Tề Dật Phàm đi rồi, Hạ Tử Lan Kỳ rốt cục đã có thể ngồi yên lặng một mình một lát. Hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong ngôi miếu, nếu không phải Tề Dật Phàm chạy đến kịp thời, nàng sợ mạng nhỏ này đã sớm xuống suối vàng rồi, giờ đây nghĩ lại mà vẫn không hết kinh hoàng.
Tử Đào đã hại chết tiểu thiếu gia duy nhất trong phủ, sau khi chết nhất định sẽ bị vứt xác ở bãi tha ma. Nghĩ đến Tử Đào đã ăn năn hối lỗi, hơn nữa nàng cũng đã vì hành động của mình mà trả giá đắt, Hạ Lan Tử Kỳ không muốn nhìn nàng bỏ mạng nơi hoang dã. Vì thế đã dặn bà Ngô lặng lẽ nhặt xác của nàng, rồi giao cho người nhà của nàng an táng.
Trước khi trời tối, bà Ngô sau khi đã làm tốt chuyện mà Hạ Lan Tử Kỳ giao cho trở về báo cáo.
“Bà Ngô, lại đây ngồi.” Hạ Lan Tử Kỳ ngủ đến quá trưa, lúc này tinh thần đã tốt hơn nhiều, thấy bà đi vào, nhẹ giọng tiếp đón.
Bà Ngô vuốt cằm nói: “Lão nô không dám, lão nô đứng là được rồi.”
“Bà Ngô, hiện tại không có người ngoài, bà không cần giữ ý với con, mau tới đây, ngồi xuống rồi nói!” Hạ Lan Tử Kỳ vỗ vỗ bên mép giường.
“Tạ ơn ân điển của Tứ thiếu phu nhân!” Bà Ngô biết nếu không ngồi, Hạ Lan Tử Kỳ sẽ không vui, cho nên đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống.
“Mọi chuyện thế nào rồi? Ổn thỏa cả chứ?” Hạ Lan Tử Kỳ ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào bà Ngô.
“Mọi chuyện đều ổn thỏa cả, buổi chiều lão nô liền cho người đem thi thể của Tử Đào cô nương tới nhà của nàng.” Nói tới đây, bà Ngô bỗng nhiên đứng dậy, mở cửa nhìn ra phía ngoài, xác nhận bên ngoài không có ai, thì mới nói tiếp: “Tứ thiếu phu nhân, lão nô lần này tới nhà Tử Đào cô nương đã biết được một bí mật động trời.”
Hạ Lan Tử Kỳ trợn tròn mắt, ngạc nhiên: “Bí mật động trời gì?”
Bà Ngô thở dài,vẻ mặt nghiêm lại: “Tứ thiếu phu nhân, cô có biết kẻ chủ mưu đứng sau lưng Tử Đào là ai không?”
“Là ai?”
“Chỉ sợ cô không thể tưởng tượng nổi, kẻ đó chính là Hạ Lan Ngu Hoa – tỷ tỷ của cô!”
“Là nàng?” Hạ Lan Tử Kỳ hít vào một hơi khí lạnh, nàng còn nhớ rõ lời Tử Đào trước khi chết đã từng nói qua, nhắc nàng phải đề phòng người thân cận nhất.
Kỳ thật, đối với Hạ Lan Tử Kỳ mà nói, người có thể coi là thân cận bên cạnh nàng cũng chỉ có bà Ngô. Nhưng mà, bà Ngô sẽ hại nàng sao? Nàng cảm thấy bà Ngô không phải người xấu, nếu không phải bà Ngô vậy thân cận bên cạnh nàng còn ai nữa? Trong mắt người ngoài, chẳng lẽ người thân cận bên cạnh nàng lại là người nhà nàng?
Trong cái nhà kia, phụ thân còn trông cậy vào nàng để trèo cao chắc chắn sẽ không hại nàng. Đệ đệ tâm địa ngay thẳng, cũng sẽ không hại nàng. Nhị di nương còn có con trai, còn mong chờ được hưởng gia tài, càng không có lý do để hại nàng. Người duy nhất có thể hại nàng chính là chỉ có thể là tỷ tỷ nàng - Hạ Lan Ngu Hoa, bởi vì nàng biết về bí mật không thể để lộ ra ngoài của Hạ Lan Ngu Hoa.
Nhưng mà, đây chỉ là suy đoán của nàng, nàng không có chứng cớ, không thể nói ra.
Hạ Lan Tử Kỳ định thần lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bà Ngô: “Sao bà lại biết là Hạ Lan Ngu Hoa?”
Bà Ngô nói: “Chẳng phải tứ thiếu phu nhân bảo lão nô đem di hài Tử Đào về cho mẫu thân nàng sao? Lão nô đến nhà nàng mới biết được chân tướng sự tình.”
“Nói nhanh lên, rốt cuộc là sao lại thế này?”
Bà Ngô thấy nàng sốt ruột, liền đem chuyện đã xảy ra kể lại.
Thì ra, nhà Tử Đào ở ngoại ô Diêm Thành, thôn Tạ Vương. Căn nhà chỉ dùng đá xếp ngăn thành hai gian phòng, sân không lớn, xung quanh là một vòng hàng rào trúc. Chỉ nhìn bề ngoài cũng biết là gia cảnh khó khăn, nghèo khổ.
Đoàn người bà Ngô vừa tiến vào sân đã thấy một người đàn bà trung niên mặc vải thô đi ra. Thấy người ta kéo một cỗ quan tài vào sân nhà mình, mặt người đàn bà liền biến sắc.
“Đây là nhà Tử Đào sao?” bà Ngô lên tiếng.
“Vâng, làm sao vậy?” người đàn bà kinh ngạc đáp lời, nhìn cỗ quan tài kia liền nảy sinh dự cảm bất thường, chỉ vào quan tài kêu lên: “Sao các ngươi lại kéo quan tài đến nhà ta?”
Bà Ngô nhìn người đàn bà trước mặt, ước chừng đã hơn 40 tuổi. Làn da bà ta thô ráp, nếp nhăn nơi khóe mắt đã sâu, tóc cũng đã trắng hơn phân nửa, xem ra làm lụng rất vất vả.
Chưa đợi bà Ngô trả lời, một tiểu cô nương tầm 6, 7 tuổi từ trong nhà chạy ra, kêu lên: “Nương, ca ca lại co giật, người mau đi xem đi!”
Nghe thấy vậy, người đàn bà hoảng hốt, quay đầu chạy vào nhà.
Thấy tình cảnh này, bà Ngô phất tay ý bảo những người theo sau đem quan tài hạ xuống, xong xuôi bà đưa bạc cho họ đi trước. Sau cùng, bà cũng cất bước theo vào nhà Tử Đào.
Phòng trong, trừ bỏ hé ra cũ nát đen cái bàn, cùng hai liệt khâu ghế dựa ngoại, không còn có cái gì giống chính là hình thức gia cụ.
Phòng trong đất trên giường, một cái hơn mười tuổi bé trai, miệng cắn cuốn lại đích tay khăn, ánh mắt mắt lé, co rúc ở trên giường tứ chi kịch liệt run rẩy, bộ dáng cực kỳ dọa người.
“Ca ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi có phải hay không rất đau a? Tiểu cô nương đứng ở bên cạnh, dùng tay áo lau nước mắt, khóc thành nước mắt nhân.
Phụ nhân gặp nhi tử lại phát bệnh rồi, nhanh chóng thẳng đẩu thủ, trong lúc nhất thời nhưng cũng là thúc thủ vô sách.
Bé trai lúc này, bỗng nhiên gắt gao bắt lấy phụ nhân đích tay không để, bởi vì quá mức dùng sức, móng tay đều lâm vào phụ nhân da thịt lý.
Nhìn đứa nhỏ kia thống khổ vẻ mặt, làm nương đau triệt tim phổi nhịn không được nước mắt chảy xuống, khóc thét: “Đại Dũng, ngươi muốn chịu đựng a! Vượt đi qua thì tốt rồi, đợi lát nữa hai ngày, chờ ngươi tỷ tỷ phát ra lệ tiền, nương liền dẫn ngươi đi xem bệnh a!”
Trong phòng, trừ một chiếc bàn đen cũ nát và hai cái ghế hỏng thì không còn vật dụng nào khác.
Trên giường, một bé trai khoảng hơn mười tuổi, trong miệng ngậm khăn tay, ánh mắt đau đớn, co rút ở trên giường. Tứ chi run rẩy kịch liệt, dáng vẻ hết sức đáng sợ.
“Ca ca, huynh làm sao vậy? Huynh có phải đang rất đau không?” Tiểu cô nương đứng ở bên cạnh, dùng tay áo lau nước mắt, khóc như mưa.
Người đàn bà đó thấy bệnh của con trai lại tái phát, sốt ruột nắm tay con, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Lúc này, bé trai bỗng nhiên nắm thật chặt tay của phụ nhân không buông, bởi vì dùng sức quá mức, nên móng tay cũng đâm vào da thịt.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của bé trai, Đương nương đau tê tâm liệt phế, không nhịn được nước mắt lăn dài, gào khóc: “Đại Dũng, con phải kiên trì! Nhất định phải chịu đưng, đợi thêm hai ngày nữa, chờ chị con gửi ngân lượng về mẫu thân sẽ mang con đi xem bệnh!”
Bé trai vững vàng nhìn chằm chằm vào mẫu thân, ánh mắt thống khổ tựa như muốn lập tức chết đi, nhìn thật thương tâm.
Bọn họ vẫn đang chờ ngân lượng của Tử Đào để khám bệnh, không hề biết rằng Tử Đào đã không còn trên đời, Bà Ngô đứng bên cạnh, thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng chua xót không thôi, không tránh khỏi rơi lệ.
Lúc này, hai chân bé trai bỗng nhiên run mạnh, thân thể vô lực, nhắm mắt ngất đi.
Căn phòng trong nháy máy trở nên an tĩnh lại, phụ nhân[1] ôm lấy bé trai, tiểu nữ nhi cũng tiến đến, mẹ con ôm nhau khóc lóc không ngừng.
Bà Ngô không đành lòng nhìn tiếp nữa, âm thầm thở dài quay đầu chuẩn bị đi ra ngoài.
Mãi đến lúc này, phụ nhân mới phát hiện trong phòng còn có những người khác, nhanh chóng buông hai đứa trẻ ra, đứng dậy kêu lên: “Vị đại tỷ này, người tới có chuyện gì sao?”
Trong lòng bà Ngô vừa động, xoay người lại quả thực không đành lòng đả kích bọn họ, cũng không biết nên mở miệng như thế nào, thận trọng nói: “Phụ thân Tử Đào đâu?”
Phụ nhân mệt mỏi nói: “Cha nó ba năm trước tắm ở sông lớn, sau đó bị chuột rút, thế rồi không bao giờ lên được nữa.”
Một nhà chỉ còn lại Đương nương và ba đứa trẻ sống qua ngày, trong đó có một đứa bé còn có bệnh, một đứa khác còn nhỏ, chỉ có Tử Đào là đủ lớn để một mình gánh vác, không ngờ còn xảy ra cơ sự này! Gia đình nghèo khó đó thật hoạ vô đơn chí! Đây là lần đầu tiên Bà Ngô thật chẳng biết phải làm sao, bà thở dài một cái, bước ra ngoài cửa.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến bà khó xử như vậy? Trong lòng của phụ nhân hồ nghi, để để con gái nhỏ chăm sóc cho ca ca rồi cũng đi theo ra ngoài.
Phụ nhân đi ra đến ngoài sân, thấy cỗ quan tài kia thì lòng giật nảy, lại thấy bà Ngô sắc mặt buồn rầu, bộ dạng than ngắn thở dài, phụ nhân càng thêm hoảng sợ. Trợn mắt hỏi bà: “Cỗ quan tài này có phải tỷ đã đưa đến nhầm chỗ rồi không?”
Bà Ngô nhắm mắt lại lắc lắc đầu, trái tim người phụ nữ lập tức vọt lên cổ họng: “Đưa đến nhà ta? Vậy người nằm trong này là ai?”
Bà Ngô thật sự không có dũng khí nói cho nàng biết, đành phải nhẹ giọng nói: “Tự cô mở ra xem đi!”
Phụ nhân giật mình một cái, trong lòng đã có dự cảm: “Tỷ ở đâu đến?”
“Vĩnh An Hầu phủ.”
“Cái gì?” Phụ nhân lùi lại hai bước, ngực vì kích động mà phập phồng, đưa mắt nhìn cửa quan tài, đã ý thức được điều gì đó! Cả người cứng lại, lê từng bước nặng nề, từng bước một đi đến phía quan tài.
Xốc tấm che quan tài lên, khi đã thấy rõ người nằm trong đó, thoáng một cái phụ nhân hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa bất tỉnh, bà Ngô vội tiến lên đỡ lấy nàng.
“Đào ơi! Sao con có thể cứ như vậy mà vứt bỏ nương mà đi? Con đi rồi, nương làm sao mà sống đây!” Nàng lê lết đến gần, dựa vào tấm gỗ trên quan tài mà khóc lớn, tiếng khóc kia thật sự tê tâm liệt phế, khiến ai nghe cũng phải xót thương.
Bé gái nghe thấy tiếng khóc, khi chạy ra tới nơi thấy tỷ tỷ nằm trong quan tài thì ngây thơ hỏi mẹ: “Nương, sao người lại khóc? Sao tỷ tỷ lại nằm ngủ ở đây?”
“Con gái ơi! Tỷ tỷ con đi rồi, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.” Phụ nhân ôm lấy con gái đau lòng khóc lên.
Khi bọn họ khóc xong, lúc này mới lau nước mắt: “Đại tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Con gái của ta chết như thế nào?”
Chuyện cho tới bây giờ, cũng không thể không nói, bà Ngô đành phải trả lời: “Tử Đào hạ độc tiểu thiếu già vừa mới đầy tháng của Hầu phủ, hãm hại tứ thiếu phu nhân không thành, sau khi sự tình bại lộ thì cắn lưỡi tự vẫn!”
“Cái gì? Hãm hại tứ thiếu phu nhân?” Phụ nhân cả người run lên, bỗng nhiên gào khóc: “Đứa con ngốc của ta! Nương đã không cho con làm, đã không cho con làm rồi, sao con lại cứ không nghe lời ta?”
Bà Ngô vừa nghe lời nàng gào khóc đã biết ngay là có chuyện! Nhìn thẳng nàng mà hỏi: “Nương của Tử Đào, cô nói cái gì? Cô biết chuyện nàng ấy muốn hại tứ thiếu phu nhân?”
Phụ nhân giữ chặt ống tay áo bà Ngô, kéo bà vào trong phòng rồi đóng kỹ cửa lại: “Đại tỷ, tiểu Đào không hề cố ý, nó thật ra là bị ép buộc bất đắc dĩ mới như vậy!”
Bà Ngô thận trọng: “Chuyện này rốt cuộc là làm sao?”
Phụ nhân kéo bà ngồi vào trên giường, khóc kể: “Tất cả những chuyện này đều là một tay tỷ tỷ của Tứ thiếu phu nhân bày ra. Nàng ta để cho Tử Đào của ta giúp nàng hãm hại tứ thiếu phu nhân, tiểu Đào không muốn thì nàng liền hạ cổ lên ta cùng hai hài tử. Chỉ có cách là tiểu Đào giúp nàng giết hại tứ thiếu phu nhân, nàng mới có thể giải cổ cho bọn ta.”
Phụ nhân thống khổ ôm lấy mặt: “Tuy rằng nàng ta lấy tính mạng của cả nhà ra uy hiếp nhưng ta đã nói rõ với tiểu Đào là nhà ta dù có chết cũng không hại người, tiểu Đào vốn đã đồng ý với ta. Nhưng thật không ngờ, đứa nhỏ này không nghe lời, lại còn làm ra chuyện hồ đồ!”
Thì ra người đứng sau lưng mọi chuyện lại chính là tỷ tỷ ruột của Tứ thiếu phu nhân! Giết hại tay chân, mức độ độc ác của cô gái này thật khiến người ta không thể chịu nổi.
Bà Ngô rất thông cảm với chuyện Tử Đào gặp phải, dù sao một bên là người nhà ruột thịt của mình lại những ba mạng người còn một bên là chủ tử của minh. Nếu không phải đã cùng đường, có lẽ nàng sẽ không đi một bước kia!
Bà Ngô thở dài, lại hỏi thêm: “Sao Hạ Lan Ngu Hoa lại muốn hại tứ thiếu phu nhân?”