Hỉ Tương Phùng

Chương 89: Tiểu yêu tinh mất hồn



Tề Dật Phàm ra chiêu này vừa thị uy ra như ban ân. Khiến cho Tiền chưởng quầy vẫn luôn do dự phải cam tâm tình nguyện nói theo: “Nếu Tề công tử đã nhân nghĩa như vậy, lại nói chuyện có uy tín, việc này cứ định sẵn như vậy.Lát nữa xem diễn nghệ xong, chúng ta liền ký đơn hàng!”

Trời không phụ lòng người có công, Tề Dật Phàm vui sướng không thôi, nhưng lại không biểu hiện ra mặt, chỉ nâng chén nói nhẹ nhàng: “Được rồi, chúng ta một lời đã định!”

Hai người uống rượu đến ngà ngà sau, chợt nghe bên ngoài truyền đến mọi người hò hét ầm ĩ: “San Nhi, San Nhi, San Nhi......” Những tiếng la hét kia rất có tiết tấu, nhưng lại khiến cho Tề Dật Phàm cùng Tiền chưởng quầy đinh tai nhức óc không hẹn mà cùng nhìn ra phía bên ngoài.

Thì ra, sau ba màn múa mở đầu thì đã đến lúc Lâm San Nhi lên diễn. Lúc này, vũ đài bốn phía được đặt một vòng các chén nước có nến xung quanh, ánh nến ấm áp kia đem màu trắng trong chén nước lưu ly tỏa ra ánh sang rực rỡ, cảnh tượng hiện lên rất vui mắt, đẹp đến khó tả.

Bọn nam tử chờ đã đủ lâu, một đám tinh lực dồi dào reo hò tên Lâm San Nhi. Có người tính tình nôn nóng, còn vừa hô vừa đập bàn, mong ngóng nào xuất hiện.

Xem điệu bộ này, nếu xuất hiện không phải là Lâm San Nhi, phỏng chừng bọn họ sẽ nhấc hẳn cái bàn lên mất.

Có điều Lục tỷ có lẽ cũng hiểu rõ điều này, chờ đến lúc bọn họ chờ mong nhất mới để Lâm San Nhi lên sàn.

Âm nhạc dễ nghe như nước suối róc rách réo lên, mười mấy nữ tử dáng người nhẹ nhàng mặc váy dài phiêu sa màu xanh nước biển, đạp trên tiết tấu tuyệt vời của âm nhạc mà từng bước đi đến giữa vũ đài, thực tự nhiên làm thành một vòng tròn, hai tay nhấc mép váy nhảy múa qua lại, giống như hồ điệp đang nhảy múa linh hoạt xinh đẹp lại phiêu dật vô cùng.

Các nàng theo tiết tấu của âm nhạc làm vài động tác ca múa, cuối cùng sau khi đứng tại chỗ xoay chừng mười vòng, bỗng nhiên xoay tròn từ vũ đài tản ra bốn phía, mà khiến cho mọi người không ngờ được là sau khi họ tán đi, ở giữa vũ đài bỗng có thêm một nữ tử mặc quần lụa mỏng màu vàng.

Nhân vật chính rốt cục giữa ngàn hô vạn hoán mà ra sân, khắp nơi trong nháy mắt an tĩnh trở lại.

Lúc này, tiếng nhạc vừa chuyển, âm thanh bỗng nhiên biến thành xa xôi triền miên.

Nàng kia vùng tà tay áo màu vàng thật dài lên, chậm rãi múa, tùy theo nhạc mà ca. Giọng hát kia tinh thuần ngọt ngào. Giống như thiên âm, người nghe như mê như say, kìm không được sa vào đó không thoát được.

Nữ tử ca hát nhảy múa có vài lần xoay người lại, nhưng xoay không hết chọc cho người nhìn tâm ngứa ngáy khó chịu.

Tề Dật Phàm ở trong phòng nhìn qua cửa sổ, thờ ơ lạnh nhạt. Tiền chưởng quầy lại rất tập trung tinh thần xem, nhìn không chuyển mắt.

Lúc này, nữ tử kia tràn ngập sức sống, thân hình thon thả linh động rốt cục cũng trong chờ mong của mọi người mà uống một cái rồi nhẹ nhàng cười.

Nàng dáng người thướt tha, xinh đẹp động lòng người, một nụ cười mỉm cũng phảng phất mang theo ma lực rất lớn khiến cho mọi người giật mình đứng nguyên tại chỗ, nháy mắt quên đi hết thảy.

Thậm chí, lại còn có người bưng chén rượu nhưng chỉ lo xem mỹ nữ, không phát hiện nước rượu đã từ trong chén nghiêng mà đổ ra, làm cho quần áo bị ướt một mảng lớn mà không biết.

Hồng bài của Ngọc Đại Lâu quả nhiên danh bất hư truyền, vô luận là diện mạo, dáng người, hay là ca hát, nhảy múa, loại nào cũng đều xuất sắc bậc nhất.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nàng hất tay áo ra dùng ánh mắt câu hồn của mình liếc nhìn; vòng eo mảnh khảnh; bên tóc cài đóa hoa mai; từng bước chân múa đều thướt tha như gió mát thổi khẽ rồi lại như gió cuốn chuyển mạnh, chỉ múa thôi cũng chuyển biến nhiều vẻ, phất tay áo mà cũng múa ra cảnh đẹp ý vui.

Ánh mắt nàng trong suốt, sắc như ngựa hí, uyển chuyển tựa rồng bay. Mọi người hết sức chăm chú nhìn nàng, cảm xúc cũng theo điệu múa của nàng khi thì chầm chậm khi lại nhanh đến phập phồng.

Ngay cả Tề Dật Phàm cũng dần dần bị màn múa kia hấp dẫn, không thể không thừa nhận Lâm San Nhi múa nếu chỉ có thể dùng một chứ để miêu tả, thì phải là “Đẹp”

Một khúc đã xong, Lâm San Nhi tay phải phất tay áo lên trên vai của mình, hơi hơi quỳ gối chào cảm ơn, tư thái tao nhã như một thiên nga khi cong gáy, thật sự khó có thể tưởng tượng được nữ tử xinh đẹp thanh thuần như vậy thế mà lại là cô nương trong thanh lâu.

Người ta chào cảm ơn đã nửa ngày, dưới đài nam tử lúc này mới kịp phản ứng, vỗ tay rồi lại đập bàn, đương nhiên còn có người khác theo thói quen huýt sáo! Trong phút chốc. Cả gian đại sảnh từ tĩnh lặng trở nên ồn ào, không khí bỗng nhiên lại sôi sục lên.

“Quá tuyệt, thật đẹp! Chúng ta không thấy đủ!”

“Đúng vậy! Thêm một lần nữa, thêm nữa đi!”

Dưới đài mọi người bắt đầu ồn ào.

Thấy đã nhận được hiệu quả như mong muốn, Lục tỷ nhanh chóng lên đài trấn an: “Các vị đại gia, San Nhi thân thể vừa khỏi, lang trung nói không thể mệt mỏi quá độ! Cho nên thỉnh mọi người thông cảm, đêm nay chỉ có thể múa một khúc thôi, mọi người đồng ý đến xem San Nhi nhà chúng ta mua thì ngày mai lại tới nhé.”

Kỳ thật, Lục nương cũng xem như là có đầu óc, đây là cũng là một chiến lược kinh doanh của nàng. Nếu cô nương thường xuyên ra múa, thường thì một thời gian sau mọi người sẽ thấy ngán, nếu đã bị chán rồi thì làm gì còn đáng giá nữa. Cho nên, có cô nương có tài lại xinh đẹp nhất định phải giữ vững tính thần bí, đầu cơ kiếm lợi như vậy mới có thể trường thịnh không suy, vì có nàng mà giữ chân được không ít khách nhân.

“Lục tỷ. Cô cố ý đúng không! Chúng ta không hề thấy San Nhi có bộ dạng mệt nhóc chút nào, múa thêm một khúc chắc là không sao đúng không?”

Đại đa số khách nhân vẫn rất thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng có người nói chuyện không lí lẽ, tiếp tục kháng nghị!

“Xem vị gia này nói, ngài nhất định là không biết San Nhi nhà chúng ta.” Lục tỷ cười giải thích nói: “ San Nhi là một cô nương rất mạnh mẽ chỉ cần vừa lên đài, cho tới bây giờ đều là đem mặt tốt nhất của bản thân bày ra cho mọi người thấy, cho dù trong người cô ấy có vô cùng khó chịu cũng sẽ không biểu hiện ra một chút nào, để tránh ảnh hưởng đến tâm tình các vị đại gia.”

Lục tỷ tiếp tục trấn an: “Nhưng mà các ngươi yên tâm, hôm nay San Nhi tuy rằng không hề biểu diễn. Nhưng San Nhi hôm nay lành bệnh quay về, vì cảm tạ chư vị đại gia thời gian dài qua đối với nàng luôn tỏ lòng yêu quý, vì để tỏ lòng biết ơn nàng quyết định sẽ từ trong những người luôn ủng hộ nàng từ trước đến nay tuyển ra một người may mắn, đến khuê phòng của nàng.” Lục tỷ cố ý cao giọng: “Được lựa chọn, cả đêm phục vụ đều là miễn phí, đây là điều trước nay chưa từng có ở Ngọc Đại Lâu!”

“Cả đêm làm cái gì cũng đều miễn phí sao” trong đám người có người hô.

Lâm San Nhi thần sắc thản nhiên, nhìn không ra là vui hay buồn, có điều khiến cho người ta cảm giác là có chút cao ngạo. Lục nương giương giọng đáp: “Đương nhiên, các vị muốn làm cái gì, San Nhi đều sẽ phụng bồi. Hết thảy miễn phí!”

Phải biết rằng, muốn cùng hồng bài này ngủ một đêm, giá cũng không phải người bình thường có thể trả được. Cho nên khách nhân dưới đài này, vừa nghe nói có cơ hội được miễn phí ngủ một đêm cùng hồng bài, lập tức đem chuyện thúc giục người ta múa thêm một bài nữa vứt ra sau đầu, hô lên: “ San Nhi cô nương dùng cách nào để chọn ra người may mắn đây?”

“Rất đơn giản! Lát nữa, San Nhi sẽ ném tú cầu xuống, ai nhận được tú cầu thì người đó chính là cái người may mắn kia.” Lục nương làm như có thật, nói: “Các vị đều có cơ hội! Mọi người hãy nắm chặt!”

Lúc này, có gã sai vặt lấy ra tú cầu màu đó có đường kính ước chừng mười phân, lục nương đem tú cầu giao cho Lâm San Nhi: “San Nhi à! Vũ đài giao cho cô, tự mình chọn đi!”

Lâm San Nhi thản nhiên gật đầu, tiếp nhận tú cầu về phía đám đông nghịt người phía dưới.

Trong đám người một trận xôn xao, dù sao đây là cơ hội ngàn năm có một, mọi người vui sướng là dễ hiểu, bọn họ người người xoa tay, chờ mong minh có thể lọt vào mắt xanh thần may mắn.

Người phía sau kìm lòng không được đi lên gạt người phía trước, người trong các gian phòng nhìn thì thoải mái, nhưng nếu muốn tranh tú cầu thì ngồi yên sẽ không có cơ hội, vì thế rất nhiều người rời khỏi gian phòng của mình, không muốn bỏ lỡ cơ hội khó gặp này.

Mặc kệ người khác thế nào, nhưng Tề Dật Phàm cũng không có tính đi ra ngoài. Nhưng mà, hắn không muốn đi ra ngoài, không có nghĩa là Tiền chưởng quầy cũng sẽ không muốn đi ra ngoài.

Lúc này, Tiền chưởng quầy cũng sớm đã ngồi không yên. Ngẩng đầu nói khéo với Dật Phàm: “Tề công tử, chúng ta đi ra ngoài xem náo nhiệt đi!”

Tề Dật Phàm có chút do dự, nhưng hôm nay dù sao cũng là hắn mời khách, khách nhân muốn đi ra ngoài nếu hắn không đi theo, tựa hồ không tốt lắm, chỉ là hắn thực sự không muốn chen vào phần náo nhiệt này, đành phải khéo léo từ chối: “Bên ngoài người nhiều như vậy, tú cầu kia chắc chắn sẽ không đến phiên chúng ta đâu, việc gì phải ra đó chen chúc cho mệt nhọc?”

Tiền chưởng quầy cũng không hết hy vọng khuyên nhủ: “Lời ấy sai rồi! Chúng ta không đi ra, làm sao mà biết không có cơ hội? Đi thôi, thử xem đi!” Tiền chưởng quầy rất muốn đi xem, nhưng Tề Dật Phàm không đi, hắn lại không muốn thất lễ đi xem một mình, vì thế thấy Tề Dật Phàm còn muốn cự tuyệt, hắn không nói lời nào trực tiếp kéo Tề Dật Phàm đi ra ngoài gian phòng.

Hai người tuy rằng đã bàn xong công việc, nhưng dù sao hợp đồng còn chưa ký, nếu không cho Tiền chưởng quầy mặt mũi, mối làm ăn này sẽ gặp nguy hiểm, hắn đành phải cố mà làm cùng Tiền chưởng quầy đứng ngoài cửa lớn gian phòng số tám.

Người chung quanh rất nhiều, tất cả mọi người đều đang ở trạng thái phấn khởi. Tiền chưởng quầy liếc mắt nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đột nhiên rơi xuống một lão nhân khoảng hơn năm mươi tuổi, kinh ngạc kêu một tiếng: “Lão gia, sao ngài cũng ở đây?”

Ông già kia mặc cầm bảo màu tương thêu hoa văn vạn phúc, dáng người hơi gầy, nhưng sống lưng và thân thể cường tráng. Phía sau còn có hai vệ sĩ đi theo, như hình với bóng bảo hộ hai bên trái phải.

Ông ta ánh mắt hấp háy, thần thái sáng láng, thoạt nhìn thân thể rất khá. Hơn nữa nhìn cách thức ăn mặc đoán chừng không phải người bình thường.

Lúc này, lão ta cũng nhìn thấy Tiền chưởng quầy, ssau khi kinh ngạc một chút đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hắn không rời khỏi chỗ đứng, Tiền chưởng quầy lại chủ động tới trước mặt hắn, chắp tay nói: “Lão gia, ngài không phải xuống phía nam ư? Tại sao lại ở chỗ này?”

Mặc dù bị bắt gặp ở chỗ như thế này, nhưng ông ta vẻ mặt vẫn thản nhiên, không có nửa điểm xấu hổ: “Ta đúng là xuống phai nam, sau khi xong việc trên đường về vừa lúc đi qua chỗ này nên ghé vào.”

Biết ông chủ mình tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn ham sắc đẹp, không ngại phiền toái tìm hoa vấn liễu, hắn cũng không thấy có gì kì lạ. Vừa vặn, cuộc trao đổi này của hắn và Tề Dật Phàm, cũng không thoải mái nhưng nay có người để quyết định rồi, mình cũng không cần gánh nhiều trách nhiệm nữa.

Hắn đang nghĩ tới, ông già liền hỏi: “Ngươi ở nơi này làm cái gì?”

“Cùng Tề công tử bàn chuyện làm ăn Kim Tiền Thảo.” Hắn vừa định đem toàn bộ chân tướng mọi chuyện nói cho lão gia nghe, chợt nghe trong đám người một tiếng hô lớn: “San Nhi cô nương, quăng về bên này......”

“San Nhi cô nương, ta ở chỗ này, quăng về chỗ ta......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.