Hỉ Tương Cố

Chương 47: MƯỢN




Thanh Thành có khoảng trăm hộ lớn nhỏ chuyên trồng hoa, do năm ngoái Hoàng Kinh truyền đến thánh chỉ sẽ dùng hoa ở Thanh Thành cho đại hôn của Thái tử nên toàn thành đều sôi trào. Đến hiện tại, ngày Thái tử đại hôn càng gần, vì để hưởng ứng mà mỗi ngày đều có mấy hộ hoa lĩnh mệnh dùng hoa trang trí cho đại lộ, cho du khách chiêm ngưỡng. Cũng có một số thì tỉ mỉ chuẩn bị tiên viên của họ, mang trấn gia chi bảo ra, phát thiệp mời đến các quan to quý nhân vào ngắm cảnh.

Cho nên, hiện tại mỗi ngày ở Thanh Thành đều rất náo nhiệt.
Mà Hỉ Mi và vài bà đỡ khắc khẩu chỉ là một cảnh tượng nhỏ ở trên đại lộ đông đúc mà thôi.
Ban đầu còn Âm Cố hào hứng nghe, dần dần phát hiện Hỉ Mi bắt đầu hạ phong. Nhưng ít nhất Hỉ Mi sẽ không chống nạnh dậm chân; dùng tay thay miệng, còn miệng thì không ngừng văng nước bọt tung tóe...
Hiển nhiên Hỉ Mi cũng phát hiện điểm này, không khỏi lui về sau từng bước, nhất thời mất khí thế.
Mà mấy bà đỡ này là lão nhân ở Thanh Thành, có chuyện to nhỏ nào trong thành mà bọn họ không biết chứ? Cố tình cô nương trước mắt này nhìn xa lạ, vừa lúc nghe được lời đồn từ khu thanh lâu truyền ra, Vị Ương Cung vừa mới đón một cô nương thanh lệ. Nhất thời một bà đỡ đem Hỉ Mi lăng trì từ đầu tới đuôi một lần, phun những lời cực kỳ khó nghe.
Từ nhỏ Hỉ Mi cũng gặp không ít các bà đỡ ở trong thôn đấu khẩu, nhưng không ngờ nhưng người ở một nơi phồn hoa to lớn như thế này mà cũng có thể nói ra được những từ ngữ dơ bẩn đó, lúc này Hỉ Mi đứng ngốc ở kia, ngay cả phản kích cũng quên.
Âm Cố nhíu mày, đi lên kéo Hỉ Mi ra phía sau mình, lạnh lùng nói với bà đỡ kia: "Câm miệng!"
Bà đỡ kia đang mắng sung sức, sao chịu bỏ qua, nên mắng luôn Âm Cố! Âm Cố thấy thế liền vươn tay chụp cái tay của bà đỡ kia đang chỉ trỏ.
Tay bà này gầy như que củi, nắm trong tay như muốn kêu "răng rắc", Âm Cố chỉ cần động vào cổ tay của bà ta, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, nhất định cánh tay này sẽ bị phế.
Bà đỡ này cũng coi như đụng phải nhiều người, thấy người này trên mặt tuy rằng bình thản, nhưng tay nắm cổ tay bà ta vững vàng như núi, khiến bà ta không thể động. Bà đỡ lập tức kêu lên: "Mau thả ta ra!"
"Bà nói thêm câu nào nữa, ta sẽ cho bà không còn cơ hội dùng thẻ bài kia." Âm Cố nhẹ giọng nói.
Bà đỡ ngứa miệng, lại thấy Âm Cố nghiêm mặt mà cứng miệng.
Hỉ Mi đứng ở phía sau Âm Cố, cũng không biết Âm Cố làm sao khiến lão phụ nhân này im lặng, liền chuyển lại đây nói: "Sao vậy?"
Lúc này Âm Cố buông tay, nhìn nhìn đám bà đỡ. Bà đỡ kia và đồng bọn hai mặt nhìn nhau xong, cuối cùng không dám nói thêm gì nữa, phẫn nộ rời đi.
"A, bọn họ không cãi nữa sao?" Hỉ Mi thè lưỡi, "May thật, ta hết lời để cãi rồi."
Âm Cố giữ chặt Hỉ Mi: "Về sau đừng có xen vào mấy chuyện này nữa."
"Ta chỉ muốn giúp người thôi." Hỉ Mi thấp giọng kháng nghị. Thấy Âm Cố không nói chuyện, biết mình vừa rồi có to tiếng vì thế làm nũng nói: "Được rồi, về sau sẽ trưng cầu ý kiến cô trước."
Đôi mắt Âm Cố phát sáng một lát, gật đầu nói: "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Hồi phủ, ở đây đông người." Âm Cố kéo Hỉ Mi bước đi.
"Đông người mới vui mà!" Hỉ Mi lưu luyến than thở, cũng không dám nói nhiều. Vẻ mặt Âm Cố như kiểm nén, chẳng lẽ giận rồi? Nghĩ như thế, Hỉ Mi ngoan ngoãn đi theo Âm Cố hồi phủ.
Hồi phủ, đi thẳng về phòng, ngay cả cơ hội chào hỏi giữa đường đi Hỉ Mi cũng không có.
Sau đó, Hỉ Mi mới biết vì sao Âm Cố vội vã gọi nàng trở về.
Nhưng mà biết thì biết, vẫn không hiểu ra sao. Không biết bị xúc động cái gì, đột nhiên Âm Cố nhớ lại chuyện đã làm. Hơn nữa bây giờ càng ly kỳ hơn chính là, Hỉ Mi không có được bôi thuốc, mà cũng không phải nằm ở trên giường.
Sau lưng Hỉ Mi là ván cửa, bên ngoài còn có tiếng người hầu đang quét rác. Trước mắt là đôi mắt Âm Cố phóng đại, ẩn dưới hàng mi đen kia là con ngươi loe lóe sáng, mà bên tai, là Âm Cố đang nói chuyện.
"Hôm nay bộ dáng cô che chở ta, ta rất thích."
"Về sau cứ tiếp tục."
Hỉ Mi mơ hồ bị trầm luân trong đôi mắt này, còn đôi môi thì bị Âm Cố chạm vào, quên luôn tránh né. Trong lòng biết rất rõ đây là không đúng, lại chỉ có thể bị động mặc Âm Cố hôn môi.
Đôi môi mềm mại xinh đẹp trước mắt này như muốn người ta nuốt vào, Âm Cố áp sát Hỉ Mi, trong đầu lại nhớ tới một câu không hợp phong cảnh.
Những đứa trẻ của Cố gia đều có một thân bản lĩnh, Cố gia cũng có rất nhiều gia huấn, Âm Cố nhớ trong đó có một điều là: Dục như nộ hải như thâm uyên, hoặc thao thiên hoặc nan điền.
[Dục vọng thâm sâu như biển, hay vực sâu, hoặc mênh mông hoặc cạn kiệt – lol, ghi bậy đó, các bạn tự xử đi]
Âm Cố trời sanh tính tình đạm bạc, nhưng cũng biết lợi hại trong đó. Hỉ Mi nằm gọn trong lòng Âm Cố, nhưng vẫn khiến Âm Cố không kiếm chế được xúc động trong lòng.
Mà Hỉ Mi, vĩnh viễn sẽ cho Âm Cố kinh hỉ ngoài ý muốn. Hỉ Mi cố sức đẩy Âm Cố ra, mặt như quả đào tươi ngon, mà hơi nhăn nhó: "Cũng không phải bôi thuốc, cô nổi điên gì vậy?"
Âm Cố gật đầu, tiện miệng nói: "Vừa lúc, lâu rồi không bôi thuốc."
Hỉ Mi ngạc nhiên, bị đưa lên giường. Nàng mơ hồ nghe tiếng then cài cửa hạ xuống, con tim cũng căng thẳng theo. Mắt thấy Âm Cố đã cầm thuốc đến, sao tìm được nhanh vậy, rõ ràng ta đã giấu...
"Cũng không phải chưa từng làm." Âm Cố thấp giọng nói, đẩy Hỉ Mi ngã xuống giường, thay Hỉ Mi cởi áo.
"Sao vậy..." Hỉ Mi run rẩy bắt lấy tay Âm Cố, cảm giác Âm Cố nóng hổi, nghi hoặc hỏi han, "Âm Cố, cô làm sao vậy?"
Âm Cố cúi đầu xuống, nắm cằm Hỉ Mi ấn xuống một nụ hôn: "Nghĩ kỹ lại đi."
Hỉ Mi rất muốn suy nghĩ, nhưng nghĩ hoài nghĩ không ra.
Không giống như lúc trước bôi thuốc, mà cũng không khác nhau là mấy. Chỉ là vẽ loạn nhiếu thuốc trên người hơn. Hỉ Mi thấy Âm Cố cứ nhìn mình hoài, liền co người lại. Đáng tiếc, Âm Cố không cho Hỉ Mi như nguyện. Âm Cố vân vê vài chỗ khiến Hỉ Mi không tự chủ được sẽ giãn người ra, trăn trở ở trên giường.
Hỉ Mi nằm ở trên giường không hề muốn chuyện này, dưới thân chợt lạnh trong lòng nàng cũng có thoáng chút thương tâm. sao, rõ ràng là không đúng lại muốn lôi kéo ta làm chuyện này? "Bôi thuốc", từ nay về sau ta sẽ không nhắc tới hai chữ đó nữa! Còn bình thuốc, ta sẽ vứt nó đi.
Chỉ là, Hỉ Mi suy nghĩ hơi lâu. Bình 'màu hồng' còn ở trên bàn, nhưng tay Âm Cố đã đi vào.
"Âm Cố. . ." Hỉ Mi giật mình chịu đau mà thở hổn hển, "cô... cô không có...."
"Lần trước cũng đâu có." Âm Cố dừng lại, đưa đầu đến nhẹ nhàng hôn Hỉ Mi. "Chỉ có dùng tay là giống."
Hỉ Mi trợn tròn hai mắt, khó có thể tin, chẳng lẽ lần trước mình phản ứng như vậy không phải do thuốc? Hỉ Mi không thể nhận. Đáng tiếc hiện tại toàn bộ người nàng đã bị đảo loạn, không thể suy nghĩ ra cái gì.
Trên giường, tóc Âm Cố rũ xuống, uốn lượn ở trên người Hỉ Mi, trắng đen đối lập rõ ràng, lại ẩn dấu ám muội dây dưa không rõ...
Bắt đầu từ ngày đó, Hỉ Mi lâm vào trầm tư.
Âm Cố rất khác thường, đây là kết luận. Về phần nguyên nhân, Hỉ Mi không dám hỏi. Ngày ấy Âm Cố chỉ bảo mình nghĩ kỹ lại, vậy đó là vấn đề của mình.
Mà mình có vấn đề gì chứ? Từng vấn đề cũng dần rõ rồi; tỷ tỷ đã tìm được; mình cũng không có vấn đề gì. Mà vì sao Âm Cố lại dùng phương thức này để trừng phạt mình chứ? Nhìn mình khóc lóc giãy dụa, cầu xin rên rỉ, bất lực như thế, vô tội như thế, không phải trừng phạt thì là cái gì?
Hỉ Mi rơi vào ngõ cụt, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đi tìm tỷ tỷ.
Tuy rằng khó có thể mở miệng, nhưng lửa sém lông mày rồi! Bằng không, ngày nào đó Âm Cố nhào vào hỏi đáp án, đáp không được, chẳng phải lại cho nàng có lý do trừng phạt mình lần nữa?!
Hỉ Mi hạ quyết tâm xong, nói cho Âm Cố là muốn đến Vị Ương Cung.
Âm Cố đang đợi đáp án, không ngờ lại đợi được một câu như vậy. Âm Cố lại nghĩ, nhãn giới Hỉ Mi chưa mở, sớm hay muộn gì cũng biết, nên bây giờ cũng không cản. Vì để cho Hỉ Mi yên tâm mà đi, Âm Cố không có đi theo, chỉ sai người Vị Ương Cung phái kiệu lại đây đón.
Hỉ Mi lên kiệu mới thấy Âm Cố quả nhiên sẽ không đi cùng, thầm thở phào một hơi, miễn cho phải lấy cớ bỏ nàng qua một bên để đi tìm tỷ tỷ nói chuyện .
Hỉ Mi biết các cô nương ở Vị Ương Cung đều luyện tập tài nghệ vào ban ngày, nên mới chọn lúc này mà đến.
Đứng ở đại đường chờ Hỉ Mi là Tử Thương. Hôm nay hắn mặc một thân áo trắng, chiết phiến trên tay khẽ lay động, mặt đào hoa khóe miệng mỉm cười, chỉ là tùy ý đứng đó thôi mà cũng có thể hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Nhưng mà Hỉ Mi cảm thấy mấy nam tử cùng niên kỷ với Tử Thương, ít có ai có thể tự tại như hắn, giống như mặc kệ là ai, trong mắt của hắn đều như nhau.
Tử thương thấy Hỉ Mi kinh ngạc theo dõi mình, thu lại chiết phiến, than thở nói: "Quả nhiên trốn không thoát, sẽ rước lấy đố kỵ thôi, rước lấy đố kỵ thôi!"
Hỉ Mi ngượng ngùng hỏi: "Cái gì đố kỵ, cái gì trốn không thoát?"
"Tử Thương chỉ là đang cảm thán vận mệnh trêu ngươi, vì sao lại cho ta anh tuấn tiêu sái như thế." Tử Thương sửa lại tóc sau lưng, yếu ớt nói. "Đáng tiếc ta lại chỉ có một mình, thiên hạ tiểu mỹ nhân đều quá đông, ta không thể chiếu cố họ chu toàn, đáng tiếc, đáng tiếc!"
Hỉ Mi vui vẻ hẳn lên: "Nói chuyện với ngươi thật buồn cười."
"Cười là được rồi, " Tử Thương cực kỳ hữu lễ cung kính khom người, cười nói, "Tử Thương thấy nhị tiểu thư mặt co mày cáu, thật sự rất đau lòng."
"Ah. . ." Hỉ Mi tự nhận còn chưa quen Tử Thương, làm sao nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nhất thời có hơi lúng túng nói, "Ngươi, ngươi nói thật chứ?" Ngay lúc đó Hỉ Mi vừa thấy Vị Ương đã đi tới, nàng bước lên phía trước nói: "Tỷ tỷ khỏe!"
Vị Ương nắm tay Hỉ Mi, trừng mắt nhìn Tử Thương đang cợt nhả: "Hắn chỉ biết ba hoa thôi, về sau đừng nói chuyện với hắn nữa."
Tử Thương ủy khuất: "Vị Ương tỷ, Tử Thương chỉ nói lời trong lòng thôi mà. Nếu các tiểu thư trong thành biết người nói ta như vậy, chắc chắn sẽ đến đòi công bằng cho ta."
"Các tiểu thư?" Hỉ Mi tò mò, lại không dám hỏi. Các tiểu thư ở trong thành này, cùng một nam công ở thanh lâu có quan hệ như thế nào?
"Hắn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, khoe khoang phong lưu đấy, " Vị Ương hứng thú nói, "mà Thanh Thành này vô số mỹ nhân, nhưng lục lâm lại chỉ có hai mảnh đều ở Vị Ương Cung chúng ta."
Tử Vũ đứng ở một bên thấy Hỉ Mi trộm nhìn đến, cười đáp lễ.
Tử Thương phe phẩy cây quạt nói: "Đây chính là nguyên nhân Tử Thương nguyện ý đứng ở Thanh Thành."
Hỉ Mi thấy Tử Thương chỉ có vậy mà hào phóng, nên thấy hắn thú vị, hơn nữa so hắn với tính tình Khánh Đăng Khoa thật sự là trời đất khác biệt.
"Đúng rồi, sao chỉ có một mình nhị tiểu thư đến?" Tử Thương tả hữu nhìn nhìn, "Âm Cố cô nương đâu, sao không tới?"
Hỉ Mi suy sụp trong nháy mắt, sau đó lại cười tươi: "Nàng ở trong phủ. . . Cũng không phải không đi với ta thì không được."
"Ta còn tưởng rằng các người cùng đồng sinh cộng tử đấy. Nghe Tương Kỳ nói các người một tấc cũng không rời mà." Tử Thương hơi có hơi thất vọng thở dài, "Lần trước nói chuyện với nàng, cảm thấy nàng rất đặc biệt, là một nữ tử mà ta chưa thấy qua. Còn tưởng rằng có thể có cơ hội gặp mặt một lần nữa."
Trong lòng Hỉ Mi có chút quái dị, hình như đây là lần đầu tiên Hỉ Mi nghe được nam tử đàm luận về Âm Cố. Âm Cố đặc biệt cơ đấy!
Nhưng từ khi Hỉ Mi quen biết Âm Cố, nàng cảm thấy tựa như đã quen từ kiếp trước, rất tự nhiên khi ở bên nhau, chưa từng từng có cái gì đáng phải ngại. Đương nhiên, Âm Cố có ngại hay không, nàng không biết, nhìn tình hình hiện tại thì hai người đã có sự khác biệt, nhưng mà... khác cái gì chứ?
Tử Thương cười nói với Vị Ương: "Nữ tử lạnh lùng Tử Thương cũng đã gặp qua rồi, nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó. Gặp được Âm Cố cô nương Tử Thương mới biết, hóa ra nó chính là cái khí phách, ngoài không để ý đến bất cứ ai ra còn có khí phách nữa, không phải nữ tử mảnh mai thì mới là nữ tử đâu."
Hỉ Mi cũng không biết Tử Thương và Âm Cố đã đối thoại, càng không biết Âm Cố còn uy hiếp hắn, mà chưa biết thì chưa biết, thấy trong mắt của hắn có sự nóng lòng muốn thử, nhưng không nói rõ điều gì. Dù sao loại nam nhân này chỉ là muốn gặp người chân chính lợi hại mới biết được đường lui bước, chẳng sợ hắn là thủ hạ của người nhà mình thì cũng không ngoại lệ muốn cho hắn nếm thử loại tư vị này.
Quả nhiên, Hỉ Mi nghe Tử Thương nói xong chần chờ một chút, mớ hỏi: "Ngươi —— thật sự thấy Âm Cố như vậy hả?"
"Tử thương chưa bao giờ nói láo." Tử Thương trừng mắt nhìn.
Hỉ Mi cắn môi một lát, đột nhiên kéo Vị Ương đến một bên nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, có thể cho muội mượn Tử Thương một lát hay không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.