Hỉ Tương Phùng

Chương 18: Lạc hồng như thế đó



Cạo đầu? Vậy mà hắn cũng nghĩ ra được! Hạ Lan Tử Kỳ rụt tay về, không để hắn cướp được dao găm cũng đồng thời nhìn hắn cười quỷ dị: “Chơi cạo đầu không vui, nhưng mà ta có một trò này chơi rất hay, rất kích thích nhé. Có dám chơi thì đem ngón tay đưa qua đây.”

Tứ thiếu gia không phải là tên ngốc thật, đã sớm nhìn ra mục đích của Hạ Lan Tử Kỳ, sao có thể để nàng tùy ý được? Vội vàng đưa đưa tay giấu sau lưng, vẻ mặt đề phòng nhìn nàng, ngập ngừng nói: “Ta muốn chơi cạo đầu mà! Mấy ngày trước, ta cạo đầu cho Tiểu Doanh Tử của ta, bọn họ đều nói ta cạo đầu nhìn rất được nha!”

Cho nên hắn liền muốn cạo đầu cho nàng sao? Nghe những lời ấy, Hạ Lan Tử Kỳ đầu đầy hắc tuyến, hắn ngốc như thế sẽ cạo ra cái loại đầu gì đây? Cái người tên là Tiểu Doanh Tử kia cũng thật là xui xẻo, quá bi kịch! Không cần nghĩ cũng biết diện mạo nhất định đã bị hắn hủy hoại đến thê thảm rồi!

Toàn thân nổi hết cả gai ốc, thầm hô cha gọi me! Hạ Lan Tử Kỳ tuyệt đối không thể để hắn nghịch bậy trên đầu của mình! Bắt đầu xụ mặt, liếc mắt một cái, không có ý định đánh hắn nữa. Đành nhẫn tâm, cầm dao găm rạch một đường lên ngón tay mình.

Nhưng mà, Hạ Lan Tử Kỳ còn chưa kịp để dao chạm vào đầu ngón tay dao găm đã bị đoạt đi mất rồi. Chợt nghe tiếng tứ thiếu gia dương dương đắc ý: “Ha ha ha, ta cướp được, dao găm là của ta rồi!”

Hạ Lan Tử Kỳ trợn to mắt, thấy hắn bộ dáng vui vẻ thì trong lòng càng tức giận: “Mang dao trả lại cho ta!”

Tứ thiếu gia vốn muốn đem vị trí chính thê vị giữ cho người trong lòng. Nhưng lão thái gia rất yêu thương cháu trai, sau nhiều lần thỉnh danh y vẫn không chữa được bệnh ngốc của hắn, nghe nói cưới vợ xung hỉ thì bệnh của cháu trai sẽ có cơ hội khỏi! Vì thế liền sắp đặt cho hắn cuộc hôn nhân này.

Hắn tuy rằng không thể phản kháng, nhưng tuyệt sẽ không để cho Hạ Lan Tử Kỳ dừng chân bám rễ trong phủ, trong mắt hắn chỉ có suy nghĩ làm sao để đuổi Hạ Lan Tử Kỳ đi! Vì thế lúc này, hắn không muốn để cho Hạ Lan Tử Kỳ thực hiện được ý định, hét lớn: “Không đưa!”

“Ngươi có đưa hay không? Hạ Lan Tử Kỳ hỏi lại lần nữa.

“Không đưa!” Tứ thiếu gia nói xong liền lao xuống giường.

Hạ Lan Tử Kỳ bắt đầu nóng nảy, nhào về phía trước đưa tay hòng đoạt lại, nhưng tứ thiếu gia lại cầm chặt dao găm không chịu buông.

Gặp kiểu người vừa liều mạng vừa cậy mạnh thế này chỉ có thể dùng trí. Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên kêu “A” lên một tiếng, tứ thiếu gia hoảng sợ, nghĩ là đã rạch vào tay nàng rồi, lập tức ngừng lại.

Hạ Lan Tử Kỳ không bỏ qua cơ hội, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cướp lại dao. Bởi vì khiến cho tứ thiếu gia lúc này trở tay không kịp nên trong cuộc tranh giành này Hạ Lan Tử Kỳ chiếm thế thượng phong. Nhưng nàng vừa đem dao găm lấy về thì tứ thiếu gia lại không cam lòng thất bại một phát bắt được cổ tay nàng.

Bây giờ khó khăn lắm mới lấy về được con dao, sao có thể lại để tứ thiếu gia đoạt đi được? Hạ Lan Tử Kỳ nắm tay trái hướng dưới sườn của hắn mà nện một cái.

Tứ thiếu gia tránh sang một bên, Hạ Lan Tử Kỳ liền thuận thế thoát khỏi khống chế của hắn. Tay vừa thoát được thì lại ngoài ý muốn quẹt làm bị thương ngón tay cái tứ thiếu gia.

“A! Đau quá!” Tứ thiếu gia ôm ngón tay cái, mặt tối sầm xuống bắt đầu có vẻ âm u, nức nở gào khóc: “Ngươi dùng dao hại ta! Ngươi là người xấu! Ta muốn nói cho bà vú biết!”

Nói cho bà vú thì lộ mất, Hạ Lan Tử Kỳ đổ một đầu mồ hôi lạnh, vội gọi: “Ngoan nào! Ngươi đừng kêu, ta không phải cố ý quẹt làm ngươi bị thương đâu mà!”

Miệng vết thương trên tay của tứ thiếu gia dài chừng hai li, bên ngoài tuôn ra một ít máu tươi. Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng nhanh trí xé lấy vải trắng, lừa gạt lau máu tươi trên tay hắn.

Lúc lấy mảnh vải trắng ra, nhìn một mảnh bị bôi đỏ sẫm, trong lòng khỏi nói có biết bao nhiêu thoải mái! Trên mặt nhịn không được lộ ra tươi cười hớn hở!

Tứ thiếu gia thật không nghĩ tới hắn đã trộm gà không được còn mất nắm gạo, chưa nói đến bản thân mình bị thương lại còn để nàng được đắc ý! Tức giận gào lên: “Đau! Đau quá!”

Hạ Lan Tử Kỳ hoàn hồn, vội đem vải trắng ném qua một bên. Thấy tứ thiếu gia vẻ mặt đau đớn, nhất thời dở khóc dở cười! Điều này có thể trách nàng sao? Ai bảo tay hắn tiện, đang yên lạnh tự nhiên cùng nàng tranh đoạt làm gì! Tuy là nghĩ như thế nhưng Hạ Lan Tử Kỳ lại không thể nói như vậy, nhanh chóng vuốt ve, ôn nhu trấn an: “Ta thật không phải cố ý đả thương ngươi, ta thổi cho người một chút liền hết đau ngay thôi”

Hạ Lan Tử Kỳ dỗ hắn như dỗ đứa nhỏ, tứ thiếu gia chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt cục tức xuống, nghĩ mưu tính kê khác!

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ lại dặn dò: “Nếu có người hỏi sao lại có vết thương này trên tay, ngươi phải nói là do mình nghịch dao nhỏ không may cắt phải. Còn có, chuyện buổi tối ta dùng kim ngươi, ngươi cũng không được nói, nhớ kỹ chưa?”

Tứ thiếu gia nhíu mày: “Tay của ta rõ ràng là bị ngươi quẹt, tại sao phải nói tự mình làm bị thương?”

Lúc này hắn lại đây hiểu được sức lực rồi, thật đúng là không tốt hồ lộng! Hạ Lan Tử Kỳnuốt nhổ nước miếng, dụ dỗ: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời của ta, buổi tối ta cùng ngươi ngoạn kỵ đại mã được không?”

“Thật sự?” Tứ thiếu gia vẻ mặt lóe sáng.

“Thật sự!” Hạ Lan Tử Kỳthầm nghĩ lừa hắn nghe lời, đợi cho buổi tối, không được lại cho hắn đến hai châm!

Vì không cho Hạ Lan Tử Kỳnhìn ra sơ hở, tứ thiếu gia còn phải tiếp tục giả vờ ngốc, “Tốt tốt!”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn gọi dậy: “Tứ thiếu gia, tứ thiếu phu nhân, đến giờ thức dậy rồi!”

Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng đem dao găm giấu kỹ, đem tấm vải trắng nhét xuống dưới cạnh chăn, ở bên tai tứ thiếu gia dặn dò mấy câu: “Đây đều là bí mật của chúng ta, ngươi phải nghe lời ta nói….Đừng nói ra ngoài, nếu không ngày nào ta cũng dùng châm đâm ngươi, biết chưa?”

Tứ thiếu gia vừa trợn mắt, cắn chặt răng: “Nhớ rồi!”

Thấy hắn đồng ý, Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới yên tâm nói với ra ngoài cửa: “Đã biết, các ngươi vào đi!”

Sau khi bọn nha hoàn hầu hạ Hạ Lan Tử Kỳ tắm rửa, thay quần áo, chải đầu xong. Nàng chợt nghe bên ngoài thực ầm ĩ liền đứng dậy đi ra ngoài cửa, thấy tứ thiếu gia cầm một miếng thịt xương trên tay cùng Kim nha đầu điên cuồng đùa giỡn chạy một vòng trong sân. Bức tranh một chó một người đùa nghịch này… Thật khó tả!

Cảnh tượng này khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy vị thiếu gia ngốc này cũng có chút đáng yêu, cả ngày sống vô ưu vô lo, nàng nhịn không được khẽ nhếch môi mỉm cười.

“Tứ thiếu phu nhân, đã chuẩn bị xong chưa?” Bà Ngô đứng dưới bậc thềm gọi, mà đứng ở bên cạnh bà Ngô còn có một tiểu nha đầu mặc áo tím.

Nha đầu kia trong tay đang cầm một cái khay làm từ gỗ kim hoa sơn đen, trên khay bày một bộ trà cụ tinh xảo. Tử Đào chính là nha hoàn hồi môn của Hạ Lan Tử Kỳ.

Hạ Lan Tử Kỳ biết mọi người muốn nàng đi dâng trà lên các vị tiền bối, vì thế gật đầu: “Đã chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta đi thôi!” Vừa bước xuống bậc thềm, không ngờ tứ thiếu gia chạy đến trước mặt giang tay cản lại: “Đi đâu vậy? Ta cũng muốn đi!”

Khi tân nương tử đi kính trà mà phu quân bồi ở bên cạnh là việc rất bình thường. Có điều, Hạ Lan Tử Kỳ thật sự không muốn dẫn hắn đi chỉ sợ hắn một mặt ngu đần, nói chuyện không suy nghĩ lại đem chuyện tối ngày hôm qua kể hết ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.