Hỉ Tương Phùng

Chương 147: Tam thiếu gia ôm mỹ nhân về



Rượu đã quá ba tuần, đồ ăn quá năm vị, bởi vì uống chút rượu nên không khí trên bàn ăn sôi động hẳn lên. Tề Như Tuyết lúc này nhìn thấy khi Thục phi nương nương giơ tay về phía đĩa rau thì lộ ra một chiếc vòng tay rất đẹp, thấy rõ vòng tay được làm từ vàng ròng, ở giữa vẽ các loại hoa văn còn được khảm rất kim cương đủ màu sắc rực rỡ. Nhẹ nhàng ánh lên, ánh sáng màu bắn ra bốn phía, vô cùng đẹp mắt, nàng nhịn không được cất tiếng khen ngợi: “Nương nương, vòng tay này của người thật đẹp quá, trên này hẳn là gắn kim cương đúng không?”

Nàng vừa nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên cổ tay Thục phi, nam nhân thì không quan tâm, duy chỉ có đám nữ nhân trên bàn vừa thấy kia vòng tay lấp lánh ánh ngọc lóa mắt, mười phần quý khí thì phần lớn sinh lòng ghen tị, không ngừng hâm mộ.

Đắm chìm trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, thật sự rất thỏa mãn lòng hư vinh của Thục phi nương nương, nàng lấy tay vuốt ve vòng tay, cười đến thoải mái, khoe khoang: “Đúng vậy đó, vòng tay này là vào sinh nhật ta năm ngoái, hoàng thượng đã mời thợ thủ công giỏi nhất trong nước làm theo yêu cầu của ta đó. ”

“Nương nương, có thể được hoàng thượng sủng ái như thế, tỷ thật sự có phúc.” Tề Như Tuyết không che dấu chút nào sự ngưỡng mộ của mình, lại hiếu kỳ hỏi: “Nương nương, nghe dân gian đồn rằng, trong hoàng cung đều là dùng Thất Bảo[1] để trang trí xung quanh, rất tráng lệ, tựa như thiên thượng nhân gian[2] cảnh đẹp không sao tả xiết, làm người ta lưu luyến đi tới đi lui, thật sự như vậy sao?”

Thục phi cười một tiếng: “Đúng vậy, hoàng cung nơi đẹp đẽ nhất thiên hạ.”

Tề Như Tuyết vẻ mặt hâm mộ, ánh mắt sáng quắc: “Nếu muội có cơ hội đến xem một lần thì tốt rồi”

Nhìn khuôn mặt hoa đào, duyên dáng yêu kiều của Tề Như Tuyết, hoàng thượng hào phóng nói: “Chuyện này có là gì chứ? Chờ sau khi chúng ta hồi kinh, trẫm sẽ phái người tới đón ngươi, cho ngươi tiến cung mở mang tầm mắt, cũng để chơi cùng với tỷ tỷ ngươi.”

“Tốt quá, cầu còn không được, hoàng thượng người đã nói phải giữ lời nha.” Tề Như Tuyết ánh mắt sáng trong, hưng phấn đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Quân vô hí ngôn, trẫm chẳng lẽ còn có thể lừa ngươi hay sao?” Hoàng thượng nhìn vẻ đáng yêu của Tề Như Tuyết khẽ cười, miệng hùa theo đáp ứng.

“Thần biết hoàng thượng sẽ không gạt thần, nhưng không biết tỷ tỷ có hoan nghênh muội hay không.” Tề Như Tuyết phát hiện tỷ tỷ đã lâu không mở miệng, cũng hiểu rõ thái độ, tức giận nói.

Không biết vì sao, Thục phi vừa nhìn thấy ánh mắt hoàng thượng đáp ứng Như Tuyết nàng đã cảm thấy rất không thoải mái, trong lòng có chút không muốn, nhưng hoàng thượng đã đồng ý, nàng còn có thể nói thêm điều gì.

Đành phải cười nói: “Muội muội nói cái gì vậy, muội đến sao ta có thể không hoan nghênh chứ?”

“Ha ha” Tề Như Tuyết mím môi ngây ngô cười: “Tỷ tỷ, người thật tốt” nàng vui vẻ giơ chén rượu lên: “Tiểu muội kính hoàng thượng cùng nương nương một ly.”

Hoàng thượng không chút do dự, vui vẻ bưng chén rượu lên, Thục phi nể mặt mũi của hoàng thượng, đành phải giơ ly uống cùng bọn họ.

Sau tiệc rượu, Thục phi nương nương nghĩ tới chuyện ban ngày ngũ thiếu phu nhân nói với nàng, trong lòng nổi lên một kế, quay đầu nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng, không phải người vẫn chưa chọn được ngươi đến Ninh Giang áp vận lương thảo hay sao? Thiếp cả gan, muốn tiến cử một người.”

“Hả? Ái phi muốn tiến cử ai?” Phải hiểu rằng, Ninh Giang chính là biên quan, lúc này đang có chiến sự. Lương thảo phải vận chuyển qua núi Biên Thành, nơi đó đường núi hiểm trở lại có đạo tặc hung hăng ngang ngược, triều đình từng nhiều lần phái binh bao vây tiêu diệt nhưng cũng chưa tiêu diệt được. Lần này, hai nhóm áp vận lương thảo của triều đình đến Ninh Giang, đều bị sơn tặc ở núi Biên Thành chặn cướp. Đám cướp kia thực sự rất hung ác, chẳng những chặn cướp lương thảo, còn muốn đuổi tận giết tuyệt quan viên triều đình, lại còn kiêu ngạo cắt đầu vị quan phụ trách dẫn đầu áp vận lương thảo, thừa dịp ban đêm lén treo lên cổng thành nhằm thị uy với triều đình.

Bởi vậy, khi hoàng thượng lại phái người áp vận lương thảo đến Ninh Giang, kết quả, vì sợ đạo tặc trên núi Biên Thành, đám quan viên sợ chết không ai dám đi.

Lương thảo Ninh Giang báo nguy, nhưng lại không có ai đồng ý đến đó, điều này là nỗi khổ tâm trong lòng hoàng thượng. Bây giờ nghe Thục phi nói muốn tiến cử người, không khỏi tỉnh táo hẳn.

Thục phi liếc mắt nhìn Tề Dật Phàm một cái, cười nói: “Thiếp muốn tiến cử Tứ đệ của thiếp Tề Dật Phàm.”

Ngay từ đầu, nghe nàng nói muốn tiến cử người với cùng hoàng thượng, tất cả mọi người đều nghĩ nàng sẽ tiến cử đệ đệ ruột cùng mẹ với mình, khiến cho chi nhà mình được nở mày nở mặt trước mặt hoàng thượng, nhưng ai ngờ là Thục phi lại khiến cho mọi người bất ngờ như vậy, đi tiến cử Tứ thiếu gia.

Ngay khi mọi người đang không hiểu chuyện gì, Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ liếc nhau, đã đoán được mưu đồ của Thục phi.

Lão thái gia được nghe lời ấy, nhướng mày, không hề mở miệng.

Lúc này, hoàng thượng hỏi: “Ái phi vì sao lại tiến cử tứ thiếu gia? Nàng cũng biết dọc con đường vận chuyển lương thảo này rất nhiều nguy hiểm, làm không tốt thì sẽ mất mạng.”

Thục phi mắt đẹp chuyển động, nói: “Tứ đệ đầu óc thông minh, lại là người có võ công. Hơn nữa quan trọng nhất là, vì chuyện làm ăn mà đệ ấy từng phải ở lại núi Biên Thành một năm, đối với nơi đó tương đối quen thuộc. Chúng thần đều là con dân của hoàng thượng, quốc gia gặp nạn thất phu hữu trách[3], vì hoàng thượng phân ưu, chúng thần không thể trốn tránh trách nhiệm được. Cho nên thiếp tin tưởng, Tứ đệ nhất định có thể hoàn thành hảo nhiệm vụ này, vì vậy mới tiến cử với Hoàng thượng.”

“Tốt.” hoàng thượng gật gật đầu: “Ái phi quả nhiên ngực mang đại nghĩa, tốt”

Hoàng thượng lúc này đang lo không có người nguyện ý đi áp vận lương thảo, bây giờ lại thấy Thục phi vì giúp hắn phân ưu, mà đem huynh đệ ruột của mình đẩy ra ngoài. Hoàng thượng đặc biệt cảm động, ngẩng đầu hỏi Tề Dật Phàm: “Trẫm muốn phái làm quan áp lương thực, vận chuyển lương thảo cho tiền tuyến, ngươi có đồng ý không?”

Biết rõ Thục phi đang sử dụng chiêu điệu hổ ly sơn, muốn đem hắn điều đi để cho Ngũ thiếu gia thuận lợi lên làm thế tử, nhưng sự tình đã đi đến mức này rồi, khi hoàng thượng hỏi, Tề Dật Phàm không thể nói không muốn đi, đành phải đứng lên ôm quyền, đúng mực nói: “Hoàng thượng, Thục phi nương nương đề cao Dật Phàm rồi, Dật Phàm chỉ là một kẻ thảo dân, mặc dù cũng có vài chiêu quyền cước nhưng cũng chỉ là khua chân múa tay, rèn luyện thân thể mà thôi. Còn nếu là đánh giặc thì căn bản không thể ra tay.”

Thấy sắc mặt Hoàng thượng có chút đen lại, Tề Dật Phàm sửa lời nói: “Nhưng mà nếu như hoàng thượng không chê…, Dật Phàm vẫn là nguyện ý vì hoàng thượng làm trâu làm ngựa hy sinh thân mình.”

Nghe hắn nói như thế, hoàng thượng có chút do dự.

Thục phi vội vàng nói: “Hoàng thượng, Tứ đệ là đang khiêm tốn đó thôi, năng lực của đệ ấy thiếp biết......”

Lão thái gia đã lâu không nói gì, bỗng nhiên mở miệng: “Hoàng thượng, lão Tứ ở trong phủ sống an nhàn sung sướng đã quen, căn bản chưa từng dẫn binh đánh trận bao giờ, để cho nó đi vận chuyển lương thảo thật sự không ổn.”

Một câu của lão thái gia, không để lại chút mặt mũi nào cho Thục phi hết. Nghe thấy như vậy, hoàng thượng rõ ràng có chút mất hứng, hắn cho rằng nếu Thục phi đã tiến cử rồi thì Tề Dật Phàm nhất định sẽ có chút bản lĩnh, nhưng mà nhưng lời của lão thái gia này, đã thể hiện rõ không muốn cho Tề Dật Phàm đi. Hoàng thượng nghĩ rằng lão thái gia thương cháu, cho nên ngăn cản, hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Một khi đã như vậy, thì quên đi”

Thấy lão thái gia áp chế việc này xuống, Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trưởng bối trong nhà đã mở miệng, Thục phi tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không thích hợp góp lời nữa, đành phải thôi.

Yến hội giải tán, trở lại Thủy Tiên các, đôi vợ chồng nhỏ vừa vào đến phòng liền đóng chặt lại. Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới nói: “Dật Phàm, vừa rồi làm thiếp sợ muốn chết, Thục phi thật sự là quá hiểm ác, nếu không phải gia gia giúp chúng ta thì chàng đã bị điều đi rồi. Xem ra nhất định là Ngũ thiếu gia đã nói hết mọi chuyện với tỷ ấy rồi, vì vậy mà tỷ ấy mới ra tay đối phó với chàng..”

“Đúng vậy a, nhất định là như vậy, xem ra sau này chúng ta càng thêm cẩn thận”

......

Ngày hôm sau, tam thiếu gia trở về, cũng mang theo về một tin khiến ai nấy đều giật mình.

Tam thiếu gia cùng con gái Lại bộ Thượng Thư Thanh Lộ đính hôn rồi, cũng mang về thư Lại bộ Thượng Thư tự tay viết cho Hầu gia.

Thì ra hôm đó, cha con Thanh Lộ vừa mới bước chân đi, tam thiếu gia đã ngay lập tức lấy lí do đi thu nợ mà rời khỏi Hầu phủ.

Trên thực tế, tam thiếu gia lần đầu nhìn thấy đã thích Thanh Lộ rồi, mà sau khi biết được Thanh Lộ cùng Lục thiếu gia có đính ước thì tâm tình tuột dốc không phanh. Có điều sau sự cố trong bữa cơm chiều kia, Lục thiếu gia hồi phủ làm trò cười cho thiên hạ, kết quả khiến Lại bộ Thượng Thư nhìn thấy cái bộ dáng nản lòng thoái chí kia, lập tức dừng lại việc đính hôn.

Tam thiếu gia kỳ thật cũng là người có tâm kế, thứ nhất hắn thích Thanh Lộ, thứ hai cũng là vì con đường làm quan. Phụ thân của Thanh Lộ lại chính là người phụ trách giám sát quan viên, mới lên chức chưởng quan quan viên. Nếu như cưới được Thanh Lộ, có thể nói nhất cử lưỡng tiện, nếu Lục thiếu gia cùng Thanh Lộ vô duyên thì hắn nghĩ không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, vì thế, hắn theo đi theo cha con Thanh Lộ.

Hắn biết, nếu Thanh Lộ trở lại kinh thành, vậy thì bọn họ sẽ khá là khó tiếp xúc với nhau. Đương nhiên, cũng đoán trước được muốn cha Thanh Lộ đồng ý cũng rất là khó khăn.

Dọc theo đường đi, vì để ôm được mỹ nhân về, hắn đã vắt hết óc, cuối cùng nghĩ ra một kế.

Ngày đó, cha con Thanh Lộ đi đến đồi Dương Thạch, không biết từ đâu nhảy ra một toán giặc cướp, bao vây bọn họ lại. Đám giặc cướp kia ai cũng có võ công cao cường, sau khi cướp tài sản của bọn họ lại thấy Thanh Lộ xinh đẹp thì bắt đầu có ý cường bạo. Vào lúc thời khắc mấy chốt, tam thiếu gia mang theo tùy tùng của mình kịp thời xuất hiện, anh dũng chiến đấu cùng đám giặc cướp kia, vì bảo vệ Thanh Lộ còn bị trúng hai đao.

Thấy đã gặp phải một tên tam lang liều mạng, đám người kia cũng không ham đánh đấm gì nữa, ôm tài sản chạy mất.

Lúc này, cha con Thanh Lộ đã được cứu thấy Tam thiếu gia vì bọn họ mà bị thương thành như vậy, trong lòng cảm động không thôi, tích cực xem bệnh trị thương cho hắn, sau lại nghe nói hắn muốn đi đến chỗ ngay cạnh kinh thành thu nợ. Bọn họ liền đi cùng nhau luôn, trên đường, đều là Thanh Lộ vẫn luôn dốc lòng chăm sóc thân thể hắn.

Thanh Lộ cùng Tam thiếu gia lần đầu tiên gặp mặt đã bị Tam thiếu gia vô tình ném bao cát vào người, hơn nữa Tam thiếu gia đã chịu nhận lỗi, còn cố ý tết một con châu chấu cỏ tặng nàng. Điều nay đã lưu lại cho nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lần này, lại được Tam thiếu gia cứu giúp, Thanh Lộ đối với hắn ngoại trừ quý mến ra còn nhiều hơn một chút tư tình.

Dọc theo đường đi, hai người trẻ tuổi nảy sinh tình cảm, giống như nam châm hút sắt, chặt chẽ hấp dẫn đối phương. Trong khi bọn họ trìm đắm trong bể tình như vậy, phụ thân Thanh Lộ là người từng trải, sao có thể không nhận ra?

Đến kinh thành, bởi vì thương thế của Tam thiếu gia còn chưa khỏe hắn nên bọn họ đưa về trong nhà. Tam thiếu gia được chăm sóc cẩn thận nên bệnh tình đã khá nhiều mà bệnh tình đã khá lên thì đương nhiên sẽ không ngồi yên một chỗ, chủ động giúp đỡ vài việc trong phủ. Sau đó lại phát hiện ra phụ thân của Thanh Lộ thích chơi cờ tướng, khi rảnh rỗi sẽ bồi ông chơi cờ. Vì thế, bởi vì sự cố gắng của mình mà Tam thiếu gia được cao thấp trên dưới cả phủ khen ngợi hết lời.

Cho đến khi sức khỏe của Tam thiếu gia đã ổn định hẳn thì Thanh Lộ đã yêu hắn sâu đậm mất rồi, vì sợ hắn rời đi nên đã tìm kiếm các loại lý do để giữ hắn lại. Hết thảy đều bị Lại bộ Thượng Thư thu vào trong mắt, hơn nữa thông qua lời nói và cử chỉ hàng ngày, ông phát hiện Tam thiếu gia có chí làm quan, có nhiều mặt rất độc đáo tài hoa, chỉ cần tôi luyện thêm một chút là có thể trở thành người tài.

Vào một buổi tối khi Tam thiếu gia quyết định rời đi, Thanh Lộ đã kéo Tề Thiên Vũ tới trước mặt phụ thân, thẳng thắn nói rằng nàng yêu hắn, nàng muốn gả cho hắn.

Thanh đại nhân đã sớm biết sẽ có một ngày như thế, ông không trực tiếp tỏ thái độ gì mà bảo con gái chờ ở bên ngoài, ông muốn một mình nói chuyện với Tề Thiên Vũ.

Thanh Lộ mang theo sự bất an đi ra ngoài, Thanh đại nhân trực tiếp hỏi: “Cậu thật lòng yêu Thanh Lộ sao?”

“Đúng vậy, con thật lòng yêu nàng.”

“Ta chỉ có một đứa con gái bảo bối này, chỉ nói miệng thì không tin được, cậu định lấy gì để ta tin tưởng cậu đây?”

Tề Thiên Vũ lập tức giơ ba ngón tay lên trời, thề: “Bá phụ, con thề với trời rằng đời này kiếp này, con chỉ lấy một mình Thanh Lộ. Nếu bá phụ đồng ý gả Thanh Lộ cho con, con cam đoan, sau này con sẽ không nạp thiếp, chỉ cùng Thanh Lộ nắm tay đến già.”

Thanh đại nhân bán tin bán nghi nói: “Nếu sau này cậu thăng tiến rồi cũng không nạp thiếp ư?”

“Có ông trời chứng kiến, không quan tâm sau này con giàu hay là nghèo, cho dù có kề dao vào cổ đòi mạng con thì con vẫn chỉ cần một mình Thanh Lộ. Hôm nay Tề Thiên Vũ lập lời thề tại đây, nếu như về sau vi phạm lời thề, con nguyện bị trời phạt.”

Cho dù trong chuyện này Tề Thiên Vũ có một chút tính toán thủ đoạn, nhưng mà hắn cũng thật lòng yêu Thanh Lộ, cho nên hắn những lời nói hôm nay của hắn vẫn xuất phát từ tim gan.

Thanh Lộ ở bên ngoài như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng đi qua đi lại đợi kết quả cuối cùng.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cửa rốt cuộc cũng mở. Thanh Lộ chạy lại đón, ngăn phụ thân lại: “Cha, cha nói gì với huynh ấy vậy? Cha có đồng ý cho con và huynh ấy ở bên nhau không?”

Thanh đại nhân yêu thương vuốt ve khuôn mặt của nàng một chút, nói vài câu đầy ẩn ý: “Con là đứa con gái quý gia nhất của cha, cha sẽ không để con chịu thiệt thòi. Cho nên, con phải tin vào cha, cho dù cha đưa ra quyết định gì thì cũng là để tốt cho con.” Thanh đại nhân nói xong thì bỏ đi.

Để lại Thanh Lộ đứng yên tại chỗ không hiểu ra sao, không rõ lời ông nói rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý.

Đúng lúc này, Tề Thiên Vũ cũng từ bên trong đi ra, Thanh Lộ đã lập tức chạy tới, tóm lấy tay hắn: “Thiên Vũ, huynh mau nói cho ta biết, cha ta có đồng ý không?”

Tề Thiên Vũ nhìn nàng, nửa ngày không mở miệng.

Thanh Lộ mở to mắt, cố gắng tìm kiếm được trên mặt hắn chút thông tin. Nhưng mà, Tề Thiên Vũ trông rất thản nhiên, không buồn không vui, vẻ mặt thật sự nhìn không hiểu là được hay không được. Thanh Lộ lại càng lo lắng, cho rằng nếu Tề Thiên Vũ và phụ thân đều cùng không nói cho mình là được hay không được thì khả năng không được cao hơn, bởi vì bọn họ sợ mình sẽ chịu đả kích. Nghĩ đến đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thanh Lộ lập tức tái nhợt, thất vọng nói: “Có phải cha ta rất bảo thủ, không đồng ý đúng không?”

“Nếu ông ấy không đồng ý, chúng ta phải làm sao?” Tề Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi.

“Nếu ông ấy không đồng ý, ta sẽ......” Thanh Lộ dứt lhoát: “Ta sẽ bỏ trốn với huynh.”

“Lộ nhi......” Tề Thiên Vũ một tay kéo lấy nàng vào trong lòng, dịu dàng nói: “Ta yêu nàng.”

Lần đầu tiên nghe thấy hắn nói vậy, Thanh Lộ cảm động nước mắt rơi như mưa: “Thiên Vũ, ta cũng yêu chàng.”

Hai người ôm lấy nhau thật chặt, giây phút này giống như tâm hồn đã hòa vào làm một, tựa nhưa vạn vật thế gian đều không tồn tại, chỉ còn có hai người bọn họ, từ giờ cho đến mãi mãi về sau.

Một lát sau, Thanh Lộ đã khôi phục lại tinh thần, buông Tề Thiên Vũ ra, kéo tay hắn đi ra ngoài.

Tề Thiên Vũ không hề di chuyển, thắc mắc hỏi: “Lộ nhi, nàng muốn làm gì?”

“Chúng ta sẽ bỏ trốn, mau về chuẩn bị thôi.”

Tề Thiên Vũ bỗng nhiên nở nụ cười: “Chạy trốn đến đâu?”

Thanh Lộ rất chân thành nói: “Thiên hạ to lớn, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với chàng, đi nơi nào thiếp cũng đều nguyện ý.”

Tề Thiên Vũ đưa tay xoa đầu nàng: “Nha đầu ngốc, bá phụ đã đồng ý chuyện chung thân của chúng ta rồi, còn phải trốn đi đâu nữa?”

“Cái gì? Đồng ý rồi?” Thanh Lộ vẻ mặt khó tin: “Vậy chàng vừa rồi...... Còn giả vờ làm cái gì vậy?”

Tề Thiên Vũ chun chun cái mũi: “Ta chỉ đùa nàng thôi.”

“Tốt, chàng dám lừa ta làm hại ta lo lắng, hừ không để ý tới chàng.” Thanh Lộ buông hắn ra, hậm hực đi lên phía trước.

“Lộ nhi...... Ta với nàng vẫn hay đùa giỡn mà, nàng giận thật à?” Tề Thiên Vũ chạy đến trước mặt nàng, trong giọng nói tràn đầy hối hận.

“Vâng, ta tức giận” Thanh Lộ ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng có biết vừa rồi ta sốt ruột thế nào không? Sao chàng còn nhẫn tâm lừa ta, chàng xấu lắm, xấu lắm” Thanh Lộ giơ nắm tay nhỏ, đánh như mưa xuống ngực hắn.

Tề Thiên Vũ cũng không trốn tránh, tùy ý để nàng phát tiết. Cho đến khi tốc độ của nàng chậm dần lại, biết nàng đã đánh mệt, Tề Thiên Vũ một tay ôm eo của nàng, một tay giữ lấy đầu nàng, trực tiếp dùng miệng chặn lại những lời lải nhải của nàng.

Lúc đầu Thanh Lộ còn giãy dụa, nhưng sau đó không cưỡng lại nụ hôn bá đạo kia. Trong đêm đen, cam tâm tình nguyện làm tù binh của hắn.

Cứ như vậy, Tề Thiên Vũ mang theo thư viết tay của Lại bộ Thượng Thư, rời khỏi Thượng Thư phủ, trở về nhà mình.

Lúc trước, Thanh đại nhân từ Hầu gia mang theo tức giận cùng thất vọng mà về, Hầu gia trong lòng vẫn luôn băn khoăn, không biết làm sao mới có thể bù đắp lại mối quan hệ hai nhà. Lần này, nhận được thư của Thanh đại nhân, biết ông ấy muốn đem con gái gả cho Tam thiếu gia thì lập tức trong lòng vui như pháo nổ.

Phu nhân ở bên cạnh, cũng vui vẻ nói: “Lão gia, xem ra nha đầu Thanh Lộ kia nhất định chính là con dâu Tề gia chúng ta rồi. Có thể nào cũng không tránh được.”

“Đúng vậy, đứa nhỏ kia rất tốt, chờ hoàng thượng đi rồi, ta sẽ tự thân tới kinh thành để cùng Thanh đại nhân bàn luận thêm về chuyện tụi nhỏ.” Hầu gia gập thư lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Phu nhân lúc này nói: “Thiên Vũ à, đại tỷ con đã trở lại, bây giờ đang cùng hoàng thượng ở Noãn Yến Cư ngắm hoa, con qua bái kiến đi.”

“Nương, con đã biết.” Tề Thiên Vũ vâng lời..

Ở hành lang dài nối ra hoa viên, Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm đang từ chính sảnh trở về, vừa vặn gặp phải Ngũ thiếu gia.

Hắn đi chỉ có một mình, trong tay cầm một quyển tranh cuốn. Vội vã đi về phía sau hoa viên.

Khi bọn họ chạy gần đến nơi, ngũ thiếu gia lại đột nhiên đi chậm dần lại, đưa tay che bụng của mình, vừa mới đi về phía trước vài bước thì cong eo, có vẻ không đi nổi, bắt đầu nhìn xung quanh trái phải.

“Ngũ thiếu gia làm sao vậy?” Hạ Lan Tử Kỳ khó hiểu hỏi.

“Không biết, chúng ta đi qua nhìn xem” Tề Dật Phàm nói xong đi thẳng về phía trước.

Hạ Lan Tử Kỳ đuổi theo phía sau, khi đi đến trước mặt Ngũ thiếu gia, trên trán Ngũ thiếu gia đã ướt mồ hôi, hắn dùng lực giữ lấy bụng, eo không thẳng lên được, bộ dạng đau đớn không sao tả xiết.

Tề Dật Phàm tiến lên phía trước nói: “Ngũ đệ, đệ làm sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.