Hỉ Tương Phùng

Chương 16: Nông dân cuối cùng cũng vùng lên



“Ai, không được, đừng đừng...... Đừng tới đây!” Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng đẩy hắn ra, nhưng lại không thể đẩy được Tứ thiếu gia thân mình nặng trịch kia, chung quy cũng bị hắn áp dưới thân.

Hai người gần trong gang tấc, bên tai nghe tiếng tim đập rộn rã hoảng loạn, hơi thở nóng ấm của tứ thiếu gia không khách khí phả vào trên mặt Hạ Lan Tử Kỳ. Toàn bộ thần kinh trong cơ thể nàng bỗng căng thẳng, xấu hổ thấp giọng: “Ngươi mau đứng lên!”

Tứ thiếu gia có chút lo lắng, nghe lời vận động thân mình. Nhưng điều làm Hạ Lan Tử Kỳ không thể tưởng tượng được là hắn lại dễ dàng bắt lấy cánh tay của nàng, giương lên trên đỉnh đầu rồi gắt gao đè lại. Đồng thời, đưa tay nhổ sạch ngân châm cắm ở bên hông hắn, rồi giơ đến trước mắt xem xét kĩ lưỡng, sau khi xác nhận trên châm này không có độc mới có thể thấy yên lòng.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Cả kinh lần này không hề nhỏ, Hạ Lan Tử Kỳ khẩn trương nhìn đám ngân châm trong tay hắn, khó nén vẻ sợ hãi.

“Ngươi không phải vừa mới nói tướng công muốn như thế nào, ngươi cũng đều sẽ phối hợp sao?” Tứ thiếu gia lộ ra biểu tình giống như đứa nhỏ bướng bỉnh, ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng. Nhưng Hạ Lan Tử Kỳ lại thấy rõ khi hắn nheo đôi mắt lại thì tỏa ra ánh sáng nguy hiểm.

“Ngươi muốn gì?” Hạ Lan Tử Kỳ bởi vì quá mức sợ hãi giọng nói vốn khàn đặc liền càng thấy khó nghe.

Tứ thiếu gia nhìn người dưới thân là một cô nương mảnh mai khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Nếu không phải vừa rồi tự mình đã trải nghiệm qua, sao có thể tin được dưới vẻ ngoài nhu nhược kia lại có thể cất giấu một viên đá cứng rắn trong lòng như vậy chứ?

Thế nhưng, cho dù nói thế nào, vừa rồi tứ thiếu gia cũng đã nhận hết bao nhiêu ức hiếp từ nàng. Cho nên lúc này, tứ thiếu gia nhất định phải làm người nông dân biết nổi dậy, vô luận như thế nào cũng sẽ không thể dễ dàng tha cho nàng được! Vì thế, tứ thiếu gia mỉm cười, không có hảo ý giơ lên ngân châm trong tay, giống như đứa nhỏ hung phấn kêu lên: “Cái này chơi rất vui! Vừa rồi ngươi ghim ta, hiện tại nên đến lượt ta châm ngươi!” Dứt lời, chiếu ngay mi tâm của nàng, hung hăng đâm tới.

“A! Không cần......” Bởi vì nàng toàn bộ thân mình bị tứ thiếu gia đè nặng cho nên căn bản không thể giãy dụa được. Nàng bị dọa đến thét chói tay, theo bản năng quay đầu né tránh.

Nhưng mà, nàng tránh được chỗ trán lại không tránh được hai má, một ít châm đã cắm xuống huyệt Thái Dương của nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ tim đập mạnh một cái! Xong rồi, huyệt Thái Dương này chính là chỗ hiểm, là một trong những “Tử huyệt”! Châm vào đó “Nhẹ thì ngất, nặng thì chết!” Tiểu tử ngốc này nghịch cũng không thể nghịch như vậy! Sẽ nghịch đến chết người ta đó!

Nếu như mình thực sự chết đi, đến âm tào địa phủ tiểu quỷ hỏi nàng chết như thế nào, nàng ăn ngay nói thật bảo bị người ta nghịch chết, vậy còn không phải sẽ bị tiểu quỷ cười đến rụng răng sao!

Nàng đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe tứ thiếu gia mở miệng hỏi: “Có đau không?”

“Đau......” Hạ Lan Tử Kỳ không chút suy nghĩ, theo bản năng trả lời.

Tứ thiếu gia lại dùng ngữ điệu ôn nhu, dỗ nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chơi với ta một lát. Ta cam đoan sẽ nhẹ chút, rất nhanh sẽ xong thôi! Xong việc ta cho ngươi đường ăn?”

Di! Cái gì đây? Hắn nói vậy là có ý gì? Hạ Lan Tử Kỳ chậm rãi mở to mắt, vừa hay nhìn thấy ở ngoài cửa sổ một bóng người nhoáng lên một cái, càng lúc càng xa.

Thì ra, bà Chu luôn luôn ở tại trong viện quan sát động tĩnh của bọn họ. Khi thấy sau cửa là bóng dáng thân mật, tứ thiếu gia đem Hạ Lan Tử Kỳ đẩy ngã, lại nghe Hạ Lan Tử Kỳ hô to gọi nhỏ giãy dụa kêu “Đau”, lại thấy tứ thiếu gia nói mấy lời dịu dàng. Bà Chu nghĩ đến việc viên phòng này coi như chu toàn rồi, cao hứng phấn chấn trở về báo lại cho phu nhân.

Kỳ thật, từ lúc Hạ Lan Tử Kỳ cưỡng bức tứ thiếu gia nói muốn”Thân ái”, tứ thiếu gia liền hiểu rõ ý đồ của nàng. Mà tứ thiếu gia cũng không muốn để cho bà Chu cứ ở bên ngoài giám sát cho nên mới chủ động phối hợp để lừa bà Chu đi.

“Mau đem ngân châm nhổ sạch đi! Đây là huyệt Thái Dương, châm không đúng sẽ hại chết người!” Hạ Lan Tử Kỳ phục hồi lại tinh thần, lớn tiếng ra lệnh.

Tứ thiếu gia vẻ mặt mê hoặc, nhướng nhướng mày đầy hứng thú, nói: “Chúng ta chơi một trò đi! Ngươi trước bắt chước ba tiếng chó kêu cho ta nghe, ta lập tức sẽ thả ngươi ra!”

Hạ Lan Tử Kỳ kinh ngạc vạn phần nhìn hắn, người ngốc nghếch đều thích đùa giỡn quái ác như vậy sao?

Tứ thiếu gia có chút bất mãn: “Ngươi có nghe thấy ta nói không? Bắt chước đi! Mau bắt chước! Không bắt chước ta sẽ lại đâm tiếp!”

“Ai, đừng đâm!” Biết người trước mắt không bình thường, nếu mình còn cố chấp không bắt trước, hắn sẽ thật sự tức giận dùng châm đâm vào đầu mình. Hạ Lan Tử Kỳ tuổi còn trẻ, không muốn sớm như vậy mà hồn đã về Tây Thiên, đành phải thỏa hiệp.

Thấy nàng nhịn không được phải đầu hàng, tứ thiếu gia cười tủm tỉm nói: “Kêu to lên! Ta nghe, nếu kêu tốt ngày mai mang ngươi cùng đi tìm đầu đen tại tướng quân chơi đùa!”

Lời này thật đúng là lời của đứa nhỏ! Hạ Lan Tử Kỳ hiểu ra, hắn là đồ ngốc, không thể so với người bình thường được. Sao mình phải làm tốt? Đem hắn dỗ như dỗ đứa nhỏ là được rồi! Vì thế kêu hai tiếng “Uông Uông“.

Tứ thiếu gia để sát vào, hô: “To lên chút nữa, ta không nghe thấy!”

Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời phát bực! Hắn thật sự ngốc sao? Ngốc còn biết trả thù sao? Vừa rồi mình uy hiếp hắn thế nào, bây giờ hắn thậm chí còn bắt chước lại được, học được nhanh quá đi mất!

“Uông —— Uông ——” Hạ Lan Tử Kỳ khoa trương há to mồm, tức giận lớn tiếng kêu, thật muốn cắn xuống mũi hắn một cái.

Thấy được bộ dáng phẫn nộ đến phát điên này, bực tức trong lòng tứ thiếu gia cuối cùng cũng tiêu tan, đột nhiên cười ha ha.

“Ngươi cười cái gì? Ngươi điên ư?”

Tứ thiếu gia cũng không trả lời, chính là chậm rãi giơ tay lên, để tay trước mắt Hạ Lan Tử Kỳ.

Thấy rõ ngân châm trong tay hắn, vẫn cứ duy trì trạng thái cũ. Ngón trỏ cùng ngón cái duỗi thẳng nắm cùng một chỗ, những ngón tay còn lại cuộn tròn vào, mà ngân châm kia lại được kẹp ở chỗ dưới ngón trỏ trong lòng bàn tay. Nói cách khác, vừa rồi đâm vào huyệt Thái Dương kia của nàng không phải ngân châm, mà chỉ là mưu kế của tứ thiếu gia dùng móng tay trêu đùa nàng.

Cũng bởi vì tình huống vừa rồi thật rất ngoài dự đoán mà Hạ Lan Tử Kỳ lại quá mức sợ hãi cho nên nàng không phát hiện ta chút nào!

Bản thân bị một tên ngốc trêu đùa! Nếu truyền ra ngoài còn không phải bị người ta chê cười đến chết? Hạ Lan Tử Kỳ khí huyết dâng lên, “Tên khốn, ngươi cút xuống cho ta!” Dứt lời đưa tay đẩy hắn từ trên người mình xuống.

Tứ thiếu gia vừa ngã xuống giường, đột nhiên quát to “A!” một tiếng, nằm ngửa xuống giường, đem tay phải giơ lên trước mắt.

Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn ngón tay hắn giơ lên, ngân châm ban nãy kẹp trong đó giờ cắm vào ngón tay hắn, “Oa oa” than khóc: “Đau, đau quá!”

Thấy hắn bày ra bộ dáng hiền lành đáng yêu, Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, một đứa nhỏ ngu ngốc không bình thường, bản thân cần gì phải chấp nhặt với hắn?

Cây kim kia cắm vào trong ngón trỏ tay phải của tứ thiếu gia ước chừng sâu đến 1 ly. Hạ Lan Tử Kỳ nắm ngón tay của hắn, một tay lấy ngân châm ra, rồi đem ngón trỏ đó bỏ vào miệng của hắn.

Tứ thiếu gia ngậm ngón tay của mình, vẻ mặt khó hiểu nhìn Hạ Lan Tử Kỳ.

Nam tử tuấn mĩ như vậy, bộ dáng ngậm ngón tay có chút ngốc, còn có chút đáng yêu! Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi: “Nhìn cái gì? Nước miếng có tác dụng tiêu viêm, ngậm tốt một hồi sẽ không chảy máu nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.