Hỉ Tương Cố

Chương 25: HƯU THƯ



Một tờ hưu thư nặng bao nhiêu? Hỉ Mi đang cầm tờ giấy nhẹ bẫng này mà ngây ra như phỗng. Sáng sớm hôm nay, không biết sao nhị cô cô biết chuyện nàng sinh non, xách theo rất nhiều gà đến thăm nàng. Hai cô cháu ôm nhau khóc nức nở. Vất vả lắm mới an ủi được nhị cô cô cất bước, vậy mà xoay người một cái lại nhận được tờ giấy này từ tay quản gia.

Vì sao lại biến thành như thế này? Một cú ngã vô tình, đứa nhỏ chưa xuất thế đã ra đi. Khánh gia chẳng những không an ủi mình mà đưa một tờ hưu thư. Từ ngữ ít ỏi, có chữ ký của Khánh Đăng Khoa và vài người trong Khánh gia cùng với đại ấn của quan phủ. Dấu ấn đỏ tươi như máu, làm cho con tim vặn xoắn thắt chặt khi nhìn.
Chẳng lẽ bởi vì ngày đó mình nghịch lời của bà ta, không để bà ta đào đứa bé lên, cho nên bà ta quyết ý bỏ mình? Bằng không, bốn chữ "con dâu bất hiếu" là chỉ cái gì? Còn nữa, cái gì gọi là "không con" ? Đứa bé này không bảo trụ được mà thôi, vậy mà đã kết luận mình cả đời này không sinh được nữa là sao. Mình còn chưa đến hai mươi tuổi mà. . .
Hỉ Mi chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, nếu nhìn vào gương, chỉ sợ sẽ nhìn thấy chảy ra hai hàng huyết lệ.
Trong phòng rất im lặng, sắc mặt quản gia đưa hưu thư tới tràn đầy xin lỗi, không ngừng cúi đầu: "Thiếu phu nhân, phu nhân nói, để ngài mau chóng rời phủ."
"Ta không phục." Hỉ Mi nắm chặt hưu thư, ngẩng đầu lên, tức giận nói. "Dựa vào cái gì mà bỏ ta. Dựa vào cái gì mà quan phủ lại tin lời của phu nhân? Ta muốn đi tìm phu nhân lý luận."
Quản gia do dự một chút mới nói: "Phu nhân quyết tuyệt như vậy, có thể thấy được tâm ý đã quyết, ngài đi sẽ chỉ làm mình khó khăn hơn thôi. Thiếu phu nhân, ngài và Khánh gia hữu duyên vô phận, hy vọng về sau ngài có thể tìm được phu quân tốt."
Hỉ Mi ngồi yên một lát, đột nhiên nhảy dựng lên, nàng lau nước mắt, vội vàng tìm kiếm cái gì đó ở trong phòng.
Tiểu Huyền ở một bên nghe như ác mộng, nàng thấy Hỉ Mi bắt đầu mở thùng ra thu dọn xiêm y, liền òa khóc: "Thiếu phu nhân, ngài muốn làm gì? Ngài thật sự muốn rời khỏi Khánh gia sao? Còn em thì sao?"
Hỉ Mi dựa bên giường cắn răng khóc, sau một lúc lâu mới kiềm được nước mắt xoay người kéo tay Tiểu Huyền qua: "Tiểu Huyền, ta và em mặc dù là chủ tớ, nhưng ta luôn xem em như muội muội. Sau khi ta rời khỏi đây em phải cẩn thận thêm." Nàng nhìn quanh bốn phía, "Cái chỗ này rất lạnh, ta không hề muốn ở lại đây một khắc nào."
"Đừng mà, " Tiểu Huyền ôm cổ Hỉ Mi, "ngài đừng bỏ em, mang em cùng đi đi."
"Đáng tiếc ta không có năng lực đó, " Hỉ Mi lắc đầu, hai người khóc lóc nức nở. "Ta muốn đi, hơn nữa phải càng nhanh càng tốt, nếu không, bọn họ sẽ cầm chổi quét ta ra khỏi nhà. Ta không muốn bị vũ nhục như thế."
Tiểu Huyền nhắm mắt theo đuôi phía sau Hỉ Mi: "Em phải làm sao đây. . ." Căn nhà này rất đáng sợ. Thiếu phu nhân tốt như vậy mà không ở được, những người còn lại có thể ở sao? Lấy thân phận của Tiểu Huyền chỉ sợ sẽ bị Vương Di Nguyệt và Văn Nhi đùa chết.
"Chỉ trách do mình không tranh giành, để cho người ta có cơ hội đuổi ra khỏi cửa." Hỉ Mi nhìn đống xiêm y thu dọn nãy giờ, tất cả đều là của Khánh gia sau khi gả vào đây. Những xiêm y tiên diễm hiện tại cầm trong tay như gai góc. Nàng gạt hết qua một bên, sau đó gở luôn những châu sai trên đầu xuống. "Chỉ trách gia thế ta bần hàn, tùy cho bọn họ khi dễ, " Hỉ Mi gở hết những thứ kỳ cục trên đầu xuống, ánh mắt sáng đến dọa người. "Cũng may ta ghét cái nhà này, nếu về sau cũng giống như bọn họ ta đây tình nguyện biến thành lệ quỷ."
Thật ra trong phòng cũng có người ngoài.
Âm Cố và Tang Tử đứng ở một bên, mắt thấy Hỉ Mi một hồi cười một hồi khóc thu dọn đồ đạc. Tang Tử thì yếu đuối, tùy thời tùy chỗ đều tìm nơi để dựa vào, giờ phút này nàng đang dựa cái bàn nhíu mày thấp giọng hỏi Âm Cố: "Sao lại thế này? Vì chuyện hai ngày trước sao?"
"Tốc độ Lưu thị đúng là nhanh thật." Âm Cố khẽ hít một hơi. Không ngờ Khánh gia không hài lòng Hỉ Mi tới mức này, chỉ sau hai ngày khi nàng gặp Lưu thị mà đã viết sẵn hưu thư.
Thôi, vậy mới có thể thấy Hỉ Mi rời đi là đúng. Âm Cố thấy Hỉ Mi có hơi hỗn loạn, người chưa khỏe, sắc mặt cũng tái nhợt. Âm Cố tiến lên hai bước, ám chỉ quản gia và Tiểu Huyền đều đi ra ngoài. Tang Tử thấy thế khẽ cười, cũng đi ra ngoài.
"Hỉ Mi, " Âm Cố ấn Hỉ Mi lên giường, sau đó kéo một cái ghế qua ngồi ở đối diện. "Nhìn ta."
Ánh mắt Hỉ Mi vốn không có tiêu điểm, nghe được tiếng của Âm Cố, nàng như tìm được ánh sáng, dù không sáng chói mắt nhưng cũng đủ an ủi tâm tình hỗn độn của nàng. Đúng, nàng chưa bao giờ thấy Âm Cố rối loạn, nàng biết Âm Cố luôn vững vàng bình tĩnh, đáng tin cậy.
"Cô gả đến Khánh gia, là ai làm chủ?" Âm Cố thấp giọng hỏi.
"Cha ta." Hỉ Mi đờ đẫn đáp lại.
"Vậy trước đó cô có biết Khánh gia, biết Khánh Đăng Khoa không?"
Hỉ Mi lắc đầu, chân nàng giật giật, cả người bất an cực độ, nàng cầu xin : "Có lời gì, có thể chờ ta rời khỏi đây rồi hỏi được không?"
Âm Cố bắt lấy tay Hỉ Mi: "Nếu nhân duyên không phải do chính cô làm chủ, rời bỏ đi thì có gì đáng để thương tâm?"
Hỉ Mi sửng sốt.
"Rời đi Khánh gia, đi tìm một người mà cô thích, và người đó cũng thích cô. Sau đó hai người sống chung dưới mái nhà, vài mẫu đất nhỏ, cô có muốn những ngày như vậy không?"
Hỉ Mi mở to mắt, nàng bắt lại tay Âm Cố, đột nhiên lại ảm đạm: "Ta đã bị bỏ, sao còn có người chịu ta nữa?"
"Thế giới rộng lớn, cô gặp được bao nhiêu người rồi?" Âm Cố mỉm cười. "Cô là một cô nương rất tốt, ta cam đoan nhất định cô sẽ tìm được người chân chính có thể làm bạn cả đời với cô."
"Sẽ. . . Có sao?" Đôi mắt Hỉ Mi mê man. Hiện tại thể xác và tinh thần nàng đã rất tiều tụy, thậm chí nàng vẫn không rõ tại sao mình lại liên tiếp gặp tai họa bất ngờ.
"Cô phải tin tưởng chính mình, " Âm Cố nghiêng đầu, "không phải cô tin tưởng ta sao? Vậy cô phải tin tưởng lời ta nói, phải tin tưởng chính mình."
Hỉ Mi kinh ngạc lắng nghe, chậm rãi nắm chặt tay Âm Cố.
"Như vậy, hiện tại ta hỏi lại, " Âm Cố lại nói, "cô lưu luyến cái nhà này sao? Là bởi vì luyến tiếc, không muốn rời đi, cho nên mới chật vật như vậy?"
Hỉ Mi cúi đầu suy tư một lát, chậm rãi lắc đầu: "Nơi này. . . Làm cho ta thất vọng đau khổ triệt để. Nếu bọn họ không bỏ ta, ta cũng tính sẽ hồi hương Khánh gia. Cái vị trí chính thất này không quan trọng."
"Bởi vì không có lưu luyến, cho nên mới không sao phải không?" Âm Cố nhẹ giọng thở dài. "Được rồi, cô đừng trách ta, phải tha thứ cho ta nha."
"Tha thứ?" Hỉ Mi nghe tiếng thở dài nhỏ nhẹ phiêu đãng này mà nhất thời không hiểu. Âm Cố nhíu mi tâm, có hơi khổ sở, dù trong mắt rõ ràng có vài phần ý cười, hoàn toàn không giống lãnh đạm như bình thường. Mà những biến hóa rất nhỏ trong mắt này lại thu hút ánh mắt Hỉ Mi rất nhanh. Nàng thậm chí có suy nghĩ mơ hồ rằng là, một nữ tử như Âm Cố thì đến tột cùng như thế nào mới có thể khiến nàng lộ hết biểu cảm, có thể làm nàng biểu lộ các loại hỉ nộ ái ố. . .
Âm Cố lấy tờ hưu thư ở trên giường, chỉ vào đống chữ ở trên nói: "Hai chữ 'không con' này, là ta nói."
Tâm trạng bàng hoàng trong nháy mắt bị dội ngược trở về, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn: "Cô. . . Nói?"
"Đúng, " Âm Cố đổi lại vẻ mặt bình tĩnh như thường, "ta nói cho Lưu thị rằng cả đời cô không thể mang thai, cho nên, mới có tờ hưu thư này."
Lời này giống một chậu nước lạnh hắt vào người Hỉ Mi làm cả người run rẩy. Nàng tuyệt vọng nhìn Âm Cố, tuyệt vọng không tiếng động rơi lệ. Gần đây nàng khóc nhiều lắm, bù cho những năm trước kia. Có lẽ ông trời thấy nàng vô tâm vô phế, cho nên mới trừng phạt nàng như vậy.
"Thì ra, thì ra ta không thể sinh được nữa." Hỉ Mi lẩm bẩm nói. "Âm Cố, cô lừa ta thật thê thảm. . . Vừa rồi còn nói cái gì có thể tìm người mình thích, rồi thích mình, rồi nhà nhỏ, đất nhỏ. . . ngay cả đứa nhỏ ta cũng không thể sinh thì còn hy vọng xa vời làm cái gì?"
Âm Cố sửng sốt. Chỉ thấy cả người Hỉ Mi ngã ra phía sau, nàng ngửa mặt ngã xuống giường, như một cây hoa héo úa tàn lụi. Âm Cố đứng lên, cúi người nhìn Hỉ Mi: "Cô hiều lầm ý ta rồi, ta nói là, ta lừa Lưu thị cô không thể có thai, vậy mới có thể để cho cô rời đi Khánh gia."
"Cô nói cái gì?" Hỉ Mi cả kinh rồi bỗng nhiên thấy mơ hồ. Nàng cố gắng động thân, nhưng lại không thể ngồi dậy. Nàng cuống quít duỗi tay ra, vậy mà túm được cổ áo Âm Cố, kéo Âm Cố tới trước người mình.
Âm Cố theo tay Hì Mi cúi xuống, cách Hỉ Mi rất gần. Nàng biết mình đã lừa gạt, cho dù là vì tốt cho Hỉ Mi thì cũng phải thừa nhận lửa giận của Hỉ Mi. Gần như vậy , nếu Hỉ Mi muốn đánh mình nữa thì cũng tùy nàng thôi.
Đáng tiếc, ý tốt của Âm Cố Hỉ Mi không bao giờ lĩnh hội được. Trong chớp mắt, nàng thấy Âm Cố phóng to ra ở trước mặt mình, bởi vì chưa bao giờ ở gần khoảng cách như vậy mà cảm thấy hơi xấu hổ. Hỉ Mi vội thuận tay đẩy, còn thân mình thì xoay người ngồi xuống, nhưng nhất thời không có sức, đành phải quỳ ở trên giường, trừng mắt đôi mắt đẹp giận dữ hỏi: "Vì sao, vì sao cô phải nói như vậy?"
Âm Cố lại trả lời cái khác: "Cô có muốn rời đi Khánh gia không?"
Hỉ Mi cắn răng trừng mắt Âm Cô như cũ: "Muốn, nhưng ta không muốn bị bỏ."
"Cô sợ thanh danh xấu?" Âm Cố hỏi.
"Đối với nữ tử mà nói, thanh danh chẳng lẽ không trọng yếu sao?" Hỉ Mi hỏi lại.
"Ta nghĩ, sống như thế nào mới quan trọng." Âm Cố lãnh đạm nói. "Thay đổi, là cần dũng khí. Nếu cô nguyện ý ta có thể giúp cô." Âm Cố cúi người nhìn thẳng Hỉ Mi. "Có lẽ, là cho đến khi cô tìm được người chân chính yêu cô."
Hỉ Mi cười khổ: "Cô luôn giúp ta như thế." Nàng xuống giường, lần này rất nhanh đã thu dọn xong một cái bọc nhỏ. Nàng lại hít một hơi thật sâu, trên mặt đã có chút tuyệt nhiên: "Chúng ta đi thôi."
Mở cửa, Tiểu Huyền quỳ gối cửa, dập đầu thật mạnh với Hỉ Mi ba cái. Hỉ Mi không đành lòng, quay đầu lại hỏi Âm Cố: "Dù sao cô cũng làm Khánh gia bỏ ta rồi, có thể cũng làm cho Tiểu Huyền có thể được mang ra ngoài luôn hay không?"
Âm Cố khẽ phất nhẹ ống tay áo, gật đầu: "Dễ thôi."
Tiểu Huyền mừng rỡ như điên, lại dập đầu thêm cho Âm Cố vài cái.
Hỉ Mi nhẹ nhàng thở ra, vừa nhấc đầu, lại nhìn đến trong viện này đám người hầu bình thường đối với mình tuy không tốt, nhưng cũng không đến nổi xấu xa. Mình phải rời đi chỗ này rồi sao? Hỉ Mi chuyển mắt tinh tế hết cái viện nhỏ này, cuối cùng ánh mắt dừng ở nấm mồ nhỏ tại góc hẻo lánh kia. Ngay cả một tấm bia cũng không có, con tim Hỉ Mi co rút đau đớn , rồi chậm rãi đi qua đó.
"Cô yên tâm đi, bọn họ sẽ không động đến đây." Âm Cố ở một bên từ từ nói, "Cùng lắm là bỏ hoang luôn cái viện này thôi."
Hỉ Mi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mỏm đất hơi ẩm ướt nhô lên, sau đó, dứt khoát dùng năm ngón tay lấy một nắm đất.
"Ta muốn mang nó theo bên người." Hỉ Mi cẩn thận lấy khăn gói nắm đất lại, sau đó xoay người không quay đầu rời đi.
"Thật ra... nàng cũng có vài phần tiêu sái đó." Tang Tử ở phía sau đối Âm Cố nói.
Âm Cố mỉm cười, quay đầu phân phó Tiểu Huyền vài câu, rồi cũng đi với Tang Tử rời đi. Nhưng Âm Cố không đi cùng đường với Hỉ Mi. Hỉ Mi tuy bị bỏ nhưng cũng lựa chọn đường đường chính chính đi bằng đại môn, mà giai đoạn này, hẳn là phải tự mình nàng bước đi. Dù sao mục đích là ở bên ngoài, đi ra bằng đường nào cũng không có gì khác nhau. Mà Hỉ Mi, ở trên đường lại gặp phải một người không hề muốn gặp cũng không hề muốn nhớ tới.
Vương Di Nguyệt nghe được tin tức, cho nên có thể ở nửa đường được nhìn đến Hỉ Mi mang theo cái bọc nhỏ, quả nhiên bị buộc phải rời khỏi đây. Nhưng nàng không cười nổi. Nàng vốn cho là mình sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, thậm chí là phải trào phúng vài câu. Nhưng khi nàng thấy khuôn mặt Hỉ Mi tuy có hơi gầy yếu nhưng lại bình tĩnh như vậy thì ngược lại chính nàng mới rối loạn. Vì sao, vì sao nàng ta không khóc lóc, lăn lộn om sòm năn nỉ trời đất? Một nữ tử ở nông thôn không có giáo dưỡng, gặp thảm trạng như vậy chẳng phải là một khóc hai nháo ba thắt cổ sao? Vì sao nàng ta lại thải mái như vậy? Khi đi qua mình cũng không thèm liếc mắt một cái nữa. Đây tuyệt không phải Việt Hỉ Mi mà nàng biết, ngược lại tờ hưu thư này giống như giải phóng tính tình của nàng vậy.
"Việt Hỉ Mi." Vương Di Nguyệt đúng là vẫn không cam lòng ở sau lưng gọi một tiếng.
Hỉ Mi đứng lại, cũng không quay đầu lại.
"Vì sao ngươi không nói, cứ như vậy mà rời đi sao?"
Hỉ Mi bình tĩnh, rồi lại tiếp tục đi.
Vương Di Nguyệt lăng lăng nhìn bóng dáng Hỉ Mi, trong lòng nhất thời không biết có tư vị gì. Còn Văn Nhi thì lại âm thầm thở phào một hơi, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa sợ. Không thể tưởng được, chính thất vậy mà còn bị bỏ, xem ra trong nhà này chỉ có phu nhân mới là hoàng mệnh.
Hỉ Mi không muốn nói chuyện, càng còn tại trong Khánh trạch này thì trong lòng càng muốn mau rời đi nơi này một chút. Nhưng khi thấy Khánh Đăng Khoa.
Khánh Đăng Khoa cầm một quyển sách, đang cao giọng đọc ở trong đình. Hỉ Mi nhìn hắn rung đùi đắc ý đọc theo nhịp điệu, đột nhiên lại thấy đáng thương thay cho hắn. Có một người mẹ ham mê quyền quý một lòng muốn làm cáo mệnh phu nhân như vậy, hắn cũng rất vất vả. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, tình cảm phu thê thì không có lưu luyến cái gì cả, có lẽ là bởi vì hài tử duy nhất có liên quan để trong cậy vào đã mất. Chẳng lẽ đây chính là mệnh sao?
Hỉ Mi vẫn cho là mình vào Khánh gia là mệnh, nhưng giờ phút này lại không ngờ cảm thấy được rời đi Khánh gia cũng là tìm thấy ánh sáng trong chốn u minh.
Lại đi một hồi, đã có thể nhìn thấy đại môn. Ngoài cửa lại tiến vào vài người. Lưu thị bị vây quanh ở giữa, bà ta đến xem Hỉ Mi cũng sửng sốt, sau đó mặt không chút thay đổi đứng đó. Ngày hôm trước nghe lời Âm Cố nói xong, bà càng nghĩ càng cảm thấy bất an, ban đêm ngủ cũng không được ngon giấc. Việt Hỉ Mi tuy rằng luôn làm bà không hài lòng, nhưng ngẫm lại cũng có thể coi là nhu thuận. Bởi vì nhất quán nghe lời của bà, cho nên ngày ấy dám ở trước mặt mọi người rống to lấy cái chết uy hiếp bà, điều này khiến bà nuốt không trôi cục tức. Cuối cùng mới quyết định bỏ nàng. Thật ra đây cũng là có tâm tư thôi; là để cho Vương Di Nguyệt xem; thậm chí là đứa con sau của thiếp thất hoặc là thê thiếp của lão nhị cũng sẽ không dám vi phạm lời nói của đương gia chủ mẫu là bà đây.
Hưu thê, chuyện này bà cũng hỏi qua con trai rồi, cũng may nó nghe lời, không phản đối, luôn vì hiếu trước tiên, đứa con này chắc chắn sẽ trở thành một mẫu mực trong tương lai. Thậm chí, vì có thể trong thời gian ngắn nhất đuổi Việt Hỉ Mi ra Khánh phủ, giữ gìn quyền uy của bà, bà còn không tiếc bạc mua được ngươi của quan phủ, lúc này mới có thể có con dấu kia. Mà hiện tại, nữ tử đã không còn là con dâu Khánh gia đứng ở trước mặt.
Ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng xe ngựa lui tới, bên trong cánh cửa lại có thể nghe thấy tiếng lá rơi. Hỉ Mi lẳng lặng nhìn bà già này, sau đó nghiêng người: "Về sau, ngài phải bảo trọng."
Đuôi lông mày Lưu thị khẽ nhếch lên, sao mà cảm thấy Hỉ Mi cắn răng nói những lời này.
Dứt lời, Hỉ Mi liền vòng qua bọn họ, bước ra cánh cửa đỏ son đang rộng mở, sau đó xoay người nhìn cánh cửa nặng trịch ở trước mắt chậm rãi khép lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.