Hỉ Tương Phùng

Chương 56: Đây là bí mật của chúng ta



Vừa rồi, Lục thiếu gia đang ngủ thì nửa đêm muốn đi vệ sinh. Lúc đi ra thì nhìn thấy một cô gái bịt mặt chạy vào trong viện, nhưng thật không ngờ là Hạ Lan Tử Kỳ.

Tuy rằng không hiểu đêm hôm khuya khoắt sao nàng lại bị vệ binh truy đuổi? Nhưng thấy nàng không phải người ngoài, Tề Nhan Thần vẫn quyết định cứu nàng trước rồi nói sau.

Hai người leo lên giường nằm chưa được bao lâu, chợt nghe bên ngoài có tiếng người chỉ huy: “Các ngươi lên bên kia tìm kiếm còn các ngươi qua bên kia!”

Nha đầu Linh Lan trong viện Lục thiếu gia nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài liền mặc quần áo đi ra, thì thầm nói với đám bọn họ: “Ôi, đêm hôm khuya khoắt thế này các ngươi làm gì thế?”

Vệ binh đi đầu bực tức nói với Linh Lan: “Linh Lan cô nương, đêm nay trong phủ có ba tên đạo tặc đột nhập, vừa rồi bọn ta tận mắt thấy có một tên trộm chạy vào trong viện của Lục thiếu gia. Nghĩ đến sự an toàn của Lục thiếu gia cũng vì để bắt được kẻ trộm, thỉnh Linh Lan cô nương phối hợp tìm kiếm với chúng ta, đừng gây trở ngại!”

Đêm hôm khuya khoắt bị người ta quấy rầy thì tính tình không bao giờ thoải mái được, Linh Lan xem xét xung quanh: “Viện này liếc mắt một cái là nhìn thấy hết. Nào có kẻ trộm?”

Vệ binh cất giọng lạnh lùng: “Đạo tặc sẽ không ngồi yên chờ ta đến bắt, nhất định là trốn góc nào rồi! Tất cả bọn ta đều tận mắt nhìn thấy nàng chạy vào đây, tuyệt đối không nhầm!”

Thấy bọn họ một mực khẳng định kẻ trộm chạy vào trong viện, Linh Lan liếc mắt nhìn phòng Tề Nhan Thần một cái, không hài lòng dặn dò: “Các ngươi tìm thì cứ tìm! Nhưng nói nhỏ chút, đừng quấy rầy Lục thiếu gia nghỉ ngơi.”

Vệ binh kia nghe lời Linh Lan nói xong..., quay đầu ra lệnh: “Nghe thấy không? Khi các ngươi tìm kiếm thì nhẹ nhàng một chút, đừng kinh động đến Lục thiếu gia.”

Đây là nơi dành riêng cho Lục thiếu gia ở trong cùng Thổ Cúc Các, là một tiểu viện được thiết kế riêng. Bình thường hắn không ở chung với đám thiếp thất, ở một mình một chỗ.

Viện này không lớn, trong chốc lát đã lục soát hết các sương phòng hơn nữa mấy bụi cây cỏ hoa lá và những nơi có thể trốn được cũng đều tìm qua hết, nhưng không thấy bóng dáng của Hạ Lan Tử Kỳ.

“Hừ, kỳ lạ! Chính mắt thấy chạy vào đây, sao có thể không thấy bóng dáng đâu?” Vệ binh kia có chút khó hiểu.

Thấy tình thế này, Linh Lan nói: “Nếu đã không tìm được đạo tặc thì mời các vị quay về cho!”

Không đợi vệ binh kia mở miệng, bỗng nhiên từ bên ngoài lại xông vào thêm một đội vệ binh nữa, một nam tử cao lớn đi đầu đám người đó lớn tiếng quát: “Sao thế? Các ngươi không bắt được tên đạo tặc kia hả?”

Vệ binh vẻ mặt buồn bực, “Không, lúc vừa rồi rõ ràng bọn ta nhìn thấy hắn chạy vào trong viện của Lục thiếu gia, nhưng mà khi bọn ta vào trong viện tìm thì không thấy bóng dáng đâu car.”

Nam tử cao to đi đến gần: “Tìm không thấy? Đó là do các ngươi tìm không kĩ, các ngươi có chắc chắn là đã tìm hết mọi nơi không?”

Tiểu đầu mục chợt mở miệng: “Ngoại trừ phòng ngủ của Lục thiếu gia ra thì những nơi khác đều đã tìm hết rồi.”

“Thế không phải là chưa lục soát hết sao?”

Linh Lan vừa thấy muốn lục soát phòng Lục thiếu gia, lập tức ngăn cản: “Lục thiếu gia sao có thể chứa chấp kẻ trộm, các ngươi cũng làm càn quá rồi?”

Nam tử cao to kia trầm giọng: “Bọn ta chưa hề nói Lục thiếu gia chứa chấp kẻ trộm, nhưng kẻ trộm này tới trộm báu vật trong phủ nên Hầu gia vô cùng tức giận ra lệnh cho bọn ta tuyệt đối không được bỏ qua bất kì nơi nào có khả năng che giấu được đạo tặc, bao gồm cả phòng của các thiếu gia. Huống hồ, tất cả mọi người nhìn thấy kẻ trộm này chạy vào viện của Lục thiếu gia, vạn nhất kẻ xấu thừa dịp lúc Lục thiếu gia ngủ say trà trộn vào rồi lại gây bất lợi cho Lục thiếu gia, vậy thì càng lớn chuyện sao?”

Tuy rằng Linh Lan không tin Lục thiếu gia sẽ che giấu kẻ trộm, nhưng nếu người xấu thật sự lọt vào phòng Lục thiếu gia rồi gây bất lợi cho thiếu gia thì cũng là chuyện Linh Lan không muốn thấy, đành phải nói: “Vậy các ngươi ở đây chờ, ta báo trước cho thiếu gia một tiếng!”

Linh Lan đi vào cửa, gọi: “Thiếu gia. Ngươi đã tỉnh chưa? Thiếu gia......”

Thấy bọn họ muốn vào phòng, hai người trên giường không khỏi lo lắng hẳn lên. Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên nghĩ đến giày của mình còn ở trên đất, đành phải ghé sát vào, hạ giọng nói: “Giày của ta......”

Tề Nhan Thần lúc này mới nhớ ra là quên giấu giày đi rồi, vội vàng xoay người nhặt giầy của Hạ Lan Tử Kỳ lên giường. Nhìn hai bên không có chỗ nào ném ra được, Hạ Lan Tử Kỳ lại vội vàng chỉ huy: “Mau giấu ở dưới giường!”

“Ừ” Tề Nhan Thần nhấc đệm giường lên, đem giày của Hạ Lan Tử Kỳ đặt phía dưới. Xoay người ấn Hạ Lan Tử Kỳ vào trong chăn: “Chui vào bên trong đi!”

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn luôn chủ động cách xa hắn một khoảng nhưng hắn sợ người khác đi vào phát hiện nên lại ra lệnh: “Đến gần ta một chút, đừng xa quá!”

Hạ Lan Tử Kỳ rất khó chịu, ở chung trong một ổ chăn đã khiến nàng khổ sở lắm rồi bây giờ còn muốn tiến sát đến, nếu như bị người khác phát hiện thì danh dự của mình làm sao mà bảo toàn! Nhưng ngay khi nàng đang vô cùng do dự thì sau khi Linh Lan thấy gọi mãi mà không có động tĩnh gì liền đập đập tay lên kia, tiếng gọi cũng lớn hơn: “Thiếu gia, thiếu gia!”

“Hả, chuyện gì?” Lục thiếu gia khan giọng đáp lại, nghe qua thì có vẻ giống như vừa tỉnh ngủ, không có một chút nào là lo lắng. Nhưng mà thật ra trong lòng thập phần lo sợ. Hắn vươn bàn tay to, chụp đến lưng Hạ Lan Tử Kỳ dọa sợ đến nhào về phía trước. Đúng, hai người lập tức áp sát vào nhau.

Tề Nhan Thần nhắc nhở: “Ta không cho tẩu ra ngoài thì tẩu không được phép nhúc nhích!” Tề Nhan Thần hơi ngồi lên, nhấc hai chân cố gắng kẹp Hạ Lan Tử Kỳ lại rồi kéo tấm màn trên đầu giường tránh để cho người khác có thể nhìn thấy tình hình trên giường.

Nàng dám động đậy sao? Nếu chuyện nàng chui ở trong ổ chăn của tiểu thúc bị bại lộ ra thì cho dù nàng có thêm một trăm cưới miệng cũng không giải thích được.

Linh Lan lúc này trả lời: “Lục thiếu gia, nhóm vệ binh nói tối này có đạo tặc đột nhập, tên trộm này chạy tới Thổ Cúc Các của chúng ta, thiếu gia không sao chứ? Tên trộm đó có chạy vào phòng không?”

“Ta rất ổn, không có tên trộm nào hết. Yên tâm đi!” Tề Nhan Thần muốn trả lời qua loa cho xong, đương nhiên không vào đây là tốt nhất.

Nam nhân cao lớn tiến lên một bước: “Lục thiếu gia, không thể không mở cửa được. Chúng nô tài sợ kẻ xấu thừa dịp khi người ngủ say mà nấp vào trong phòng, sẽ gây nguy hiểm cho thiếu gia.”

Biết bọn họ nếu không vào được thì sẽ không bỏ qua, Tề Nhan Thần tức giận, kêu lên: “Ta đã nói không có là không có! Nếu các ngươi không tin thì cửa không khóa, tự vào mà kiểm tra!”

Nam nhân cao lớn và vệ binh liếc nhìn nhau rồi đưa tay đẩy cửa, quả nhiên cửa không có khóa. Nam nhân đó có chút nghi hoặc: “Sao thiếu gia lại không khóa cửa?”

Tề Nhan Thần vừa nghe liền phát hỏa: “Một đại nam nhân. Không phải một cô gái, cần thiết phải khóa cửa à?” Hơn nữa lại thấy bọn họ muốn đi vào lục soát nên vô cùng mất kiên nhẫn, nói: “Chỉ hai người được vào xem thôi, đừng có kéo đàn kéo đống vào ầm ĩ làm phiền bổn thiếu gia nghỉ ngơi!”

“Vâng”

Nam tử to cao kia và vệ binh thấy Lục thiếu gia tính công tử khó chiều ra, ít nhiều cũng có chút khó chịu. Nam tử đó quay đầu nói với những vệ binh khác phía sau: “Các ngươi ở ngoài cửa chờ.” Sau đó cùng vệ binh kia nhận cây đuốc từ trong tay vệ binh đứng sau, đi vào trong phòng.

Tề Nhan Thần cố ý che miệng ngáp một cái, gấp gáp thúc giục: “Các ngươi kiểm tra nhanh một chút, xem xong hết rồi thì đi ra ngoài. Bổn thiếu gia còn muốn ngủ!”

“Vâng, vâng” hai người đó mặc dù nhận lệnh của Hầu gia, nhưng Lục thiếu gia ở trước mặt bọn hắn cũng là chủ tử. Bọn họ không dám đắc tội! Cầm cây đuốc, nhanh chóng tìm kiếm trong phòng.

Phòng cũng không lớn lắm, kỳ thật cũng là vừa nhìn một lượt là thấy hết ngóc ngách. Nhưng hai người họ vẫn cẩn thận mở cửa tủ quần áo ra kiểm tra, xốc khăn trải bàn lên, nằm sấp cúi xuống gầm bàn tìm. Ngay cả dưới gầm ghế, bọn họ cũng không tha.

Hạ Lan Tử Kỳ trốn ở trong chăn thân thể cùng với Tề Nhan Thần dính sát vào nhau, thân nhiệt hai người bọn họ đều rất nóng, nóng như có một hòn than giấu trong người. Có thể cùng đem bọn họ đốt cháy.

Khắp giường đều là mùi hương đặc trưng của nam nhân trên người Tề Nhan Thần. Hạ Lan Tử Kỳ bị vây hãm trong không gian này, trong lòng căng thẳng như bị trúng bạch phiến, cuồng loạn không yên.

Nàng cứ không nhúc nhích ở trong chăn cứng người lại, không ngừng cầu nguyện ông trời phù hộ để nàng có thể an toàn qua ải này, bình an thoát hiểm.

“Không có ai!” Vệ binh cùng nam nhân cao lớn ở trong phòng tìm kiếm một lượt nữa cũng không phát hiện thêm cái gì, không khỏi nghi hoặc.

“Sao vậy? Các ngươi tìm được kẻ trộm khong?” Tề Nhan Thần lúc này bất mãn nhìn bọn họ: “Phòng của bản thân mình chẳng lẽ có người vào hay không bồn thiếu gia còn không biết sao? Đám nô tài các ngươi lại dám nghi ngờ bổn thiếu gia giấu kẻ trộm! Đúng là quá to gan!”

Không tìm thấy kẻ trộm đương nhiên bọn họ đuối lý hơn, nam tử cao to vội vàng cúi người nhận tội: “Lục thiếu gia bớt giận, nô tài nào dám hoài nghi thiếu gia giấu trộm! Cho dù có cho nô tài thêm mười lá gan, nô tài cũng không dám! Đây không phải cũng chỉ là làm việc theo lệnh của Hầu gia thôi sao? Cũng là vì nghĩ đến sự an toàn của Lục thiếu gia nên nô tài mới quấy rầy Lục thiếu gia nghỉ ngơi, thỉnh thiếu gia thứ tội!”

Tề Nhan Thần biết, những người là kiểu được đằng chân lân đằng đầu nếu không trấn áp bọn họ thì bọn họ sẽ không coi ngươi ra gì. Lúc này, thấy vệ binh kia dùng ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn lên giường hắn, hắn lập tức dùng thái độ hung dữ, nói: “Nhìn cái gì vậy? Hay là ngươi còn sợ ta giấu kẻ trộm trên giường?”

“Không không, nô tài không dám!” Vệ binh lập tức xua tay.

Giường Tề Nhan Thần có màn che kín cộng thêm ánh lửa chiếu vào không sáng lắm, vốn không nhìn ra điều gì khác thường. Huống hồ Tề Nhan Thần đã nói như vậy rồi, bọn họ nào dám không biết xấu hổ. mà cứ thể chạy tới tìm đây?

Nam tử cao to kia trừng mắt lườm tên vệ binh một cái, cười nịnh bợ, nói: “Lục thiếu gia, vậy không làm phiền thiếu gia nghỉ ngơi nữa. Người tiếp tục ngủ đi, bọn nô tài cáo lui!”

Tề Nhan Thần nhìn bọn hòi ra khỏi phòng, Hạ Lan Tử Kỳ nghe thấy tiếng đóng cửa định chui ra ngoài thì lại bị Tề Nhan Thần đè lại, thấp giọng nói: “Đợi thêm lát nữa, bọn họ còn chưa ra khỏi tiểu viện đâu!”

Hạ Lan Tử Kỳ ở trong chăn nghẹn đến không thở nổi lại bị hắn giữ chặt không thả, tức giận véo vào eo Tề Nhan Thần một cái, kháng nghị: “Mau thả ta ra, ta khó chịu sắp chết rồi!”

Tề Nhan Thần lúc này mới buông tay, sốc chăn lên để hở một kẽ nhỏ để cho Hạ Lan Tử Kỳ có thể hô hấp không khí.

Từ khi những người đó rời đi, trong viện dần dần an tĩnh lại. Hạ Lan Tử Kỳ từ từ ló đầu ra cẩn thận nghe ngóng, thấy thật sự không có động tĩnh gì rồi mới vội vàng hoàn toàn chui ra khỏi chăn, chuẩn bị chuồn. Nhưng mà nàng còn chưa bò qua người Tề Nhan Thần đã bị hắn kéo lại.

Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng nhảy dựng, quay đầu theo dõi hắn: “Ngươi nghĩ làm gì?”

“Bọn họ còn chưa đi xa, bây giờ tẩu ra ngoài không phải sẽ là gọi họ đến bắt hay sao?” Tề Nhan Thần lười giải thích nhiều, dùng sức kéo nàng giữ lại.

Tề Nhan Thần không cho nàng xuống giường, không còn cách nào nàng đành phải lui vào tận bên trong cùng giường.

Tề Nhan Thần nhìn nàng mỉm cười: “Tẩu sợ đệ sao? Tẩu yên tâm, ta là chính nhân quân tử. Tuy rằng khi mới gặp ta vô cùng thích tẩu nhưng bây giờ đã biết tẩu là Tứ tẩu của ta rồi, ta sẽ không làm ra loại chuyện gì quá phận và cũng sẽ không làm phi lễ tẩu!”

Quảng cáo rùm beng mình là chính nhân quân tử thì ngược lại càng làm cho người ta lo lắng. Có lẽ là do anh hưởng tâm lý, trong bóng tối Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy thần sắc của Tề Nhan Thần có chút tà ác.

“Tại sao đệ lại muốn giúp ta?” Hạ Lan Tử Kỳ thắc mắc hỏi.

Tề Nhan Thần thẳng người lên, hai tay ôm đầu thoải mái tựa vào trên giường, nói vu vơ: “Người ta thích gặp nguy hiểm, ta có năng lực sẽ rat ay giúp đỡ rồi!”

Thấy hắn không đứng đắn, Hạ Lan Tử Kỳ đau đầu: “Đệ không thể nói chuyện tử tế sao?”

Tề Nhan Thần vươn ngón trỏ gãi gãi trán, nghiêm mặt nói: “Sao bọn họ lại muốn bắt tẩu? Hay tẩu là kẻ trộm thật?”

“Ta không phải trộm! Đây là một sự hiểu lầm!” Hạ Lan Tử Kỳ lập tức phản bác.

Trong ánh mắt Tề Nhan Thần chứa đầy nghi hoặc: “Vậy đêm hôm khuya khoắt tẩu không ngủ mà còn ăn mặc như vậy ra ngoài làm gì?”

“Cái này......” Chuyện này đúng là rất khó giải thích, nói nàng ra ngoài đi vệ sinh thì cũng không được, chẳng ai đi vệ sinh mà ăn mặc thế này hết! Thấy Hạ Lan Tử Kỳ ấp a ấp úng nói không nên lời, Tề Nhan Thần không khỏi đoán: “Hay là tẩu ghét bỏ Tứ ca là tên ngốc, tính chạy trốn?” Lời này hắn vừa thốt ra lại lập tức phủ định bản thân: “Không đúng! Nếu muốn chạy trốn thì ban ngày nhiều cơ hội hơn, sao lại chờ đến buổi tối?”

Hắn nghĩ nghĩ rồi lại tiếp tục đoán: “Hay là tẩu làm việc cho thế lực nào đó được phái đến Tề phủ nằm vùng, tính trộm bảo bối gia truyền của nhà ta?”

Thật sự là càng đoán càng thái quá, Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng lắc đầu: “Đệ đừng đoán mò nữa! Không giống như đệ nghĩ đâu.”

“Là gì?”

“Ta nói nhưng đệ không được chê cười ta.”

Tề Nhan Thần lắc đầu: “Không cười.”

Hạ Lan Tử Kỳ thành thật nói: “Lúc buổi tối ta có một giấc mơ, mơ thấy thổ thần nói với ta rằng ở bụi cây gần Thông Thiên Hiên có một gốc cây hà thủ ô màu đỏ. Ngài nói hà thủ ô này rất có duyên với ta muốn ta nhanh chóng đến đào.” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn Tề Nhan Thần: “Đệ cũng biết, hà thủ ô màu đỏ là giống cây rất quý hiếm. Ngoại trừ có thể làm đen râu tóc, cường gân cốt, bổ can thận ra nó còn có công hiệu giải độc. Tốt hơn hà thủ ô bình thường rất nhiều, vô cùng quý giá, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.”

Dừng lại một chút, nàng lại tiếp tục thêu dệt: “Tuy rằng đây chỉ là giấc mộng, không đủ căn cứ. Nhưng đệ phải biết ta học y thuật nên đối với những dược liệu quý vô cùng thích, cũng giống như đệ thích thơ hay vậy. Cho nên, ta cứ bị giấc mộng này ám ảnh không ngủ được mới liều mình thử đến đó nhìn xem. Thé nhưng trời đã muộn lắm rồi, ta sợ ta mò mẫm đi lại trong phủ bị người ta thấy được sẽ nói và giống Tề Dật Phàm giống nhau, đầu óc có bệnh. Vì thế để tránh việc này xảy ra mới mặc bộ đồ này, không để bất kì ai nhận ra ta.”

Hạ Lan Tử Kỳ có chút bất đắc dĩ: “Nhưng mà khi ta đang ở trong bụi cây tìm kiếm hà thủ ô màu đỏ thì lại bị vệ binh tuần tra phát hiện, bọn họ cho ta là kẻ trộm nên đuổi. Ta hoảng hốt chạy bừa, đánh bậy đánh bạ chạy đến nơi này của đệ. Toàn bộ mọi chuyện là như vậy.”

Mặc dù những lời Hạ Lan Tử Kỳ nói có chút vô căn cứ, nhưng đã đem hết toàn bộ nguyên nhân, diễn biến, kết quả kể lại rõ roàng. Tề Nhan Thần tỏ ra bán tín bán nghi: “Tẩu từ Thủy Tiên Các đi ra, chẳng lẽ ta Tứ ca lại để tẩu đi?”

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười: “Chàng ở chỗ thiếp thất rồi, lúc ta đi ra chàng không biết.”Sau đó còn dặn dò: “Đúng rồi, chuyện hôm nay đa tạ sự trợ giúp của đệ! Còn nữa, việc này là bí mật của hai người chúng ta đệ nhất định phải giữ kín như bưng đấy!”

Tề Nhan Thần ngửa đầu cười tiêu sái: “Đó là đương nhiên, ta sẽ không nói!” Hắn nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, có ý đùa cợt: “Nhưng mà ta phát hiện, có vẻ giữa hai người chúng ta bí mật càng ngày càng nhiều rồi! Đây không phải là chứng minh, chúng ta có duyên phận......”

“Dừng lại!” Hạ Lan Tử Kỳ trên mặt nóng như sốt, duỗi thẳng cánh tay xòe bàn tay ra, ý bảo hắn đừng nói nữa.

Tề Nhan Thần xem Hạ Lan Tử Kỳ có chút bực bội, không khỏi hé miệng nở nụ cười.

Lăn qua lăn lại một lúc cũng quá nửa đêm rồi, Hạ Lan Tử Kỳ không biết Tề Dật Phàm bây giờ thế nào rồi, có bị người ta bắt được hay không! Càng không biết cái tên trộm hàng thật kia có sa lưới hay chưa, cho nên mở miệng nói: “Nhan Thần, trời không còn sơm nữa, ta cần phải trở về.”

“Bọn họ mới đi không lâu, sợ là đi chưa xa. Hay là tẩu ở lại đây thêm một lúc nữa?” Lời này vừa thốt ra đã khiến hắn tự giật mình, bởi vì đám vệ binh thực tế là đã đi một lúc lâu rồi. Hắn nói như vậy, chính là thể hiện ra nhoài rằng không muốn để Hạ Lan Tử Kỳ đi!

“Thời gian bọn họ rời đi cũng không ngắn, ta cũng đã mệt rồi, muốn về ngủ!” Hạ Lan Tử Kỳ nói xong đi đến bên giường lại phát hiện không có giầy.

Tề Nhan Thần hít sâu một hơi, đành phải đem giầy từ dưới giường lấy ra đưa cho nàng.

Nhìn nàng đeo giầy vào, Tề Nhan Thần cũng vén màn lên đi giày tiến về phía giá treo với tay lấy trường bào, giơ cánh tay mặc quần áo vào.

“Đệ muốn làm gì?” Hạ Lan Tử Kỳ kỳ thật đã mơ hồ đoán được ý định của hắn rồi, nhưng vẫn hỏi một câu.

“Ta đưa tẩu về Thủy Tiên các.” Hắn vừa buộc đai lưng vừa trả lời ngắn gọn.

“Không cần phiền vậy đâu! Đã muộn như thế này rồi, có lẽ bên ngoài không còn ai nữa!” Hạ Lan Tử Kỳ ngượng ngùng từ chối hắn đưa về. Nhưng hắn lại kiên trì muốn đưa, trêu chọc nói: “Đã có câu: Giúp người thì giúp tới cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây thiên. Tẩu đã ngây ngốc rồi vận khí lại còn không tốt! Tránh cho tẩu vừa ra khỏi cửa đã bị bắt được, lại làm phiền đến ta!”

“Hừ...... Được rồi! Một khi đã như vậy, ta đây cho đệ cơ hội lần này. Có điều......” Hạ Lan Tử Kỳ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc: “Mời đệ sau này nói chuyện chú ý đến thân phận của mình một chút, lần sau không được gọi ta là đồ ngốc! Cũng không được dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với ta!”

“Tại sao? Tẩu sợ Tứ ca ghen?” Hắn buộc lại đai lưng, gảy nhẹ đuôi lông mày, bản tính khó thay đổi.

Hạ Lan Tử Kỳ trừng mắt lườm hắn một cái, đối trước lưu manh mắt này đúng là hết cách.

Đêm tối im ắng, Tề Nhan Thần mở cửa quan sát một lúc, thấy không có gì bất thường mới đưa Hạ Lan Tử Kỳ đi ra. Hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng, được Tề Nhan Thần hộ tống Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng trở về Thủy Tiên Các.

Ở trong biệt viện, Hạ Lan Tử Kỳ thúc giục: “Được rồi, đưa ta đến đây là được. Đệ quay về đi!”

“Tẩu đi đi! Ta nhìn vào tẩu đi vào.” Hạ Lan Tử Kỳ không cãi nổi với hắn, đành phải xoay người trở về phòng của mình.

Phòng của nàng vẫn tối đèn như cũ, trong lòng nàng chợt lạnh hẳn. Hay là Tề Dật Phàm không quay vè bị người ta bắt đi rồi. Mang tâm tình bất an nàng đi vào phòng, vừa mới mở cửa đi vào thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói lãnh đạm của Tề Dật Phàm: “Ta nghĩ là cô đã bị bắt rồi chứ? Không ngờ cô lại an toàn trở về rồi!”

Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu thấy Tề Dật Phàm êm đẹp ngồi ở bên bàn, vốn đang mừng cho hắn. Nhưng bây giờ nghe xong lời của hắn thì trong lòng khó chịu: “Ngươi nói thì hay lắm. Chúng ta cùng đi ra, kết quả khi xảy ra chuyện ngươi lại ném ta ở lại, chạy trước!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.