Hi Nháo Dị Vực II – Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Quyển 3 - Chương 4: Động phách kinh tâm (4)



Khuyết Thư:Ta nghĩ không ra trên đời này còn có ai thích hợp hơn cả ta.



Quan viên Đột Quyết biết được bọn họ muốn ở lại dùng bữa trong phòng sau, liền săn sóc đưa từng người bọn họ về phòng nghỉ ngơi.

Mặc dù tự hiểu sau khi đến đây, nhất định không tránh khỏi chuyện sớm chiều tương đối với Khuyết Thư, nhưng ở chung một phòng thì quả thật vượt khỏi dự kiến của Hà Dung Cẩm quá lớn. Hắn đẩy xe lăn đến trước của phòng, đang định vươn tay, Khuyết Thư đã vượt lên giành đẩy cửa trước.

Cửa sổ đóng kín, trong phòng u ám.

Hà Dung Cẩm đột nhiên cảm thấy lồng ngực hít thở không thông, đến khi Khuyết Thư mở cửa sổ, ánh mặt trời rót vào trong mới thấy dễ chịu hơn chút ít.

Khuyết Thư quét mắt khắp phòng, bất mãn nhăn mày.

Trong này có hai chiếc giường, một trái một phải, cách nhau hai ba thước.

Hà Dung Cẩm đẩy xe đến bên giường, đặt hành lý lên trên.

Khuyết Thư chạy tới nói: “Ta giúp ngươi.”

Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi nếu thật muốn giúp ta, thì nhanh nhanh rời đi đi.”

Khuyết Thư nói: “Chừng nào ngươi theo ta đi, chừng đó ta liền rời đi.” Hắn nói xong, nghĩ đến Hà Dung Cẩm sẽ phản bác, không ngờ Hà Dung Cẩm chỉ cúi đầu nhìn xuống giường.

Hắn hỏi: “Ngươi khát không? Ta đi lấy nước?”

Hà Dung Cẩm mắt điếc tai ngơ, cầm hồ lô nhấp hai ngụm.

Khuyết Thư nhìn bóng lưng hắn, nắm tay đặt hai bên người xiết chặt lại, xoay người ra khỏi phòng.

Hà Dung Cẩm chờ tiếng bước chân của hắn xa hẳn, mới chậm rãi quay xe lại, bất đắc dĩ nhìn về hướng cửa.

Qua một nén nhang, Khuyết Thư bưng một chậu nước ấm trở lại, tự mình đặt trên giá, vắt khăn đưa cho hắn.

Hà Dung Cẩm ngửa đầu nhắm mắt, không đáp không nhìn.

Khuyết Thư cầm khăn hướng tới định lau mặt hắn.

Hà Dung Cẩm bắt lấy tay đối phương, không kiên nhẫn mở to mắt.

Khuyết Thư nói: “Ngay cả chút việc nhỏ này ngươi cũng muốn giành với ta?”

Hà Dung Cẩm rút lấy khăn, chậm rãi lau mặt.

Khuyết Thư ngồi một bên nhìn hắn. Nếu không phải tự mình trải qua, hắn tuyệt sẽ không tin tưởng bản thân có một ngày thế nhưng lại thích một người thích đến nông nỗi chỉ cần nhìn thấy người kia cũng đã thỏa mãn.

“Còn nhớ không? Ngươi từng hỏi ta vì sao không giết ngươi.” Khuyết Thư chậm rãi nói, “Bởi vì ta không thể. Ta hận Mẫn Mẫn vương không chỉ bởi vì phụ thân, còn bởi vì ngươi. Bởi vì các ngươi đều đứng bên người hắn. Ta ganh tị, ganh tị đến phát điên.”

Hà Dung Cẩm thả khăn trở vào chậu, “Mẫn Mẫn vương thật sự chưa chết?”

Khuyết Thư đứng lên, đưa lưng về phía hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Ta không muốn hắn chết dễ dàng như vậy.”

Những lời này kỳ thật có đến hai nghĩa.

Nếu Mẫn Mẫn vương không chết, những lời này chính là giải thích nguyên nhân Mẫn Mẫn vương không chết.

Nếu Mẫn Mẫn vương đã chết, những lời này cũng chỉ là cảm khái.

(*) Nếu là cảm khái, thì câu này là “Ta không nghĩ hắn chết dễ dàng như vậy”, vì ở đây dùng là chữ ‘tưởng’.

Nhưng con người thường có lối tư duy tiên nhập vi chủ. Cũng như Hà Dung Cẩm lúc trước đã xem phong thư khiển trách Sát Long, liền cho rằng Mẫn Mẫn vương quả thực thoát một kiếp, bị Khuyết Thư giam cầm, những lời này tự nhiên mà vậy bị lý giải thành ý nghĩa thứ nhất.

(*) Tiên nhập vi chủ: lối suy nghĩ áp đặt tư tưởng của bản thân.

Hắn nói: “Ngươi nói chuyện biết giữ lời?”

Khuyết Thư xoay người, cẩn thận hỏi: “Ngươi hỏi câu nào?”

Hà Dung Cẩm nói: “Ta nếu đi theo ngươi, ngươi liền rời đi?”

Khuyết Thư không dám tin nhìn hắn, mừng rỡ như điên nói: “Ngươi đáp ứng rồi?”

Hà Dung Cẩm gật đầu nói: “Đáp ứng.”

Khuyết Thư cảm thấy lồng ngực có một luồng nhiệt lưu bắt đầu trỗi dậy, cơ hồ làm cho tim hắn nổ tung. Hắn liền nói ba tiếng ‘hảo’, kích động bước tới cửa mấy bước, lại lộn trở lại giải thích: “Ta cho Kì Trạch tức khắc tiến cung diện kiến Khả Hãn, chúng ta ngày mai liền khởi hành.”

Hà Dung Cẩm nói: “Ta hiện giờ vẫn là tổng quản trong phủ Tiểu Khả Hãn.”

Nụ cười của Khuyết Thư nhất thời cứng đờ, “Ngươi đáp ứng rồi.”

Hà Dung Cẩm nói: “Lấy bút mực đến, ta viết thư cho hắn, từ chức tổng quản.”

Ở phủ Tiểu Khả Hãn nhìn thấy ái muội như có như không giữa Xác Châu với Hà Dung Cẩm sau, Khuyết Thư sớm đã coi Xác Châu như cái đinh trong mắt, nghe vậy không nói hai lời lao khỏi phòng, chỉ chốc lát sau đã mang bút mực đến.

Hà Dung Cẩm đề bút viết.

Hắn viết chính là ngôn ngữ Đột Quyết, Khuyết Thư một chữ nhìn cũng không hiểu, ngay cả như vậy, vẫn nhìn rất say sưa.

Hà Dung Cẩm viết xong, cất thư vào phong bì, đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Khuyết Thư ngẩn người hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Hà Dung Cẩm nói: “Tìm người đưa thư.”

Khuyết Thư nói: “Giao cho ta là được, ta phái người đưa đi.”

“Ngươi muốn ta gánh tội phản quốc hay sao?”

Khuyết Thư bất mãn nói: “Ngươi vốn là đại tướng Tây Khương ta! Trừ bổn vương ra, ai có thể nói ngươi phản quốc.”

Hà Dung Cẩm không để ý tới hắn, thản nhiên nói: “Ta tối nay sẽ rời khỏi Nghênh tân quán, đến ở tạm khách điếm trong thành, ngày mai ra khỏi thành, sẽ hội hợp với các ngươi ở thành trấn khác.”

Khuyết Thư nheo mắt nói: “Ngươi thật sự sẽ đến hội hợp?”

Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi nếu không tin, phái người đi theo ta.”

Khuyết Thư hơi ngồi xổm xuống, tay nắm lấy tay vịn, nghiêng đầu nhìn hắn, ôn nhu nói: “Ta tự nhiên tin ngươi, nhưng ngươi hành động không tiện, có người ở bên cạnh chiếu cố, ta mới an tâm.”

Hà Dung Cẩm nhìn hắn chế giễu, dùng sức đẩy xe lăn, bỏ hắn lại phía sau.

Thư được giao cho thủ vệ ở quán, thủ vệ sau khi thông báo với cấp trên xong, liền vội vàng chạy đi truyền thư.

Hà Dung Cẩm nhìn thư cùng người rời đi tầm mắt mình, không khỏi âm thầm phỏng đoán phản ứng của Xác Châu sau khi đọc thư.

Bữa tối đưa vào trong phòng, Hà Dung Cẩm ăn mấy miếng qua loa, thừa dịp Khuyết Thư còn chưa từ chỗ Kì Trạch trở về, nhanh chóng thu thập hành lý đến khách điếm trong thành.

Khách điếm trong thành lúc hắn tìm Thác Xích đã đến một lần, không phải nơi ở xa hoa thế nào, nhưng được cái thanh vắng.

Hà Dung Cẩm lấy khăn lau người, rồi cứ thể để nguyên y phục nằm lên giường.

Chẳng lâu sau, hắn liền nghe thấy tiếng đập cửa truyền đến. Ngạch Đồ Lỗ lớn tiếng nói: “Mở cửa, là ta.”

Hà Dung Cẩm chậm rãi ngồi lên xe lăn, vừa lúc trước khi Ngạch Đồ Lỗ kịp phá tan cái cửa, khoan thai mở ra.

“Sao lâu như vậy?” Ngạch Đồ Lỗ vừa vào cửa, đã theo bản năng dò xét bốn phía.

Hà Dung Cẩm nói: “Kẻ bị què chân, hành động không tiện, còn thỉnh tổng quản thông cảm.”

Ngạch Đồ Lỗ thấy không còn có ai, mới thu hồi ánh mắt, đặt mông ngồi xuống, tự tiện rót cho mình chén nước nói: “Là Tiểu Khả Hãn lệnh ta đến.”

Hà Dung Cẩm nói: “Nga.”

Ngạch Đồ Lỗ nói: “Tiểu Khả Hãn nói, ngươi nếu muốn như thế, thì cứ như thế đi.”

Hà Dung Cẩm nói: “Thay ta cám ơn Tiểu Khả Hãn.”

Ngạch Đồ Lỗ nhìn hắn chăm chăm hỏi: “Tiểu Khả Hãn có phải là giao cho ngươi nhiệm vụ bí mật gì không?” Đây mới là chuyện hắn chú ý nhất. Một câu ngắn ngủi, nghe như ám hiệu, chỉ có Tiểu Khả Hãn cùng Hà Dung Cẩm mới hiểu được, chuyện này khiến hắn cảm thấy như có nguy cơ bị bài xích.

Hà Dung Cẩm nói: “Nếu là nhiệm vụ bí mật, làm sao lại có thể truyền vào tai người thứ ba đây?”

Ngạch Đồ Lỗ mặt tím tái, căm giận đập bàn đứng lên nói: “Hà Dung Cẩm, ngươi đừng ỷ được Tiểu Khả Hãn sủng tín, liền…… liền không coi ai ra gì!”

Hà Dung Cẩm nói: “Ngài nghĩ nhiều quá.”

Ngạch Đồ Lỗ nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị khinh thường, một chưởng đánh vỡ bàn, lãnh đạm nói: “Hừ, sẽ có ngày ngươi biết, ai mới là người Tiểu Khả Hãn tin tưởng nhất.”

Hà Dung Cẩm trầm mặc không nói, để mặc người kia phẩy tay áo bỏ đi, cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn mất hẳn, mới nhìn chằm chằm cái bàn mà lẩm bẩm: “Người mà hắn tin tưởng nhất, cho tới bây giờ vẫn là chính hắn.”

Cửa bị mở tung, điếm tiểu nhị nghe thấy động tĩnh chạy lên, nhìn thấy cái bàn vỡ ra làm hai mảnh, sợ giật nảy, run giọng nói: “Khách quan, này, này là làm sao đây?”

Hà Dung Cẩm lấy bạc trong ngực ra ném cho hắn.

Điếm tiểu nhị lúc này mới dịu mặt nói: “Ngài chờ, ta liền đổi cho ngài cái bàn khác.”

Hà Dung Cẩm thấy hành lang người đến người đi, người nào cũng ngó nghiêng nhìn vào phòng mình, liền đẩy xe lăn đến cạnh cửa định đóng nó lại, nhưng cửa còn chưa khép kín đã bị một bàn tay từ ngoài với vào chặn lại.

Khuyết Thư chậm rãi đẩy cửa ra, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, sắc mặt liền biến âm trầm, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hà Dung Cẩm sắc mặt âm trầm không khác gì hắn, “Sao ngươi lại tới đây?”

Khuyết Thư thấy hắn không muốn nhắc đến, cũng không dây dưa, nhẹ giọng nói: “Ngươi không phải nói, cho ta phái một người đến theo ngươi?”

Hà Dung Cẩm ngây người.

Khuyết Thư nắm tay vịn xe lăn, đẩy hắn trở vào trong phòng, vươn tay đóng cửa lại, nói tiếp: “Ta nghĩ không ra trên đời này còn có người nào so với ta càng thích hợp.”

Hà Dung Cẩm nhíu mày nói: “Thích khách còn chưa sa lưới, ngươi một mình chạy khỏi hộ vệ sứ đoàn, không sợ gặp phải bất trắc?”

Khuyết Thư nói: “Không phải có ngươi đây sao?”

Hà Dung Cẩm nói: “Ta hành động không tiện, đến lúc mấu chốt không giúp được ngươi.”

Khuyết Thư nói: “Vậy liền để ta bảo hộ ngươi.”

Hà Dung Cẩm nghĩ đến công phu của hắn, lại nhìn vẻ mặt hắn bình thản ung dung không chút ngượng ngùng, nhất thời câm nín.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.