Không có việc gì chỉ vẽ nghịch? Lừa cái quỷ gì vậy! Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng không tin. Nhưng ngoài mặt cũng không tỏ thái độ gì: “Trong bụng của muội còn có đứa nhỏ, bình thường phải chú ý nghỉ ngơi một chút. Còn nếu thật sự buồn chán thì nên đi ra hoa viện dạo một chút, phụ nữ có thai vẫn nên hạn chế trang điểm.”
“Dạ, thiếp thân đã biết.” Thấy Hạ Lan Tử Kỳ không có truy cứu tới cùng, Trầm thiếp hơi hơi cúi người, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại nói: “Tứ thiếu phu nhân, mau ngồi!”
Hạ Lan Tử Kỳ ngồi vào xuống ghế, nhận lấy chén trà mà Trầm thiếp kính dâng, chậm rãi nói: “Ngũ thiếu gia lần này từ Doanh Châu mang về một ít xoay đặc sản, vừa rồi tặng cho ta sáu quả. Ta cùng tứ thiếu gia mỗi người giữ lại một quả, cho Tôn thiếp và Phùng thiếp mỗi người một quả, bởi vì muội đang có bầu nên hai quả còn lại mang đến cho muội!” bà Ngô phối hợp tiến đến đem hộp đựng xoay đưa cho nàng.
Trầm thiếp nhận lấy hòm, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh: “Ôi! Thiếp thân sao lại được nhiều hơn vậy?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên nói: “Mỗi người trong viện chúng ta đều có phần, huống hồ trong bụng muội còn có một cục cưng đấy thôi! Nên phải được nhiều hơn người khác chứ. Muội đừng ngại.”
“Vậy thiếp thân sẽ không khách khí nữa, đa tạ tứ thiếu phu nhân ưu ái.”
Hạ Lan Tử Kỳ lại cùng nàng nói chuyện phiếm hai câu, đứng lên nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, muội đi nghỉ đi, ta về trước.”
Trầm thiếp tiễn Hạ Lan Tử Kỳ đến cửa, đứng nhìn hai người chìm trong bóng đêm, lúc này mới quay lại đóng kín cửa.
......
Hạ Lan Tử Kỳ cùng bà Ngô từ từ đi về, sau một lúc im lặng thật lâu Hạ Lan Tử Kỳ mới thâm sâu mở miệng: “Bà Ngô, Trầm thiếp nói là nàng rảnh rỗi nhàm chán mới trang điểm, bà có tin không?”
Bà Ngô lắc lắc đầu: “Nếu nàng muốn trang điểm thì ban ngày có lúc nào mà không được, sao cứ nhất định phải là đêm hôm khuya khoắt. Việc này rất bình thường.” Bà Ngô nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân, chẳng lẽ nàng muốn xuất phủ?”
Hạ Lan Tử Kỳ như có suy nghĩ gì đó, đột nhiên dừng bước lại: “Bà Ngô hay là bây giờ bà qua đó xem thử, để xem nàng ta muốn làm gì?”
Bà Ngô đề nghị nói: “Hay là lão nô đưa Tứ thiếu phu nhân về trước rồi mới quay lại đó!”
“Không cần, con tự về là được rồi.” Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ nghi rồi lại nói: “Bà cũng phải tự chú ý an toàn một chút.”
“Đã biết, lão nô đi làm việc.” Bà Ngô xoay người, vội vàng đi.
Ngủ trong phòng, Hạ Lan Tử Kỳ vừa chờ bà Ngô quay về hồi âm, vừa sắp xếp lại những đơn đặt hàng lúc ban ngày cầm về từ cửa hàng trang sức Hưng Thịnh Bảo Khố. Trong đó, có bảy đơn đặt hàng ghi lại địa chỉ của khách hàng, có bốn đơn không lưu địa chỉ. Hạ Lan Tử Kỳ tên những người đó gom lại để hỏi sau. Rồi viết lại hết lên một trang giấy, sau khi viết xong, chuẩn bị giao cho bà Ngô để bà ấy có thể dựa vào danh sách này để dò hỏi trong phủ.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, trông trái trông phải vẫn chưa thấy bà Ngô về nàng có chút lo lắng. Vốn định phái Tử Đào đi xem thử, nhưng mà từ sau khi xảy ra chuyện bát băng kia mặc dù không có bất cứ bằng chứng gì để chứng minh Tử Đào có vấn đề, nhưng Phi Dương Nhi hôm đó vẻ mặt cũng không hề có vẻ gì là nói dối. Dù sao trong có khúc mắc, thì phòng bệnh hơn chữa bệnh vẫn luôn là nguyên tắc. Chuyện bí mật thế này, người Hạ Lan Tử Kỳ tin tưởng nhất vẫn là bà Ngô, cho nên không muốn để Tử Đào tham gia.
Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy hoảng hốt, ở bên trong phòng sau khi đi đi lại kaij hai vọng, lại mở cửa sổ ra ngó vẫn không hề thấy bóng dáng của bà Ngô. Mà Tề Dật Phàm đến Dưỡng Sinh Uyển đã hơn một canh giờ, phỏng chừng cũng sắp đến lúc về rồi. Nàng xoay người quay về chỗ ngồi, trong lòng buồn bực
Lại một lúc sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Hạ Lan Tử Kỳ tinh thần rung lên, lần này nhất định là bà Ngô.
Quả nhiên, cửa phòng “Ba “ một tiếng bị người đẩy ra, đúng là bà Ngô xông vào.
Lúc này thần sắc bà Ngô kích động bất thường, sau khi vào nhà nhanh chóng đóng kĩ cửa, dựa lưng vào cửa phòng kinh hồn chưa bình tĩnh lại được thở hổn hển.
“Bà Ngô, bà sao vậy?” Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi đứng lên.
Bà Ngô sắc mặt xanh mét, thở không ra hơi nói: “Tứ thiếu phu nhân, lão nô...... Lão nô......” Tay bà che trước ngực, khom người, vẻ mặt khó coi lạ thường. Sau khi thở hai ba cái, rốt cục ngẩng đầu: “Ôi, dọa chết lão nô rồi! Lão nô suýt chút nữa là không còn được gặp thiếu phu nhân nữa rồi!”
Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi, vội vàng nhào về phía trước, ôm lấy bà: “Bà Ngô đừng sợ, không có việc gì nữa rồi!” Sau đó đem bà đỡ đến trên ghế: “Bà mau ngồi xuống nghỉ một lát, có chuyện gì chúng ta lát nữa nói cũng được.”
Ngô mụ thật sự là sợ không nhẹ, hơn nữa vừa rồi lại chạy như điên một mạch, toàn thân mỏi mệt lúc này cũng chẳng quan tâm cái gì là quy củ nữa, ngồi ở trên ghế, cố gắng bình tĩnh lại.
Tuy rằng Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy bà Ngô chấn động không nhẹ nên cũng không nhẫn tâm nóng lòng truy vấn, chờ bà Ngô điều chỉnh lại tâm lý rồi mới hỏi.
Một lát sau, bà Ngô lúc này mới ngẩng đầu: “Tứ thiếu phu nhân. Trầm thiếp buổi tối trang điểm không phải là tự nhiên, thì ra là nàng ta đi gặp tình nhân.”
Gặp tình nhân? Nói như vậy thì gian phu kia ở ngay tại bên trong phủ. Hạ Lan Tử Kỳ giật mình, ngồi thẳng sống lưng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bà Ngô: “Tình nhân của nàng là ai?”
Bà Ngô vươn người ra nói: “Tứ thiếu phu nhân đoan xem?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhức đầu, sao mình có thể đoán được? Vì thế lo lắng nói: “Bà Ngô, bà cũng đừng vòng vo nữa, mau nói đi!”
“Tứ thiếu phu nhân, vậy lão nô sẽ nói.”
Thật không biết bà Ngô đang do dự cái gì nữa? Hạ Lan Tử Kỳ thúc giục: “Ai nha, bà mau mau nói đi!”
Bà Ngô hít sâu một hơi, rốt cục mở miệng: “Cùng Trầm thiếp thông dâm là người mà tứ thiếu phu nhân nhất định không thể ngờ được, người đó chính là Ngũ thiếu gia!”
“Thì ra là hắn?” Đệ đệ cùng tiểu thiếp của ca ca thông dâm, kết quả như vậy thật khiến Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng khiếp sợ! Nhưng mà, bình tĩnh lại nàng đột nhiên hiểu ra, chẳng trách được hôm ấy lúc nàng nói là ngũ thiếu gia sắp trở về thần sắc Trầm thiếp lại vui mừng như vậy, thì ra bọn họ đã sớm thông gian với nhau, thật sự là quá vô sỉ.
Lúc này, bà Ngô lại nói: “Còn nữa, đứa nhỏ trong bụng Trầm thiếp. Không phải là của tứ thiếu gia, mà là của ngũ thiếu gia!”
Đây là một chuyện lớn, nói vậy chắc hẳn Tề Dật Phàm không hề biết chứ nếu như biết chẳng lẽ không xử lý bọn họ? Hạ Lan Tử Kỳ thần sắc ngưng trọng: “Bà Ngô, vừa rồi bà mới nói thiếu chút nữa là không còn được gặp con nữa, sao lại nư vậy? Bà kể lại cho con nghe một chút đi.”
“Ôi” Bà Ngô lúc này hơi thở đã ổn định lại rồi, bình tĩnh kể lại hết mọi chuyện.
Thì ra khi bà Ngô quay về theo dõi Trầm thiếp, nhanh chóng phát hiện Trầm thiếp cho bọn nha hoàn về ngủ hết, một thân một mình lén lén lút lút ra khỏi cửa. Bà Ngô bám theo một đoạn đến hoa viên của vương phủ, cuối cùng thấy Trầm thiếp chui vào một chỗ kín đáo phía sau giả sơn. Bà bèn lách vào khe đá, lặng lẽ nhìn vào bên trong, nhờ vào ánh trăng mà nhìn thấy Trầm thiếp cùng ngũ thiếu gia đang ôm hôn nhau.
Ngũ thiếu gia hôn rồi xoay người đem Trầm thiếp ấn lên trên núi giả, đưa tay cở bỏ dây thắt lưng của nàng. Trầm thiếp vội vàng nắm lấy tay hắn: “Ngũ thiếu gia, không thể!”
“Vì sao?”
Trầm thiếp có chút không vui: “Chẳng lẽ hồi sau khi hồi phủ chàng không biết sao? Thiếp có hài tử của chàng rồi!”
Ngũ thiếu gia khóe môi hơi cong, đưa tay vuốt dọc từ trán xuống mặt nàng, nửa thật nửa giả nói: “Nàng khẳng định đứa nhỏ này là của ta, mà không phải là của Tứ ca?”
Trầm thiếp giận dữ đánh vào lồng ngực của hắn: “Ngươi là đồ không có k]ơng tâm! Khi người ta trao thân cho ngươi vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ chưa được khai bao, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ hay sao? Như thế nào? Bây giờ cũng bị ngươi làm cho có hài tử rồi, ngươi còn không chịu thừa nhận sao?” Trầm thiếp miếng nói, trong mắt rưng rưng: “Lúc trước, là ai nói muốn cùng ta một đời một kiếp, sao bây giờ lại muốn phủi trách nhiệm rồi?” Nói xong, nước mắt liền ào ào rơi xuống.
“Được rồi được rồi, ta chỉ là đùa với nàng thôi mà! Nàng xem nàng kìa, còn tưởng là thật.” Ngũ thiếu gia giúp nàng lau nước mắt: “Tứ ca ta đúng là một quái nhân, đứng trước một người kiều mỵ như nàng mà cũng không động tâm. Hay là thật sự có bệnh không tiện nói?”
Nguyên nhân thật sự đương nhiên nàng không thể mở miệng nói ra được, Trầm thiếp sâu kín thở dài: “Quên đi, nói đến cái người kì quái đó làm gì?” Sau đó lại nói: “Lúc ấy sau khi thiếp biết mình mang thai, vốn định chờ chàng trở về thương lượng với chàng nghĩ biện pháp đẻ tứ thiếu gia bỏ ta, rồi chúng ta có thể ở bên ngoài phủ mua một cái nhà ổn định. Nhưng mà bây giờ đã bị bọn họ phát hiện rồi, bọn họ đều nghĩ rằng đứa nhỏ này là của tứ thiếu gia, Chàng nói xem sau này phải làm sao đây? Có thể bị bọn họ phát hiện ra không?”
Trước khi đến, Tề Lăng Phong đã nghĩ kĩ chuyện này rồi. Kẻ địch lớn nhất của hắn là Tề Dật Phàm bệnh tình đang chuyển biến tốt lên. Vì thế. Hắn quyết định xắn hai tay chuẩn bị dọn đường tốt nhất cho vị trí thế tử của mình, nếu thời vận không ủng hộ khiến hắn thất bại, như vậy ít nhất ở trong viện của Tề Dật Phàm còn có một đứa nhỏ của hắn. Đương nhiên, hắn hi vọng rằng Trầm thiếp sinh con trai, hắn sẽ tìm biện pháp để đứa nhỏ của mình ngồi vào vị trí thế tử kế nhiệm, như vậy sẽ đẹp cả đôi đường. Vì thế, thấp giọng an ủi: “Tình huống bây giờ nàng không thể rời phủ nữa rồi, an tâm mà dưỡng thai. An tâm sinh con ra, chờ ta ngồi trên vị trí thế tử rồi ta nhất định nghĩ biện pháp đem mẹ con nàng về bên cạnh mình.”
Trầm thiếp là không có ai là tâm phúc, vừa nghe được những lời này liền đồng ý: “Được, thiếp thân đều nghe ngài an bài, nhưng ngài nói lời phải giữ lấy lời đó né!” Nói xong lấy ngón tay điểm vào mũi của hắn.
“Đó là đương nhiên!” Tề Lăng Phong bắt lấy tay nàng, đem đến miệng ôn nhẹ, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: “Bảo bối, ta nhớ nàng lắm. Lâu như vậy, nàng có nhớ ta không?”
Trầm thiếp đương nhiên hiểu được ám hiệu của hắn, xấu hổ đỏ bừng mặt, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ngũ thiếu gia, Triệu lang trung nói, trước ba tháng giữ thai là quan trọng, cho nên...... A......” Nàng nói còn chưa dứt lời, Tề Lăng Phong đã chặn ngang đem nàng ôm lấy, hon xuống tai nàng, thấp giọng nói: “Ta hiểu, yên tâm, đó là đứa nhỏ của chúng ta đương nhiên ta sẽ có chừng mực, ta sẽ rất ôn nhu.”
Tề Lăng Phong đem nàng đặt ở trên cỏ, bắt đầu cho cởi áo nới dây lưng.
Thấy bọn họ sắp làm chuyện đó, Ngô mụ vô cùng kinh ngạc khiếp sợ, không muốn xem cảnh tượng kinh tởm kia vội nhẹ chân nhẹ tay, chuẩn bị trở về báo tin cho Hạ Lan Tử Kỳ. Nhưng mà, trời không ủng hộ bà, bàn chân đột nhiên dẫm phải một cành cây, một tiếng “Rắc” giòn tan vang lên.