Hỉ Tương Phùng

Chương 103: Tri nhân tri diện bất tri tâm



Tri nhân tri diện bất tri tâm

Edit & Beta: Quỳnh Mạc



Kỳ thật, lúc đi ra ngăn cản không chỉ là Tề Dật Phàm mà còn có Tề Nhan Thần. Có điều, Tề Dật Phàm đột nhiên vọt vào đã hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người, chỉ có vài người đứng gần Tề Nhan Thần là biết hắn có kêu lên.

Giờ phút này, nhìn Hạ Lan Tử Kỳ ở trong lòng Tề Dật Phàm khóc nước mắt thành dòng, trái tim Tề Nhan Thần đặc biệt không thoải mái.

Nếu Tề Dật Phàm không xuất hiện chắc chắn hắn sẽ liều lĩnh chạy ra ngăn cản, nhưng mà bây giờ…chung quy lại hắn cũng không còn cơ hội nữa.

“Dật Phàm, con muốn làm gì?” Ngày hôm qua Tề Dật Phàm còn rất thuận theo, vốn tưởng là hắn đã buông tay rồi, không ngờ rằng hôm nay lại ra tay ngăn cản, Hầu gia trầm mặt quát lên một tiếng.

Nghe thấy lời Hầu gia nói..., Tề Dật Phàm lúc này mới buông Hạ Lan Tử Kỳ ra, nhẹ nhàng nâng nàng dậy an ủi: “Đừng sợ, tất cả còn có ta, ta sẽ không để nàng chết!” Sau đó ngẩng đầu đối mặt với mọi người: “Người hạ độc hại chết Tiểu Duyệt Thiên thật sự không phải là Tử Kỳ! Hung thủ thật sự, là nàng ta!” Nói xong chỉ ra cửa.

Tề Dật Phàm lời vừa nói ra khiến mọi người đều giật mình, ánh mắt tập trung nhìn hết ra phía cửa.

Thấy đó là hai gã gia đinh của Thủy Tiên Các, áp giải một nữ tử mặc áo xanh đứng ở cửa, mọi người đều nhận ra nàng ta, không phải ai ai khác mà chính là nha hoàn bên người Hạ Lan Tử Kỳ, Tử Đào.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tử Đào bấy giờ mới hiểu ra Tề Dật Phàm bắt nàng đến đây để làm gì! Nhất thời vẻ mặt tội nghiệp lắc đầu: “Tứ thiếu gia, không phải nô tỳ! Nô tỳ bị oan!”

Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng giật nảy, khó tin mở to mắt nhìn: “Dật Phàm, có phải chàng nhầm rồi không? Sao lại là nàng?”

Tề Dật Phàm lại vô cùng kiên định nói: “Đúng vậy, người hạ độc Tiểu Duyệt Thiên chính là nàng ta!”

Tử Đào sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, đầu lắc như trống bỏi: “Tứ thiếu phu nhân, không phải em, không phải em......”

Có câu là không có lửa làm sao có khói, không phải nàng thì sao Tề Dật Phàm lại chỉ tội? Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, trong lòng có chút hồ nghi.

Lúc này, Hầu gia giận tái mặt, hết sức nghiêm túc hỏi: “Đây rốt cuộc là làm sao?”

Tra xét hơn mười ngày đều không có tìm được hung phạm, trong thời khắc mấu chốt lại đột nhiên tìm ra, không khỏi khiến người ta sinh nghi. Nhị thiếu gia vẫn đứng ở bên cạnh, lúc này cười lạnh nói: “Ha ha, đúng là một chiêu bảo vệ rất hay! Tứ đệ, không phải đệ vì muốn cứu Tứ thiếu phu nhân mà để Tử Đào phải ganh tội thay đấy chứ?” Trải qua sự kện trúng độc này, Nhị thiếu gia cùng Tề Dật Phàm đã sớm xé toang mặt nạ, cho nên nói lời nói cũng không chút khách khí,

“Tường Thụy, câm mồm!” Hầu gia trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng quáth: “Sao con có thể nói đệ đệ mình như vậy?”

Nhị thiếu gia căm phẫn xoa nhẹ cái mũi, không nói nữa.

Tề Dật Phàm trong lòng phẫn nộ nhưng ngoài mặt lại tĩnh táo dị thường: “Nhị ca, hung thủ rốt cục là ai, không phải việc đệ và huynh có thể định đoạt. Nếu quả thật là Tử Kỳ, không cần mấy người ra tay, tự đệ sẽ giải quyết nàng ấy! Nhưng hung phạm không phải nàng thì đệ sẽ không để cho nàng phải chết oan, để hung thủ thật sự nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.”

Tề Dật Phàm giơ tay chỉ vào Tử Đào: “Áp giải nàng ta lên đây!”

Bọn gia đình áp giải nàng đi đến khoảng giữa trong từ đường, dùng sức đẩy một cái, Tử Đào hút một hơi khí lạnh ngã khụy xuống.

Thấy Tử Đào vẻ mặt thống khổ bò dậy, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng đau xót, nếu như là trước kia nàng nhất định sẽ chạy lên đỡ Tử Đào, nhưng vì lần này trong lòng sinh ra ngờ vực vô căn cứ, cho nên nàng không hề, cứ đứng tại chỗ bình tĩnh nhìn Tử Đào.

“Tứ thiếu gia, nô tỳ là nha hoàn Tứ thiếu phu nhân mang từ nhà mẹ đẻ sang, đối với Tứ thiếu phu nhân vẫn luôn trung thành và tận tâm, Sao có thể hại tứ thiếu phu nhân chứ? Nô tỳ bị oan mà!” Tử Đào quỳ ngoan cố, chết cũng không nhận tội.

Nhị di nương ở bên cạnh nói: “Đúng thế! Chủ tớ bọn họ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, không có tứ thiếu phu nhân thì nàng ta cũng không có núi dựa vào, nàng có lý do gì mà hãm hại tứ thiếu phu nhân đây?”

Tề Dật Phàm mặt trầm như nước, cao giọng quát: “Nếu muốn người không biết, trừ phi đừng làm, chuyện đã đến nước này ngươi vẫn còn già mồm? Ta thấy ngươi đung là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Tề Dật Phàm nói xong giương tay lên: “Người đâu, đem người làm chứng dẫn tới!”

Lúc này, một nha đầu bộ dáng xinh đẹp đáng yêu tầm mười lăm mười sáu tuổi đi đến, sau khi hành lễ bái kiến Hầu gia và phu nhân xong thì rất quy củ quỳ trên mặt đất.

Người khác có thể không biết, nhưng Hạ Lan Tử Kỳ mắt đánh giá một lượt cô bé kia, lúc này nhận ra đây không phải là nha đầu Phi Dương Nhi của Tôn thiếp sao? Còn nhớ rõ lần đó, nha đầu kia từng vạch trần Tử Đào bỏ thuốc vào bát băng của mình! Lúc ấy Tử Đào chứng minh trong sạch đã chủ động đem băng bát uống hết, kết quả bình yên vô sự, cũng không phát hiện có thuốc, cho nên chuyện đó không giải quyết được gì, lần này không ngờ rằng người làm chứng lại là nàng.

Vừa thấy Phi Dương Nhi, thần sắc Tử Đào trầm xuống vài phần, vì bình thường bọn họ thường có xích mích nên nàng biết rõ Phi Dương Nhi sẽ không nói giúp cho nàng.

Lúc này, Tề Dật Phàm giới thiệu cho mọi người: “Nàng tên là Phi Dương Nhi, nha hoàn hậu hạ của Tôn thiếp trong Thủy Tiên Các, hôm đó nàng đi ngang qua phòng ngủ của Tử Kỳ, vô tình nhìn thấy Tử Đào nhân lúc không người từ trong lòng mình lấy ra một cái khóa trường mệnh đánh tráo với cái khóa thật của Hạ Lan Tử Kỳ để trong bàn trang điểm. Có thể hiểu cái khóa kia nhất định là đã bị đánh tráo, nó được hạ độc từ trước.”

Phi Dương Nhi gật đầu chứng thật: “Tứ thiếu gia nói không sai, hôm ấy nô tỳ đã thật sự tận mắt thấy Tử Đào đổi khóa trường mệnh “

“Nói bậy! Không có, ta chưa từng làm!” Tử Đào phẫn nộ nhìn chằm chằm nàng: “Phi Dương Nhi, cho dù hai ta bình thường từng va chạm nhưng cô cũng không thể như vậy mà hại ta được chứ? Cô có bằng chứng gì nói ta đã đổi khóa đây?”

Phi Dương Nhi quỳ thẳng tắp, thần sắc chính trực: “Ta với cô không có gì hiềm khích nên cũng chẳng muốn hại cô. Chẳng qua con người của ta vốn ghét nhất là thấy người khác hại người! Lần trước cô bỏ thuốc vào đồ của Tứ thiếu phu nhân, ta đã thấy cô có mưu đồ bất lợi với thiếu phu nhân cho nên bình thường mới chú ý đến cô nhiều hơn một chút. Về phần chứng cớ sao......” Phi Dương Nhi ngẩng đầu nhìn Hầu gia cùng phu nhân: “Cái khóa bị nàng ta đánh tráo được nàng ta chôn trong tiểu hoa viện của Thủy Tiên Các, ngay dưới cái cây đại thụ, nếu không tin thì mọi người có thể kiểm chứng.”

Nghe những lời Phi Dương Nhi nói..., Tử Đào hoảng hốt không thôi, nhất thời mắt hoa lên.

Vừa thấy thần sắc của Tử Đào, Hạ Lan Tử Kỳ trái tim càng nặng trĩu.

Thì ra còn có ẩn tình khác, Hầu gia cùng phu nhân liếc nhìn nhau, dương tay nói: “Cứ theo như lời nàng nói đi, đến gốc cây cổ thụ to nhất trong tiểu hoa viên của Thủy Tiên Các tìm xem, đi nhanh về nhanh.”

Chỉ một lát sau bọn gia đinh đã quay về, sau khi vào cửa liền quỳ xuống trình lên một vật: “Lão gia, đào được rồi!”

Hầu gia có chút kích động, vừa cầm lấy thì thấy cái khóa này giống y hệt khóa trường mệnh mà Hạ Lan Tử Kỳ đưa. Lập tức nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Tử Kỳ, con nhìn xem thử cái này có phải của con không?”

Hạ Lan Tử Kỳ nhận lấy, liếc mắt một cái là nhận ra đó là đồ của mình không thể nghi ngờ.

“Đây là cái gì? Ngươi còn lời nào để nói?” Hạ Lan Tử Kỳ thất vọng ném khăn tay đến trước mặt Tử Đào, khinh bỉ nàng, tim mình thì như dao cắt.

Thì ra, cái khăn tay bọc lấy khóa trường mệnh kia trên góc có thêu một bông hoa đào màu hồng, đó chính là chiếc khăn mà bình thường Tử Đào hay dùng.

Thấy đó là khăn tay của mình, sắc mặt Tử Đào đại biến nhìn Hạ Lan Tử Kỳ, trong mắt dâng lên làn nước mắt, môi cũng nhịn không được mà run rẩy: “Tứ, tứ thiếu phu nhân...... Không phải em, thật sự không phải em, người cũng biết em và nàng ta từng có khúc mắc. Là Phi Dương Nhi hại em!”

“Đen chính là đen! Trắng chính là trắng! Ở trước mặt liệt tổ liệt tông Tề gia, ta dám thề, tất cả những điều ta nói đều là sự thật!” Phi Dương Nhi trịnh Trọng giơ ba ngón tay phải lên để thề.

“Ngươi đã biết việc này, tại sao không sớm đứng ra mà lại đến tận bây giờ mới ra mặt làm chứng hung thủ?” Phu nhân luôn thấu tình đạt lí, hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người.

Phi Dương Nhi bình tĩnh nói: “Thưa phu nhân..., lần trước nô tỳ đã từng thấy nàng ta bỏ độc vào bát băng của Tứ thiếu phu nhân, nô tỳ đã thẳng thắn thông báo nhưng cũng chỉ là nhìn thấy chứ không có căn cứ, tứ thiếu phu nhân hề tin lời nói của nô tỳ.”

Phi Dương Nhi dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Cho nên, trải qua bài học lần trước. Lần này, nô tỳ tuy rằng đã từng nhìn thấy nàng ta đổi khóa trường mệnh, nhưng lại vì không có chứng cứ không dám tùy tiện làm việc. Cho đến tận tối hôm qua, nô tỳ nhìn thấy Tử Đào chôn khóa trường mệnh, buổi sáng hôm nay mới dám đem chuyện này báo lại cho tứ thiếu gia biết!”

Phi Dương Nhi này thật đúng là khắc tinh trời sinh của nàng! Nàng kiếp trước không biết là đã thiếu nợ Phi Dương Nhi cái gì? Tại sao mỗi một lần Phi Dương Nhi đều có thể bắt được nhược điểm của nàng vậy? Tử Đào trong lòng chợt lạnh, hận bản thân mình sơ suất mà gây đại họa, nhưng mà nàng cũng không muốn nhận sai, giả vờ điềm đạm đáng thương kêu lên: “Cô nói hươu nói vượn, ta không có! Không có!”

Thấy nàng làm như thế, Tề Dật Phàm rốt cục không nhịn được nữa: “Nhân chứng vật chứng đều ở đây ngươi còn không chịu thừa nhận? Người đâu! Dẫn Lão chưởng quầy của cửa hàng Hưng Thịnh Bảo Khố vào đây!”

Một lão niên mặc trường bào màu nâu đi đến, Tề Dật Phàm để gã gia đinh cầm khóa trường mệnh đưa cho ông, sau đó hỏi: “Lão chưởng quầy, đây có phải là của cửa hàng ông làm không?”

Lão chưởng quầy cầm nhìn nhìn, rồi đáp: “Đúng vậy, là nhà ta làm.”

“Vậy ông nhìn xem người trong phòng nay có ai đã đặt làm nó?”

Già chưởng quầy vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ liền chỉ vào: “Nàng từng mua.”

“Còn có ai nữa?” Tề Dật Phàm lại truy vấn.

“Còn có......” Lão chưởng quầy dạo qua một vòng, liếc nhìn Tử Đào đang quỳ trên mặt đất, vì thế nói: “Cô gái kia đặt được vài ngày thì nàng cũng đến đặt.”

Cứ như vậy, Tử Đào không thể nào chống chế được nữa rồi, nhất thời tê liệt ngã xuống đất.

Thì ra Tề Dật Phàm đã bỏ lỡ cơ hội cứu người trước nửa đêm mà nửa đêm về sáng Tĩnh Tâm đường lại bị bố trí rất đông vệ binh, hắn lấy sức một người căn bản không thể đem Hạ Lan Tử Kỳ cứu ra được, cho nên sau nửa đêm hắn ra khỏi phủ, đi tìm sự giúp đỡ chuẩn bị ban ngày cứu Hạ Lan Tử Kỳ.

Ngày hôm sau, khi hắn biết được việc xử lí Hạ Lan Tử Kỳ vốn được định vào buổi trưa bỗng Hầu gia đổi ý chuyển thành giờ Tỵ buổi sáng. Vì thời gian gấp gáp, khiến cho hắn không thể không sửa lại phương án cứu người, mà đúng lúc này Phi Dương Nhi đến thông báo, khiến cho Tề Dật Phàm cảm thấy như tìm thấy ánh sáng, kế hoạch cứu người đã định ra từ sớm phải thay đổi, hắn muốn rửa sạch oan khuất cho Hạ Lan Tử Kỳ.

Buổi sáng, hắn cầm theo bức họa vẽ Tử Đào đến cửa hàng trang sức Hưng Thịnh Bảo Khố, sau khi xem xét kĩ thì khẳng định người đến mua hàng chính là Tử Đào. Mà trong phủ ngày Tử Đào xuất phủ đã được ghi lại đàng hoàng, rất dễ dàng tìm ra ngày hôm đó người tiếp đón nàng là Lão chưởng quầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.