Hỉ Tương Phùng

Chương 121: Ngàn vàng khó mua được tình lang Edit & Beta: Quỳnh Mạc



Tề Dật Phàm nắm lấy tay nàng, cười ôn hòa: “Bớt là giả.”

“Là giả?” Hạ Lan Tử Kỳ giật mình.

“Đúng vậy, đấy chẳng qua cũng là vì thỏ khôn phải có ba hang kế sách, để ngừa vạn nhất thôi mà.” Câu giải thích của Tề Dật Phàm thật khiến nàng bất ngờ, mặt lạnh lùng: “Sao ngươi phải làm như vậy?”

“Ta có nỗi khổ riêng.” Ở trong phòng này, tuy rằng mọi người đã đi rồi, nhưng vẫn sợ tai vách mạch rừng, Tề Dật Phàm không muốn nói rõ.

Hạ Lan Tử Kỳ không hề chớp mắt nhìn hắn: “Ngươi thật sự là Hoa Tranh?”

Tề Dật Phàm gật đầu: “Đúng vậy, ta là Hoa Tranh.”

“Không phải! Ngươi không phải!” Tề Dật Phàm không ngờ rằng Hạ Lan Tử Kỳ lại sẽ đột nhiên rụt tay lại, kích động hét lớn. Ở trong ấn tượng của nàng, Hoa Tranh là ánh mặt trời, là một nam nhân rất tao nhã. Mà nam nhân tốt trong ấn tượng lại bỗng nhiên biến thành một kẻ âm hiểm đầy tâm cơ thế này, lại còn cả ngày đối đầu với mình như oan gia, điều này khiến cho nàng không thể ngay lập tức chấp nhận được.

“Tử Kỳ, là ta!” Hắn lo lắng nắm lấy bả vai Hạ Lan Tử Kỳ, buộc nàng phải nhìn vào trong mắt hắn.

“Ngươi không phải! Ngươi không phải chàng!” Hạ Lan Tử Kỳ giơ tay đẩy một cái, kích động gào lên: “Tính tình của chàng không nóng nảy không vội vàng, vẫn luôn mây bình gió thản, sao có thể giống loại người bụng dạ xảo trá như ngươi được? Cho nên ngươi không phải chàng, không phải! Tuyệt đối không phải!” Hạ Lan Tử Kỳ nói xong, xoay người lao ra ngoài cửa.

“Tử Kỳ! Tử Kỳ!” Mặc cho Tề Dật Phàm có gọi to thế nào, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn không hề quay đầu lại mà cứ thế lao ra khỏi sân, hắn đi tới cửa chỉ thấy bóng lưng Hạ Lan Tử Kỳ dần biến mất khỏi tầm mắt, không kiếm chế được nắm chặt tay lại, đấm vào khung cửa.

Hắn là vì bảo vệ Hạ Lan Tử Kỳ thế nên mới phải thừa nhận thân phận mình trước mặt mọi người, Hạ Lan Tử Kỳ không thể chấp nhận ngay được cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà, hắn nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ phải chịu đả kích như vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu, hối hận không đem chân tướng nói cho nàng sớm hơn một chút.

......

Tề Dật Phàm quay về Thủy Tiên Các, muốn cùng Hạ Lan Tử Kỳ tâm sự đàng hoàng, nhưng Hạ Lan Tử Kỳ lại khóa nhốt mình trong phòng, hắn không thể vào được, cho nên đành phải ở bên ngoài đập cửa: “Tử Kỳ, ta thật sự là Hoa Tranh, nàng mau mở cửa ra đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng!”

Hạ Lan Tử Kỳ đã biết hắn thực sự là Hoa Tranh rồi, chẳng qua là trong lòng không muốn thừa nhận thôi, ngồi ở góc giường cố nén lại cảm xúc tổn thương nói: “Giữa chúng ta không còn gì để nói nữa, ngươi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

“Tử Kỳ!” Tề Dật Phàm còn muốn nói tiếp.

“Đi ——” Hạ Lan Tử Kỳ đã không còn kiên nhẫn, hạ lệnh đuổi khách.

Lúc này, bà Ngô từ ngoài đi vào nhìn thấy Tề Dật Phàm đang ăn “canh đóng cửa”, vội vàng chạy đến giữ lấy tay hắn: “Tứ thiếu gia, tứ thiếu phu nhân làm sao vậy?”

“Haizzz!” Tề Dật Phàm không chịu nổi cất tiếng thở dài.

Đây là lần đầu tiên bà Ngô nhìn thấy Tề Dật Phàm ưu sầu như thế, ngạc nhiên nói: “Tứ thiếu gia, có phải phu nhân lại trách phạt tứ thiếu phu nhân rồi không?”

Tề Dật Phàm khoát tay với bà một cái, từng bước một đi xuống bậc thang dài. Bà Ngô lẳng lặng đi theo phía sau hắn, hai người ra sân, bà Ngô trong lòng bất an, mở miệng hỏi: “Tứ thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tề Dật Phàm dừng bước, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu hỏi: “Bà Ngô, bà vẫn luôn đi theo Tử Kỳ, có từng nghe nàng nhắc tới chuyện nàng có một người bạn tên là Hoa Tranh không?”

Bà Ngô không biết đã có chuyện gì xảy ra ở Vinh Nhã Cư nên không biết sao Tề Dật Phàm lại hỏi như vậy? Nhưng mà bà biết rõ mối quan hệ của Hạ Lan Tử Kỳ và Hoa Tran nên sao có thể nói cho Tề Dật Phàm biết được đây? Vì vậy hơi giật mình một cái, lập tức lắc đầu: “Lão nô không biết cũng không nghe nói qua.”

Tóm lại việc này đã có rất nhiều người biết, căn bản cũng chẳng giấu giếm được nữa, Tề Dật Phàm đơn giản nói: “Thật ra ta chính là Hoa Tranh, Tử Kỳ bởi vì ta lừa gạt nên tức giận.”

“Cái gì? Cậu là Hoa Tranh?” Bà Ngô không tiếp nhận nổi thông tin này, vẻ mặt  ngạc nhiên.

Vừa thấy ánh mắt của bà, Tề Dật Phàm lập tức đoán ra vừa rồi bà không nói thật, nhưng bởi Tề Dật Phàm biết bà cũng vì muốn tốt cho Hạ Lan Tử Kỳ cho nên cũng không hề truy cứu.

Tề Dật Phàm thở dài: “Vì thế Tử Kỳ không để ý tới ta, bà Ngô, bà nói ta phải làm sao bây giờ?”

Hắn là rất ít khi tỏ ta yếu đuối trước mặt người khác, bà Ngô nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc này liền bies hắn thật lòng yêu Tử Kỳ. Hơn nữa cũng lo là hai người trẻ tuổi yêu thương nhau này nếu bởi vì chút hiểu nhầm không đáng mà trở mặt thành thù thì thật sự là mất nhiều hơn được, vì thế bà Ngô quyết định giúp hắn lần này: “Tứ thiếu gia, cậu cũng đừng gấp, hiện tại tứ thiếu phu nhân đang trong lúc cảm xúc kích động cho dù cậu có nói gì đi nữa thì cô ấy cũng không để vào tai đâu. Như vậy đi, lát nữa lão nô đi vào khuyên cô ấy, cậu cứ trở về nghỉ ngơi rồi chờ tin tốt của lão nô đi!”

Thấy bóng hình cô đơn của Tề Dật Phàm đã đi xa, tâm tình bà Ngô vô cùng vui vẻ, không gì khác ngoài việc mừng cho Hạ Lan Tử Kỳ rốt cuộc cũng tìm được chốn tốt.

Lại nghe thấy tiếng đập cửa, Hạ Lan Tử Kỳ không kiên nhẫn hỏi: “Ai đó?”

“Là tôi, bà Ngô.”

Ở Tề trong phủ, Hạ Lan Tử Kỳ một người thân cũng không có, lúc nàng gặp chuyện khó xử thì người duy nhất nàng có thể ỷ lại chỉ có bà Ngô thôi. Giờ phút này, nàng buông chân nhảy xuống giường, vội vàng ra mở cửa, ôm lấy bà Ngô, tủi thân không ngừng rơi nước mắt: “Bà Ngô, bà nói cho con biết, sao hắn lại thay đổi? Sao hắn lại lừa con?”

Ngô mụ vẻ mặt hiền từ, vỗ về sau lưng nàng như đang dỗ dành chính đứa con yêu thương của mình: “Đứa bé này, đừng có quá để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, bà nghĩ có lẽ là cậu ấy có nỗi khổ trong lòng?” Bởi vì lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ đã coi bà Ngô như trưởng bối, cho nên bà cũng dùng thân phận này để nói chuyện với nàng.

“Được rồi, đừng đau lòng nữa, có gì chúng ta vào nhà rồi nói.” Bà Ngô giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt, xoay tay lại đóng chặt cửa, lúc này mới phát hiện nàng đang để chân trần, giận mắng: “Ôi, sao cô lại không đi giày, lỡ mà nhiệm lạnh thì phải làm sao? Mau mau lên giường!”

Hạ Lan Tử Kỳ bị bà Ngô đuổi lên trên giường, bà Ngô kéo tay nàng ngồi ở bên giường: “Tứ thiếu phu nhân......”

Nàng lập tức ngắt lời: “Bà Ngô, sau này lúc không có ai bà cứ gọi con là Tử Kỳ đi! Cũng đừng xưng là lão nô nữa, xưng là bà được rồi.”

“Được” bà Ngô tiếp tục nói: “Tử Kỳ, ta biết hết mọi chuyện rồi, Hoa Tranh kỳ thật chính là tứ thiếu gia, bọn họ là cùng một người.”

Hạ Lan Tử Kỳ đầy bụng tủi thân: “Đúng vậy! Bà nói hắn cứ lừa con như vậy! Biết rõ thân phận của con rồi cũng không nói ra, hắn thấy con phải chịu dày vò sẽ vui lắm sao?”

“Đúng vậy, cậu ấy làm như vậy là sai rồi, nhưng ta tin là vì cậu ấy có nỗi khổ trong lòng. Con phải để cho cậu ấy cơ hội giải thích.” Bà Ngô liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái: “Để ta nói một câu, con đừng có không vui vội không phải con cũng che giấu thân phận của mình hay sao? Nếu không thì sao hai người lại xảy ra sai lầm ngày hôm nay? Cứ oán cứ trách thế này, thật ra là huề nhau rồi.”

Tuy đúng là như thế, nhưng Hạ Lan Tử Kỳ vẫn rất tức giận: “Cho dù huề nhau đi nữa, nhưng mà con phát hiện tính cách cùng cách thức làm việc của hắn và Hoa Tranh khác xa nhau, chênh lệch quá lớn, hắn đã không phải là Hoa Tranh trước kia nữa rồi, con có chút không tiếp nhận nổi!”

Bà Ngô lúc trước đã từng nghe Hạ Lan Tử Kỳ kể về cái người Hoa Tranh này, cho nên cũng có chút hiểu biết, bình tĩnh nhẹ nhàng khuyên giải: “Tử Kỳ, chuyện này thật ra cũng không quan trọng đúng không?”

Thấy Hạ Lan Tử Kỳ nghi ngờ ngẩng đầu lên, bà Ngô giải thích: “Người là sinh vật rất phức tạp, không có người tốt tuyệt đối cũng không có ai xấu tuyệt đối. Cậu ấy và con mến nhau là lúc hai người cảm thấy tự do thoải mái, đương nhiên cậu ấy sẽ bày ra mặt tươi sáng như ánh mặt trời. Nhưng khi cậu ấy phải sinh sống trong nhà hào môn nơi mà lòng ngươi không biết đục trong này, chỉ cần hơi lơ là một chút chắc chắn sẽ bị người ta hại, thế nên vì tự bảo vệ mình mà cậu ấy tự nhiên cũng sẽ phải tính toán bày mưu, thật ra cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng đều là mặt thật của cậu ấy thôi.”

Bà Ngô nhìn thẳng Hạ Lan Tử Kỳ: “Có câu nói này rất đúng, “nhân vô thập toàn”, chẳng ai là hoàn mỹ cả. Để tay lên ngực tự hỏi, bỏ qua thân phận Hoa Tranh thì bản thân Tề Dật Phàm cũng đầy hấp dẫn đúng không? Con cùng cậu ấy ở chung lâu như vậy, hẳn là nhìn rõ hơn ta mới phải, nghe bà Ngô khuyên một câu, chuyện này con hãy nghĩ thoáng ra một chút đừng có để ý mấy thứ lặt vặt. Ta thấy, cậu ấy đối với con là toàn tâm toàn ý, tục ngữ nói: “Ngàn vàng khó mua được tình lang”, con hãy tha thứ tứ thiếu gia đi!”

Sau khi nghe bà Ngô khai thông đầu óc, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng thật sự là thông thoáng hơn rất nhiều, có điều, chuyện này nàng cần từ từ tiêu hóa, không thể ngay lập tức mà hết luôn được.

“Bà Ngô, sao bà không đứng về phía con mà lại làm thuyết khách cho hắn?” Tuy rằng nói như thế, nhưng Hạ Lan Tử Kỳ  vẻ mặt đã hòa hoãn đi rất nhiều rồi.

Bà Ngô cười hiền hòa: “Nếu không phải ta muốn tốt cho con, thì cần gì phải nói mấy câu này!”

Thấy Hạ Lan Tử Kỳ cũng cười, bà Ngô mượn cơ hội hỏi: “Sao thế? Nghĩ lại chưa?”

“Hừ! Dù sao hắn lừa con chính là không đúng!” Hạ Lan Tử Kỳ tựa đầu xoay sang phía khác, xuất phát từ sự rụt rè của thiếu nữ cho dù có tha thứ rồi, cũng tuyệt đối không thể cúi đầu được, huống hồ trong lòng nàng nút thắt này vẫn chưa được gỡ bỏ hết!

Cứ như vậy, hai người ở trong phòng hàn huyên thật lâu, đến tận lúc giờ ăn tối thì bà Ngô mới rời đi.

Bây giờ đang là giữa hè, trong đêm thanh vắng tịnh mịch, tối là thời điểm mát mẻ nhất trong ngày nhưng đáng tiếc Hạ Lan Tử Kỳ vẫn cảm thấy oi bức, trằn trọc một lúc, đã một lúc lâu vẫn chưa ngủ được.

Không ngủ được thì phải làm sao bây giờ? Nàng đành phải từ trên giường bò dậy, muốn đi ra ngoài hít thở không khí thoáng đãng.

Cửa phòng mở ra trong chớp mắt, nàng không thể ngờ được rằng đứng trước cửa là một người.

Nàng bị dọa đến cứng cả mình, thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, thì phát hiện đối diện là một gương mặt quen thuộc.

Hạ Lan Tử Kỳ tim nảy lên một cái, như phản xạ có điều kiện đóng cửa lại, nhưng đã chậm một bước vì bị Tề Dật Phàm nắm lấy cửa chặn lại.

“Ngươi muốn làm gì?” Nàng tức giận  kêu.

“Ta không ngủ được.”

“Ngươi không ngủ được thì có liên quan gì đến ta?” Hạ Lan Tử Kỳ lại dùng sức thêm, nhưng không so được với sức lực của Tề Dật Phàm, không thể đóng cửa lại được.

“Bởi vì nàng không tha thứ cho ta nên ta không ngủ được.” Tiếng của hắn nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng, cảm giác khiến cho người khác không đành lòng làm tổn thương.

“Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi?” Tề Dật Phàm thành ý nói.

Phút bình thản kia của hắn, làm Hạ Lan Tử Kỳ đang nóng nảy cũng tỉnh táo lại, hơi suy nghĩ một chút, trong lòng thật sự cũng có rất nhiều nghi vấn chờ được giải đáp, vì thế buông tay, để hắn đi vào trong phòng.

Ngồi ở trên ghế, Hạ Lan Tử Kỳ hỏi trước: “Giọng của ngươi sao lại như vậy? Đâu mới là thật?” Sở dĩ hỏi câu này là vì giọng nói của Tề Dật Phàm và Hoa Tranh hoàn toàn khác nhau.

“Giọng nói bây giờ là thật, mỗi lần ta xuất phủ, lúc phải hóa trang thành Hoa Tranh đều phải ăn một loại thảo dược, giọng nói sẽ biến đổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.