Châu hỏi: “Trong lòng ngươi, ta là người như vậy?”

“Không dám.” Hắn thấy Xác Châu cúi đầu không lên tiếng, đang định xin cáo lui, ai biết Xác Châu đột nhiên lại nói: “Sáng sớm mai theo ta vào cung.”

Hà Dung Cẩm kinh ngạc nhìn hắn.

Xác Châu nói: “Ta chỉ muốn cho ngươi biết, lo lắng của ngươi sai rồi.”

Hà Dung Cẩm cúi đầu nói: “Vâng.”

“Đi đi.”

“Vâng.”

“Khoan. Thả thứ kia lại đã.”

“Vâng.”

Thật vất vả ra khỏi được thư phòng, Hà Dung Cẩm mệt mỏi rã rời mà thở dài. Có câu tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều*. Lời này tuy không sai, nhưng mà ẩn triều này quá sâu, cũng ẩn rất khổ cực.

(*) ẩn cư nơi thôn dã là ẩn nhỏ, ẩn cư nơi thành thị là ẩn vừa, ẩn cư nơi triều đình là ẩn lớn; theo như gg thì ý nói người có năng lực nhưng lại hi vọng ỷ vào hoàn cảnh xung quanh mà quên mất thế sự, sa vào đào nguyên thế ngoại, đây là chỉ tiểu ẩn; người có năng lực chân chính là che dấu ở nơi phố phường, đó mới là nơi ngọa hổ tàng lòng, đây là chỉ trung ẩn; chỉ có nhân tài hàng đầu mới có thể ẩn thân trong cả triều đình lẫn dân gian, bọn họ dù bị vây trong tình hình chính trị náo động đương thời, lại có thể đại trí giả ngu, đạm nhiên sống trong đó, đó mới là ẩn nhân chân chính.

Trên đường về phòng, hắn mới nhớ chưa kịp tiến cử Thác Xích, đáng tiếc giờ cũng không phải thời cơ tốt để đề cập đến chuyện này, chỉ còn cách lần sau tìm cơ hội rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.