[Hi Trừng] Sẽ Là Lần Cuối Cùng Ta Nói Thích Người (Minh Tri Cố Muội)

Chương 7: - Mờ ám (2)





Đương nhiên Giang tông chủ không tin Lam Hi Thần. Kim Quang Dao mới chỉ bò từ quan tài ra hắn đã sững sờ suýt mất mạng, bảo hắn giao chiến cùng người ta, có quỷ mới tin! Nhưng dù gì gia chủ của Lam thị cũng đã mở lời, không nể mặt cũng không ổn, Giang Trừng đành trừng mắt cảnh cáo hắn chuyên tâm một chút, chuyển qua đối phó Xích Phong Tôn.


Vừa đánh ra vài chiêu thức, Giang tông chủ đã sâu sắc cảm nhận được việc khai quan phá phong ấn quả nhiên là ấu trĩ vô cùng. Hung thi vốn không đau không mệt, hơn nữa hai cỗ hung thi này khi còn sống một sức mạnh kinh hồn, một xảo trá khôn khéo, lại càng vô cùng khó đối phó. Ngoài ra, việc bị phong ấn trong cùng một quan tài với kẻ thù giết mình càng khiến cho sát khí, lệ khí của cả hai tăng vọt.


Giang Trừng suy nghĩ một chút, sau đó nhảy lên đá tung nắp quan tài do Nhiếp Hoài Tang mang tới. Hắn đứng trên thành quan tài, lấy một tư thái cực kỳ ngạo nghễ mà ngoắc hai ngón tay với Xích Phong Tôn. Cỗ hung thi dường như không nghỉ lấy một nhịp, nhào tới phía trước. Khi Nhiếp Minh Quyết chạy tới bên thành quan tài, Giang Trừng bất ngờ phóng Tử Điện ra, quấn quanh cổ hắn, kéo tới phía trước. Nhiếp Minh Quyết vừa mới lấy đà giằng lại, Giang Trừng đã bất thần buông Tử Điện, khiến hắn loạng choạng ngả về phía sau. Bóng tím chợt lóe, Giang tông chủ đã hiện ra ở đằng sau Xích Phong Tôn, co chân đạp một nhát đẩy hắn ngã vào trong quan tài, tay thì vung Tử Điện, quấn lấy nắp áo quan hất lên trên, che kín.


Dù Nhiếp Hoài Tang đã rất dụng tâm chuẩn bị một cỗ áo quan vô cùng chắc chắn, gia cố thêm bùa chú cẩn thận, nhưng dường như cỗ quan tài này vẫn quá mỏng manh so với sức lực của Nhiếp Minh Quyết hiện nay. Giang Trừng đứng trên nắp, nhìn cỗ quan tài không ngừng rung lên bần bật, cau mày một chút, sau đó lấy Tam Độc rạch một đường trên đầu ngón tay mình.


Nhiếp Hoài Tang cơ hồ trợn trừng mắt đến rớt cả con người, nhìn Giang tông chủ nổi danh ghét tà thuật khắp giới huyền môn lưu loát vẽ một lá bùa trấn hồn lên nắp quan tài.


Kỳ thực Giang Trừng cũng rất phiền lòng.


Hắn ghét tà thuật là thật. Hắn điên cuồng thu thập những tài liệu tu luyện quỷ thuật về thiêu hủy cũng là thật. Thế nhưng, vốn là một người làm việc rất có nguyên tắc, để đảm bảo mình không hàm oan người khác, mỗi trường hợp Giang Trừng đều đích thân thẩm tra thật kỹ. Hậu quả của việc này chính là Giang tông chủ hận tà thuật nhất trên đời lại cực kỳ hiểu các loại bùa chú, trận pháp tà thuật, trên đời này có lẽ chỉ thua một mình Di Lăng lão tổ mà thôi!


Bí mật này hắn vốn muốn đào sâu chôn chặt không để ai biết, ai ngờ lại có một ngày phải đem ra dùng như thế này, triệt để bại lộ trước gia chủ của hai gia tộc khác. Chính vì vậy, Giang Trừng lập tức quăng cho Nhiếp Hoài Tang một ánh mắt hung thần ác sát, đại ý: "Ngươi hở ra, ta lập tức làm thịt ngươi!", dọa cho Nhiếp tông chủ hoảng tới mức lắp ba lắp bắp: "Ta cái gì cũng không biết, không biết, ta thực sự không biết"


Giang tông chủ hài lòng nhếch môi một cái, thở phào nhìn sang phía bên kia. Nhưng Lam Hi Thần lại dường như không được ổn lắm. Không rút kiếm ra không nói, hắn thậm chí còn không xuất chiêu đánh người, hoàn toàn là chật vật chống đỡ!


Giang Trừng càng nhìn càng thấy không ổn, cuối cùng vẫn là quyết định tiến lên hỗ trợ. Thế nhưng Kim Quang Dao một chút cũng không để ý tới hắn, chỉ nhằm vào Lam Hi Thần tấn công.


Thực sự vô cùng kỳ quái! Lẽ nào đây là chấp niệm trước khi chết của Liễm Phương Tôn, là oán hận một nhát kiếm cuối cùng kia tích tụ đối với Lam Hi Thần?


Giang Trừng nhìn thi thể của Kim Quang Dao càng lúc hung tính càng dâng cao, quyết định phải đánh nhanh thắng nhanh, nhân lúc hắn không chú ý đến mình cần khắc chế hắn ngay lập tức. Cỗ hung thi này mà chạy thoát ra ngoài Quan Âm miếu thì xung quanh có lẽ gánh đủ. Nghĩ sao làm vậy, Giang Trừng gia tăng linh lực dồn vào Tử Điện, từ phía sau quật tới một roi. Vốn dĩ một roi này Giang Trừng tính khóa chặt lấy Kim Quang Dao, ai dè ngay lúc này, Trạch Vu Quân đột ngột giật bắn mình, không do dự dùng Liệt Băng trên tay chắn lấy Tử Điện, đỡ cho tam đệ của mình một đòn.


Lưỡi Tử Điện bò lên cánh tay hắn, khiến cho từng mảnh vụn ngoại bào rơi lả tả, lấm tấm máu tươi. Không chỉ Giang Trừng điếng người, Nhiếp Hoài Tang bên kia cằm có lẽ cũng đã rơi xuống tận mặt đất rồi!


Thi thể của Kim Quang Dao thấy vậy, liền nắm chắc thời cơ, xoay người, vươn một tay đánh về phía ngực trái của Trạch Vu Quân. Đây khẳng định là muốn ra đòn sát thủ, một nhát xuyên thủng ngực, hệt như năm xưa Ôn Ninh mất khống chế sát hại Kim Tử Hiên! Lam Hi Thần bị trúng một đòn Tử Điện, mà còn xui xẻo là đòn Tử Điện đã bị Giang Trừng đẩy linh lực tới mức cao nhất, tuy so với tu vi của hắn cũng không tới nỗi trọng thương mất mạng, nhưng toàn thân tê dại, xương tay gãy nát là chuyện đương nhiên, nhất thời chỉ có thể tạm lui lại phía sau né tránh. Giang Trừng nhìn bàn tay Kim Quang Dao xẹt qua trước ngực Lam Hi Thần, để lại một vệt cào sâu hoắm rướm máu, lập tức hoảng hốt.


Lam Hi Thần là Lam gia tông chủ, không những thế, còn là bậc Tiên Tôn. Vân Mộng của hắn và Cô Tô Lam thị trước nay vốn đã thủy hỏa bất dung, nếu Lam Hi Thần chết tại đây, trên đất Vân Mộng nhà hắn, ngay trước mặt Giang tông chủ hắn, lại cộng thêm chuyện của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện trước đây, hai gia tộc đảm bảo sẽ trở mặt, triệt để trở mặt...


Vừa nghĩ tới đây, Giang tông chủ liền không hề do dự, trực tiếp phi thân tới chắn trước mặt Trạch Vu Quân, gạt bay sát chiêu tiếp theo mà Kim Quang Dao quẳng tới. Chỉ là khi còn sống Liễm Phương Tôn nổi danh thông minh bao nhiêu, lúc thành hung thi cũng khôn khéo bấy nhiêu. Hắn thấy Giang Trừng đánh tới, liền bỏ qua mục tiêu Lam Hi Thần, nhằm thẳng hướng cửa chính, muốn phá cửa ra ngoài.


Tình thế cấp bách, để Kim Quang Dao chạy ra ngoài không chỉ dễ làm liên lụy chúng đệ tử tu vi còn thấp gác ngoài kia, mà e rằng, bốn xung quanh đều là rừng núi, trời âm u mưa lớn khó truy đuổi, người dân ven đây cũng lành ít dữ nhiều! Giang Trừng trong lúc mấu chốt cũng mặc kệ đây là tam đệ của Lam Hi Thần hay là tiểu thúc của Kim Lăng, Tam Độc mãnh liệt vung tới phía trước. Nhưng độc chiêu còn chưa kịp giáng tới, Giang Trừng đã không cách nào cựa quậy được, bởi Trạch Vu Quân đã dùng cánh tay chưa bị gãy của mình ôm chặt cứng lấy hắn, ngăn không cho hắn ra chiêu. Lực cánh tay kinh hoàng của người Lam gia đây là lần đầu tiên Giang tông chủ được lãnh giáo. Lam Hi Thần tựa như hạ quyết tâm ngăn hắn động tới Kim Quang Dao, liền ôm chặt không buông, mặc cho Giang Trừng giãy ra cách nào cũng không nổi.


Bên kia, Nhiếp Hoài Tang vừa mới nhặt lại được hàm dưới của mình, lại một lần nữa, bộp một cái, rớt đầy đất!


Kim Quang Dao dường như cũng đang chờ nội bộ "địch" rối loạn như vậy, lập tức xoay người chuyển hướng, bàn tay nhanh gọn đánh tới.


Cảm nhận được rõ ràng vùng bụng bị xuyên thủng, mang theo từng giọt máu chảy tràn, lặng lẽ buông mình rơi trên mặt đất, Giang Trừng khi đó vẫn còn nghĩ: Thật may Lam Hi Thần ôm choàng qua ngực mình. Nếu đổi lại hắn ban nãy ôm lấy phần ngang bụng, thì giờ vị trí bị chọc thủng trên người mình hẳn là ngực trái...


_______


Hay lắm, Trạch Vu Quân  =)))


Lấy thân chuộc tội đi! Lấy thân chuộc tội đi! Lấy thân chuộc tội đi!


Chuyện quan trọng phải nói 3 lần =))


Hơn nữa, tui bỗng thấy tội Nhiếp đại boss quá à =)) Anh vẫn nên là về nhà đọc Xuân Sơn Hận đi cho lành, kemia thiên hạ ân ái mù mắt chóa thôi =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.