Hỉ Tương Cố

Chương 6: Tiểu thiếp



Một lần chờ của Âm Cố, chờ qua một năm, đến tận tiết Vũ Thủy (một trong 24 tiết, vào các ngày 18, 19, 20 tháng 2).

Tiết Vũ Thủy mưa quý như dầu, rơi xuống vô cùng dai dẳng. Còn chưa nghe tiếng sấm dậy, cũng đã thoảng trước hương xuân.
Âm Cố đứng ở dưới tàng cây, không ngờ lại thấy lá non lặng lẽ đâm chồi.
Thu dọn đồ đạc, Âm Cố vẫn lui tới hiệu thuốc như thường. Mùa xuân đúng là mùa dễ cảm lạnh, tuy rằng lập xuân vừa qua khỏi không lâu. Cho nên gần đây, đến hiệu thuốc nhiều nhất là tiểu hài tử. Tiểu hài tử hay khóc nên dễ khiến người ta phiền lòng, đại phu ngồi xem chẩn cũng bị làm cho đau đầu, vì thế rất bội phục Âm Cố còn có thể mặt không đổi sắc.
Nói đến, thật ra tư tưởng nàng ổn hơn so với người ta một ít thôi. Những tạp âm này, nếu làm như không nghe thấy thì thật sự có thể không nghe thấy.
Vốn nàng chỉ chẩn bệnh cho nữ, hiện tại bởi vì bệnh nhân quá nhiều nên cũng sẽ giúp trông nom một chút. Nếu có mời đi đỡ đẻ thì dĩ nhiên đừng bàn.
Hôm nay mưa, ứng với cổ nhân nói, là thiên tế.
Âm Cố cầm dù, từ từ đi qua ngã tư đường. Trên đường thấy một tiệm bán diều giấy đang thu dọn diều ở ngoài vào, nhất thời có chút hiếu kỳ.
Nghe nói mùa xuân là mùa thả diều tốt nhất, khó trách tiệm này hết hàng sớm.
Khi đi vào hiệu thuốc, bệnh nhân vẫn đông như mọi ngày.
Hiệu thuốc có tên là 'Hữu Trì Đường', chưởng quầy họ Niếp, đại phu ngồi chẩn bệnh là thân đệ của chưởng quầy. Nhìn vào đối diện là có thể thấy quầy bán dược, mặt sau là một bức tường các ngăn kéo nhỏ xếp hàng chỉnh tề. Phía bên phải còn có một cái tủ, mỗi tầng trưng bày một vài cái bình, bên trong đó đều là dược liệu. Bên cạnh quầy dược có hai gian phòng, một gian trong đó là phòng của Niếp đại phu, phòng còn lại ban đầu để chứa một số dược liệu, sau khi Âm Cố đến thì phòng đó là phòng của nàng.
Căn phòng cực kì đơn giản, vào cửa là bàn hỏi chẩn, phía sau là một cái mành, bên trong cái mành là cái giường đơn giản.
Âm Cố đi vào, một tiểu nhị cũng tiến vào: "Âm Cố cô nương, sáng sớm có người ở thành đông đến mời cô đi đỡ đẻ, ta nói cô chưa tới, bọn họ đã vội đi mất rồi."
"Thành đông cũng không xa, nếu gấp thì sẽ lại đến nữa." Âm Cố cầm sách thuốc ngồi vào bàn.
Tiểu nhị bắt tay giúp Âm Cố mài mực: "Căn cứ vào phương thuốc của cô ngày hôm qua, ta đã sao dược ra cho cô rồi."
Âm Cố không nâng đầu: "Đi nấu lên rồi mang lại đây cho ta đi."
"Ừ." Tiểu nhị gật đầu, tiếp tục mài mực. Y là người chưởng quầy hiệu thuốc phái đến bên cạnh hỗ trợ Âm Cố. Mài mực xong, trước khi rời đi tiểu nhị hỏi, "Dược hôm qua hôm nay lại dùng, dược hiệu vẫn còn?"
Âm Cố quét mắt nhìn y một cái: "Ta có nói cho bệnh nhân uống hả?
Tiểu nhị sửng sốt, cười lui ra ngoài.
Niếp chưởng quầy để người ở bên cạnh nàng, nàng cũng không phải không biết lý do. Vài phần y thuật này chỉ là học sơ sài của người ta, so với đại phu thật vẫn kém xa. Nếu gặp phải vấn đề, khó tránh khỏi nàng phải phi cáp truyền thư hỏi Tang Tử. Nếu không thể từ chối, đành phải làm như cao thâm, dù sao nàng cũng không muốn ở luôn nơi đây.
Âm Cố buông sách, chống đầu suy nghĩ.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân nàng xuất ra vài phần sức lực, Việt gia Việt Xảo Chủy thỉnh thoảng sẽ đến đây ngồi một chút, ngẫu nhiên xin một vài dược liệu có thể cho vào bữa cơm. Năm ngoái có một lần gặp Việt Xảo Chủy ở trên đường, bị nàng ta kéo đi cả một đoạn. Giữa đường đi, hình như là đi qua nhà phu gia của Việt Hỉ Mi trong thị trấn. Tòa nhà tọa ở trung tâm thị trấn, cuối phố, xuống chút nữa là con đường đá đi ngang qua, so với tòa nhà này thì dường như con đường cách đó đều thấp bé. Việt Xảo Chủy túm lấy Âm Cố đứng ở bên đường, nhìn tòa nhà bên kia, miệng chậc chậc ra tiếng.
"Hỉ Mi nhà ta gả đến nhà như vậy xem ra đời này thật có phúc."
Bởi vì Tang Tử đề nghị, Âm Cố mới ở chỗ này nhìn, nhưng cũng chỉ nhìn xem chứ không nói gì thêm.
Trong chốc lát, một nữ tử mặc xiêm y rực rỡ dẫn vài người hầu từ cánh cửa nhỏ đi ra quét tước đại môn.
Việt Xảo Chủy lại thở dài: "Đại nha hoàn nhà người ta ăn mặc cũng tốt như thế, không biết Hỉ Mi nhà ta có phải đều mặc kim mang ngân mỗi ngày hay không."
Âm Cố nhìn từ xa. Nàng kia đang vung tay múa chân, không đề phòng một người hầu đang xách thùng nước rửa bậc thang bắn nước lên váy của nàng ta, nàng ta liền nhướn mày, quát mắng.
Việt Xảo Chủy thấy hứng thú, lại thấp giọng nói: "Đại nha hoàn hung hăng như vậy, không biết Hỉ Mi có quản được hay không đây."
Âm Cố cười nhạo trong lòng.
Lại nhìn thêm một lúc, Việt Xảo Chủy vội lôi kéo Âm Cố bước đi, khi được một đoạn thì quay lại nhìn, phiền muộn nói: "Một ngày nào đó nếu Hỉ Mi đến đây, chỉ sợ cũng khó qua lại với cô cô ta đây, haiz."
Vấn đề là hiện tại đã qua năm mới, không biết Việt Hỉ Mi đã lên đường đến đây hay chưa. Âm Cố suy nghĩ, có nên lại vào núi nhìn một cái hay không, nếu không thì cũng không biết nói sao với Tang Tử.
Trong thời gian tiểu nhị đang nấu thuốc, Âm Cố vừa chẩn bệnh xong cho một bệnh nhân. Ban đầu chủ yếu nàng chỉ muốn làm bà đỡ, cũng có thể là vì hiệu thuốc bán nhiều dược liệu nên bạc thu vào cũng nhiều. Rất nhanh, có người đến. Chỉ là khi Âm Cố thấy nàng ta thì không khỏi đỡ trán thở dài, Việt Xảo Chủy không cần buôn bán gì sao, sao cứ chạy tới đây hoài?
Việt Xảo Chủy đi vào cũng chỉ cười không nói gì, mà là xoay người nhìn thoáng qua ngoài cửa, cười nói: "Này, còn thẹn thùng cái gì, không mau vào đi."
Âm Cố hơi nghiêng người, nhìn đến ngoài cửa lộ ra nửa bóng dáng. Bóng dáng kia từ từ đi đến đây, vừa chuyển đầu thấy, vậy mà trước đó nàng còn đang lo lắng – Việt Hỉ Mi.
Hỉ Mi cúi đầu cất bước đi đến, hiện giờ nàng mang thai đã hơn ba tháng, hơn nữa vẫn còn mặc xiêm y mùa đông cho nên vẫn chưa nhìn ra. Chỉ có điều là vẻ mặt nàng có chút do dự, còn có vài phần buồn bã, giống như dồn nén hết mức, cho nên cũng không giống khuôn mặt tươi cười khi Âm Cố thấy lần đầu tiên.
"Sao vậy?" Âm Cố đứng lên, nhìn Hỉ Mi từ trên xuống dưới.
Hỉ Mi nhanh chóng nhìn Âm Cố một cái, lại rụt đầu vào cổ, cả người có vẻ không vui nhìn hơi buồn.
Việt Xảo Chủy thở dài, lại rất nhanh cười nói: "Hỉ Mi theo Khánh gia đến đây hồi năm ngoái, khi đến thăm ta thì nói muốn tìm cô cho nên ta mang Hỉ Mi đến."
"À." Âm Cố gật đầu, "Đây không phải là làm được rồi à."
Lời này chỉ có Hỉ Mi nghe hiểu, nàng rũ mày xuống, rồi lại siết áo chặt hơn, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Âm Cố ngồi xuống, ngoắc Hỉ Mi lại: "Lại đây."
Hỉ Mi dời bước ngồi vào đối diện Âm Cố, vươn tay để lên cái gối nhỏ ở trên bàn xem mạch.
Âm Cố vươn tay bắt mạch, một hồi mới buông ra: "Chuyện gì làm cô tích tụ trong lòng?"
"Cái này cũng nhìn ra được?" Rốt cục, Hỉ Mi cũng nói chuyện, lộ ra dáng vẻ tò mò của trẻ con như xưa.
"Cô là phụ nữ có thai, tốt nhất là phải duy trì tâm tình bình thản. Như vậy thì mới tốt cho cả cô và thai nhi." Âm Cố nói.
Ngay sau đó, Hỉ Mi muốn nói lại thôi, sắc mặt vậy mà còn hiện lên vẻ hổ thẹn.
Việt Xảo Chủy thấy hai người không giống như người xa lạ, cũng hơi yên tâm. Nàng nói với Âm Cố: "Nếu Âm Cố cô nương có thể khuyên giải Hỉ Mi là tốt rồi, nhưng mà còn phải nói cho nàng nên ăn dược gì, được cầm đồ vật nào. Hiện tại đứa nhỏ là quan trọng nhất, " rồi nàng nói với Hỉ Mi, "trong lòng con hẳn là rõ ràng hơn ai khác."
Hỉ Mi sững sờ, mơ hồ gật đầu.
"Tiệm của ta không thể thiếu người, con cứ ngồi với Âm Cố đi."
Việt Xảo Chủy nói xong chào Âm Cố rồi bước đi.
Tạm thời ở bên trong im lặng. Hỉ Mi thấy cô cô vừa đi, dường như cả người đều ủ rũ, tựa lưng vào bàn.
Đây là có chuyện gì? Âm Cố hồ nghi trong lòng. Đành phải mở miệng: "Nha đầu bên cạnh cô đâu?"
"Ở bên ngoài." Hỉ Mi vô lực trả lời. Lại nói tiếp: "Âm Cố, ta vô dụng quá."
Không đầu không đuôi như vậy Âm Cố cũng không để ý, nhìn thần sắc Hỉ Mi, hôm nay tới chắc muốn nói gì đó.
"Ta dựa theo phương pháp cô nói, tìm thời cơ khi bà bà vui vẻ, rồi nói chuyện. Quả nhiên Khánh gia cưới ta về cũng vì vài lời của vị đạo sĩ kia, cho nên cũng gật đầu đồng ý để ta đến thị trấn." Hiển nhiên, Hỉ Mi có hơi tức giận, âm thanh cũng lớn tiếng hơn.
"Không phải cô muốn vậy sao?" Âm Cố hỏi lại.
"Thì là thế, " Hỉ Mi cắn môi, "nhưng khi ta đến đây mới biết bà bà vậy mà đã kiếm tiểu thiếp cho phu quân ta rồi. Nói cái gì mà ta đang mang thai, không tiện chiếu cố con bà... Hóa ra lần trước bà ấy nói có người chiếu cố chính là tiểu thiếp này!"
"Ờ." Âm Cố gật đầu.
"Hả?" Hỉ Mi mê man. "Sao cô không bênh kẻ yếu như ta?"
Âm Có hơi nhíu mày: "Thì cô nói nàng ta chỉ là tiểu thiếp."
"Nhưng mà ta mới đến đây có vài năm, làm sao hắn có thể nạp thiếp nhanh như vậy? Nếu truyền ra, chẳng phải Việt Hỉ Mi ta không chăm sóc tốt cho phu quân, không phụng dưỡng tốt cha mẹ chồng?" Hỉ Mi kích động đến hai mắt đều đỏ lên. "Ta vừa đến thị trấn, nàng ta cũng đã ở đó một thời gian rồi, cũng chưa dâng trà cho ta, tiểu thiếp cái gì chứ..."
"Ai ai cũng nói ta tốt số này nọ, nhưng có ai biết ta phải chịu đựng những gì..." Hỉ Mi nói đến chỗ đau khổ trong lòng, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
Mà Âm Cố cũng chỉ nhìn Hỉ Mi khóc.
Không trách Âm Cố không có tính đồng cảm; thành gia sinh nở, cha mẹ chồng tiểu thiếp, ... cách nàng rất xa xôi, nàng không thể tưởng tượng được mùi vị trong đó là như thế nào. Huống chi nam nhân cưới tam thê tứ thiếp là bình thường, kể cả đế vương cũng có tam cung lục viện mà
"Thật ra năm ngoái.... Ta ăn tết ở thị trấn, " Hỉ Mi lau nước mắt lại nói, "bà bà thấy ta và phu quân đều đến thị trấn, nên dứt khoát nói ăn tết cùng nhau ở đây luôn. Lúc đầu ta rất vui, không, cực kì vui. Ăn ngon ngủ cũng ngon, phản ứng khi mang thai cũng rất ít, hình như còn có thể cảm giác được đứa nhỏ trong bụng đang lớn nữa. Nhưng Vương Di Nguyệt – ah, là cái tiểu thiếp đó đó. Sau khi Vương Di Nguyệt xuất hiện, ta khó có thể ngủ yên. Tuy rằng bà bà nói tiểu thiếp có khi cũng chỉ để tượng trưng, mà ta không hiểu, cũng không muốn hiểu. Chỉ biết căn bản là đã ít ở chung với phu quân, mà bây giờ còn phải chia sẻ phu quân với người ta, còn ra cái giống gì nữa." Hỉ Mi nói đến chỗ tức giận, toàn bộ ấm ức đều phát ra, vừa khoa tay múa chân nói cuối cùng quét ngang nghiên mực rớt xuống đất. Vết mực như một bức tranh vẽ cây khô, rất đẹp.
"Ah!" Hỉ Mi ngơ ngác nhìn kiệt tác của mình.
Âm Cố không kịp bắt lại, đành phải lấy hai tờ giấy kê đơn nhặt nghiên mực lên.
Hỉ Mi thấy Âm Cố không nói một lời nào, càng thêm hổ thẹn trong lòng: "Ta xin lỗi."
"Không cẩn thận thôi, có lỗi gì đâu." Âm Cố khoát tay nói.
"Không phải," Hỉ Mi lắc đầu, rụt người lại, "cô đã giúp ta mà ta lại phụ kỳ vọng của cô..."
"Từ từ, từ từ!" Âm Cố vội mở miệng, ngạc nhiên nói, "Ta cũng không có gởi gắm cho cô kỳ vọng gì, thật đấy."
Âm Cố vừa nói xong, Hỉ Mi lại khổ sở tủi thân: "Cô nói thế, còn nói không thất vọng?
Âm Cố không nói gì.
Nói đúng ra là nàng có hơi thất vọng. Không ngờ Hỉ Mi không bắt được bà bà mà lại bắt được địch thủ. Thế gian này có nhiều mối quan hệ có ngươi không có ta, có ta không có ngươi. Nghe ngữ khí của Hỉ Mi, nàng và tiểu thiếp kia chắc cũng có mối quan hệ như vậy.
Nói trở lại đi, mình không phải là nhất thời hứng khởi cho nàng biện pháp sao, chỉ là một câu nói mà thôi. Mà nàng lại xem nặng ý kiến của mình như vậy? Dễ dàng tin cậy một người hẳn không phải là chuyện tốt.
Hỉ Mi dừng lấy sức, lại nói: "Ta cũng không còn mặt mũi nào gặp cô. Vương Di Nguyệt ngọt miệng hơn ta, dụ dỗ bà bà mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ. Còn ta thì không biết ở bên cạnh làm gì. Lần trước ở nhà nói chuyện với cô, ta thấy thoải mái rất nhiều, hiện tại lại không biết nói với ai nên rất buồn. Cho nên..." Nàng lén nhìn Âm Cố, "Cho nên mới do dự mãi mới tới tìm cô. Dù ngày sau nếu không còn ai thương yêu ta nữa thì ta sẽ cùng con mình nương tựa lẫn nhau..."
Âm Cố nghe ngữ khí Hỉ Mi ân hận như vậy, thật có chút muốn cười. Nàng kiếm dưới ngăn bàn nửa ngày, lấy ra một cái bọc giấy màu đỏ, đưa cho Hỉ Mi.
"Đây là cái gì?" Hỉ Mi đón lấy, bỗng nhiên sắc mặt u ám, "Cô cũng hiểu ta sống không có ý nghĩ nữa phải không? Đây là... độc dược hả?"
Âm Cố mỉm cười, nói: "Tìm cơ hội đổ vào chén trà cho bà bà."
Vừa định mở bọc giấy ra tay Hỉ Mi run lên, như vật phỏng tay để nó lại trên bàn, thất thanh nói: "Cô muốn ta mưu hại bà bà?"
Âm Cố nhẫn nhịn cơn đau đầu. Hỉ Mi so với mấy đứa con nít hay khóc lóc om sòm còn khiến người ta hao tâm tốn sức hơn. Chuyện này xem như Tang Tử thiếu nợ lớn rồi.
"Cô nói nhiều như vậy là không phải muốn ta ra biện pháp à?" Âm Cố thờ ơ nói. Nàng vươn hai ngón tay kẹp lấy bọc giấy nhỏ, đưa tới giữa không trung, "Cô để nó vào trong chén trà của bà bà, hai ngày sau dược hiệu mới phát tác, chỉ là hơi đau bụng mà thôi. Sau đó cô có thể phái người đến mời ta."
Mục đích bị Âm Cố biết được, nhất thời Hỉ Mi có hơi xấu hổ. Nàng kiên trì đứng ở đó, không dám nhận cái bọc kia, đành phải nhìn chằm chằm nó, ngây ngốc hỏi: "Mời cô... làm gì?"
"Dù sao cũng phải biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng." Âm Cố bấm tay bắn ra, bọc giấy sượt qua má Hỉ Mi, cắm vào tóc bên tai nàng. Nhìn giống một đóa hoa màu đỏ, làm nền cho màu da trắng của nàng, ngược lại có vài phần động lòng người.
Hỉ Mi vẫn không nhúc nhích, sau đó mới từ từ kịp phản ứng lại. Nhưng nàng vẫn còn đang tập trung, không có chú ý đến hành động vừa rồi của Âm Cố. Nàng gỡ bọc giấy từ trên đầu xuống, vừa thút thít vừa nói: "Bà bà uống rồi... sẽ không có việc gì chứ?"
"Cô không tin ta, sẽ không đến tìm ta."Âm Cố chậm rãi nói.
Hỉ Mi sửng sốt, đứng đó suy nghĩ nửa ngày, nắm chặt bọc giấy nhỏ kia.
"Cô tin ta?" Âm Cố đột nhiên ngẩng đầu lại hỏi.
Hỉ Mi nghe vậy nở nụ cười: "Cô là ân nhân. Hơn nữa trong tay cô luôn ôm trẻ con, cô không phải là người xấu."
Đến khi Hỉ Mi đi rồi, Âm Cố vẫn còn cảm thấy tấm lòng của Hỉ Mi không hề giống với bất cứ ai. Cho nên nói tới lý do cũng rất đặc biệt. Ngộ nhỡ dược kia thật sự có vấn đề thì sao? Giết bà bà bằng thuốc độc, theo hình luật, đây chính là tử tội. Hơn nữa, tử hình cũng rất thê thảm.
Mà mình... không phải là người xấu sao? Âm Cố nhìn hai bàn tay của mình, vẫn còn dính mực, thoạt nhìn rất bắt mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.