Hỉ Tương Phùng

Chương 88-1: Châu liên bích hợp* (thượng)



Hạ Lan Tử Kỳ cũng không phải là người không hiểu lí lẽ. Nghe lời hắn nói có đạo lý, nghĩ đến chuyện hắn tìm ngọc trâm về giúp mình đành phải cắn răng nói: “Vậy được rồi! Chỉ lần này thôi đấy, không có ngoại lệ. Lần sau nếu cần làm mấy chuyện này thì đừng có tìm ta!”

Tề Dật Phàm vừa lòng nở nụ cười: “Như thế này, ở trên bàn rượu cô chỉ cần phối hợp tốt với ta là được! Nếu có chuyện ngoài ý muốn, chúng ta tùy cơ ứng biến. Thời gian không còn sớm nữa đi, ta dẫn cô đến Hải Đường sảnh!”

Hải Đường sảnh là nơi Tề Dật Phàm bao hết cho một mình nàng, chủ yếu là để những lúc nàng không cần ra mặt có thể đến đó nghỉ ngơi.

Tề Dật Phàm quay về Mẫu Đan sảnh chuẩn bị, Hạ Lan Tử Kỳ trong lúc chờ đợi cảm thấy nhàm chán, liền đi về phía trước cửa sổ xốc lên bức rèm che, nhìn ra phía xa dưới lầu. Dưới lầu tiếng người ồn ào, không còn chỗ ngồi, đúng là cảnh tượng phù hoa náo nhiệt bậc nhất.

Bỗng từng ngọn đèn theo nhau lần lượt tắt đi, cảnh tượng dưới lầu lầm vào một mảnh mờ ảo. Hạ Lan Tử Kỳ đoan sắp tới là đến thời gian diễn nghệ rồi. Đối với vị tuyệt đại giai nhân có thể ca hát nhảy múa kia. Nàng tuy là nữ tử, nhưng cũng vô cùng tò mò muốn biết xem nàng kia có bao nhiêu mị lực mà có thể kéo nhiều nam tử đến ủng hộ như vậy, trực tiếp khiến cho Ngọc Đại Lâu đống đến bất thường!

Lầu ba là khu cao cấp đắt tiền, có không quá mười gian phòng. Mà đại đa số mọi người đều ở lầu một chờ xem diễn nghệ, cho nên hành lang lầu ba ngoại trừ thỉnh thoảng có một vài tiểu nhi bê trà bánh đi lại ra, thì phần lớn thời gian đều rất vắng vẻ!

Lúc này, ở cầu thang truyền đến tiếng của một nam nhân: “Tề công tử đã sớm tới, đợi một lúc đã lâu mời hai vị đến Mẫu Đan sảnh ngay tại phía trước.”

Hạ Lan Tử Kỳ tập trung quan sát, thấy nam tử vừa nói kia chín là người đánh xe, thì ra hắn đứng ở cửa đón khách! Mà phía sau nam tử, nam tử trung niên mặc trường bào màu đỏ tím, nam tử kia dáng người bình thường cũng hơi mập, trên mặt lộ ra vẻ thật thà phúc hậu, ánh mắt của hắn sáng ngời, ngực ưỡn cao, bước đi chầm chậm khoan thai, cứ chậm rì rì đi đến phía trước. Còn hất hả đi phía sau hắn là một nô tài mặc áo màu lam, nhìn rất ra dáng phái đoàn.

Người đàn ông trung niên này hẳn là khách của Tề Dật Phàm đi? Thấy bọn họ sắp đi tới, Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng buông bức rèm che, lắc mình trốn ở chỗ vách tường, đến tận khi bọn họ đi qua rồi mới bước ra nhìn họ vào Mẫu Đơn sảnh.

Không biết bọn họ ở trong phòng nói cái gì, cũng không biết lát nửa bản thân có để lộ sơ hở không! Hạ Lan Tử Kỳ thấp thỏm trong lòng, đề phòng vạn vô nhất thất[1], đành phải lại tự nhủ thầm trong lòng lời thoại mà Tề Dật Phàm giao cho nàng lần nữa.

[1] Vạn vô nhất thất: tuyệt đối không sai lầm

Hạ Lan Tử Kỳ đã chuẩn bị xong hết thảy, nhưng mà đã qua một lúc lâu rồi cũng không hề trông thấy Tề Dật Phàm cho nàng tín hiệu, nàng có chút thắc mắc đã lâu như vậy còn không có động tinh gì, hay là xảy ra tình huống gì chăng? Khi nàng đang vô cùng nóng lòng chờ đợi thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ, tinh thần của nàng rung lên, vội vàng chạy ra mở cửa.

Đứng ở cửa chinh là nam tử vừa rồi dẫn khách vào Mẫu Đơn sảnh, nam tử kia tuy rằng bộ dáng giống gia đinh. Nhưng Hạ Lan Tử Kỳ lại cảm thấy hắn không giống, có điều không thể giải thích nổi tại sao không giống, chỉ có thể khẳng định là hắn không phải người trong phủ.

Cửa vừa mở ra, nam tử kia nhanh chóng lách mình vào nhà nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu gia muốn ta nói cho cô biết, khách nhân tự nhiên lại muốn đi xuống xem diễn nghệ, bây giờ bọn họ đã chuyển xuống dưới gian phòng số tám ở lầu một!”

Chẳng trách chờ cả nửa ngày chưa thấy động tĩnh gì, thì ra là đổi địa điểm. Hạ Lan Tử Kỳ gật đầu: “Được, ta đã biết!”

Nhắn xong lời thiếu gia dặn, nam tử xoay người đi xuống lầu.

Hạ Lan Tử Kỳ hơi ổn định lại cảm xúc một chút, bước đi xuống dưới lầu. Vốn định hỏi thăm xem gian phòng số tám ở chỗ nào, nhưng sau đó phát hiện ra giữa đại sảnh là sân khấu còn bốn phía xung quanh là những rạp nhỏ, hơn nữa trên mỗi gian phòng nghỉ dều có ghi số hiệu, vô cùng dễ tìm cho nên nàng đã nhanh chóng tìm được gian phòng số tám.

Gian phòng kia ở bên trái vũ đài, cách vũ đài tương đối gần. Tuy phòng đóng cửa nhưng rèm cửa sổ được xốc lên, đoán chừng là chuẩn bị xem diễn nghệ.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy Tề Dật Phàm cùng vị khách thương kia đang ngồi ở bên trong, không biết đang trao đổi gì. Hạ Lan Tử Kỳ đứng ở cách đó không xa, đang nghĩ xem phải thế nào mới có thể cùng Tề Dật Phàm không hẹn mà gặp, lúc này trên vũ đại lại liên tiếp tắt thêm mấy cây đèn nữa. Toàn bộ đại sảnh biến thành mờ mịt.

Lập tức không khí ồn áo nào nhiệt bỗng nhiên trầm hẳn, mọi người nhìn về phía vũ đài, nghĩ đến cô nương Lâm San Nhi sẽ ra sân.

Quả nhiên, tiếng nhạc vui vẻ dưới sự chờ mong của mọi người đã vang lên, xuất hiện trước mặt quan khách không phải Lâm San Nhi cô nương mà là mười mấy vũ nữ có dáng người nóng bỏng, mặc màu hồng, một số quần áo gần như trong suốt quần áo đẹp vô cùng, vòng eo uốn theo điệu nhạc tựa như linh xà, từ từ đi lên sân khấu.

Mọi người bấy giờ mới hiểu được, nhân vật chính không thể nhanh chóng ra sân như vậy, nhưng mà màn mở đầu này cũng khiến người ta nóng người quá đi chứ. Vì thế, tinh thần các vị khán giả được thả lỏng cười ha ha, tiếp tục uống rượu chờ Lâm San Nhi ra sân khấu.

Bởi vì tình huống có chuyển biến, kế sách ban đầu không dùng được đành phải tùy cơ ứng biến. Hạ Lan Tử Kỳ thoáng ngẫm nghĩ trong chốc lát, trong đầu lóe lên một cái, đã có cách.

Tề Dật Phàm mười sáu tuổi đã bắt đầu dùng tên giả là Hoa Tranh, ở bên ngoài phủ tự mình làm ăn. Bốn năm năm nay lăn lộn trong thương trường chẳng những tích lũy được không ít kinh nghiệm. Còn tự tạo ra được sự nghiệp của chính mình, chứng minh thực lực của bản thân. Chẳng qua hắn là người khiêm tốn, không muốn hiển sơn lộ thủy để nhận ghen tỵ từ người khác.

Một thời gian trước, bởi vì Tiểu Bạch mất tích khiến cho hắn và Hạ Lan Tử Kỳ cắt đứt liên hệ, hắn chẳng còn tâm tư quản lí chuyện làm ăn kết quả mối làm ăn này gặp phải vài rủi ro.

Khi đó, bọn họ cạnh tranh với rất nhiều người, đang tranh đoạt đơn hàng số lượng lớn Kim Tiền Thảo của triều đình đặt. Đơn đặt hàng này thật sự rất lớn, thời gian giao hàng lại ngắn, khó khăn cho nguồn cung cấp. Ai là người đặt đơn hàng này. Lúc ấy, đề phòng chuyện không may Tề Dật Phàm đã liên hệ trước rồi, lại cùng thường đó thường xuyên hợp tác làm ăn cung cấp dược liệu, chắc chắn luôn có hàng. Sau khi khiến đối phương tin tưởng mình rồi hắn mới dám tranh mối làm ăn này, kết quả đã lấy được đơn hàng rồi, nhưng khi đến chỗ nơi cung cấp hàng thì nơi đó lại nói hết hàng rồi, nói như vậy thật ra cũng chỉ là vì không muốn giao hàng.

Cho tới bây giờ, còn có mười lăm ngày nữa là tới lúc triều đình muốn lấy, nếu không giao hàng đúng hạn, hắn sẽ phải bồi thường tiền hàng gấp đôi. Đó cũng không phải là một số lượng nhỏ, tương đương với nửa gia tài của hắn. Mà lúc này đầu mối cung cấp hàng mới nói cho hắn biến, đồ mà hắn muốn trong lúc vận chuyển trên biển đã gặp tai nạn nên đắm hết cả.

Thật sự thuyền đắm hay là đối thủ tranh giành ngấm ngầm ngáng chân, Tề Dật Phàm không quản được nhiều như vậy, hiện tại hắn điều duy nhất khiến hắn sốt ruột nhất là đi lấy hàng từ nơi khác, nhưng thời gian không còn kịp nữa rồi, huống hồ Kim Tiền Thảo mà triều đình muốn kia trên thị trường bây giờ lại đang bán chạy vô cùng, ai cũng tiếc không nỡ bán, trong chốc lát không thể thu được nhiều như vậy.

Trước mắt, hắn chỉ có một cách duy nhất, ở khu vực Cán Nam có thương nhân họ Trịnh chuyên bán sỉ số lượng lớn dược liệu là có Kim Tiền Thảo, thời gian cấp bách hiệu buôn Trịnh gia là cây thuốc cứu mạng duy nhất của hắn, nhưng mà hiệu buôn Trịnh gia ra giá quá đắt, hắn lại không mua bị thiệt nhiều. Thế nên đã dồn hắn vào thế khó xử.

Nhưng hiệu buôn Trịnh cũng là cách duy nhất để cởi bỏ nút thắc này, cho nên đối với Tiền trưởng quầy của hiệu buôn Trịnh gia đến ngày hôm nay Tề Dật Phàm đương nhiên nhiệt tình tiếp đãi, muốn gì được đó.

Tiền chưởng quầy vừa nói ở trên lầu xem diễn nghệ không có cảm giác vui, Tề Dật Phàm lại sao Lục tỷ giúp mình xếp phòng, nhưng mà dưới lầu đã chật ních, ngay cả bàn nhỏ cũng không còn thì làm sao còn có phòng nghỉ? Lục tỷ đúng là phải mất rất nhiều công sức, khuyên can mãi, đến khi Tề Dật Phàm đáp ứng sẽ trả hết mọi chi phí của khách hàng trong phòng nghỉ số tám, mới thành công đem lấy được căn phòng này cho khách chuyển từ trên lầu xuống.

Bởi vì kế hoạch chuyển biến quá nhanh, hắn không cách nào tiến hành như khi thương lượng với Hạ Lan Tử Kỳ, đành phải phái người báo cho Hạ Lan Tử Kỳ biết để nàng tùy cơ ứng biến.

Tề Dật Phàm vừa cùng Tiền chưởng quầy bàn chuyện làm ăn, vừa suy nghĩ Hạ Lan Tử Kỳ sẽ làm thế nào mà hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này, cửa “Phanh” một tiếng bị ai đó đẩy ra, một nam tử ôm theo một cô nương xinh đẹp như hoa xông vào, nam tử kia nghiêng đầu ở bên tai cô gái đó thì thầm vài câu, không biết đang nói cái gì mà chọc cho cô nương ấy đỏ mặt cười ngượng ngùng, xấu hổ thấp giọng lẩm bẩm: “Ôi trời! Công tử, thật là hư quá đi!”

Bởi vì ánh sáng phòng không đủ, chờ Tề Dật Phàm nhận ra nam tử kia thì trong lòng mừng rỡ không thôi, thì ra người ôm cô nương đi vào chính là Hạ Lan Tử Kỳ giả nam.

Tề Dật Phàm nghĩ đến rất nhiều cách Hạ Lan Tử Kỳ xuất hiện, nhưng nằm mơ cũng chưa hề nghĩ đến nàng sẽ lấy cách này xuất hiện.

Có vẻ khi tiến vào nàng đang bị đám nữ nhân bao vây, không phải trái tim lúc này bị dọa sợ vẫn còn hay sao? Không ngờ rằng để diễn cho thật, nàng lại có thể hy sinh như vậy, đúng là làm khó nàng Tề Dật Phàm trong lòng vô cùng cảm động.

Lúc này, cô nương bị Hạ Lan Tử Kỳ ôm ngẩng đầu lên, thấy ngồi trong phòng còn có hai nam tử khác, thần sắc biến đổi đột nhiên dừng bước, cả kinh kêu lên: “Công tử, nguy rồi, chúng ta đi sai phòng rồi!”

Hạ Lan Tử Kỳ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục thổi khí bên tai cô nương: “Cái gì mà đi nhầm phòng rồi, không thể có chuyện ấy! Đây là phòng số mười tám!”

“Vị huynh đài này uống say quá rồi! Đây là phòng số tám!” Thấy Hạ Lan Tử Kỳ diễn rất tốt, Tề Dật Phàm chẳng lẽ lại không phối hợp?

Nghe thấy lời Tề Dật Phàm nói..., Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Khi bốn mắt nhìn nhau, Tề Dật Phàm mới vọt từ trên ghế đứng lên, vạn phần kích động kêu lên: “Bạch huynh đệ, sao lại là huynh?”

Hạ Lan Tử Kỳ trừng mắt nhìn, lộ ra thần sắc vừa mừng vừa sợ: “Đây không phải...... Đây không phải Tề huynh sao? Đã lâu không gặp!” Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt mập mờ cười nói: “Sao vậy, huynh cũng có hứng đến đây tiêu khiển à?”

Tề Dật Phàm “Ha ha” cười, chỉ vào Tiền trưởng quầy ngồi cạnh: “Không phải, hôm nay mời bằng hữu đến bàn chuyện làm ăn, thuận tiện ngắm phong thái của Lâm San Nhi cô nương.” Tề Dật Phàm nói xong hô: “Hẹn gặp không bằng vô tình gặp! Hôm nay huynh đi nhầm phòng nghỉ chứng minh huynh đệ chúng ta rất có duyên, không bằng ngồi xuống uống vài chen để ôn chuyện!”

“Được!” Hạ Lan Tử Kỳ cũng không khách khí, buông ra cô nương đang ôm kia: “Cô quay về trước, nói giùm ta với mấy người... bằng hữu kia, để cho bọn họ vui chơi trước. Ta ở đây gặp mặt bạn cũ, uống vài chén rồi sẽ quay về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.