Hà Dung Cẩm ngẩng đầu, liền nhìn thấy mười mấy người của đội hộ vệ Đột Quyết cầm tranh giấy trong tay hùng hùng hổ hổ tra soát khắp đường.
Dân chúng trên đường ra sức né tránh.
“Các ngươi có nhìn thấy người này hay không?”
Hộ vệ đội rất nhanh đã đến trước mặt hắn.
Hà Dung Cẩm nhìn lướt qua, trong lòng chấn động. Bởi vì người trong tranh không phải là Kì Trạch như hắn nghĩ, mà là Khuyết Thư!
Hắn chần chừ khiến cho hộ vệ đội mất kiên nhẫn hỏi lại một lần, hắn vội vàng ép giọng nói: “Chưa từng gặp qua.”
Hộ vệ đội lại nhanh chóng chuyển sang nhà khác.
Hà Dung Cẩm ngồi trong quán nhỏ, tâm tư chằng chịt. Vì sao người bọn họ muốn tìm lại là Khuyết Thư mà không phải Kì Trạch hay Tháp Bố? Chẳng lẽ Kì Trạch cùng Tháp Bố đã rơi vào tay bọn họ? Thế nhưng Khuyết Thư ở trong sứ đoàn cũng đâu phải quá mức bắt mắt, Xác Châu vì sao chỉ tìm hắn?
Chẳng lẽ……
Nhớ lại một câu “Hách Cốt tướng quân” kia của Xác Châu, tâm của hắn không ngừng trầm xuống. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ đến tìm Khuyết Thư, cho nên không dây dưa lâu, hiện tại nghĩ kỹ, Xác Châu biết hắn là Hách Cốt hiển nhiên không phải chỉ là chuyện một hai ngày, lại chưa từng nhắc đến, thậm chí chủ động xúc tiến cơ hội cho hắn tiếp xúc với sứ đoàn Tây Khương. Nói Xác Châu không có mưu tính, hắn ngàn vạn lần không tin. Mà nói đến điều gì đáng giá cho Đột Quyết Tiểu Khả Hãn tỉ mỉ sắp đặt như vậy, chỉ sợ chính là người trên mặt giấy hôm nay.
……
Bẫy rập!
Hà Dung Cẩm có phần đứng ngồi không yên, cứ nghĩ bản thân ngồi đây thong thả thêm một chút, Khuyết Thư có khả năng sẽ lọt vào bẫy của Xác Châu. Chuyện này còn rất nhiều nghi vấn phải giải quyết, mà trước mắt việc duy nhất hắn muốn làm chính là tìm cho ra người bị nghi vấn vây chặt trùng trùng này.
Bất chấp bản thân chống gậy đi cà nhắc cà nhắc có thể sẽ khiến người chú ý, hắn ra khỏi quán, đi theo con đường hộ vệ Đột Quyết đã qua, tìm từng nhà một.
Đang đến giữa trưa, nắng vàng rực rỡ.
Trên trán Hà Dung Cẩm đầm đìa mồ hôi chảy xuống, phân không rõ là mồ hôi nóng hay mồ hôi lạnh. Hắn chỉ biết phải theo sát mấy hộ vệ này, nếu Khuyết Thư rơi vào trong tay Xác Châu, nhất định sẽ có người đến báo cho bọn họ rời khỏi.
Hộ vệ Đột Quyết từ quán trà đi ra, hắn đang định đuổi theo, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ trong một góc quán nhoáng lên, lén lút tiến vào một hẻm nhỏ.
Hà Dung Cẩm trong lòng khẽ động, theo bản năng bám theo.
Con hẻm quá hẹp, chỉ đủ một người đi, phía cuối có chỗ rẽ. Hắn vừa định quẹo vào, đã cảm thấy mắt cá chân bị cái gì đó cản lại, lập tức sau đó vang lên tiếng chuông thanh thúy.
Phía trước truyền đến tiếng xé gió.
Hà Dung Cẩm đưa tay kẹp lấy mũi đao do đối phương bổ xuống, không đợi cho người kia hoàn hồn đã hỏi: “Kì Trạch ở đâu?” Nếu hắn không nhìn sai, người này chính là một trong những hộ vệ của sứ đoàn Tây Khương.
Đối phương cầm chặt chuôi đao không buông, “Ta không biết ngươi đang nói gì!”
Hà Dung Cẩm buông đao, cúi đầu nhìn sợi dây buộc chuông trước mắt cá. Nếu không phải chân hắn bị thương, bước chân tuyệt đối không thể bước thấp như vậy.
Đối phương vung tay lại định chém đao nữa, Hà Dung Cẩm búng văng lưỡi đao, đẩy người kia vào chỗ quẹo, nhấc chân bước qua dây, đang định nói chuyện, lại nhìn thấy người kia đã chạy ra mấy trượng. Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đề khí lộn người mấy cái đến trước mặt đối phương.
“Muốn giết cứ giết, không cần lề mề!” Người kia tự biết mình không phải đối thủ, thẳng thắn ngửa đầu chìa cổ.
Hà Dung Cẩm vạch khăn che mặt nói: “Là ta.”
Người kia nhìn hắn một lúc lâu sau, mới thử nói: “Hà tổng quản?”
Hà Dung Cẩm thở dài nói: “Phi thường thời kì, không thể không làm phi thường sự tình……”
“Ta hiểu được.” Người nọ nhìn qua còn xấu hổ hơn hắn, “Hà tổng quản là tới……”
Mặc dù là nhận ra hắn, nhưng đề phòng trong mắt đối phương chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng thêm nồng đậm. Hà Dung Cẩm biết thân phận của mình dễ gây nghi ngờ, liền nói: “Ta đến hỗ trợ.”
Người kia nói: “Nga.” Nghe ngữ khí cũng không phải hoàn toàn tin tưởng.
Hà Dung Cẩm nói: “Ta đã không còn là tổng quản trong phủ Tiểu Khả Hãn.”
“Nga.”
Hà Dung Cẩm thấy bộ dáng sao cũng được này của hắn, đành phải cắn môi nói: “Ta là Hách Cốt.”
Người kia nhíu mày nói: “Ta đã thấy Hách Cốt đại nhân, hắn là mãnh tướng số một dưới trướng vương ta không sai, nhưng mà từ lúc nào lại trở thành thượng tướng quân? A, ngươi là thượng tướng quân do Mẫn Mẫn vương hạ phong?”
Hà Dung Cẩm trầm mặc. Hai câu nói, một câu trước hắn nghe không hiểu, một câu sau nghe mà chua xót.
Người kia nhìn chằm chằm Hà Dung Cẩm, tay cầm đao âm thầm lấy sức, “Ngươi là muốn tìm Kì Trạch đại nhân báo thù?”
Hà Dung Cẩm nói: “Cho dù ta muốn báo thù, cũng tuyệt sẽ không liên thủ với Đột Quyết đối phó Tây Khương. Cho dù ta không còn là thượng tướng quân, cũng vẫn là con dân Tây Khương.”
Một câu này người kia nghe xong không khỏi động dung, “Tướng quân.”
Hà Dung Cẩm nói: “Nếu ngươi còn không yên tâm, liền giúp ta truyền thư miệng cho Kì Trạch, ta sẽ ở quán trà chờ hắn trả lời.” Hắn dứt lời, xoay người bước đi, không chút nào do dự.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy dồn dập, càng ngày càng xa.
Hà Dung Cẩm nghĩ nghĩ, vẫn quyết định xoay người bám theo. Người kia từ đầu tới đuôi cũng chưa hề phủ nhận việc truyền tin cho Kì Trạch, có thể thấy hắn biết tung tích của ông ta. Tuy nói làm như vậy có vẻ lật lọng, nhưng thời kì phi thường phải làm chuyện phi thường, vạn nhất trong lúc hắn ôm cây đợi thỏ bên kia lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đấy mới là hối hận không kịp.
Bất quá đối phương tựa hồ cũng nghĩ đến chuyện sẽ có người theo dõi, chẳng những quanh co ở hẻm mất một lúc lâu, còn vòng thêm hai vòng trên phố, mãi đến chạng vạng mới chậm rì rì quay lại quán trà lúc ban đầu.
Hà Dung Cẩm trước khi hắn kịp đến đã giành trước phi vào trong quán ra vẻ ngồi chờ. Hắn cảm nhận được rõ ràng đối phương sau khi nhìn thấy mình vẻ mặt thoáng nhẹ nhõm, sau đó lại tự cho là thần không biết quỷ không hay chui trở lại trong hẻm.
Hẻm nhỏ chật hẹp, Hà Dung Cẩm không dám theo quá sát, chỉ có thể dựa theo tiếng bước chân, giữ khoảng cách không xa không gần.
Sớm nên nghĩ đến đối phương nếu đã đặt dây chuông ở đây, tất nhiên là sợ có người phát hiện ra chỗ này, tự mình khi không theo hắn dạo lông nhông, ở đây ôm cây đợi thỏ chẳng phải sướng hơn nhiều. Nghĩ là nghĩ vậy, cước bộ cũng không thả lỏng hơn chút nào.
Truy tung cả nửa ngày, cái chân bị thương của hắn lại bắt đầu nhói đau từng cơn, có điều với hắn mà nói, đau cỡ này cũng chỉ là mưa bụi li ti, không đáng để tâm, cái duy nhất đáng lo chính là thương thế đã chuyển biến tốt đẹp liệu có biến xấu đi hay không.
Tiếng đập cửa cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Hắn tung người lên mái hiên, nằm ép xuống, thấy đối phương đi vào một hộ dân cư hồi lâu sau cũng không thấy trở ra, đoán biết nơi này khả năng hơn phân nửa chính là chỗ dừng chân lâm thời của sứ đoàn Tây Khương sau khi bị đánh tan.
Căn hộ này cực nhỏ, không có sân, muốn tiến vào chỉ có hai con đường hoặc cửa chính hoặc cửa sổ.
Hắn do dự một lúc, vẫn quyết định thành thành thật thật đến gõ cửa.
Gõ liên tục suốt gần một nén nhang, từ đầu tới đuôi cũng không có ai lên tiếng trả lời, nhưng có thể nghe được tiếng đi lại mơ hồ phía sau ván cửa.
Hà Dung Cẩm bất đắc dĩ mở miệng nói: “Là ta.”
Bên trong vang lên một tràng hoảng loạn, qua một lát, cửa hé ra một cái khe. Người mở cửa đúng là tên hộ vệ Tây Khương bị hắn theo dõi, đối phương giận dữ nói: “Ngươi theo dõi ta!”
Hà Dung Cẩm thở dài nói: “Ta bất đắc dĩ.”
Hộ vệ nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta muốn gặp Kì Trạch.”
“Hắn không có đây.”
“Không có?” Hà Dung Cẩm nghiêng đầu, nhìn lướt qua hắn soi vào trong phòng. Cho dù trong đó không đốt đèn, không gian mờ mịt, vẫn lờ mờ nhìn ra được có một người đang ngồi.
Hộ vệ nói: “Chỉ có ta cùng với một đồng liêu của ta.”
Hà Dung Cẩm không hỏi tiếp vấn đề kia, “Các ngươi có tính toán gì không?”
Hộ vệ nói: “Chúng ta định tìm tung tích của Kì Trạch đại nhân trước.”
Hà Dung Cẩm tỉnh bơ hỏi tiếp: “Có manh mối không?”
Hộ vệ ảm đạm lắc đầu.
Hà Dung Cẩm đột nhiên xuất một chưởng đẩy hắn ra.
Tuy là bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng thân thể hộ vệ vẫn cố sức húc về phía trước, lại bị chưởng lực của hắn đẩy ra càng xa.
Hà Dung Cẩm bước vào trong phòng.
Người đang ngồi trong hiển nhiên đã có chuẩn bị, cực nhanh trốn vào trong màn.
……
Hà Dung Cẩm nghĩ, có lẽ hắn đã đoán sai. Người này vừa không phải Kì Trạch cũng không phải Khuyết Thư. Thân thủ Kì Trạch không linh hoạt như vậy, Khuyết Thư lại không có lá gan nhỏ như vậy. Nhưng mặc dù là vậy, hắn vẫn ôm một tia hy vọng tiến đến, vạch màn.
Tháp Bố vô tội nhìn hắn.
“Ngươi……” Nhìn thấy hắn đối với Hà Dung Cẩm mà nói đã là vui mừng ngoài ý muốn! Hắn ở đây, Khuyết Thư cùng Kì Trạch hẳn cũng sẽ không đâu xa. Hà Dung Cẩm thốt lên hỏi: “Khuyết Thư đâu?”
Tháp Bố nói: “Ta với vương thất lạc.”
Hà Dung Cẩm đầu tiên là giật mình thảng thốt, lập tức lại phát hiện ánh mắt Tháp Bố mập mờ, vẻ mặt vô cùng kích động, nhất thời trong lòng ngờ vực tràn lan.