Hỉ Tương Phùng

Chương 90: Hồng bài rơi nhà ai



“Có lời gì lát nữa hãy nói...,xem tiết mục trước đã.” Trịnh lão gia vừa thấy ném tú cầu sắp bắt đầu, bỗng nhiên ngắt lời Tiền chưởng quầy..., đem ánh mắt dời đến trên võ đài.

Lúc này, thấy Tề Dật Phàm đang nhìn về phía bọn họ, mặc dù biết Trịnh lão gia hiện tại tâm tư không để lên chuyện làm ăn, nhưng hắn vẫn không thể không nói: “Lão gia, đơn đặt hàng kia tiểu nhân đã bàn bạc cũng không tồi, nhưng đột nhiên lại xảy ra chút chuyện, sợ là chúng ta phải chịu thiệt một phần lời.”

Nghe nói sẽ thiệt tiền, Trịnh lão gia lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Tiền chưởng quầy hỏi: “Xảy ra rủi ro? Có chuyện gì?”

Tiền chưởng quầy vô tình cố ý liếc mắt nhìn Tề Dật Phàm một cái, Tề Dật Phàm tuy rằng không biết ông già kia là ai, nhưng thấy vẻ mặt Tiền chưởng quầy lúc nói chuyện cùng thì đã biết địa vị người này không hề thấp. Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía vũ đài.

Tiền chưởng quầy thấy Tề Dật Phàm tựa hồ không thèm để ý, vì thế tiến đến bên tai Trịnh lão gia hạ giọng đem chuyện vừa mới xảy ra nói lại một lượt, cũng nói quyết định của mình.

Trịnh lão gia nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu, trầm ổn nói: “Việc này ta đã biết rồi, chờ một lát nữa xem xong diễn nghệ, sẽ quyết định ổn thỏa sau.”

“Vậy tiểu nhân đi trước!”

“Đi đi!”

Tiền chưởng quầy được phép đi, lại nhớ tới Tề Dật Phàm. Không đợi Tề Dật Phàm hỏi gì hắn đã chủ động nói: “Hôm nay thật đúng dịp, lão gia nhà chúng ta vừa mới từ bên ngoài trở về vừa vặn đi ngang qua nơi này, lát nữa để ông ấy qua đây bàn chuyện với ngài đi.”

“Ồ! Vậy thì tốt quá.” Trịnh lão gia đột nhiên xuất hiện, hoàn toan vượt ra khỏi những gì Tề Dật Phàm đã lường trước. Hiện tại, tuy rằng Tiền chưởng quầy ngoài miệng đã đồng ý rồi nhưng đơn đặt hàng chưa ký, hắn cũng không phải ông chủ cho nên hết thảy đều tràn ngập rủi ro, trong lòng hắn ít nhiều cảm thấy bất an.

Thế nhưng sự tình đã đến mức này, vô luận gặp phải tình huống nào thì hắn cũng phải kiên trì chống đỡ.

Lúc này, Lâm San Nhi đã quay lưng lại, nàng dùng giọng nói trong veo đặc trưng kia hô: “Các vị khách nhân đã chuẩn bị tốt rồi chứ! Tiểu nữ tử sẽ ném tú cầu.”

Giọng nói này cất lên khiến cho máu toàn bộ nam tử dưới đài sôi trào lên, ai nấy cũng dũng mãnh lao về phía trước. Vừa thấy điệu bộ này, Tề Dật Phàm vội vàng lui người về phía sau, dựa vào trên khung cửa của phòng nghỉ nhường đường cho đám khách làng chơi.

Lâm San Nhi hai tay đang cầm tú cầu, khoa tay múa chân lúc lên lúc xuống, định ném rồi lại không ném khiến cho trái tim đám nam tử cũng vọt lên hạ xuống theo.

Trong đó có người đợi không được nữa, hét lớn: “San Nhi cô nương, đừng đùa bọn ta nữa, nhanh chút đi!”

Lâm San Nhi quay đầu cười, lại quay đầu đi nói: “Ta ném đây!” Nàng nói xong, nâng tú cầu trong tay lên có ý định ném sang bên phải.

Mọi người giống như sắp điên rồi, toàn bộ chen chúc sang phía bên phải, Ngay cả Tiền chưởng quầy cùng Trịnh lão gia cũng không hề e ngại gì mà lao về phía bên phải. Mà điều khiến bọn hắn không ngờ được là Lâm San Nhi lại bỏ tay xuống, quay đầu liếc mắt nhìn về phía bên trái một cái rồi ném sang phía đó.

Tề Dật Phàm tựa vào cửa gian phòng, vừa xem náo nhiệt cũng vừa tìm xem trong đám người không biết có thể thấy được Hạ Lan Tử Kỳ không, đúng lúc này tú cầu kia đang theo đà bay về phía mặt hắn, hắn vốn có thể một tay lấy được nhưng mà trong lòng hắn hiểu rõ tú cầu này không phải muốn lấy là lấy được, sau khi lấy sẽ phải bồi hồng bài cô nương ngủ một đêm. Đây có lẽ là chuyện tốt người khác cầu còn không được, nhưng riêng hắn thứ lỗi cho nuốt không trôi.

Nghĩ như vậy, Tề Dật Phàm ung dung phất tay một cái tú cầu kia lập tức bay đập vào cửa “ầm” một cái, cứ theo quán tính bật lại rồi bay đi, tà tà vừa đúng lúc rơi vào trong lòng Trịnh lão gia.

Chuyện này làm cho Trịnh lão gia hết sức vui vẻ, giơ tú cầu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cao giọng hô: “Ta nhận được! Ta nhận được tú cầu rồi, đêm nay San Nhi cô nương là của ta rồi!”

Trong đại đường, trong số những nam tử khác không nhận được tú cầu, có người vừa thấy người bắt được tú cầu lại là một lão già thì không cam lòng kêu lên: “Ôi, sao lại bị lão ta bắt được chứ, thật sự là lãng phí!”

Thậm chí, lại còn gân cổ hô to lên: “Ông già kia, ông nghĩ xương cốt ông còn dùng tốt được sao? Hay là ông nhường cơ hội này lại cho ta đi, ta cho ông gấp đôi tiền cũng được mà!” Vừa nói xong liền chọc mọi người cười ha ha.

Thấy Trịnh lão gia bị mọi người trào phúng đến đỏ mặt tía tai, vệ sĩ đứng bên cạnh ông ta không cam lòng, tiến lên quát: “Sao vậy? Ghen đỏ mắt à? Các ngươi không có diễm phúc thì cũng không cần ở đây ăn dấm chua! Lão gia nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, các ngươi định nói khích thế nào, lên hết đây đấu với ta đi!”

Lúc này, Tiền chưởng quầy hai ba bước đi đến trước mặt, ôm quyền cười nói: “Lão gia năm nay diễm phúc thật lớn! Chúc mừng lão gia!”

Lâm San Nhi ném tú cầu xong, hưng phấn quay đầu nhìn nhưng lại thất vọng vô cùng, rõ ràng là Tề Dật Phàm có thể bắt được, thế mà lại lắc mình tránh đi. Một khắc ấy, nàng thất vọng tới cực điểm, nàng không hiểu nổi vì sao mọi người ai cũng muốn tranh giành mà hắn lại tránh? Hay là, hắn không giống với những nam nhân khác, không thích sắc đẹp sao?

Vốn dĩ, Lục tỷ đã sớm nói cho Lâm San Nhi biết tuy rằng hôm nay miễn phí, nhưng không thể tùy tiện được, nói nàng trong lúc ném tú cầu nhất định phải quăng vào người một vị chủ nhân có tiền. Ít nhất, cô nương thì miễn phí nhưng những chi phí khác có thể đắt tiền một chút thì mới thu hồi vốn được, còn nếu người kia quá nghèo không đủ tiền lo chi phí phát sinh thôi thôi khỏi cần.

Kỳ thật, cho dù Lục tỷ không nói Lâm San Nhi cũng sẽ không tùy tiện để bản thân mình cho ai đó, ít nhất nàng cũng phải tìm người mình thích. Cho nên, ngay từ đầu nàng ở trong đám người xem xét cả nửa ngày, chọn đi chọn lại người thích hợp. Kết quả, nàng liếc mắt một cái đã chọn trúng Tề Dật Phàm tướng mạo anh tuấn, phong lưu phóng khoáng.

Nhưng mà nàng vạn lần không ngờ được rằng, nàng có lòng ngắm trắng sáng, ai ngờ trăng lại chiếu xuống mương, người ta bỏ qua không thích nàng. Bình thường luôn được các nam nhân vây xung quanh như sao với trăng, cực kì sủng ái nàng, cảm giác bây giờ là rất tổn thương cũng vô cùng tức giận, cho nên từ lúc nàng quay đầu lại đến giờ ánh mắt chưa từng rời khỏi Tề Dật Phàm.

Cảm thấy được ánh mắt nàng kia rất phức tạp nhìn mình, Tề Dật Phàm tựa đầu sang một bên, làm bộ không thấy. Mà lúc này, Lâm San Nhi nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện mới ngẩng đầu nhìn xem, thấy người nhận được tú cầu lại là một lão già, tâm trạng lại càng không vui!

Lục tỷ cầm khăn lụa màu hồng, xoay lắc lư đi lên đâì, cười híp mắt nói: “Tối hôm nay người may mắn đã được định rồi, là Trịnh lão gia ở gian phòng số mười thì phải, chúc mừng Trịnh lão gia đêm nay đoạt giải nhất!” Nàng vỗ tay trước, nhưng dưới đài lại không có ai hưởng ứng, một đám như quả bóng da bị xì hơi, ngồi trở lại chỗ của mình tiếp tục uống rượu, hàn huyên.

Lục tỷ có chút xấu hổ, hắng giọng một cái lại nói: “Về sau những hoạt động này sẽ còn có, mọi người đừng nhụt chí, rồi ai cũng sẽ có cơ hội.” Sau đó nói với Trịnh lão gia: “Tối hôm nay, San Nhi cô nương chính là của ngài.”

Lục tỷ nhìn ra Lâm San Nhi thần sắc không tốt, vì thế nhẹ nhàng kéo kéo nàng, nhỏ giọng nói: “Cô đừng có mà không vui, đây chính là một đại gia đấy, trên bàn lão ta những thứ gọi lên đều đắt nhất. Hầu hạ ông ấy tốt thì ông ta sẽ không bạc đãi cô! Mau qua đi! Đừng để cho người ta sốt ruột chờ.”

Lâm San Nhi đã trải đời lâu rồi, muôn hình muôn vẻ kiểu người nàng đều đã từng gặp, kỳ thật có thể nói là lão già so với mấy người có kinh nghiệm còn dễ đối phó chán, cho nên nàng không vui không phải vì đối phương là ông già mà là bởi vì Tề Dật Phàm không nhận tú cầu của nàng.

Thân là nữ tử phong trần, nàng vẫn là nên thật chuyên nghiệp, cho dù trong lòng mất hứng nhưng vẫn mang theo tư thế phong tình vạn chủng, cười đến mị hoặc mê người chân thành đi về phía Trình lão gia.

Nàng đi vào đám người, đám nam tử xung quanh dừng lại hết hoạt động mà chăm chú ngắm nhìn, vô cùng hy vọng có thể giữ lại nàng ở bên cạn dù chỉ là nửa khắc.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng đi đến trước mặt Trịnh lão gia, nhẹ nhàng cúi người: “San Nhi bái kiến Trịnh lão gia.”

“San Nhi cô nương đừng khách khí, mau mau xin đứng lên.” Trịnh lão gia vui đến cười toe toét, nâng Lâm San Nhi dậy, kéo tay San Nhi lại: “Đi, chúng ta trở về phòng.”

Khi hai người đi ngang qua Tề Dật Phàm cùng Tiền chưởng quầy thì Tiền chưởng quầy ngăn Trịnh lão gia: “Ông chủ, không phải ngài đã nói lát nữa sẽ cùng Tề công tử kí đơn hàng sao?”

Có thể ôm mỹ nhân về, Trịnh lão gia cả đầu chỉ có nghĩ đén làm sao có thể cùng mỹ nhân hoan hảo, quên hết chính sự nên khi dừng bước có chút do dự.

Lâm San Nhi vừa thấy Tiền chưởng quầy cùng Tề Dật Phàm đứng chung một chỗ, thì đã đoán ra Tề công tử mà hắn nói tám phần chính là vị công tử làm mình phải suy nghĩ kia. Tất nhiên có cơ hội quen biết, sao nàng có thể bỏ lỡ được? Vì thế khoác lấy cánh tay Trịnh lão gia, ôn nhu thỏ thẻ: “Lão gia, nếu đã có công chuyện thì cứ làm chính sự trước đi! San Nhi sẽ chờ cũng với ngài.”

Tiền chưởng quầy thấy thế, vội vàng nói: “Đúng! Đây vẫn nên để ngai kí là tốt nhất.” Kỳ thật Tiền chưởng quầy cũng ngầm nghĩ trong lòng, dù sao này đơn hàng này cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, lỡ mà cuối tháng Kim Tiền Thảo không hạ giá thì hắn cũng đỡ phải oán thán gì.

Thấy bọn họ khuyên như vậy, Trịnh lão gia lúc này mới nói: “Được rồi! Làm chính sự trước.”

Bốn người đồng loạt đi vào gian phòng số tám, sau khi Tiền chưởng quầy giới thiệu Tề Dật Phàm cùng Trịnh lão gia xem như chính thức quen biết.

Vì bối phận của Trịnh lão gia nên ghế chủ tọa đương nhiên ông ta ngồi. Mà Lâm San Nhi ngồi ở bên cạnh Trịnh lão gia, Tề Dật Phàm cùng Tiền chưởng quầy ngồi ở hai bên trái phải.

Lúc này, Trịnh lão gia mở miệng nói: “Chuyện Kim Tiền Thảo, Tiền chưởng quầy đã nói với ta rồi, ngươi nói 50% giá chúng ta có thể suy nghĩ được. Nhưng trước khi ký đơn hàng này, ta muốn gặp vị Bạch công tử kia trước.”

Lời vừa nói ra, Tề Dật Phàm trái tim lập tức treo lên, hắn biết Trịnh lão gia này khó đối phó. Không biết Trịnh lão gia này có quen Bạch công tử hay không, nếu quen thì màn diễn ngày hôm này đúng là kiếm củi ba năm đốt một giờ. Nhưng mà trước mắt, nếu người ta đã đưa ra yêu cầu như thế hắn cũng không thể từ chối, đành phải nói: “Cũng không biết đám người của Bạch huynh đệ đã đi chưa? Mọi người chờ chút, ta gọi người đi xem, nếu họ chưa đi thì sẽ mời đến gặp mặt.”

Tề Dật Phàm vừa dứt lời, liền truyền đến tiếng đập cửa.

“Ai?” Tề Dật Phàm cao giọng hỏi.

“Tề huynh, là ta.” Truyền vào là tiếng Hạ Lan Tử Kỳ giả giọng nam tử.

Tề Dật Phàm trong lòng nảy một cái, đứng dậy mở cửa ra quả nhiên thấy người đứng đó là Hạ Lan Tử Kỳ, vô cùng thân thiết vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Bọn ta đang muốn tìm huynh, không ngờ huynh lại tới rồi.”

Hạ Lan Tử Kỳ đi vào gian phòng: “Thật sao, các bằng hữu của ta chuẩn bị đi về nên ta cố ý đến đây cáo từ Tề huynh cùng Tiền chưởng quầy.” Kỳ thật, là nàng không thích hoàn cảnh cùng bầu không khí nơi này, thật sự chịu không nổi nữa nên muốn vào xem bên Tề Dật Phàm tiến triển như thế nào rồi, nếu chuyện đã thành và không còn chuyện gì nữa thì nàng sẽ ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.