Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời chưa tìm ra lý do thích hợp, do dự, muốn nói lại thôi.
Nam Cung Hoàng nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng: “Nàng có chuyện gì không tiện sao?”
Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ, xem ra nếu mình không tìm ra lý do thích hợp gì để thoái thác, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý. Rốt cuộc phải tìm ra cái cớ gì để hắn tin đây? Hạ Lan Tử Kỳ vắt hết óc, ánh mắt chợt lóe lên, cúi đầu, thẹn thùng lí nhí nói: “Bởi vì, bởi vì, bởi vì hai ngày này thân thể ta không tiện cho lắm.”
Nam Cung Hoàng đầu tiên cũng sửng sốt, nhưng bởi vì là người từng trải, hắn nhanh chóng hiểu ý. Sau khi đã hiểu ý Hạ Lan Tử Kỳ, Nam Cung Hoàng cười đê tiện: “Thì ra là thế, vậy mấy ngày nữa nàng có thể đến?”
“Hai ngày sau, ngươi ở biệt uyển chờ ta.” Hạ Lan Tử Kỳ đã ám chỉ rất rõ rang cho hắn biết, đồng ý cùng hắn thực hiện giao dịch này.
“Được, quả nhiên nàng là người thông minh. Vậy hai ngày sau chúng ta không gặp không về.” Nam Cung Hoàng nhớ thương Hạ Lan Tử Kỳ đã không phải là một ngày hay hai ngày rồi, cái cảm giác cầu không được này vẫn luôn ám ảnh lấy hắn.
Nam Cung Hoàng hao tổn tâm cơ như vậy cũng chính là để chờ ngày này, sờ được vào bảo bối rồi lại dùng bảo bối để lừa mỹ nhân. Đây thật sự là một mũi tên trúng hai đích, thấy chuyện trước mắt sắp thành, sao hắn có thể mất hứng cơ chứ?
Thấy Nam Cung Hoàng dương dương đắc ý chuẩn bị ra về, Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng ở phía sau gọi lại: “Đợi chút”
Nam Cung Hoàng một chân trong cửa một chân ngoài cửa, quay đầu lại hỏi nói: “Sao thế? Nàng còn có chuyện gì?”
“Hai ngày sau ở biệt uyển, ta muốn nhìn thấy chén Bạch Linh Lung, khi đó mới có thể với ngươi......”
Nam Cung Hoàng lập tức nói: “Không thành vấn đề, trước đó ta sẽ đưa chén cho ngươi.”
Hạ Lan Tử Kỳ đứng lên, cực kỳ nghiêm túc cảnh cáo: “Khi ta được gả vào Tề gia, lão thái gia đã cho ta xem qua bảo bối đó rồi. Nếu ngươi dám dùng chén giả để lừa thì ta sẽ liều mạng với ngươi đó.”
“Con người ta luôn thương hương tiếc ngọc, sao có thể lấy mấy thứ đồ giả để lừa nàng chứ? Yên tâm đi, ta cam đoan, thứ giao về tay nàng, tuyệt đối là chén Bạch Linh Lung thật.” Nam Cung Hoàng tặng nàng một nụ cười tín nhiệm, rồi xoay người đi.
Lần này sau khi đã trò chuyện xong, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn luôn thành thật ở trong khách điếm, bởi vì nàng biết, Nam Cung Hoàng không ngốc, tất nhiên sẽ ở một nơi bí mật nào gần đó để giám thị nàng.
Nam Cung Hoàng đi rồi thì chạng vạng ngày hôm sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là tiếng của một nam nhân: “Tứ thiếu phu nhân, tiểu nhân tới đưa cơm cho nàng.”
Hạ Lan Tử Kỳ vừa nghe đã biết là người dẫn đầu trong đám vệ binh luôn bảo vệ nàng, Lớn tiếng trả lời Tiêu Đại rồi bảo bà Ngô ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Tiêu Đại dẫn theo một vệ binh, tay cầm khay thức ăn đi vào.
Thì ra đây là do Tề Dật Phàm sắp xếp từ trước, vì sự an toàn của Hạ Lan Tử Kỳ mà tất cả thức ăn chuẩn bị cho Hạ Lan Tử Kỳ đều được nhóm vệ binh thử qua trước, rồi mới đem đến cho nàng ăn.
Vệ binh đem từng món ăn trong khay đặt lên bàn, Tiêu Đại hỏi: “Tứ thiếu phu nhân, ngài có gì dặn dò không?”
“Không có việc gì đâu, các ngươi cũng đi xuống ăn cơm đi.”
Tiêu Đại gật đầu, xoay người đi mất. Nhưng có một vệ binh vẫn chưa đi, cứ đứng yên ở trong phòng.
“Sao ngươi không đi ăn cơm? Ở đây ta đã có bà Ngô hầu hạ rồi, không cần đến ngươi.” Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu ngầm soi xét hắn.
Nam tử kia dáng người cao gầy, tướng mạo bình thường, Hạ Lan Tử Kỳ chưa từng thấy qua. Lúc này bắt đầu thấy lo, giọng hơi cao: “Ngươi là ai?”
Bà Ngô thấy thế vội vàng lao đến, giang hai tay chắn lấy, che trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm tổn thương Tứ thiếu phu nhân nhà ta, lão thân sẽ liều mạng với ngươi”
Nam tử cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: “Tử Kỳ, là ta.”
“Dật Phàm?” Hạ Lan Tử Kỳ nghe ra đó là tiếng của Tề Dật Phàm, vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt không thốt lên lời: “Chàng, sao chàng lại thành cái bộ dạng này rồi?”
Bà Ngô kinh ngạc không thôi, khó tin nói: “Tứ thiếu gia, là cậu thật sao?”
Tề Dật Phàm mỉm cười nói: “Là ta, ta lo cho Tử Kỳ nên dịch dung để đến đây, thay một vệ binh ở lại bên cạnh bảo vệ nàng ấy.”
“Tứ thiếu gia đến đây thì thật sự tốt quá rồi” bà Ngô mừng thay cho Hạ Lan Tử Kỳ, đồng thời cũng biết điều, lên tiếng: “Tứ thiếu gia, tứ thiếu phu nhân hai người trò chuyện đi, lão nô ra ngoài trông chừng thay hai người.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ, Tề Dật Phàm một tay kéo nàng vào trong lòng: “Tử Kỳ, đã mấy ngày không gặp, nàng có nhớ ta không?”
“Ừ, nhớ.” Vòng ôm này, hơi thở này, đều là thứ thuộc về riêng Tề Dật Phàm. Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng quen thuộc, kích động gật đầu, nhưng bỗng nhiên nàng lại lo lắng: “Dật Phàm, chàng đến đây không sợ Nam Cung Hoàng phát hiện sao?”
Tề Dật Phàm tự tin nói: “Không đâu, bởi vì ta cùng gia gia đều đã thương lượng cả rồi, tuyên bố ra bên ngoài là ta bị mắc bệnh truyền nhiễm, phải bị cách ly. Hắn đang phái người âm thầm giám thị, vẫn chưa phát hiện ta đã xuất phủ. Cho nên nhất định cho là ta còn ở trong phủ. Sau đó ta dịch dung đến đây, trà trộn giả làm một hộ vệ, chắc chắn hắn sẽ không biết được.”
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Lan Tử Kỳ kéo hắn ngồi xuống, không đợi hắn hỏi, đã tự giác kể lại ht chi tiết mọi chuyện cho hắn nghe, sau đó hai người cùng nhau thương thảo chiến lược ngày mai.
......
Hôm sau, chính là thời điểm mấu chốt, Nam Cung Hoàng phái người tới đón Hạ Lan Tử Kỳ đến. Bởi vì chỉ cho nàng đi một mình, Hạ Lan Tử Kỳ lấy lý do muốn trang điểm để người đến đón nàng ra ngoài đợi, cùng Tề Dật Phàm nói lời cáo biệt.
“Dật Phàm thiếp phải đi rồi, chàng yên tâm, thiếp sẽ tự bảo vệ bản thân mình.” Hạ Lan Tử Kỳ sờ lên mặt của hắn, mỉm cười cho hắn sự yên tâm.
Tề Dật Phàm bắt lấy tay nàng, gắt gao nắm lấy, ánh mắt thật nhiều cảm xúc lẫn lộn pha trộn, có cảm kích, có áy náy, có cả bất đắc dĩ: “Tử Kỳ, vì Tề gia chúng ta mà để nàng phải một thân một mình đi vào hang hổ, ta......”
Hạ Lan Tử Kỳ duỗi ngón tay ra, chặn miệng của hắn lại, thật lòng nói: “Dật Phàm, chúng ta không phải người một nhà sao? Không phải có phúc cùng hưởng sao? Thiếp gả cho chàng, thiếp chính là người của Tề gia, những việc này là việc thiếp nên làm, chàng không cần đắn đo......”
Tề Dật Phàm đem bàn tay của nàng đặt lên ngực: “Được, nàng yên tâm, ta cam đoan, ta sẽ không để cho nàng phải chịu bất cứ thương tổn gì.”
Hạ Lan Tử Kỳ cố gắng gật đầu: “Được, chúng ta y kế hành sự, thiếp đi đây?”
Tề Dật Phàm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thâm tình hôn lên trán nàng: “Đi thôi, mọi chuyện ta đã an bài thỏa đáng rồi. Có ta bảo vệ cho nàng, chúng ta nhất định sẽ thành công.”
Ngồi trên xe ngựa mà Nam Cung Hoàng phái tới đón nàng, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng không yên. Kỳ thật, nếu nói không sợ đó là giả dối, nhưng không còn cách nào khác, không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Vì muốn tìm về chén Bạch Linh Lung, vì vị trí thế tử của Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ chấp nhận bất cứ giá nào.
Nam Cung Hoàng xây một biệt uyển ở ngoại ô cách xa Úy thành, nơi đó non xanh nước biếc, phong cảnh tuyệt đẹp. Biệt uyển bắt mắt, thiết kế khéo léo tuyệt vời, hết sức tao nhã.
Xe dừng lại, Hạ Lan Tử Kỳ được mời xuống. Nhìn đại viện sâm nghiêm kia, trong lòng có chút lo lắng nhưng vẫn kiên quyết đi vào.