Hi Nháo Dị Vực II – Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Quyển 4 - Chương 8: Biệt hữu dụng tâm (8)



Khuyết Thư: Quyết không tin.



Hộ vệ tuy rằng đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng sát cửa, vừa giống như đề phòng có người theo dõi bên ngoài, lại giống như đề phòng người bên trong chạy trốn.

Hà Dung Cẩm làm như không thấy, kéo một cái ghế ngồi xuống, “Ngươi cùng vương làm sao lại thất lạc?”

Tháp Bố nói: “Lúc ấy tình tình hỗn loạn, ta chặn đường truy binh, vương đi trước, đến khi ta thoát khỏi truy binh, vương đã biến mất. Tướng quân làm sao lại…… ăn mặc kiểu này?” Tuy nói cách ăn mặc của Ni Khắc Tư Lực còn ấn tượng hơn nhiều, nhưng người trước mắt này không phải Ni Khắc Tư Lực, mà là Hách Cốt tướng quân nổi tiếng luôn lấy cứng rắn trị quân a. Chẳng lẽ nói, đây kỳ thật là truyền thống của Tuyệt Ảnh phong?

“Phi thường thời kì, giấu tai mắt người ngoài mà thôi.” Hà Dung Cẩm không cần soi gương cũng có thể đoán được hình ảnh của mình giờ phút này, trả lời qua loa lấy lệ xong lơ luôn, hỏi ngược lại: “Kì Trạch đâu?”

Tháp Bố nói: “Kì Trạch đại nhân cũng không thấy đâu.”

Hà Dung Cẩm nói: “Doanh địa dựng ở trong núi, chỉ có hai con đường để ra khỏi. Ngươi đi đường nào?”

Tháp Bố cúi đầu, do dự một lúc mới nói: “Là đường bên phải.”

Hà Dung Cẩm nói: “Là đường xuống trấn hay là đường ngược lại?”

Tháp Bố biết hắn hỏi cẩn thận như vậy nhất định có nguyên nhân, nhưng lại không có cách nào ứng phó, đành phải nói: “Đường ngược lại.”

“Phải không?” Hà Dung Cẩm lạnh lùng cười, đột nhiên cầm lấy chén trà trên bàn ném về phía Tháp Bố.

Tháp Bố kinh hãi, hoàn toàn không phòng bị, huyệt đạo bị điểm trúng, thân thể nhất thời cứng đờ, ngơ ngác nhìn hắn.

“A!” Hộ vệ cầm lấy thanh đao đặt bên cửa chém tới Hà Dung Cẩm.

Hà Dung Cẩm dùng phượng điểm đầu dễ dàng né đi, giơ tay điểm luôn huyệt đạo đối phương.

Ba người trong phòng thế là đã có hai người không thể động đậy.

“Ngươi làm cái gì?” Tháp Bố khiếp sợ hỏi.

Hà Dung Cẩm nói: “Đây chính là câu ta muốn hỏi ngươi. Ngươi muốn làm cái gì, đang làm cái gì, đã làm cái gì?”

Tháp Bố bị hỏi phát choáng váng, “Cái gì là cái gì?”

Hà Dung Cẩm nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, “Ta hỏi lại một lần, Khuyết Thư ở đâu?”

Ánh mắt Tháp Bố nhìn hắn dần dần từ kinh nghi đến khó tin, cuối cùng hóa thành giễu cợt cùng phẫn nộ, căm hận nói: “Ngươi tuyệt đối tìm không thấy vương!”

Thân ảnh Hà Dung Cẩm nhoáng lên một cái, chớp mắt đã xuất hiện bên giường, một tay bóp chặt cổ hắn, lạnh lùng nói: “Phản đồ!”

Tháp Bố lại choáng.

Hà Dung Cẩm nói: “Trách không được Xác Châu đối với chuyện tình của sứ đoàn Tây Khương lại rõ như lòng bàn tay.”

Tháp Bố hoảng loạn nói: “Ai là phản đồ! Ngươi mới là phản đồ!”

Hà Dung Cẩm ngẩn ra.

Tháp Bố nói: “Rõ ràng là đầu phục Xác Châu, bán đứng vương.”

Hà Dung Cẩm nhíu mày nói: “Ta không có.”

Tháp Bố kêu gào: “Ta càng không có!”

Hà Dung Cẩm thấy hắn căm giận đùng đùng, vẻ mặt không giống diễn trò, chậm rãi buông tay, “Không phải ngươi?”

Tháp Bố nói: “Đương nhiên không phải ta. Phụ thân ta cùng họ với Vương phi, ta từ lúc năm tuổi đã thề sống chết trung thành với vương, làm sao có thể hội phản bội hắn?!” Là dũng sĩ Tây Khương, chỉ trích này không thể nghi ngờ là gây khó chịu còn hơn bị giết.

Hà Dung Cẩm nói: “Vậy ngươi vì sao che che giấu giấu ấp a ấp úng?”

“Ta……” Tháp Bố kích động nói được mỗi một chữ, sau lại nhìn đi chỗ khác.

Hà Dung Cẩm nhìn hắn, lại nhìn hộ vệ, giật mình nói: “Ngươi hoài nghi ta.”

Tháp Bố thấy vẻ mặt hắn cô đơn, môi mấp máy, sau một lúc lâu mới nói: “Không phải.”

Hà Dung Cẩm theo bản năng muốn lấy bầu rượu bên hông, nhưng đụng tay tới thắt lưng mới nhớ bản thân vì không muốn gây chú ý, đã tiện tay vứt luôn hồ lô.

“Kỳ thật là vương……” Tháp Bố nhịn nửa ngày chung quy cũng không nhịn được, “Là vương không muốn tướng quân biết.”

Hà Dung Cẩm trong lòng chấn động, không hề nhận ra bàn tay đặt ở bên hông đang run rẩy, “Ngươi biết chỗ của Khuyết Thư?”

Tháp Bố nói: “Phải, bất quá vương……”

Hà Dung Cẩm trong lòng chợt lạnh, tự giễu nói: “Ta đã hiểu, là hắn hoài nghi ta.” Bất quá nếu xét tình cảnh lúc đó, ngay cả bản thân hắn còn không thể tự thuyết phục mình chắc chắn đã không thông đồng với Xác Châu. Bố khố trợ giúp hắn rời đi, hắn toàn tâm toàn ý thoát ra ngoài, Xác Châu dẫn quân đuổi tới…… Hết thảy đều phát sinh vô cùng hoàn hảo. Nếu hắn là Khuyết Thư, hẳn sẽ nghĩ theo hướng đấy.

“Tướng quân sao có thể phỏng đoán như vậy?” Tháp Bố lại kích động, “Vương chưa bao giờ hoài nghi tướng quân.”

Hà Dung Cẩm ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt tỏa sáng khó che giấu.

Tháp Bố nói: “Vương nói, nếu bảo tướng quân ám sát, hắn tin, nhưng nói tướng quân bán đứng Tây Khương, hắn quyết không tin.”

Tâm tình mới vừa đông lạnh đến hóa thành băng nhất thời được thái dương chiếu tới, từng dòng nước ấm chấn động vào bụng với dạ. Hà Dung Cẩm nói: “Hắn thật sự nói như vậy?”

Tháp Bố kiên định nói: “Phải.”

Hà Dung Cẩm nói: “Vậy hắn vì sao không muốn thấy ta?” tình hình hiện tại của Khuyết Thư nói bốn bề thọ địch cũng không đủ hình dung, phải nói là dụng nhân chi tế, tại sao còn muốn đẩy hắn ra ngoài?

(*) Dụng nhân chi tế: thời điểm nguy cấp cần có người giúp.

Tháp Bố nhìn hắn một cái, chậm rãi lắc đầu.

Hà Dung Cẩm nói: “Ta muốn gặp hắn.”

Tháp Bố khó xử nói: “Việc này không phải do ta làm chủ.”

“Vậy để ta làm chủ.” Khẩu khí rất cương ngạnh.

Ánh mắt Tháp Bố lại bắt đầu đảo loanh quanh.

Hà Dung Cẩm nói: “Việc cấp bách, chẳng lẽ không phải là hộ tống hắn bình an trở về Tây Khương sao?”

Sắc mặt Tháp Bố buông lỏng.

Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi nếu sợ hắn trách tội, vậy để ta lén theo phía sau đi.”

Tháp Bố do dự một lúc, rốt cuộc đáp ứng.

Hà Dung Cẩm nhẹ nhàng thở ra. Từ sau khi Khuyết Thư mất tích, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vững tâm. “Hắn đang ở đâu, cách nơi này có xa không, các ngươi vì sao phải tách ra?”

“Kỳ thật chúng ta vào trấn để thăm dò tin tức với mua ít đồ.” Tháp Bố khổ não, “Nhưng mà tiệm thuốc trong trấn trông coi thuốc trị thương rất nghiêm ngặt, ta định chờ đến khi trời tối chạy đi nhà thuốc mượn một chút.”

Nói là mượn thật ra chính là trộm.

Hà Dung Cẩm biến sắc nói: “Ai bị thương?”

“Vương.” Tháp Bố thấy Hà Dung Cẩm thất sắc, vội nói, “Không ảnh hưởng tính mạng.”

Hà Dung Cẩm nghĩ nghĩ nói: “Bên ngoài khắp nơi đều có binh lính Đột Quyết, ở hiệu thuốc hẳn đã có binh lính canh gác dày đặc, tùy tiện xông vào nhất định cửu tử nhất sinh.”

Tháp Bố nói: “Nhưng cũng chỉ biết có vậy.”

Hà Dung Cẩm nghĩ nghĩ nói: “Việc này để ta nghĩ cách.”

Tháp Bố nói: “Nhưng là……”

“Đúng rồi, thương tích thế nào?”

“Ngoại thương.”

“Được.”

“Khoan đã.”

“Yên tâm, ta có chừng mực. tới thời điểm ta sẽ trở lại nơi này hội hợp với các người.” Hà Dung Cẩm vừa nói vừa đứng lên bỏ ra ngoài.

Tháp Bố gọi: “Tướng quân!” (Chưa giải huyệt ~~~~)

Hà Dung Cẩm cũng không quay đầu lại, khoát tay áo, lưu loát mở cửa đóng cửa, làm cho Tháp Bố ôm một bụng chưa kịp nói cũng đành phải nén lại.

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng.

Hộ vệ mặt đau khổ nói: “Ngươi nói tướng quân có thể nào nhớ tới chúng ta còn chưa giải huyệt hay không?”

Tháp Bố nói: “Ta có thể thử trùng huyệt xem.” Hắn ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu vận chân khí trùng huyệt đạo.

Ai ngờ mới vừa động tới, cửa lại bị người đẩy vào.

Hắn cả kinh, chân khí lập tức bị giật tung, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.

Bước vào vẫn là Hà Dung Cẩm. Hắn xấu hổ nhìn hai người từ lúc hắn rời khỏi đến lúc quay về vẫn duy trì một tư thế, bắn hai viên đá mới nhặt được trong tay ra, giải huyệt đạo cho bọn họ, sau đó không đợi bọn họ hoàn hồn đã đóng cửa lại bỏ đi lần nữa.

Hộ vệ giật giật cánh tay run lên, nói: “Xem ra tướng quân vẫn còn nhớ.”

“Phụt!” Tháp Bố phun ra một ngụm máu, nằm trên giường thở hồng hộc nói: “Ta lại hy vọng hắn nhớ muộn một chút.” Tốt xấu chờ hắn trùng phá xong huyệt đạo hãy trở về a.

Hộ vệ cực kỳ sợ hãi nói: “Đại nhân bị thương lúc nào? Vì sao không nói?”

Tháp Bố nín thinh. Tẩu hỏa nhập ma không phải chuyện vinh quang gì, hơn nữa trước mặt thuộc hạ, cái gì không cần nói thì thôi khỏi nói.

Hộ vệ nói: “Ngươi sao vừa rồi không nhờ tướng quân mang chút dược trị nội thương về luôn?”

Tháp Bố: “……” Hắn lại không thể biết trước!

Hà Dung Cẩm đi mất gần hai canh giờ mới trở về.

Tháp Bố thấy hắn cầm theo một bọc nhỏ, giật mình nói: “Lấy được rồi?”

Hà Dung Cẩm nói: “Ta tìm mấy hộ săn bắn, xin bọn họ. Có điều số lượng ít, cho nên phải chạy tới mấy nhà.”

Tháp Bố giật mình nói: “Đúng rồi, hộ săn bắn nhất định có sẵn thuốc chữa thương.”

Hà Dung Cẩm nghe hắn nói chuyện, trung khí không thấy đầy đủ như hồi chiều, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi bị thương?”

Tháp Bố vừa định trả lời, hộ vệ đã giành trước: “Đúng vậy. Đại nhân còn giấu diếm không nói, nếu có thuốc trị nội thương thì tốt rồi.”

Hà Dung Cẩm nghe vậy cười cười, lấy trong bao ra mấy cây thảo dược, “Vừa hay. Nghe nói trong núi có loại thảo dược này có thể trị nội thương. Chúng ta trước đi tìm Khuyết Thư, sau ta lại vào núi tìm giúp ngươi.”

Tháp Bố nói: “Chúng ta chính là phải đi vào núi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.