[Hi Trừng] Sẽ Là Lần Cuối Cùng Ta Nói Thích Người (Minh Tri Cố Muội)

Chương 40: - Ngứa



Lại thêm một chương ngọt ngào nữa có khi có bạn sẽ kêu Tiêu Dao viết văn hường phấn như đợt viết bộ Hệ thống tác hợp cẩu F.A cũng nên =)))


____


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đôn đốc các y quán của Giang thị tại Vân Mộng, buổi tối quay trở về báo cáo kết quả, quản gia Giang Thành ngạc nhiên phát hiện ra trên bàn làm việc của tông chủ nhà mình đột nhiên "mọc" thêm ba con chó vải nho nhỏ, trong đó có một con trắng muốt, nhìn cách gì cũng thấy khá quen mắt. Theo chủ nhân nhà mình bao năm, Giang Thành vô cùng hiểu tính cách tông chủ nhà mình, vừa nhìn Giang Trừng vừa lên tiếng dò hỏi: "Tông chủ dạo này khí sắc tốt hơn trước rất nhiều, tâm trạng cũng có vẻ vui hơn trước?"


Giang Trừng một tay lật sổ sách, một tay tiện thể lấy Mạt Lỵ xuống ôm trong lòng, ngẩng đầu nhìn quản gia nhà mình, cẩn thận ngẫm nghĩ câu hỏi này rốt cuộc có bao tầng ý nghĩa. Không cần Giang Thành nhắc nhở, Giang Trừng cũng tự nhận ra bản thân dạo này tâm trạng tốt hơn một chút, ăn uống ngon miệng hơn một chút, đêm ngủ ngon hơn một chút, thậm chí ngẫu nhiên gặp Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cũng không thèm mỉa mai vài câu như trước đây. Hơn nữa, bên cạnh có có một "chủ mẫu" hiền lương thục đức dịu dàng săn sóc, số lần hắn nổi giận trong tháng này tựa hồ cũng ít hơn một chút. Giang Trừng lờ mờ đoán ra lý do gần đây khiến tâm trạng hắn tốt hơn là gì, nhưng cố chấp không muốn thừa nhận, trầm ngâm nhìn xuống Mạt Lỵ trắng muốt đang ôm trong tay: "Đại khái vào tiết Cốc Vũ, mưa nhiều, trời mát, ngủ ngon hơn."


Thấy hắn qua loa kiếm cớ, Giang Thành cũng ăn ý không chọc thủng lời nói dối này, theo đà câu chuyện nhắc nhở: "Cốc Vũ đã sắp qua, chẳng mấy là tới Lập Hạ. Hội hoa đăng lập hạ năm nay có theo lệ cũ tiến hành hay không thưa tông chủ?"


Nghe được quản gia nhắc nhở, cánh tay đang phê duyệt công văn của Giang Trừng thoáng chốc ngừng lại. Hắn thở dài một hơi, gác bút lên thành nghiên, cả hai tay đều xoa vào bộ lông trắng muốt của Mạt Lỵ nhồi vải, đăm chiêu suy nghĩ.


Với toàn thể dân chúng mà nói, trong năm, ngoài Tết nguyên đán, những tiết khí quan trọng nhất chỉ có Nguyên Tiêu, Trung Thu, Thất Tịch. Thế nhưng Vân Mộng Giang thị bao năm dựa vào sông nước mà sống, lấy Thủy làm kế sinh nhai, Lập Hạ là thời gian vô cùng quan trọng. Hàng năm, khi Cốc Vũ vừa dứt, người dân Vân Mộng sẽ bắt đầu tổ chức hội hoa đăng cúng bái thần sông, nguyện cho hè tới mưa thuận gió hòa, bớt bão bùng, giảm lũ lụt.


Vốn dĩ ban đầu, hội hoa đăng chỉ kéo dài trong ba ngày, mang nặng các yếu tố tâm linh cúng bái. Thế nhưng năm đó, khi Giang Trừng lên nắm chức tông chủ Vân Mộng Giang thị, hắn đã nhìn ra được tiềm năng của lễ hội này trong việc lôi kéo các nguồn kinh thương đổ vào Vân Mộng. Dưới sự sắp xếp, tổ chức của Liên Hoa Ổ, hội hoa đăng được mở rộng hơn, bên cạnh các nghi thức cúng bái thần linh còn có địa điểm bày sạp hàng bán đồ đặc sản các vùng, biểu diễn ca vũ đặc sắc mỗi địa phương, tổ chức các đêm thả hoa đăng cầu ước với Hà thần..., thời gian tổ chức cũng vì thế kéo dài lên tới mười ngày. Trong mười ngày này, thuyền bè nhập cảng Vân Mộng vận chuyển hàng hóa khắp nơi về nhiều vô số kể, mang tới nguồn lợi giao thương cực lớn. Du khách các vùng lân cận cũng đổ về hội hoa đăng, nhà trọ, quán ăn đông nghìn nghịt... Từ đó, hội hoa đăng đã trở thành một nếp sinh hoạt quen thuộc không chỉ của người dân Vân Mộng mà còn bao gồm cả thương lái mọi miền cũng như người dân các vùng phụ cận.


Năm nay xảy ra nhiều việc quấn tay quấn chân, gia chủ các nơi lại đang tụ lại Liên Hoa Ổ, việc tổ chức hội hoa đăng vào thời điểm này đúng là có nhiều bất cập. Theo như nhiều năm trước, thời điểm này đáng ra Giang Trừng đã phải phê duyệt xong các phương án thiết lập gian hàng, tổ chức ca vũ biểu diễn.... Thế nhưng, hắn cũng lo rằng nếu tổ chức lễ hội, rất có thể kẻ gian sẽ thừa cơ trà trộn vào gây rối. Người càng đông càng dễ mất khống chế, hắn không muốn gây tổn thương cho người vô tội.


"Năm nay hủy phần sạp hàng kinh thương và đón khách du lịch đi." Giang Trừng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mạng người so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn nhiều "Tổ chức giới hạn nội bộ Vân Mộng là đủ. Lễ cúng bái theo lệ cũ vẫn cử hành bên sông, sắp xếp người trông nom hội thả hoa đăng của người dân, đừng để xảy ra tai nạn đuối nước. Còn Liên Hoa Ổ cũng tự tổ chức một buổi dạ tiệc để tông chủ các nhà ở đây thưởng sen, thả hoa đăng, cảm nhận một chút không khí lập hạ Vân Mộng đi."


Giang Thành hiểu ý tông chủ nhà mình, theo ý tông chủ dặn dò đi sắp xếp, lưu lại một gian thư phòng rộng lớn chỉ còn một mình Giang Trừng với đống giấy tờ chất cao.


Ngoài trời mưa vẫn miên man rơi xuống, từng giọt, từng giọt thấm ướt lòng người...


Thư phòng mặc dù đóng kín, thế nhưng hơi nước vẫn theo gió luồn lách qua khe cửa mà chui vào, làm dịu đi cơn đau đầu đang âm ỉ. Giang Trừng mấy nay cơ thể không được khỏe lắm, thỉnh thoảng luôn cảm thấy đầu đau, người cũng uể oải. Có thể do mấy tháng này có quá nhiều chuyện ập đến, lại thêm việc hắn dầm mưa gia cố đê điều, trừ thủy quái hôm trước, cơ thể cuối cùng cũng lên tiếng bày tỏ sự bất mãn. Giang Trừng vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên nhớ tới thật nhiều năm về trước, mỗi khi tiết Cốc Vũ tới, hắn cũng thường bị đau đầu lúc giao mùa. Khi đó, Ngụy Vô Tiện thường đảm nhiệm giúp hắn xoa bóp đầu, còn tỷ tỷ sẽ mang canh nóng tới, nói rằng canh nóng giúp trừ lạnh, còn thả thêm ít thảo dược trị đau đầu, hạt sen giúp an thần... Hắn dường như lại có thể nhìn thấy, trên hành lang cửu khúc, hai bên lá sen xanh mướt dịu dàng, ngoài trời mưa tí tách tí tách rơi, có ba đứa trẻ vô ưu vô lo tựa vào nhau cười đùa... Hắn dường như còn có thể ngửi thấy, thoảng trong gió đang lao rao thổi tới, lẫn với vị lá sen nhàn nhạt thanh thanh, dường như có mùi nước dùng thịt ngọt ngào chen lẫn hương thảo dược như có như không...


Giang Trừng nở một nụ cười bất lực. Hắn cảm thấy bản thân chắc chắn đã bị đám công việc hành cho mệt chết rồi, mới có thể vì chút cảm vặt giao mùa mà sinh ảo giác. Ảo não ngẩng đầu dậy, Giang Trừng vốn muốn đi về phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa đẩy cửa ra lại nhìn thấy Lam Hi Thần cũng đang mặt đầy kinh ngạc thu bàn tay muốn gõ cửa xuống. Một trời mưa gió bên ngoài hành lang khiến vạt áo trắng của người nọ tung bay, tựa như một đóa hoa trắng bồng bềnh giữa đầm sen xanh mươn mướt lá. Hương thơm của thịt và hạt sen trộn lẫn vào nhau càng lan tỏa mạnh mẽ, xông thẳng vào khứu giác Giang Trừng, xông ấm một mảnh đáy lòng, khiến toàn thân phút chốc trở nên ấm áp. Giang Trừng đưa mắt nhìn xuống, thấy hũ canh vẫn đang tỏa nhiệt trên khay gỗ, khóe mắt bỗng dưng nóng lên.


Thì ra, hắn không phải bị mệt đến hồ đồ. Thì ra, vẫn có một người nhớ tới lúc giao mùa giúp hắn làm canh nóng an thần...


Có lẽ là bởi vì thái độ của Giang Trừng quá kỳ lạ, khiến Lam Hi Thần hoàn toàn không dò được manh mối, nên hắn chỉ đành lặng im đứng nhìn Giang Trừng, nhìn người này từ sững sờ khi mở cửa ra chạm trán hắn nhìn tới lúc Giang Trừng vẫn cứ ngây người duy trì tư thế nắm cánh cửa ấy, chăm chăm nhìn bát canh trên tay hắn, hai mắt mơ hồ đỏ lên. Cũng có thể là vì trời mưa, bên ngoài miên miên man man tơ lạnh nối liền đất trời rất dễ khiến cho lòng người bị lây những tâm tư phiền phiền nhiễu nhiễu, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy ngực mình dường như bị ai đó dùng lực ấn xuống một cái, một dòng điện vừa tê vừa ngứa bất thần từ nơi trái tim loan loan chạy khắp tứ chi, khiến hắn ngơ ngác cả người, không biết làm sao.


"Ta... có thể vào không?" Cuối cùng, vẫn là Lam Hi Thần chủ động lên tiếng trước, giọng nói còn pha chút sốt sắng mà chính hắn cũng không nhận ra. Giang Trừng lúc này mới từ biên giới mập mờ giữa ảo cảnh ký ức và hiện tại hồi hồn, vốn dĩ đang muốn bước ra ngoài, lại đổi thành lặng lẽ lùi về bên trong, nghiêng người nhường lối cho Lam Hi Thần bước vào.


Cánh cửa khép lại, cắt đứt ngoài trời loan loan nhiễu nhiễu mưa phùn, để cho hương thơm bị đóng kín lại trong phòng, càng thêm rõ ràng, càng thêm nồng đậm.


Lam Hi Thần khuấy đều canh, múc ra bát sứ, đưa tới trước mặt Giang Trừng: "Mấy hôm vừa rồi Vãn Ngâm dầm mưa, lại thêm thời tiết chuyển mùa dễ sinh ra chứng đau đầu, chân tay uể oải. Canh này vừa tiêu hàn, lại vừa an thần, nên uống khi còn nóng."


Năm đầu ngón tay vừa đụng tới bát sứ, một luồng không khí ấm áp đã theo đó mà chạy tới toàn thân, khiến cơ thể bất thần buông lỏng. Giang Trừng đón lấy bát, nhưng cũng không vội ăn, lơ đãng hít sâu một hơi.


Ừm... mùi hương cũng khá giống... So với trong hồi ức của hắn dường như nhiều hơn vài phần thảo dược, nên hương cũng nồng hơn vài phần. Cũng không biết dây thần kinh nào trong người hắn vì hương thơm này mà bị kích thích nhầm, khiến hắn bất thần buột miệng hỏi một câu: "Lam Hi Thần, ngươi biết xoa bóp giảm đau đầu không?"


Câu hỏi vừa buột ra, Giang Trừng cũng hối hận rồi. Hắn nói xong, bản thân cũng sững sờ mở to mắt, không thể tin tưởng được bản thân vừa mới nói gì. Nhưng Lam Hi Thần lại bình tĩnh mà gật đầu: "Ta biết."


Nói rồi, nhẹ nhàng dịch tới phía sau lưng Giang Trừng, lập tức vươn hai tay tới, từ phía sau khẽ kiềm trụ đầu hắn, mười đầu ngón tay mang theo cảm giác man mát dễ chịu áp tới hai bên thái dương... Cử chỉ này thành công khiến Giang tông chủ không quen thân cận cùng người khác giật nảy một cái, nhưng Lam Hi Thần xem ra khá quen thuộc với tình huống này, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng kéo đầu Giang Trừng dựa gần sát mình một chút, vừa nhắc Giang Trừng "thả lỏng chút đi" vừa thuần thục xoa bóp.


Mỗi một bước ma sát tựa như mang theo thần lực, đem da đầu đang căng thẳng chầm chậm xoa dịu, khiến đau đớn âm ỉ cũng chầm chậm tan ra dưới mười đầu ngón tay. Vừa mới bắt đầu, Giang Trừng còn cảm giác không tiện, toàn thân đều căng lên, thế nhưng không thể thừa nhận, nhờ học y mà thủ pháp xoa bóp của Lam Hi Thần so với Ngụy Vô Tiện lung ta lung tung ấn bừa năm xưa tốt hơn rất nhiều, khiến Giang Trừng rất nhanh đã vô thức thả lỏng. Hắn tựa như nghe được từ trên đỉnh đầu truyền xuống âm thanh gì đó, giống như Lam Hi Thần đang nói với hắn cái gì, theo quán tính "ừm" một câu đáp trả. Mãi tới khi phát quan bỗng nhiên lỏng ra, từng lọn tóc đen bất ngờ xõa tung xuống trước ngực, Giang Trừng mới ý thức được, Lam Hi Thần vừa hỏi hắn có thể gỡ tóc xuống không!


Hắn luống cuống quay đầu lại, muốn trừng mắt quát một câu, lại bị Lam Hi Thần trước tiên đè xuống, hai tay bám vào hai bên đầu hắn, nhẹ nhàng xoay trở lại, mười ngón tay luồn vào trong tóc, khiến Giang Trừng bị cảm giác vừa ngứa vừa tê chạy khắp da đầu, toàn thân lập tức nổi da gà.


"Vãn Ngâm ngồi yên đi, cử động mạnh lỡ kéo hói đầu thật, ta không đền nổi." Giọng nói hòa cùng ý cười của Lam Hi Thần đưa đến, cùng lúc đó, Giang Trừng cảm giác được trên đỉnh đầu có chút nhột nhột, tựa như từng lọn tóc nhỏ đang bị luân phiên nắm lấy, kéo lên lại thả ra, nhịp độ và lực tay đều vô cùng vừa vặn, cơn đau nửa sau đầu cũng theo đó mà tan biến.


Cảm giác dễ chịu rất nhanh đánh lạc hướng thành công một Giang Trừng đã mệt mỏi lâu ngày. Hắn tựa người vào ghế, yên tâm giao phó đầu mình cho "thần y" Lam Hi Thần phía sau giúp xoa bóp, trong lòng lúc thì nghĩ tới tay nghề của Ngụy Anh năm xưa đúng là tệ vô cùng, một chút cũng không sánh được với Lam Hi Thần, lúc thì lại nghĩ thật không ngờ Lam tông chủ còn biết mấy tiểu xảo giật tóc này...


Tới khi Lam Hi Thần bất thần cảm thấy người nọ tự dưng tựa hẳn vào lồng ngực mình, hắn đã giúp Giang Trừng xoa bóp được gần một tuần trà. Từ trên cao nhìn xuống, bởi vì Giang Trừng hiện đang hơi ngửa người tựa ra sau, Lam Hi Thần chỉ có thể nhìn thấy từng cuộn tóc đen nhánh tản mát hai bên gò má sắc sảo, rồi nhu hòa tản mát chảy tràn xuống ngực áo tím nhàn nhạt. Giang Trừng nhắm mắt, hô hấp cực kỳ nhẹ nhàng, khóe mi còn hơi rung lên, tựa như một cánh bướm nhỏ khẽ vỗ giữa không trung.


Hẳn là rất mệt, nên cơ thể vừa được thả lỏng mới có thể lập tức ngủ quên như thế này...


Lam Hi Thần suy nghĩ mãi, cảm thấy nếu cứ giữ nguyên tư thế này, khi tỉnh dậy không chỉ Giang Trừng khó xử, chính hắn cũng thấy lúng túng. Hạ quyết tâm, hắn nhẹ nhàng ôm Giang Trừng lên, cẩn thận từng chút một vì sợ làm người tỉnh giấc, men theo hành lang uốn lượn mà đi về phòng ngủ của Giang Trừng. Địa thế Liên Hoa Ổ hắn hiện tại rõ nằm lòng, phòng ngủ riêng của Giang Trừng hắn lại càng vào qua không ít lần, đệm chỗ nào, chăn chỗ nào, an thần hương chỗ nào hắn đều rõ ràng vô cùng.


Giang Trừng quả nhiên là cực kỳ mệt, bình thường luôn đề phòng cẩn mật là vậy, ngày hôm nay mặc cho hắn ôm về suốt một đường hay đặt lên giường, đắp lại chăn giúp đều không hề tỉnh. Lam Hi Thần đặt một ít an thần hương vào trong lò, châm lên, chẳng mấy chốc, theo những tia khói mảnh uốn lượn, một mùi thơm ấm áp đã quyện khắp gian phòng. Hắn quay lại nhìn người kia đang rúc vào chăn tựa một con mèo cuộn mình say ngủ, từ lồng ngực lại vô cớ truyền đi cảm giác ngứa ngứa tê tê lan tới khắp tứ chi. Khép lại cửa phòng giúp Giang Trừng, Lam Hi Thần chậm rãi đi về phòng, vừa đi vừa xoa ngực, vẫn không cách nào đè xuống cảm giác kỳ kỳ quái quái kia.


Thật lạ!


Lam Hi Thần tinh thông y thuật, nhưng triệu chứng này hắn tự dò không ra bệnh. Ban đầu hắn cho rằng tim mình không khỏe mới dễ sinh ra cảm giác buồn bực ngứa ngáy nơi lồng ngực này, thế nhưng, không chỉ bản thân hắn không tìm ra manh mối, hắn nhờ y sư của Liên Hoa Ổ giúp hắn xem một chút, mấy vị danh y này cũng tương tự hắn, hoàn toàn không tìm ra bất cứ vấn đề gì.


Ngày hôm nay, Trạch Vu Quân đã nhận được bảo đảm "Tim mạch ngài đều rất mạnh khỏe" lần thứ năm rồi, hắn cũng hết cách, xoa xoa ngực giảm cảm giác tê ngứa kỳ quái kia xuống, đi tìm Giang Trừng.


Giang Trừng bị đau đầu là do chứng cảm mạo giao mùa, lẽ ra sau khi dùng canh và được hắn giúp bấm huyệt sẽ rất nhanh hết bệnh. Thế nhưng không rõ có phải là do trời mưa liên miên không dứt kèm theo cơ thể gần đây mệt mỏi quá độ, Giang Trừng mỗi ngày đều bị tái phát chứng đau đầu. Hắn vốn là người ưa cậy mạnh, dăm ba chuyện nhức đầu mỏi người thường tự mình chịu đựng, cho rằng chỉ là chút chuyện nhỏ, không thèm tới gặp y sư. Cũng may Lam Hi Thần là người tỉ mỉ tinh tế, nhìn hắn thường xuyên nhíu mày xoa huyệt thái dương lập tức đoán ra bệnh còn chưa khỏi, mỗi ngày đều nấu canh mang tới thư phòng, còn giúp hắn xoa bóp giảm đau. Một hai ngày thành quen, Giang Trừng từ cảm giác lúng túng lúc đầu đã dần thả lỏng, thậm chí trong lúc đang tiến hành trị liệu còn có thể cùng Lam Hi Thần tán gẫu một hai câu.


Tỷ như, lúc này Lam Hi Thần đang lo lắng hỏi hắn tại sao cảm mạo thông thường có thể kéo dài lâu như vậy, nên tìm y sư lại khám cẩn thận một lần. Giang Trừng nhắm mắt cảm nhận lực đạo trên vùng đầu, mở miệng đáp: "Bệnh cũ thôi, có chăng là lần này lâu hơn vài ngày."


"Bệnh cũ cũng không thể xem thường" Lam Hi Thần luồn cả mười ngón tay vào sâu trong lần tóc đen dày của Giang Trừng, thuần thục tách ra từng lọn nhỏ, quấn quanh ngón trỏ, nhẹ nhàng kéo lên, nhượng bộ một chút "Lát nữa để ta thử bắt mạch giúp ngươi vậy."


Lần này thì Giang Trừng không phản đối. Hắn trầm ngâm nhìn xa xăm một hồi, thốt nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Lam Hi Thần, nay ngày mấy rồi?"


Bị câu hỏi bất ngờ kéo đến, Lam Hi Thần vốn đang thành thật ngẫm lại xem hôm nay ngày mấy, nhưng hắn chợt hiểu ra, Giang Trừng hỏi hắn ngày, kỳ thực không hề muốn hắn trả lời vấn đề ngày tháng.


Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, rất nhiều chuyện liên tục xảy ra, Lam Hi Thần suýt chút nữa đã quên việc trong cơ thể Giang Trừng hiện tại vẫn còn cả Dung Thụ Tán lẫn Tán Linh Thảo - hai loại độc đang ngầm đấu đá lẫn nhau. Chính vì hai loại độc dược này, Lam Hi Thần không thể truyền linh khí giúp Giang Trừng điều tức theo cách thông thường, mà phải thực sự cùng song tu. Trước hôn lễ, hai người đã đạt được một thỏa thuận ngầm, cho tới khi thuộc hạ của Giang Trừng bào chế ra thuốc giải của Dung Thụ Tán, cách khoảng dăm, bảy ngày, hai người bọn họ sẽ tiến hành việc song tu, tránh cho Dung Thụ Tán khiến kinh mạch của Giang Trừng rối loạn, bạo thể mà chết.


"Nhẩm tính thời hạn, có lẽ thuốc giải cũng sắp xong" Giang Trừng cúi đầu, nghiêng mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói "Ta nghĩ đây là lần cuối cùng phiền phức ngươi phải chịu khổ rồi."


Khi Giang Trừng nói ra những lời này, cảm giác tê tê ngứa ngứa lại ào ạt từ trong tim Lam Hi Thần mà tuôn ra khắp toàn thân, xen lẫn cả vị cay đắng buốt nhói. Hắn hốt hoảng xoa ngực, định nói một câu "Không, ta không hề chịu khổ", nhưng nhận ra mình nói câu đó ra lại càng không đúng, đôi bên càng khó xử, chỉ đành há miệng ra lại ngậm miệng vào, không nói được gì. Giang Trừng rốt cuộc cũng chịu quay đầu lại nhìn hắn, bất đắc dĩ cười cay đắng: "Vậy, tối nay đi, ta ở phòng chờ ngươi."


Hắn nói dứt lời cũng vội vàng đứng dậy rời đi, không dám đối mặt, bỏ lại Lam Hi Thần ngây người ngồi trước bàn. Đến trước cửa, hắn không quay đầu lại, nhưng nói vọng vào một câu: "Ngươi... giữa giờ Tuất hãy tới."


Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn lên, vạt áo tím nọ đã mau mải lướt đi trên hành lang giăng giăng mưa phùn, vội vàng như đang chạy trốn ác quỷ tà thần.


Hắn đại khái hiểu, tại sao lại là giữa giờ Tuất hãy tới. Giang Trừng đơn giản là cần thời gian để chuốc say chính mình.


Những lần hai người bọn họ song tu, nếu không phải Giang Trừng đang hôn mê bất tỉnh, người nọ sẽ trực tiếp uống tới say mèm, uống tới mức hắn có làm gì Giang Trừng cũng không nhận ra. Người đó nói, người đó không tiếp thu được sự thật bản thân đã cùng một nam nhân song tu, cảm thấy nếu bản thân còn tỉnh táo, hẳn là có nổ chết ngay tức khắc cũng không thể bước nổi một chân lên giường.


"Xin lỗi ngươi" Đây là lần đầu tiên sau khi tự chuốc say mình tỉnh lại, Giang Trừng nói với hắn "Ta không thể gánh vác gánh nặng tâm lý này, lại hèn nhát đẩy sang cho ngươi, xin lỗi, Trạch Vu Quân, nhưng ta thật sự không làm được!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.