Hỉ Tương Cố

Chương 93: TẾ NGUYỆT





Sau đó không ai đến nữa. Mà Trung thu cũng đã tới, trăng tròn treo trên trời cao, tỏa ra vầng sáng dịu nhẹ. Dường như cung trăng xa xôi có quế chi lay động, lại có hằng nga dắt thỏ ngọc ngắm nhìn nhân gian, tự than thở phàm thế náo nhiệt.

Hôm nay thành Phù Dung có lễ hội đèn lồng, có khác một chút so với nguyên tiêu. Nguyên tiêu chủ yếu vui chơi, còn đây là ở nhà làm tiệc đoàn viên xong mới lên phố xem đèn, cầm đèn chơi trăng, còn có đốt pháo hoa, hy vọng hằng nga tiên tử sẽ nghe được động tĩnh ra khỏi nguyệt cung cùng chung vui ngày hội, không đến mức tịch mịch.
Hỉ Mi nghe hàng xóm nói cho biết, cho nên sớm đã chờ mong, hơn nữa cố nhân phương xa đến lại càng ngóng trông hơn. Nàng cùng nhóm Tiểu Huyền mua rất nhiều đèn lồng tinh tế xinh đẹp ở trên đường. Đầu tiên Tử Thương chọn một đôi viết hai chữ 'Cố, Việt', treo trên hiên nhà. Đó cũng là chuyện lạ, hơn nữa hai chữ "Du phủ" lại làm người xem hồ đồ hơn.
Mà Hỉ Mi không thể quản mấy cái đó, bởi vì giờ phút này nàng bị những thứ trước mắt dọa cho ngây người.
Buổi sáng hôm Trung thu, nàng gọi Ly Ly dậy, dắt nó đi rửa mặt. Một lát sau thì thấy nhóm Tiểu Huyền đến. Hỉ Mi ngạc nhiên, chỉ cười bọn họ không chờ được, rồi lại nhìn thấy Tiểu Huyền đang cầm gì đó lén lút chạy vào phòng.
Nàng giao Ly Ly cho Tử Thương, đi theo. Trên giường có hai xấp y phục đặt chỉnh tề, màu trắng của chiếc giường làm nền cho màu đỏ như hồng mai rơi trên nền tuyết phi thường diễm lệ.
Hỉ Mi sợ ngây người. Nàng nhận ra chúng. Tuy không có mũ phượng ở trên, nhưng thứ tua rua đặt trên y bào thêu mẫu đơn không phải khăn voan thì là cái gì? Hỉ Mi không khỏi đi qua nhìn hai xấp y phục, lại thấy Tiểu Huyền ở bên cạnh khoanh tay cười trộm, trong lòng nàng nhảy dựng, nàng hiểu ra. Hỉ Mi tiến lên ôm tay Tiểu Huyền, có chút run rẩy hỏi:
"Nó từ chỗ nào tới?"
"Âm Cố cô nương xin đại tỷ tỷ làm." Tiểu Huyền hơi cong người đáp, "Nghe nói mẫu đơn là Tương Kỳ cô nương tự tay thêu."
Đại tỷ tỷ trong miệng Tiểu Huyền đó là Vị Ương, Hỉ Mi nghe vậy giật mình, không khỏi chỉ vào khăn quàng vai nói:
"Hôm nay... Phải mặc?"
"Hôm nay là Trung thu, là ngày đoàn viên, không phải thời điểm tốt nhất sao?" Tiểu Huyền cười khẽ.
Hỉ Mi sau khi nghe xong kích động thả tay Tiểu Huyền, ở trước giường đi qua đi lại. Trong lòng nàng dâng lên hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ, không ngờ kiếp này còn có thể mặc giá y, mà còn cùng hành lễ với Âm Cố... điều này khiến tim nàng tim đập nhanh khó kiềm chế, sắc mặt ửng hồng rất nhanh.
"Sao vậy?" Âm Cố từ bên ngoài đi tới.
Tiểu Huyền thấy Hỉ Mi đột nhiên dừng chân, si ngốc nhìn Âm Cố liền thập phần biết điều lặng lẽ lui ra ngoài. Tử Thương ngoài phòng nghểnh cổ chú ý, thấy Tiểu Huyền đi ra hối thúc hỏi, bị Tiểu Huyền vội lắc đầu kéo đến một bên.
Âm Cố vừa vào là thấy hai xấp hồng y, nàng cầm một xấp lên tự do với cơ thể, lấy nhầm phải cái nhỏ hơn liền đặt trước mặt Hỉ Mi thử, gật đầu nói:
"Thử đi."
Hỉ Mi nắm lấy xiêm y không buông tay. Nàng nói không nên lời, cũng biết không cần phải nói. Năm đó gả cho Khánh Đăng Khoa tỉnh tỉnh mê mê, chỉ cảm thấy mũ phượng nặng nề, khăn quàng vai rườm rà; khi nhập môn khi cũng cảm thấy đầy giả dối. Cuối cùng chỉ có mỏi mệt không chịu nổi không hề có không khí vui mừng dù chỉ một chút. Những chuyện sau khi thành thân đều là mây khói, chẳng dính dáng gì đến nàng. Mà nay chỉ cần thấy người này cầm y này mỉm cười đứng trước mặt, nàng chợt cảm thấy cả đời này sống với người là quá ngắn, nếu có thể, nàng muốn cùng người cả kiếp sau kiếp sau kiếp sau nhiều nhiều kiếp sau nữa mới không làm... người thất vọng.
Hỉ Mi run rẩy buông y nàng ra, sau đó cầm bộ khác, đo cho Âm Cố, vừa rơi nước mắt vừa cười nói: 
"Thật đẹp! Thật tốt quá!"
Âm Cố lau lệ cho Hỉ Mi, cau mày nói: "Sao lại khóc?"
Hỉ Mi cầm tay đó, lao vào lòng Âm Cố: "Cảm thấy chúng ta cũng không có vượt qua nhiều gian khổ gì mà có được thời khắc như vậy... Ta hạnh phúc quá..."
Vì câu này, không uổng công Âm Cố ngấm ngầm làm mọi thứ. Âm Cố ôm lấy Hỉ Mi, hai người đứng đó, ai cũng không buông ai.


Ban ngày, Phương tẩu đến đây bẩm báo vài lần. Chuyện "Du phủ" thịnh yến đêm Trung thu bà đã thông báo cho mọi người, tất cả đều cảm thấy không tệ. Trung thu hàng năm đều là đóng cửa tự ăn cơm sau đó mới kết bạn xuất hành, vì thế mà mấy nhà đi qua đi lại cũng hơi bất tiện. Tóm lại như thế này sẽ thân thiết sẽ tiện hơn xưa.


Chạng vạng, hai bên phố mộc bài treo đèn, chính giữa là một hàng bàn tròn. Mỗi bàn đều có bánh trung thu, mứt quả. Còn có chút kẹo cho mọi người tự nhiên lấy - đây là nhóm Tương Kỳ mang tới từ Thanh thành, và một vài thứ khác Ngạn quốc không có. Có lần Hỉ Mi hỏi các nàng sao giữ được kẹo này không bị nóng chảy bởi mùa hè.
Màn đêm buông xuống, mọi người trong phố đồng loạt đi ra, náo nhiệt hơn so với lần trước, có thể so với không khí mừng năm mới.
Lúc ấy chủ trì bên ngoài là Phương tẩu. Mượn đại trù phòng Du phủ mời đầu bếp đến, các nữ nhân của mấy nhà khác truyền đồ ăn. Tử Thương cũng ở bên ngoài tiếp đón. Chỉ bằng tướng mạo đặc thù, hơn nữa còn có mắt hoa đào cùng dẻo miệng Tử Thương lập tức làm cho cả phố đều thích hắn, ngay cả bọn nhỏ cũng quấn quít lấy hắn đi đốt pháo hoa.
Bên ngoài nhiều người tất nhiên náo nhiệt, còn bên trong Du phủ thì có không khí khác.
Hỉ Mi được Tiểu Huyền hầu hạ đang đổi hồng y, ngoài bình phong là Tương Kỳ giúp đỡ Âm Cố. Hai người cách bình phong mờ mờ thỉnh thoảng nhìn lẫn nhau. Hỉ Mi nghe được tiếng ồn ào ngoài viện, không khỏi khẩn trương. Tiểu Huyền đang giúp nàng đeo vòng tay, thấy tay nàng cứng ngắc, liền xoa thay nàng, cười nói:
"Tỷ tỷ, chúng ta chỉ tế nguyệt mà thôi, đừng sợ!"
"Ai sợ, " Hỉ Mi nhìn ngoài bình phong, ngạnh cổ sẳng giọng, "Chỉ là hơi nóng..."
Tiểu Huyền cũng không chọc thêm, kéo Hỉ Mi đến đài trang.
Nào biết ngoài bình phong Âm Cố cũng vừa mặc xong xiêm y, đi ra, hai người nghênh diện, hiển nhiên dưới chân Hỉ Mi nóng nảy.
"Cẩn thận!" Âm Cố nói xong đỡ Hỉ Mi.
Hỉ Mi xấu hổ không ngẩng đầu lên nổi, chỉ nhìn bàn tay đỡ nàng. Trang sức màu đỏ nằm trên làn da trắng mịn, động tác đỡ nàng hữu lực, khi Hỉ Mi chậm rãi ngẩng đầu, Âm Cố tóc rối làm Hỉ Mi nhìn ngây người.
Từ trước đến nay Âm Cố đều mặc màu nhạt, không khác gì tính tình đạm mạc của nàng, không ngờ nàng mặc hồng y lại đẹp như vậy. Mặt mày nàng có một ít anh khí, vậy lại càng làm màu đỏ này rúng động hơn.
Âm Cố mặc y này vì nàng! Nhận ra điều này làm cho Hỉ Mi đứng đó ngốc ngếch cười ha ha.
Tương Kỳ ở nhìn cũng thấy thú vị, nhưng xem lại canh giờ, đành phải làm gián đoạn các nàng, Tương Kỳ túm Âm Cố đến đài trang trước.
"Để ta trang điểm cho nàng."
Cuối cùng Hỉ Mi cũng phục hồi lại tinh thần, chủ động làm. Tương Kỳ vốn muốn lắc đầu, mà thấy Âm Cố đã đưa lược cho Hỉ Mi, chỉ phải lui qua một bên.
Thôi, hai người này vốn không bình thường, so đo làm chi.
Vì thế, Tương Kỳ cùng Tiểu Huyền hứng thú đứng ở một bên nhìn cặp này trang điểm cho nhau.
Hôm nay không có mũ phượng, không có khăn voan, cũng không có cao đường trình diện.
Mặc dù không có cái gì, nhưng cũng là hôn lễ độc nhất vô nhị.
Mượn ánh trăng, hứa hẹn cả đời; hàng xóm tại đây làm chứng, mặc dù đến cuối cùng có lẽ bọn họ cũng không biết rượu mừng hôm nay thật ra là để làm gì...
Giữa tiền viện, dưới cây du, Tang Tử đang ôm con Tiểu Huyền chỉ huy Dư Ca đưa bàn thờ tế nguyệt ra. Trên đó đặt đủ loại tế phẩm. Lư hương chính giữa nến đỏ hai bên.
Đại môn rộng mở. Viện ngoài thấy cặp bồ đoàn đặt trước bàn thờ, họ biết đó chính là tế nguyệt, nhưng không biết cấp bậc lễ nghĩa Hoành quốc khác nơi này, tất cả đều tò mò nhìn.
Phương tẩu cũng đứng ở một bàn, nhìn thấy thì nghi ngờ nói:
"Tục ngữ nói 'nam không bái nguyệt, nữ không cúng ông táo', hôm nay nhất định Hỉ Mi các nàng tế nguyệt rồi."
Quả nhiên như lời bà nói, giờ dậu canh ba vừa đến(7h), ngoài cửa đốt pháo, Hỉ Mi song song cùng Âm Cố đi ra. Các nàng đi tới bàn thờ, Tiểu Huyền Tương Kỳ chia làm tả hữu, cười mỉm. Tang Tử là người làm lễ, Dư Ca thì ở một bên đốt nhang.
Ngoài cửa đang ồn ào, tất cả mọi người đang chen chúc đứng xem náo nhiệt. Nhưng thấy hai người mặc hồng y chính trang, thần sắc nghiêm túc, người bên cạnh cũng có sự phân công thì nhỏ giọng nghị luận. Nghị luận không đến hai câu đã đến hỏi Tử Thương.
Chỉ thấy Tử Thương bị mọi người vây chính giữa, một tay bồng nữ hài một tay kéo Ly Ly, hết sức nghiêm túc nói:
"Hoành quốc chúng ta thập phần coi trọng Trung thu, lễ tế nguyệt ắt không thể thiếu, cần có hai người mặc hồng y bái nguyệt mới hiển hiện sự thành tâm..."
Phương tẩu cũng đứng cạnh đó, bà cảm thấy rõ là nóng nực mà trên đầu lại không ngừng toát mồ hôi lạnh. Bà chột dạ liếc trộm mọi người, phát hiện không ai nghi ngờ lời hòa thượng tuấn tú nói, bà không khỏi nhắc nhở mình tỉnh lại ở trong lòng. Nhưng... dù nhìn thế nào bà cũng cảm thấy hai người bên trong đang bái nguyệt thực không bình thường. Bà nhích lại gần nhìn xiêm y, rõ ràng chính là... Bà thật sự hoảng sợ, nhìn Âm Cố lộng lẫy như vậy mà mí mắt giật liên hồi. Bà cảm thấy cả khu phố này đã bị Âm Cố kéo vào một cái bẫy, mọi người ở đây đều trơ mắt nhìn các nàng quỳ lạy, vậy là mọi người đã ở trên một con thuyền... Còn bà đã sớm sượng mặt.
Phương tẩu run rẩy trong lòng, Tử Thương bên cạnh lại cười hỏi bà:
"Lễ nghĩa Hoành quốc chúng ta, Phương tẩu thấy có được không?"
Nào dám nói không, ở trong mắt Phương tẩu, Tử Thương cười như cáo già, bà cắn chặt răng, hung hăng gật đầu nói:
"Thật tốt, xem như chúng ta mở rộng tầm mắt."
"Ha ha." Tử Thương cười to, thập phần tán thưởng nhìn Phương tẩu vài lần.
Dưới cây du, hương nhang lượn lờ, đang bái nguyệt.
Chỉ nghe tiếng Tang Tử ôn nhu, như đọc như xướng: "Nhất bái thiên địa..."
Âm Cố Hỉ Mi cùng quỳ xuống, khi đầu gối chạm đất, trong lòng hai người đều có cảm giác vi diệu lướt qua. Vốn Âm Cố vì Hỉ Mi mới hạ quyết định này, nhưng trong nháy mắt đó có vẻ như nàng cảm thấy nàng làm vì mình nhiều hơn. Từng nói qua rất nhiều lời, rất nhiều lời hứa, nhưng dường như không bằng giờ khắc này làm cho nàng ý thức được từ nay về sau vận mệnh của nàng cùng Hỉ Mi mới chân chính gắn kết với nhau. Nói đến, chung quy mình vẫn bất an... chỉ là chắc chắn nàng sẽ không nói cho Hỉ Mi biết.
Mà Hỉ Mi thì suýt nữa rơi lệ, cảm động Âm Cố làm mọi thứ vì nàng; cũng ảo não mình cẩu thả, chỉ biết nhận mà không biết cho đi cái gì. Sau này sẽ không chỉ một mình Âm Cố cố gắng nữa, bởi vì hoàng thiên ở trên, hậu thổ làm chứng cho hai ta...
Tốc độ hai người dập đầu hơi chậm, mà Tang Tử thì vô cùng kiên nhẫn. Nàng cũng không để ý ngoài cửa đang xem náo nhiệt, hay cười dài mà chờ. Đến Dư Ca bên cạnh cũng không ngừng lau mồ hôi, một người thành thật như chàng tựa hồ có chút không thể thừa nhận màn trước mắt này, cho nên chàng lại nhìn thấy Tiểu Huyền không ngừng trừng chàng.
Kỳ thật ở trong mắt Tang Tử, nếu lựa chọn ẩn mình mà sống thì chỉ cần hai người bên nhau là được rồi, cần gì phải câu nệ hình thức bên ngoài. Nhưng thấy Âm Cố Hỉ Mi như chợt thành kính, kiên định thì đáy lòng nàng thản nhiên phủ định chính mình.
Khi nhị bái cao đường, hai người quay về hướng cố quốc bái, tâm tư chợt hoài niệm. Cuối cùng cũng quy về một chỗ, nhưng chờ Ly Ly lớn hơn, nhất định sẽ dẫn nó quay về.
Cái cúi đầu này, ngoài cửa có thể hiểu, đó là hướng cố thổ, hơn nữa hòa thượng còn vuốt đầu bóng thương cảm hoài hương trăng rằm, tất cả mọi người nhìn xem đều liên tiếp gật đầu.
Nhưng tới cái bái tiếp theo, có người nhịn không được bật cười nói: "Ta nói bái nguyệt sao mà nhìn quen mắt, đây không phải mấy nghi thức ta cùng nương tử thành thân hay sao?"
Vừa nói tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ, hai người đó không phải là đang tiến hành "phu thê giao bái" đấy chứ?
Phương tẩu thì "ầm" một tiếng lớn trong đầu, vội nhìn về phía Tử Thương. Tử Thương thì chầm chậm nói:
"Tỷ muội hai người tha hương tại dị quốc, đúng là phải giúp đỡ lẫn nhau, hành lễ cho nhau là tôn trọng lớn nhất." Dứt lời Tử Thương cười nói với mọi người, "Mong mọi người về sau chiếu cố các nàng nhiều hơn..."
Mọi người đều đỏ mặt. Bạc Du phủ, người nào mà không nhận vài lạng? Bọn họ còn cần chiếu cố cái gì? Nhưng mà nghe hòa thượng tuấn tú nói như thế, trong lòng tuy có nghi vấn nhưng thật không tốt để hỏi.
Phương tẩu thì lau mồ hôi, cười khổ vì bên cạnh Hoàng đế có Thất vương gia hồ nháo. Con phố này cũng có hồ nháo - Du phủ. Chỉ là tất cả mọi người đều không thể tưởng đến được chỗ kia đi, cho nên còn không nhìn ra sơ hở gì.
Sau khi tam bái kết thúc, Tang Tử mỉm cười nhẹ giọng xướng lên:
"Kết thúc buổi lễ... Đưa vào động phòng..."
Dư Ca đứng ở sau lưng nàng run lên, từ đầu tới cuối căn bản không dám nói lời nào. Đó là hai ân nhân của chàng, chàng chỉ có gật đầu làm việc cho dù bảo chàng lên núi đao hay xuống biển lửa cũng không nề hà, cho nên, chàng cũng mặc kệ bọn họ làm chuyện gì.
Tiểu Huyền Tương Kỳ lên đỡ hai người về phòng ngủ, nhưng không ngờ đi đến nửa đường thì mười ngón tay Hỉ Mi Âm Cố đã đan chặt không chia ra. Hai nàng hai bất đắc dĩ chỉ phải cười vì được rảnh tay, mặc cho bọn họ tự đi vào cửa.
Lúc này Dư Ca như trút được gánh nặng, chạy ra ngoài cửa vung tay lên, hô:
"Lễ xong, có thể mang thức ăn lên!"




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.