Linh hầu phát hiện bảo bối của mình bị lấy ra, có ý đồ cướp lại từ trong tay Tề Siêu Nhiên, kết quả không thành công. Nó chợt hiểu ra, chắc chắn mọi người không phải đến chơi với nó, mà là đến để lấy bảo bối.
Linh hầu lúc này bắt đầu sốt ruột, chạy qua đứng chặn lại không cho mọi người tìm kiếm nữa, nhưng nó chỉ có một mình nên cũng chỉ có thể cản một người, không thể ngăn hai người kia tìm kiếm được. Tình hình lúc bấy giờ khiến nó hết chạy lên lại chạy xuống, đứng ngồi không yên.
Hạ Lan Tử Kỳ ôm lấy linh hầu, vuốt lông của nó: “Cục cưng à, ngươi kích động cái gì? Ta cưng chiều ngươi, cũng không phải là để cho ngươi trộm này nọ, ngoan ngồi thành thật một chút”
Giờ phút này, Tề Dật Phàm lấy từ trong bình hoa ra hai cái nhẫn của Tam di nương.
Linh hầu thấy bảo bối mà mình sưu tập được sắp bị người ta lấy đi hết rồi, không khỏi có chút nôn nóng, từ trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ giãy ra, nhảy lên trên bàn lấy một quả chuối từ trong mâm ra, nhảy hai ba bước đến trước mặt Tề Dật Phàm, giơ quả chuối cầm trong tay lên đưa cho Tề Dật Phàm, ý mời ăn.
Hành động của linh hầu khiến mọi người có chút khó hiểu, Tề Dật Phàm do dự một chút rồi đưa tay nhận lấy chuối, nhưng không ngờ rằng chỉ trong chớp mắt lúc đưa tay, linh hầu đã nhảy mạnh một phát lên, định cướp lại nhẫn.
Tề Dật Phàm sao có thể để nó cướp được? Duỗi tay ra phía bên cạnh, “âm mưu” của linh hầu cứ như vậy rơi vào khoảng không.
“Dùng kế lạt mềm buộc chặt sao, con khỉ này thật khôn quá đi mất.” Tề Siêu Nhiên mở to mắt, sợ hãi kêu lên.
Hạ Lan Tử Kỳ cười nhạt một tiếng: “Siêu Nhiên, đây chỉ là một góc của núi băng thôi. Tựa như lấy hạt gạo mà so với mặt trăng vậy, chờ tiếp xúc một thời gian dài muội sẽ biết, con khỉ này còn khôn hơn cả quỷ ấy chứ.”
“Thật sao? Haha, thật thú vị.” Tề Siêu Nhiên cứ như là phát hiện ra một lục địa mới, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.
Linh hầu làm trò không thành công thì lấy lại quả chuối, giống như lâm vào cảnh khốn cùng lủi thủi đi đến một cái bồ đoàn rách nát ngồi xuống.
Hiện tại, tất cả vòng tay cùng nhẫn đều tìm được rồi, chỉ còn chiếc vòng ngọc bích của phu nhân là chưa thấy đâu, cho nên, cách mạng chưa thành công, các đồng chí hãy tiếp tục cố gắng.
Lúc này, Linh hầu biết đại khái quấy rối cũng là làm vô dụng công, vì thế cũng không quấy rối nữa, mà ngồi ở trên bồ đoàn, vừa thản nhiên ăn chuối vừa nhìn bọn họ cuống hết cả lên tìm đông tìm tây.
Nhưng thật quái lạ, tất cả mọi thứ trong phòng đều đã lật tung hết lên rồi, bọn họ mệt đến mức đổ mồ hôi đầy đầu. Thế mà vẫn không tìm được chiếc vòng ngọc bích kia.
Tề Siêu Nhiên mệt quá, ngồi xuống ghế: “Thật sự là một người giấu đồ mà mười người tìm khắp nơi còn không thấy, huống chi là một con khỉ giấu, thì đúng là tìm mệt chết ta rồi”
“Nhưng nơi nên tìm cũng đã tìm rồi, cái đó giấu ở đâu chứ?” Tề Dật Phàm xoa cằm, liếc nhìn xung quanh phòng, xem còn có chỗ nào chưa tìm không.
Linh hầu thấy mấy người vừa rồi còn khí thế ngút trời tìm kiếm, lúc này toàn bộ đều nghỉ hết rồi nên tâm tình rất tốt, ngồi ở chỗ kia vò đầu bứt tai, kêu lên mấy tiếng.
“Ấy, sủng vật, ngươi còn dám cười nhạo chúng ta. Có tin tối nay ta hầm ngươi thành canh uống không.” Tề Siêu Nhiên tức giận đứng cạnh mắng nhiếc.
Linh hầu vốn rất thông minh, tuy nghe không hiểu nhưng nhìn sắc thái của Siêu Nhiên thì biết ngay nàng đang mắng mỏ mình, vì thế ném vỏ chuối về phía nàng.
Tề Siêu Nhiên trốn sang bên cạnh nên tránh được, nhất thời trong cơn giận dữ, mắng: “Được lắm, ngươi còn dám đánh ta, chờ xem ta có lột da ngươi không.”
“Ôi, Siêu Nhiên” Hạ Lan Tử Kỳ kéo nàng lại, phải hiểu rằng con khỉ này phải vất vả lắm mới mượn về được, không thể có bất kỳ sơ xuất nào. Nếu muội ấy làm gì nguy hại đến khỉ con thì Hạ Lan Tử Kỳ không đền nổi. Chuyện con khỉ chọc muội ấy phát giận không phải là kết quả mà Hạ Lan Tử Kỳ muốn nhìn thấy, cho nên đành phải ngăn Siêu Nhiên lại.
Lúc này, khi đang nhìn chằm chằm con linh hầu đang giương giương tự đắc kia trong lòng Tề Dật Phàm bỗng giật nảy một cái, bước đi đến trước mặt linh hầu, vươn tay định bế nó lên, nhưng mà linh hầu nhất định cự tuyệt.
Tề Dật Phàm nhìn ra vấn đề trong đó, mạnh bạo nhấc linh hầu lên, dùng chân đá cái bồ đoàn ra lập tức thấy bên dưới bồ đoàn có một cái lỗ. Tề Dật Phàm bỏ qua linh hầu, nhấc bồ đoàn lên cho tay vào trong trong cái lỗ tìm kiếm, kết quả lại khiến cho người ta ngạc nhiên vô cùng, hóa ra chiếc vòng ngọc bích của phu nhân được giấu bên trong bồ đoàn.
Tình cảnh này, Tề Siêu Nhiên đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự thông minh của khỉ con, thì thào tự nói: “Chẳng trách con khỉ này lại ngồi lì ở đây không động đậy, thì ra là vì trong lòng có quỷ.” Tề Siêu Nhiên quay đầu nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ tẩu, bây giờ tẩu phát tài rồi.”
“Sao lại thế?” Hạ Lan Tử Kỳ nghe chưa hiểu lắm.
Tề Siêu Nhiên trêu chọc nói: “Tẩu có nó rồi, không phải chẳng khác nào có cây tiền hay sao? Chỉ cần tẩu thả nó ra, mỗi ngày nó sẽ trộm báu vật cho tẩu, thế thì không phải chẳng mấy chốc mà giàu có hay sao?”
“Ôi, nó chẳng những thích trộm cái này cái kia mà còn là cái đồ chúa gây rắc rối, hơn nữa lại còn phải chiều chuộng tử tế, ăn uống thì kén chọn hơn cả con người, nuôi nó chắc ta tổn thọ mười năm mất.”
“Nghe tẩu nói kìa, ta thấy nó rất tốt nếu tẩu lười chăm sóc hay là đổi nó cho muội đi? Chỉ cần là thứ muội có thì tẩu muốn có cái gì, muội cũng sẽ đưa cho tẩu cái đó.” Đừng thấy Tề Siêu Nhiên vừa rồi nổi giận như thế, thật ra trong lòng vẫn rất thích con khỉ này.
“Hả......” Không ngờ được muội ấy lại thích, làm khó Hạ Lan Tử Kỳ rồi.
Tề Dật Phàm vội vàng nói đỡ: “Siêu Nhiên, đừng khó dễ tẩu tử của muội nữa. Con khỉ này không phải là của nàng ấy đâu, là mượn của người khác. Hai ngày nữa sẽ phải trả lại.”
“Hả? Mượn? Mượn của ai thế? Muội đến tìm người đó mua lại.”
Tề Dật Phàm lắc đầu: “Vô ích thôi, dù muội có trả cho người ta bao nhiêu tiền, người ta cũng sẽ không bán cho muội đâu.”
Lúc này, ngoài viện truyền đến tiếng ồn ào, có vẻ như sắp có rất nhiều người đi đến.
“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Tề Siêu Nhiên quay đầu ngó ra ngoài nhìn xung quanh.
“Đi, đi ra ngoài xem xem.” Tề Dật Phàm đi trước dẫn đầu, Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Siêu Nhiên một trái một phải cũng đi theo ra ngoài.
Một đội vệ binh đi vào trong viện, đầu lĩnh nhìn thấy Tề Dật Phàm lập tức tiến lên, cung kính ôm quyền: “Tứ thiếu gia, bởi vì trong nửa ngày mà trong phủ bị mất nhiều vật quý báu, phu nhân nghi ngờ là do người trong phủ làm. Đặc biệt dặn nô tài dẫn người đi tra xét trong phủ, hiện tại đến lượt Thủy Tiên Các nô tài cũng chỉ là làm việc theo lệnh, mong Tứ thiếu gia đừng trách tội.”
Những thứ vừa rồi tìm thấy, Tề Dật Phàm cũng đã bỏ hết vào trong tay áo rồi, bởi vì tiếp theo còn phải dùng linh hầu để làm chứng nên không thể để cho mọi người có ấn tượng xấu về linh hầu lúc này được, nếu không độ tin cậy của nó sẽ không còn cao nữa. Cho nên, tuy rằng không hề có tâm tư giữ những thứ quý giá này làm của riêng, nhưng mà trước khi mọi chuyện kết thúc trăm ngàn lần không thể lấy ra được.
Tề Dật Phàm làm bộ kinh ngạc: “Vậy sao? Còn có chuyện này à?” Sau đó dẫn theo Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Siêu Nhiên đứng sang bên cạnh: “Nếu phu nhân đã dặn dò, vậy các ngươi tìm kiếm đi”
Gã gia đinh này tra xét nửa ngày, không tìm được cái gì thì đương nhiên sẽ rời đi. Chờ bọn họ đi rồi, ba người quay về phòng ngồi, Tề Siêu Nhiên tò mò hỏi: “Ca, huynh không định đem mấy thứ này trả lại sao?”
“Đương nhiên là có, nhưng mà còn phải tìm thời cơ thích hợp.”
Tề Siêu Nhiên lại hỏi: “Vừa rồi nghe tẩu tử nói, con khỉ này là hai người mượn về. Mượn về làm gì vậy?”
“Báo thù cho nương chúng ta.” Tề Dật Phàm đáp rõ ràng.
“Báo thù? Ca, huynh đang đùa gì vậy? Chẳng lẽ dùng con khỉ để báo thù sao?” Tề Siêu Nhiên nhìn hắn, không hiểu ra sao.
“Nha đầu ngốc, con khỉ này chỉ giúp đỡ thôi, còn báo thù phải dựa vào chúng ta.”
Tề Siêu Nhiên chớp chớp mắt to, vẫn cứ hoang mang: “Ca, muội vẫn chưa hiểu rõ ý của huynh. Hung thủ hạ độc hại chết mẫu thân chúng ta rốt cuộc là ai?”
Thời khắc mấu chốt, Tề Dật Phàm chưa thể cởi nút ngay được: “Hiện tại chưa cần hiểu, đợi đến buổi tối muội sẽ biết hết mọi chuyện.”
“Không được, muội không chờ nổi nữa rồi. Rốt cuộc chuyện này là sao, huynh nói cho muội biết một chút đi.” Tề Siêu Nhiên sáp lại gần, lôi kéo cánh tay của hắn không thuận theo thì sẽ không buông tha.
Thấy Tề Siêu Nhiên sốt ruột, Tề Dật Phàm đã biết rõ mồm miệng của muội muội mình thế nào, nhắm mắt, chính là không nói.
Tề Siêu Nhiên xin nửa ngày, phát hiện Tứ ca cũng không để ý tới nàng, không khỏi dùng sức vung lắc cánh tay Tề Dật Phàm: “Hừ ca ca xấu, không nói thì thôi.”
Nàng nhanh chân đi đến bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ, ân cần xoa bả vai cho Tử Kỳ: “Ca của muội không nói cho muội biết, Tứ tẩu tốt, tẩu sẽ nói cho muội biết đúng không? Mọi chuyện rốt cuộc là sao?”
Dù gì bọn họ cũng là huynh muội ruột cùng cha cùng mẹ, chuyện bây giờ đã điều tra rõ rang rồi, nói với muội ấy chắc là không sao. Hạ Lan Tử Kỳ đặt chén trà xuống, vừa định mở miệng, trong viện lại truyền đến tiếng của một nha hoàn đang vội vàng chạy đến: “Tam tiểu thư, Tam tiểu thư......”
Phi Dương Nhi tiến lên ngăn cản nàng: “Ngươi có còn chút quy củ nào không vậy? Hô to gọi nhỏ cái gì?”
Tề Siêu Nhiên vừa thấy tiếng của nha hoàn bên người của mìn, liền cao giọng nói: “Để cho cô ấy vào.”
Tiểu nha đầu sau khi chạy vào, hơi hơi cúi người: “Nô tỳ thỉnh an Tứ thiếu gia cùng Tứ thiếu phu nhân.” sau đó đứng lên thưa chuyện với Siêu Nhiên: “Tam tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi, Tứ tiểu thư vừa rồi dẫn người đến mang bồn ‘Mẫu đơn thất sắc’ đi rồi.”
“Cái gì?” Tề Siêu Nhiên lập tức nhíu chặt mày: “Nó dựa vào cái gì mà lấy hoa của ta đi?”
Tiểu nha đầu giọng nói sợ hãi: “Tứ tiểu thư chỉ nói bồn hoa đó là của nàng ấy.”
“Nói bậy, là phụ thân muốn ta nuôi trồng nó, khi nào đã thành của nó rồi?” Tề Siêu Nhiên dậm chân một cái: “Như Tuyết thật sự là đáng giận, cái gì cũng tranh giành với ta. Hừ, không được, ta phải đem hoa lấy lại.” Dứt lời, như tên đã rời khỏi dây, lao ra ngoài.
Thấy nàng cứ như vậy mà đi, Hạ Lan Tử Kỳ thực sự sợ nàng sẽ găph phải chuyện gì đó, hô to phía sau: “Siêu Nhiên, muội quay lại đây, muội không biết chân tướng mọi chuyện sao?”
“Muội đi xử lý Như Tuyết trước, lát nữa muội sẽ quay về.” Nàng nói xong, đã không kiềm chế nổi cơn giận mà rời khỏi viện, rẽ một cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
Hạ Lan Tử Kỳ liếc mắt nhìn Tề Dật Phàm một cái, cảm thán nói: “Ôi, Siêu Nhiên tính tình quá là dễ kích động. Đúng rồi, muội ấy sẽ không đánh nhau với Tứ tiểu thư chứ? Chúng ta có cần qua xem thế nào không?”
Tề Dật Phàm lắc đầu: “Cũng là bởi vì tính tình này của nó, sợ nó thiếu kiên nhẫn, cho nên những việc ta làm sau lưng không thể nói cho nó biết được. Nhưng mà nàng cũng đừng lo lắng quá, hai nha đầu này giống như là oan gia trời sinh, đối địch với nhau đã nhiều năm rồi, lần nào cũng không đánh thì mắng, cứ kệ chúng nó đi.”
......
Trước khi trời tối, Hầu gia đã đón lão thái gia về đến nơi, sau khi dùng xong cơm chiều, khi nghe nói Ngũ di nương chết đi có nguyên nhân khác Hầu gia vô cùng quan tâm, lập tức triệu tập mọi người đến Vinh Nhã Cư họp.