Hỉ Tương Phùng

Chương 127: Tiểu thúc phiền toái



Nghe xong lời thỉnh cầu của Hạ Lan Tử Kỳ, Huệ Châu sư thái cũng không hề tỏ thái độ gì cả, bà nhắm mắt ngưng thần, ngón tay nhẹ nhàng vân vê lần hạt Phật châu, bởi vì bà không lên tiếng nên trong phòng hiển nhiên yên tĩnh dị thường.

Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm liếc mắt nhìn nhau, cung kính cùng đợi Huệ Châu sư thái bày cách.

Thật lâu sau, Huệ Châu sư thái mở to mắt, giọng điệu nhanh chóng bình tĩnh: “Không có chứng cớ tuy rằng rất khó điều tra, nhưng mà cũng không phải hết cách.”

Hạ Lan Tử Kỳ hai mắt sáng bừng, vui vẻ nói: “Con biết ngay là sẽ chẳng có việc gì làm khó được sư phụ mà, sư phụ người mau nói đi. Có cách gì ạ?”

Huệ Châu sư thái mang trên mặt nụ cười hiền lành hòa ái, cũng chỉ có đối với Hạ Lan Tử Kỳ bà mới có thể nở nụ cười thân thiện đến như vậy: “Tục ngữ có câu: ‘Nếu muốn người không biết, trừ phi đừng làm’. Chỉ cần đã làm thì cho dù có tiêu hủy chứng cớ, cũng sẽ ít nhiều để lại dấu vết.” Bà ngẩng đầu nói: “Tử Kỳ, con nên biết rằng nơi nào đã từng đựng hoặc để cổ độc chạm vào sẽ để lại mùi hương đặc trưng, cho nên, có thể thông qua mùi vị mà xác định được rõ ai là người giấu cổ độc.”

Hạ Lan Tử Kỳ có chút hoang mang: “Điều này con cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng mà, khó ở chỗ là thuốc cổ này tuy rằng có mùi hương, nhưng hương vị lại không hề nồng đậm. Nếu đặt nó ở trong phòng thì chúng ta căn bản là không ngửi thấy được. Huống chi, cũng đã lâu như thế rồi chỉ sợ mùi hương đã sớm bay mất.”

Thấy Huệ Châu sư thái muốn uống nước, Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng hai tay dâng trà.

Sau khi uống trà xong, Huệ Châu sư thái không nhanh không chậm nói: “Con có còn nhớ con sủng vật mà sư thúc của con nuôi không?”

“Nhớ rõ ạ, là con khỉ tham tiền kia sao?” Hạ Lan Tử Kỳ lập tức nhớ tới chú khỉ khoác trên mình bộ lông dài màu vàng kia, khỉ con nhỏ hoạt bát đáng yêu khiến nàng không nhịn nổi bật cười.

Bởi vì con khỉ nhỏ này vô cùng thú vị, thích nhất là trộm mấy thứ này nọ, hơn nữa toàn trộm những thứ đáng giá, cái gì mà trâm cài đầu bằng vàng của nữ nhân, châu báu vật phẩm trang sức, bảo thạch quý giá rồi vòng tay Phỉ Thúy, những vật nhỏ bằng ngọc, vân vân. Nó trộm được những thứ đó về rồi, sau đó lại còn phân loại giấu ở các nơi khác nhau. Bởi vậy, Hạ Lan Tử Kỳ đã đặt cho nó một biệt danh, gọi là con khỉ tham tiền.

Huệ Châu sư thái nhẹ nói: “Nó không phải là một con khỉ bình thường, nó là linh hầu ở núi Vô Tiếu, cực kỳ thông minh, lại hiểu tính người, đối độc vật cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa khứu giác cũng nhạy. Chúng ta không ngửi thấy mùi của cổ thuốc, nhưng đối với linh hầu mà nói thì đó là chuyện dễ dàng”

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá” vốn dĩ Hạ Lan Tử Kỳ đang còn vì chuyện không thể chứng minh Đại di nương bỏ độc mà phiền não, nay nghe được tin này, nhất thời cảm thấy vô cùng được an ủi. Nhưng mà, cũng trong chớp mắt nàng lại giấu đi nụ cười.

Huệ Châu sư thái nhìn chằm chằm nàng: “Con làm sao vậy?”

Hạ Lan Tử Kỳ so vai: “Có người hại chết mẹ ruột của Dật Phàm, đối với hung thủ tuy bọn con cũng có chút manh mối, nhưng mà, chúng con lại không sao chứng minh được người kia hạ cổ. Nay mặc dù biết con khỉ tham tiền kia của sư thúc có thể giúp chúng con được, nhưng con cũng biết con khỉ tham tiền kia chính là tâm can bảo bối của sư thúc, ngày thường chăm sóc chiều chuộn như con, bây giờ nghĩ không ra liệu có......”

Huệ Châu sư thái nói tiếp: “Cho nên con muốn mượn con khỉ của sư đệ, nhưng lại sợ sư đệ không cho con mượn đúng không?”

“Vâng” dù sao cùng ở chung đã hơn mười năm, vẫn là sư phụ hiểu rõ nàng nhất, Hạ Lan Tử Kỳ không ngừng gật đầu, sau đó lại ân cần rót thêm trà vào chén cho Huệ Châu sư thái, ngoan ngoãn cung kính: “Sư phụ, từ nhỏ đến lớn, con là đệ tử người thương nhất. Nay đệ tử gặp phải chuyện khó xử, sư phụ chắc sẽ không ngồi yên không giúp? Hay là, sư phụ giúp con nói với sư thúc, đem con khỉ tham tiền đó cho con mượn hai ngày, chờ sau khi đã làm xong chuyện rồi nhất định đem hoàn trả cẩn thânh. Con tin có sư phụ ra tay, sư thúc nhất định sẽ nể tình.”

Huệ Châu sư thái nhìn Hạ Lan Tử Kỳ ánh mắt thiết tha mong chờ, mặc dù biết việc này khó khăn nhưng vẫn đồng ý giúp đồ đệ một phen: “Được rồi ta sẽ cố hết sức. Nhưng mà sư thúc con ở Đại Báo Ân tự, mặc dù cách nơi này không tính là quá xa, nhưng đến đó một chuyến ít nhất cũng phải mất hai ba ngày, cho nên, con cũng đừng sốt ruột.”

Bài toán khó này bao lâu nay, rốt cục cũng có thể ở chỗ sư phụ giải quyết dễ dàng, Hạ Lan Tử Kỳ không cần nói cũng biết có bao nhiêu vui mừng, giữa trưa sau khi ăn trưa ở Minh Nguyệt am xong liền từ biệt sư phụ, nàng cùng Tề Dật Phàm ngồi trên xe ngựa, quay về Hầu phủ.

......

Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ vì vô cớ đêm không về phủ, ngày hôm sau lại về muộn như vậy nên kết quả mới vừa vào đến cửa đã bị phu nhân gọi đến Vinh Nhã cư giáo huấn một hồi.

Hai người cũng không nổi giận, phu nhân nói cái gì thì vâng cái đó.

Phu nhân thấy bọn họ có thái độ nhận sai rất tốt nên cũng không còn phạt bọn họ nữa chỉ mắng cho một trận rồi sau đó để bọn họ đi.

Ra khỏi Vinh Nhã cư, bọn họ trở về Thủy Tiên các, trên đường về, từ xã đã thấy một nam tử áo trắng trong tay chấp một bầu rượu, dưới chân cứ như đạp trên mây, lảo đảo tiêu sái bước lại gần, phía sau còn có vài gã gia đình chạy theo, vừa kêu khuyên hắn uống ít thôi vừa ở bên cạnh bảo vệ, sợ hắn ngã.

Đến khi người đó đến gần, Hạ Lan Tử Kỳ mới nhìn ra, đó chính là Lục thiếu gia Tề Nhan Thần.

“Lục đệ, sao đệ lại uống thành như vậy?” Tề Dật Phàm tiến lên, đem Tề Nhan Thần đã uống say khướt đỡ lấy.

Tề Nhan Thần ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng mở to mắt, vừa thấy người mình chạm mặt chính là Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ, hắn đột nhiên chẳng hiểu sao nở nụ cười.

Hắn mặc dù ngoài mặt đang cười, nhưng đó chính là cười khổ, hắn nhìn liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, trong ánh mắt không thể che giấu được sự thống khổ, đành phải gian nan thu ánh mắt về: “Thì ra là Tứ ca cùng Tứ tẩu sao, yên tâm, đệ không sao......”

Vốn dĩ cái hôm Nhị thiếu gia tố cáo chuyện Hạ Lan Tử Kỳ có nhân tình thì Tề Nhan Thần lại không ở nhà, cho nên chuyện Hoa Tranh chính là Tề Dật Phàm hắn cũng không biết, sau khi hắn hồi phủ thì từ miệng đám hạ nhân nghe được như vậy, tính chất khủng bố của tin tức này khiến hắn chịu đả kích không ít.

Nếu nói là trước kia, hắn có thể danh ngôn chính thuận theo đuổi Hạ Lan Tử Kỳ, đó là bởi vì Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm là giả kết hôn, hai người bọn họ không hề yêu nhau.

Nhưng mà chuyện trên thế gian này luôn khiến cho người ta bất ngờ không kịp trở tay. Lúc trước hai người vẫn còn là oan gia đối đầu, chỉ trong giây lát thân phận biến đổi, thành đôi tình nhân tình đầu ý hợp, hoàn toàn cắt đứt lòng tương tư của Tề Nhan Thần. Sự tình bỗng nhiên biến thành cục diện này, hắn cho dù có thế nào đi nữa cũng không chấp nhận nổi, sóng này chưa tan, sóng sau lại tới, sáng sớm nay hắn đã lại phải nghe thêm một tin nữa, phu nhân còn chưa được sự đồng ý của hắn đã cùng Hầu gia định cho hắn một mối hôn sự rồi.

Nếu như nói chuyện của Hạ Lan Tử Kỳ đã như một con dao đâm vào tim hắn, như vậy việc phu nhân tự mình đính ước cho hắn, chẳng khác nào xát muối vào vết thương của hắn thêm đau. Cho nên, hắn mới mượn rượu giải sầu, dùng chất cồn để làm si mê chính mình.

Tề Nhan Thần vừa nhấc cánh tay, bởi vì dùng sức quá mạnh mà lảo đảo mấy cái, đi về phía trước vài bước lại vừa vặn cách Hạ Lan Tử Kỳ tương đối gần, Hạ Lan Tử Kỳ vội vươn tay đưa đỡ lấy hắn, khuyên nhủ: “Lục đệ, uống rượu hại thân, đệ không nên uống nhiều.”

Tề Nhan Thần mắt say lờ đờ mông lung, cũng là bởi vì uống nhiều quá mà mượn rượu làm càn: “Hại thân thì có tính là gì chứ? Tẩu có biết cảm giác tương tư có vị gì không?”

Hạ Lan Tử Kỳ cả người giật nảy, đương nhiên hiểu được hàm ý trong lời hắn nói, trước mặt những người ở đây nàng chợt cảm thấy trên mặt phát sốt, không phản bác được câu nào.

Tề Dật Phàm có chút không vui, đi lên phía trước nói: “Lục đệ, đệ uống say rồi, sao có thể nói chuyện với Tứ tẩu của đệ như vậy chứ?”

Tề Nhan Thần thở dài một hơi, giơ bầu rượu lên lại bắt đầu”Ùng ục ùng ục” uống rượu.

“Lục đệ” Tề Dật Phàm không nhìn nổi nữa, đưa tay giật lấy bầu rượu ném xuống đất.

Lúc này, Tề Nhan Thần hình như đã thanh tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Tề Dật Phàm: “Tứ ca, ca thật tốt số, có thể lấy được nữ nhân tốt như Tứ tẩu. Đệ biết hai người là yêu nhau thật lòng, đệ chúc mừng hai người.”

Tề Dật Phàm vẻ mặt không buồn không vui, thản nhiên nói: “Đệ rồi cũng sẽ tìm được tình yêu thật sự của riêng mình.”

Tề Nhan Thần cười khổ đấm đấm lồng ngực của hắn: “Không đâu, đệ cũng không tốt số được như huynh.” sau đó túm lại bầu rượu từ trong tay Tề Dật Phàm, lớn tiếng nói: “Hoa xinh phải bẻ liền tay/ Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô[1], ha ha ha......” Dứt lời, nghênh ngang rời đi.

Tề Dật Phàm liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, thấy nàng lo lắng, nhẹ nói: “Lục đệ uống nhiều quá, nàng đừng so đo với nó làm gì.”

“Không đâu.”

Hạ Lan Tử Kỳ cúi đầu, Tề Dật Phàm cũng không phải kẻ ngốc, thông qua giọng điệu của Tề Nhan Thần, nhất định sẽ nhìn ra điều gì đó. Nhưng mà nếu hắn đã không hỏi gì mình, vậy thì chứng minh một điều là hắn rất có lòng tin với mình, Hạ Lan Tử Kỳ từ tận trong lòng thấy cảm kích vô cùng.

“Chúng ta trở về đi” Tề Dật Phàm giữ chặt tay nàng, cũng không nói gì nhiều chỉ lẳng lặng quay về.

Kỳ thật, Hạ Lan Tử Kỳ có thể hiểu được nỗi thống khổ của Tề Nhan Thần, nhưng nàng lúc này không thể làm gì được, mà căn bản cũng chẳng giúp được gì. Có lẽ, thời gian là phương thuốc chữa vết thương lòng tốt nhất, nàng chỉ hy vọng Tề Nhan Thần có thể sớm thoát khỏi thống khổ, nàng không muốn nhìn thấy hắn khổ sở.

Trở về đến Thủy Tiên Các, Tề Dật Phàm đến thư phòng xử lý công việc, Hạ Lan Tử Kỳ từ miệng bà Ngô biết được tin phu nhân đã chọn một mối hôn sự cho Tề Nhan Thần, đối phương tên là Thanh Lộ, thân phận danh môn, phụ thân là Lại bộ Thượng Thư, lại là cháu gái bên ngoại của Thái Hậu đương triều, nghe nói lớn lên rất xinh đẹp hơn nữa nữ công cũng đứng số một số hai, tuyệt đối là đối tượng kết hôn lý tưởng.

Hầu gia cùng của phụ thân Thanh Lộ vốn là đồng môn, trước đó vài ngày, Hầu gia lên kinh thành gặp phụ thân Thanh Lộ bàn chút chuyện, kết quả hai người trò chuyện một hồi thì nói tán gẫu đến chuyện hôn nhân đại sự của con gái nhà mình.

Bởi vì phụ thân của Thanh Lộ đã từng gặp Tề Nhan Thần, thấy hắn dáng vẻ đầy khí chất, tài hoa hơn người, lúc ấy cũng rất thích. Lần này, nghe nói Tề Nhan Thần còn chưa có cưới vợ, liền gọi con gái nhỏ của mình đến châm trà, cũng tiết lộ chuyện con gái còn chưa gả đi. Hầu gia thấy Thanh Lộ có tri thức hiểu lễ nghĩa, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, vì thế, đề nghị kết thân gia, hai người ăn nhịp với nhau, vội vàng đem chuyện hôn nhân đại sự quyết định.

Thanh gia tổ tiên gốc gác vốn ở Diêm thành, nghe nói Lại bộ Thượng Thư dẫn theo Thanh Lộ về giỗ tổ. Hình như ngày mai sẽ đến quý phủ làm khách, thuận tiện để cho hai đứa nhỏ gặp nhau một lần.

Nhà gái điều kiện ưu việt, sau lưng lại có Thái Hậu làm đại thụ chống lưng, cũng coi như một mối nhân duyên tốt đẹp. Có điều, thấy bộ dạng của Tề Nhan Thần hôm nay, phỏng chừng hắn chưa chắc sẽ đồng ý việc hôn nhân này.

Hạ Lan Tử Kỳ định đi khuyên nhủ Tề Nhan Thần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thời gian này nên giữ một khoảng cách là tốt nhất, không nên đến kích động hắn, nếu nói bọn họ có duyên vợ chồng thì…, dù thế nào cũng sẽ ở cùng nhau, còn nếu không có duyên, cho dù có gượng ép cũng sẽ không nên đôi được, vì vậy, hết thảy tùy duyên đi.

Chú thích:

[1] ‘Hoa xinh phải bẻ liền tay/Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.’ Là hai câu thơ trích từ bài thơ đường “Kim Lũ Y” của nhà thơ Đỗ Thu Nương.

金縷衣

勸君莫惜金縷衣,

勸君惜取少年時。

花開堪折直須折,

莫待無花空折枝。

Kim lũ y

Khuyến quân mạc tích kim lũ y,

Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì.

Hoa khai kham chiết trực tu chiết,

Mạc đãi vô hoa không chiết chi.

Dịch nghĩa

Khuyên anh đừng tiếc áo thêu vàng,

Khuyên anh hãy tiếc thời niên thiếu:

Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay,

Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không.

Dịch thơ:

Áo vàng chàng tiếc mà chi

Tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai

Hoa xinh phải bẻ liền tay

Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.