Ngũ di nương qua đời đã một năm, hung thủ hạ cổ cũng không phải đồ ngốc, sao có thể còn để lại chứng cớ để bọn họ điều tra chứ? Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chằm chằm hắn, lắc đầu nói: “Cái này chỉ sợ là không tìm được.”
Tề Dật Phàm vội vàng động viên nàng: “Lúc đầu không có mục tiêu mới như mò kim đáy biển, hiện nay đã biết là Đại di nương làm rồi, cô cứ trực tiếp điều tra bà ta là được. Mặc dù nhất định có khó khăn, nhưng chỉ cần đúng là bà ta làm thì ít nhiều cũng sẽ để lại một chút dấu vết.” Tề Dật Phàm ngồi thẳng người, hai tay nắm lấy bả vai của nàng: “Cho nên, cô phải tin tưởng bản thân mình, ta cũng tin rằng cô làm được!”
Sau khi cổ vũ, là bắt nàng ra sức làm việc chứ gì! Hạ Lan Tử Kỳ từ chối cho ý kiến, quay đầu nhìn chằm chằm tay Tề Dật Phàm đặt ở trên vai: “Nói chuyện thì cứ nói chuyện, nhưng đừng có động tay động chân với ta!”
Tề Dật Phàm giật mình một cái, ngượng ngùng rụt tay lại, vẫn rất mạnh miệng: “Nếu cô không điều tra ra thì đừng mơ đến chuyện rời đi!”
“Không đi thì không đi, vậy ngươi chuẩn bị nuôi ta cả đời đi!”
Tề Dật Phàm cười xấu xa nói: “Được chứ, cầu còn không được!”
“Ngươi......” Không thể nghĩ rằng hắn lại mặt dày đến thế, Hạ Lan Tử Kỳ quay mặt sang hướng khác: “Quên đi, không để ý đến ngươi!”
“Vậy là cô có điều tra hay không?” Tề Dật Phàm tiếp tục ép hỏi.
Hạ Lan Tử Kỳ hai tay ôm vai: “Hừ! Ngươi có xin ta ở lại, ta cũng sẽ không ở!”
Nghe ý của nàng thì có lẽ là đồng ý rồi, Tề Dật Phàm khóe môi ý cười càng sâu, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, bây giờ ta thực hiện lời hứa của mình rồi, cô cũng đừng quên chuyện đã đồng ý với ta.”
“Ta đồng ý với ngươi cái gì?”
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ giả ngu, Tề Dật Phàm nóng nảy: “Hôm đó chúng ta đã nói xong rồi sao? Chỉ cần ta cứu được cái mạng nhỏ của cô thì về sau cô sẽ đồng ý với ta một chuyện.”
“Trí nhớ của ngươi thật là tốt!”
Tề Dật Phàm tranh cãi: “Nói thừa, hay là cô muốn trốn đấy?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thẳng hắn, bực mình nói: “Con người của ta từ trước đến nay không thích nợ nhân tình của ai, yên tâm đi! Việc này ta nhớ!”
“Vậy là tốt rồi, cụ thể muốn cô làm chuyện gì thì đợi ta nghĩ kĩ đã rồi nói cho cô!” Tề Dật Phàm hơi nhích người, ngồi vào bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ: “Được rồi, nhiệm vụ của cô bây giờ là nhanh chóng dưỡng thương! Dưỡng tốt rồi thì đem chuyện điều tra Đại di nương làm mục tiêu hàng đầu!”
Chỉ biết áp bức mình, Hạ Lan Tử Kỳ làm quỷ mặt với hắn rồi xoay người nằm xuống.
......
Bị người phản bội là thống khổ nhất, Hạ Lan Tử Kỳ biết nàng nhất thời không thể rời khỏi Tề phủ, vì thế rút kinh nghiệm bài học lần trước, đối với những người lo liệu chuyện ăn uống hàng của mình đều nghiêm khắc chọn người chuyên phụ trách.
Người bên cạnh mà Hạ Lan Tử Kỳ có thể tin tưởng không nhiều, hơn nữa người có thể tin đều là nữ tử, mà có một số việc nữ tử không làm được. Nàng nảy ra ý định chọn một gia đinh vừa mắt. Có điều quan sát mãi mà Hạ Lan Tử Kỳ vẫn không chọn được ai, chỉ sợ là gian tế mà những tiểu thiếp khác cài vào.
Vì việc này mà Hạ Lan Tử Kỳ bận rộn đến tận mấy ngày, sau đó có một lần nàng ngồi nói chuyện phiếm với bà Ngô, sau khi biết con trai bà Ngô là Trịnh Thiên Hổ không thích làm ruộng mà lại chẳng có cửa làm nghề khác, vẫn cứ luôn lận đận. Mỗi lần bà Ngô nhắc tới việc này đều vì chuyện kế sinh nhai của con trai mà buồn rầu, Hạ Lan Tử Kỳ hai mắt tỏa sáng, lập tức bảo bà Ngô gọi con trai đến, thứ nhất là để cậu ta có đường kiếm bát cơm, thứ hai thứ hai đó là con trai của bà Ngô, chắc chắn sẽ an toàn hơn người ngoài nhiều!
Đề nghị của Hạ Lan Tử Kỳ cầu còn không được, nhanh chóng dưới sự an bài của nàng đưa con trai mình vào Tề gia.
Trịnh Thiên Hổ tuổi không lớn, mới tròn mười bảy, làn da ngăm đen, tính cách phóng khoáng, thật đúng là một cậu bé khỏe mạnh rạng rỡ. Nhìn tượng mạo hắn không tồi, không giống hạng người gian trá, đồng thời cũng nghĩ đến mặt mũi của bà Ngô nên Hạ Lan Tử Kỳ phá lệ chiếu có cậu rất nhiều, đưa cậu trở thành gia đinh trong Thủy Tiên Các, giao cho công việc nhẹ nhàng nhất.
Nhưng mà, Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng phát hiện một điểm bất thường, Trịnh Thiên Hổ khi ở trong phủ không hề gọi bà Ngô là mẹ.
Sau lại hỏi lại bà Ngô mới biết, thì ra là bà đã thương lượng với Trịnh Thiên Hổ rồi ngoại trừ Hạ Lan Tử Kỳ ra, không để cho người trong phủ biết quan hệ của bà Ngô và Trịnh Thiên Hổ, như vậy Trịnh Thiên Hổ có thể làm việc cho Hạ Lan Tử Kỳ một cách tốt nhất.
Không ngờ rằng bà Ngô vì giúp mình mà sắp xếp mọi việc chu toàn như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng rất cảm kích, càng chiếu cố Trịnh Thiên Hổ hơn, âm thầm tính toán chờ cậu sau khi quen việc trong phủ rồi, thì sẽ nghĩ cách cho cậu thêm nhiều quyền lợi hơn nữa.
......
Bởi vì lâu rồi không gặp Hoa Tranh, cảm giác nhớ nhung càng ngày càng tăng, hơn mười ngày sau Hạ Lan Tử Kỳ đã có thể đi lại rồi, nàng liền nghĩ cách hẹn gặp Hoa Tranh.
Hôm đó ánh mặt trời vẫn thiêu đốt như mọi ngày, thế nhưng trên bầu trời xanh thẳm bao la chẳng biết tại sao lại có rất nhiều đám mây lớn nhẹ nhàng trôi, thỉnh thoảng sẽ che được ánh nắng chói chang, khiến cho vạn vật lúc ấy có thể được mát mẻ một chút.
Hạ Lan Tử Kỳ lần này ra khỏi cửa ngoài dẫn theo gia đinh là Trịnh Thiên Hổ làm phu xe còn có bà Ngô. Dù sao cũng đều là người một nhà, không cần lo lắng đề phòng gì nhiều, cảm giác thoải mái vô cùng.
Dưới sự chỉ dẫn của Hạ Lan Tử Kỳ, bọn họ thuận lợi đi đến trước bìa rừng dẫn tới Lục Cẩm sơn trang.
“Tứ thiếu phu nhân, chúng ta nên đi đường nào tiếp?” Trịnh Thiên Hổ dừng xe ở ven đường, quay lại hỏi.
Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận quát sát cảnh vật xung quanh một chút, xác nhận chắc chắn đây chính là nơi mà nàng gặp Hoa Tranh trước đây, chỉ cần đi theo con đường mòn phía trước vào tròng rừng sẽ rất nhanh tới được Lục Cẩm sơn trang. Vì thế giơ tay nói: “Thiên Hổ, chỉ cần cứ đi theo con đường phía trước, đi thẳng đến trong núi là được rồi.”
“Các ngươi còn muốn đi sao?” Một giọng nói âm trầm từ không trung vang lên, sau đó truyền đến là tiếng phất tay áo.
Trịnh Thiên Hổ hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy trên đầu, “Xoạt, xoạt, xoạt” năm tên nam tử mặc áo trùm đen bay tới. Sau khi vây bốn phía trước xe ngựa, đã dồn bọn họ vào giữa.
Chuyển biến bất ngờ này, khiến cho ba người trên xe ngẩn ra! Vạn lần không ngờ rằng giữa ban ngày bạn mặt, lại gặp cướp!
“Cô chính là tứ thiếu phu nhân của Tề gia?” Người đứng đầu diện mạo bình thường, dáng người cao gầy, gầy đến trơ cả xương, điều này càng khiến cho cái áo trùm trên người gã rộng thùng thình.
“Đúng vậy, là ta?” Tuy rằng trên đường đi gặp phiền toái, thế nhưng Hạ Lan Tử Kỳ vẫn rất trấn tĩnh, đối đáp trôi chảy: “Các ngươi là ai? Muốn làm gì?”
Người cầm đầu cười “hắc hắc”, giọng nói kia khàn khàn khó nghe, nhưng lại rất ma mị khiến người nghe dựng hết cả tóc gáy, gã ngưng cười cao giọng nói: “Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay cô chạy không thoát rồi, thức thời thì nhanh chóng xuống xe cho đại gia, đi theo ông đây!”
Thật đúng là nực cười, sao mình có thể đi theo một người không quen chẳng biết chứ? Huống hồ Hoa Tranh còn đang đợi nàng! Nàng cũng không muốn để Hoa Tranh phải chờ sốt ruột! Vì thế, cười lạnh nói: “Chúng ta có đi chung đường sao? Dựa vào cái gì mà ta phải đi với các ngươi?”
Có câu là “nửa chữ cũng chẳng lọt tai”, người cầm đầu cũng không còn nhẫn nại: “Nha đầu này đừng có dong dài, ngươi đã không tự đi xuống thì đừng có trách ta không khách khí.”