Hỉ Tương Phùng

Chương 139: Hung thủ ngoi lên mặt nước



Hầu gia khó tin mở to mắt: “Ngươi nói cái gì? Ngươi giấu Kim tằm cổ?”

“Vâng” Đại di nương cúi đầu, nếu không phải bất đắc dĩ, cũng sẽ không nói ra điểm yếu này. Nhưng việc bị người ta phỉ nhổ còn tốt hơn việc bị quy vào tội giết người.

Đối với việc này, Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm cũng cảm thấy rất bất ngờ, hai người liếc nhìn nhau, xem Hầu gia sẽ xử lý thế nào?

Lúc này, Hầu gia hỏi;”Sao ngươi lại giấu Kim tằm cổ? Rốt cuộc ngươi muốn hại ai?”

“Ơ......” Đối mặt với ánh mắt thăm dò của mọi người, Đại di nương vô cùng cảm thấy khó xử, đương nhiên nguyên nhân thật sự không thể nói ra được, cho nên, bà còn phải tìm cho mình lý do hợp lí, vắt hết óc nói: “Lão gia, thiếp thân không dám hại ai cả. Thiếp thân tìm thấy trên người một nha hoàn.”

“Là nha hoàn nào có bản lĩnh như vậy, còn có thể hạ cổ?”

Đại di nương nói: “Là nha hoàn trong viện của thiếp, Tiểu Vân, đã chết năm ngoái.”

Hầu gia mở mắt khinh bỉ nhìn bà ta: “Đại di nương, ngươi cho là tất cả mọi người đều như trẻ lên ba dễ bị dụ sao?”

“Không không, thiếp thân không dám” Đại di nương vẻ mặt sợ hãi: “Lão gia, đây là thật, chuyện đã xảy ra như thế này. Trong viện của thiếp có một gã gia đinh, tay hắn không sạch sẽ, một lần hắn trộm vòng tay của thiếp nhưng bị thiếp phát hiện đã đánh hắn hai mươi đại bản. Sau này khi hắn dưỡng thương lại bị nhiễm phong hàn, thế rồi chết bất đắc kì từ.”

Đại di nương hai tay nắm chặt: “Có điều việc thiếp không ngờ nhất là, nha hoàn Tiểu Vân bên cạnh thiếp lại là người tình của hắn. Sau chuyện này, Tiểu Vân đã rất hận thiếp, trăm phương ngàn kế nghĩ cách dồn thiếp vào chỗ chết, thiếp cũng không biết nàng ta lấy được cổ độc này ở đâu, nhưng mà, cũng may thiếp mạng lớn, khi nàng ta hạ cổ đã bị nha hoàn khác phát hiện, vì vậy mới không hại được thiếp.”

Thấy nàng nói rõ ngọn ngành, mọi người châu đầu ghé tai bàn luận, có người tin tưởng, cũng có người nghi ngờ.

Lúc này, Nhị thiếu gia tiến lên phía trước nói: “Phụ thân, trong phòng nương con không giấu Sắt cổ, vậy đã chứng minh bà ấy bị oan. Còn nữa, nếu linh hầu có thể phát hiện ra cổ độc vậy vì sao chỉ kiểm tra Nghênh Xuân uyển, mà không kiểm tra những phòng khác? Chuyện này không công bằng.”

Hầu gia nghe thấy đề nghị này của con trai, vừa định mở miệng phê chuẩn, đã thấy Tam di nương đứng ra nói: “Lão gia, nếu như việc này vẫn còn chưa rõ ràng thì thiếp thấy hay là đừng tra xét nữa, Thục phi nương nương cùng hoàng thượng mười ngày sau sẽ đến, thời gian cấp bách, không bẳng chuẩn bị trước việc này đi? Dù sao thời gian còn lại, chờ hoàng thượng đi rồi, lại tra xét tiếp cũng không muộn.”

Tề Dật Phàm vốn tưởng rằng hôm nay sẽ tra ra được manh mối nhưng không ngờ là sự tình lại biến thành dạng này, hắn cảm thấy Đại di nương vì thoát tội, đã cố ý nói như thế, cho nên nếu không điều tra rõ ràng sự việc thì sao hắn có thể chịu để yên được?

Không đợi Hầu gia tỏ thái độ, Tề Dật Phàm đã bước lên hỏi: “Phụ thân, không phải người vẫn luôn dạy con trai rằng làm việc thì phải đến nơi đến chốn sao? Nghênh đón hoàng thượng là việc quan trọng, nhưng cũng không phải gấp gáp gì. Nếu việc này đã bắt đầu, vậy thì chẳng bằng giải quyết xong trong hôm nay đi?”

Hầu gia do dự một chút, cuối cùng là để Tề Dật Phàm được toại nguyện.

Hắn sai bà Ngô mang theo linh hầu vào việc của các di nương khác để kiểm tra, trong lúc chờ đợi thì phân công các con trai phần việc chuẩn bị nghênh đón hoàng thượng.

Tề Dật Phàm tận lực tranh thủ nhận việc mua sắm vật dụng, như vậy, hắn có thể từ từ đó kiếm được một khoản tiền, cứu việc làm ăn của mình từ chỗ chết.

Sau hơn nửa canh giờ, quản gia đã dẫn bà Ngô quay lại.

Nhị thiếu gia ân cần hỏi: “Thế nào? Những phòng khác có cổ độc không?”

Quản gia gật đầu, sau đó nói với Hầu gia: “Bẩm báo Hầu gia, chúng nô tài trong lúc kiểm tra ở khắp các viện, thì chỉ có......” Quản gia nuốt nước miếng: “Chỉ có ở trong Tây Sương phòng của Tam di nương là thấy cổ độc.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, không ngờ rằng Tam di nương lại liên lụy đến đây. Lúc này, liên tưởng ngay đến việc Tam di nương vừa rồi đề nghị không tiếp tục tra xét nữa, không khỏi khiến cho lòng người sinh hoài nghi.

“Đúng là nói bậy nói bạ, trong phòng của ta sao có thể có cổ độc chứ? Đây nhất định là có người cố ý hãm hại” Tam di nương không hoảng hốt cũng chẳng làm loạn, giọng nói trầm ổn, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài, thì chẳng thể nhìn ra là người làm việc trái với lương tâm.

“Các ngươi điều tra có đúng không?” Hầu gia có chút không tin Tam di nương sẽ làm ra chuyện loại này, ngẩng đầu hỏi.

Quản gia cúi đầu: “Chắc là không sai đâu, con khỉ này vừa mới được đưa vào, bước chân đến phgòng mắt đã chuyển màu, những gia đinh đi theo đều có thể làm chứng, tất cả mọi người đều thấy rõ.”

Hầu gia không khỏi nhíu mày: “Tam di nương, chuyện này là sao?”

Tam di nương hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Lão gia, thiếp thân không hề giấu cổ độc. Liệu có phải cổ độc này là vì ai đó muốn thoát tội mà cố ý đặt ở trong phòng của thiếp hay không, cố tình hãm hại thiếp, sau đó sẽ thêu dệt ra một câu chuyện gian trá nào đó để lừa lão gia hạ lệnh điều tra cổ độc lần nữa, rồi tìm người khác chịu tội thay? Lão gia ngài phải phân rõ đúng sai, trăm ngàn lần đừng để kẻ xấu toại nguyện.”

Việc này có vẻ như càng điều tra càng phức tạp rồi, Hầu gia đang nhức hết cả đầu, Đại di nương cũng không vừa, phẫn nộ quát: “Tam di nương, nói gì cũng phải dùng chứng cớ, đừng có ngậm máu phun người[1], cô nói ai cố ý hãm hại? Cô có chứng cớ không?”

Tam di nương nhăn mày: “Tỷ vừa mới nói thứ tỷ giấu không phải là Sắt cổ mà là Kim tằm cổ? Thử hỏi, tỷ có chứng cớ không?”

“Ta......” Đại di nương cứng họng, từ nãy đến giờ bà ta vẫn luôn nói dối, làm gì có chứng cớ chứ.

Nhưng mà vào lúc giằng co không dứt như thế này, mọi người trong lòng vẫn luôn thắc mắc không biết hung thủ rốt cuộc là Đại di nương hay là Tam di nương.

Đã sắp bắt được hung thủ rồi lại đột nhiên xảy ra chuyện này, Tề Dật Phàm và Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng như lửa đốt sợ rằng sẽ kiếm củi ba năm đốt một giờ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Lúc này, “Vèo” một tiếng, từ ngoài cửa bay vào một hòn đá. Bụp” một cái rơi xuống mặt đất, khiến mọi người sợ đến nhảy dựng. Cũng may, không trúng phải ai.

“Ai? Ai làm – ra đây?” Quản gia tức giận xông ra ngoài, nhưng gã gia đinh canh cổng trong viện cũng nói không thấy người ngoài nào.

Đang lúc mọi người không hiểu ra sao, Nhị di nương kêu lên: “Ấy, hình như bên ngoài hòn đá kia được bao một lớp giấy.

Mọi người mở to mắt nhìn, quả đúng thế.

Có gã gia đinh nhặt hòn đá lên, sau khi lột giấy ra thì kinh ngạc lên tiếng: “Hầu gia, trên giấy này có chữ viết.”

Hầu gia dứt khoát đáp: “Đọc đi.”

Gã gia đinh cầm tờ giấy, nuốt nước miếng nửa ngày, cuối cùng vẻ mặt đau khổ ngập ngừng: “Hầu gia, nô tài, nô tài không biết chữ.”

“Thật đúng là phế vật” Hầu gia không phải đang rất tò mò trên giấy này viết thứ gì sao? Vừa nghe gã sai vặt nói những lời này, thiếu chút nữa tức đến phì khói.

Lục thiếu gia đứng gần gã gia đinh đó nhất, tiến đến cầm lấy tờ giấy, đang định đọc nhưng vừa nhìn thấy nội dung trên tờ giấy lập tức giật mình, bắt đầu do dự.

“Lão lục, con làm sao vậy? Chẳng lẽ con cũng không biết chữ?” Hầu gia nhíu chặt đầu lông mày, rất không hài lòng.

“Phụ thân, nội dung trong này......”

“Nội dung nó làm sao? Đọc cho ta.”

“Vâng.” Lục thiếu gia lên tiếng, lấy lại tinh thần, bắt đầu đọc: “Hung thủ độc hại Ngũ di nương chính là Tam di nương, bà ta từng phái Như Mi là nha hoàn bên cạnh mình làm tay sai. Thông qua lão chưởng quỹ của Bảo Nhân Đường mua được cổ dược, sau đó lại phái Như Mi lặng lẽ giúp Tam di nương hạ Sắt cổ, sau khi đã làm xong hết mọi chuyện thì Như Mi đã bị Tam di nương giết người diệt khẩu......”

Đọc đến đây, Lục thiếu gia không khỏi hít một hơi khí lạnh, ngẩng đầu thấy mọi người đều ngạc nhiên há to miệng, khó nén nổi vẻ kinh ngạc. Hắn cúi đầu tiếp tục đọc: “Nhưng không ngờ Như Mi mạng lớn nên chưa chết, lúc đó đã được người tốt ở Phượng Tường tửu lâu cho phụ trách việc nhóm lửa, nếu như không tin, điều tra sẽ biết. Kí tên: Vô danh sĩ.”

Tin tức bất ngờ này giống như một quả bom lớn nổ “ầm” ngày trước mặt mọi người, trong phòng khách rộng lớn bị bao trùm bởi một bầu không khí im lặng, không khí quỷ dị.

Vốn cho rằng hung thủ là Đại di nương, nhưng mà nay lại không ngờ nhận được tin này, đúng là hoàn toàn khiến mọi người rối loạn. Nhị thiếu gia bỗng nhiên nở nụ cười, không hề che giấu chút nào niềm vui khi người khác gặp họa của mình: “Ha ha, Tam di nương, thì ra là bà, bây giờ bà còn lời nào để nói không?”

Hầu gia mặt trầm như nước, cũng rất đau lòng nhìn bà ta: “Tam di nương, ngươi thật sự khiến người ta không ngờ nổi mà.”

Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cho dù bà có tâm lý cứng rắn đến đâu cũng phải bối rối: “Thư này không rõ lai lịch, lão gia, người phải tin tưởng thiếp thân, đây nhất định là có người cố ý hãm hại thiếp, thiếp chưa từng làm chuyện như vậy mà.”

Tứ di nương nói: “Lão gia, muốn nghiệm chứng xem những lời trên thư này có thật hay không, kỳ thật rất đơn giản. Chỉ cần đi tìm cái người tên Như Mi kia, thì hết thảy chân tướng chẳng phải sẽ rõ ràng sao?”

Đương nhiên cũng không thể chỉ dựa vào một bức thư không rõ nguồn gốc mà đưa ra phán đoán được, Hầu gia đồng ý đề nghị của Tứ di nương, phái người đến Phượng Tường tửu lâu, tìm Như Mi đến.

Gã gia đinh được phái đi đã trở lại, dẫn về một cô gái mắt lác miệng méo, làn da thô ráp, xấu xí.

Nàng này mặc quần áo bằng vải thô chắp vá, tóc khô héo như cỏ, đoán chừng khoảng 30 tuổi, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Bởi vì Như Mi đã ở trong phủ nhiều năm rồi nên ngoài Hạ Lan Tử Kỳ, đại bộ phận mọi người phòng trong đều biết nàng, nhưng mà, nhìn người phụ nữ trước mắt này thì nhất thời không nhận ra nổi.

Như Mi liếc mắt một cái liền quét đến Tam di nương, trong mắt chớp dâng lên sự oán hận.

Bốn mắt nhìn nhau, vừa thấy chính là nàng, Tam di nương bất lực nhắm hai mắt lại. Bà biết mình xong đời rồi, chính điều khiến bà không hiểu là, rõ ràng đã tận mắt nhìn Như Mi uống độc dược rồi mà. Sao nàng ta có thể sống đến tận bây giờ?

Phu nhân chăm chú nhìn nàng: “Ngươi là Như Mi?”

Người quỳ trên mặt đất gật đầu: “Thưa phu nhân…, nô tì là Như Mi.”

Nàng vừa mới mở miệng, mọi người đã tin rồi. Giọng nói này thật sự đúng là Như Mi, nhưng mà, Như Mi năm nay cũng mười tám mười chín tuổi thôi, sao lại bị biến thành thê thảm như vậy? Phu nhân thương hại nhìn nàng: “Sao ngươi lại bị biến thành bộ dạng này?”

Vừa nghe lời này, Như Mi không tự chủ được nước mắt chảy xuống: “Phu nhân, nô tì là người mang tội ác tày trời, hôm nay rơi vào kết quả như vậy cũng là nô tì bị trừng phạt đúng tội. Nhưng người hại nô tì rơi vào kết quả như hôm nay, không thể tha được.”

Hầu gia lúc này hỏi: “Vậy ngươi nói thử xem, rốt cuộc là ai làm hại ngươi?”

“Là bà ta” không ngoài dự đoán của mọi người, Như Mi chỉ một ngón tay Tam di nương.

Tam di nương giật mình co người lại một chút, trong lòng biết đuối lý rồi, không hề lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.