Hỉ Tương Phùng

Chương 95: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng



Vừa nghĩ tới đứa nhỏ này bộ dáng thuần khiết đáng yêu, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vô cùng khổ sở, cố gắng tự nhắc mình không nên hoảng hốt, thần sắc trấn định nói: “Mẹ chồng, khóa trường mệnh mà con đưa là không sai, nhưng con không hề biết trên cái khóa đó có độc. Huống hồ, từ khi con bắt đầu học y thuật vẫn luôn tuân thủ y đức, càng phải lấy việc cứu người làm trách nhiệm, sao co thể hại chết cháu ruột của mình?”

Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, tiếp tục bình tĩnh nói: “Mẹ chồng, nếu như đã định hại người thì nhất định không muốn để cho người biết! Thiết nghĩ làm gì có ai ngu ngốc như vậy? Nếu như biết rõ đồ mình tặng có độc, sao còn có thể trắng trợ can đảm tự mình đưa tới, đây không phải là tự lấy đá đập vào chân mình sao? Kính xin mẹ chồng và cha chồng minh giám!”

Thì ra, khi Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới đi thì Nhị thếu phu nhân Liễu thị đã tờ chỗ phu nhân về.

Lúc này, bà vú đã bón xong sữa cho Tiểu Duyệt Thiên rồi, Vân Nương ôm bé sưởi nắng ở trong sân, ngẩng đầu thấy Liễu thị đã trở lại, liền đem chuyện Hạ Lan Tử Kỳ mới vừa tới nói cho Liễu thị.

Liễu thị vừa nghe vừa lấy tay đùa Tiểu Duyệt Thiên, chợt phát hiện đứa nhỏ tinh thần uể oải, hô hấp có chút khó khăn, nàng cẩn thận kêu lên: “Vân Nương, muội xem đứa nhỏ này sao lại không tỉnh táo như vậy?”

Vân Nương cúi đầu: “Ối! Mới vừa rồi còn khỏe mà, bị sao thế này?”

Liễu thị thấy đứa nhỏ ngoại trờ khó thở ra sắc mắt cũng không tốt, lập tức nói với bà vú: “Nhanh lên! Mời Triệu lang trung đến đây.”

Triệu lang trung khi đến đã nhanh chóng chẩn ra là bé trúng một loại độc tên là Thạch tín! Cũng may phát hiện kịp thời Triệu lang trung lập tức giải độc cho đứa nhỏ, có điều đứa nhỏ còn quá bé, sức đề kháng yếu, bệnh nhỏ cũng không dễ khỏe lại, huống chi là trúng độc! Cho nên, cho dù là đã nhanh chóng giải độc được rồi, nhưng không ai không dám cam đoan đứa nhỏ này nhất định có thể cố gắng vượt qua được, khôi phục khỏe mạnh.

Liễu thị không nghĩ rằng sự tình lại trở nên nghiêm trọng như vậy, kết quả khi vừa hỏi Vân Nương xem sao đứa nhỏ này lại trúng độc? Thì Vân Nương cũng nói không biết sao lại thế này.

Triệu lang trung liền hỏi có phải bé đã ăn cái gì không? Vân Nương nói là chỉ uống sữa bà vú, nhưng mà đứa nhỏ vẫn luôn bú sữa của bà vú không hề xảy ra chuyện gì. Sau đó nàng mới nhớ ra đứa nhỏ trờ việc mút ngón tay Hạ Lan Tử Kỳ ra còn gặm cắn cái khóa trường mệnh, vì thế nói việc này với Liễu thị.

Liễu thị biết được việc này, đem khóa trường mệnh giao cho Triệu lang trung, kết quả được chứng thật, vấn đề nằm ở chỗ cái khóa này. Liễu thị bấy giờ mới phái người đến bẩm báo chuyện này cho phu nhân cùng Hầu gia.

Hầu gia cùng phu nhân đã chờ rất lâu rồi, mới có được một cháu trai bảo bối, đột nghe thấy cháu mình bị người ta hạ độc, nhất thời trong cơn giận dữ hai người đến Kim Mai các xem đứa nhỏ, lúc ấy đứa nhỏ đã uống xong thuốc mà Triệu lang trung kê đơn nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.

Nhìn thấy cháu trai bị người ta hạ độc, Hầu gia đau như đứt gan ruột, hỏi Liễu thị rốt cuộc sao lại thế này. Liễu thị đã chuyện Vân Nương kể lại cho nàng nói ra hết, gồm cả chuyện Hạ Lan Tử Kỳ đưa đến cái khóa trường mệnh có độc kia.

Nói Hạ Lan Tử Kỳ hại Tiểu Duyệt Thiên, người sáng suốt vừa nhìn đã biết chuyện không hề đơn giản như vậy, nhưng Vân Nương nhìn bộ dạng của con mình, trong cơn kích nàng sao còn có thể phân tích, khóc lóc nỉ non một mực chắc chắn rằng Hạ Lan Tử Kỳ chính là hung thủ. Mà Liễu thị vẫn luôn ghen tỵ với Hạ Lan Tử Kỳ có tài năng, đương nhiên cũng là ngấm ngầm nói ý nàng bụng dạ khó lường, nói đỡ cho Vân Nương muốn Hầu gia cùng phu nhân thay nàng ta làm chủ.

Cho nên, việc này tuy có chứa nhiều điểm đáng ngờ nhưng dù sao thứ đó cũng là Hạ Lan Tử Kỳ đưa đến, bị người ta hoài nghi cũng là điều bình thường, vì vậy Hầu gia mới kêu người đưa Hạ Lan Tử Kỳ triệu đến chính đường.

Kỳ thật, Hầu gia cùng lão phu nhân vừa rồi dung dữ như vậy, cũng chỉ là đang gạt nàng. Nhưng mà bây giờ thấy Hạ Lan Tử Kỳ bình tĩnh như vậy, bộ dạng không hề giống diễn trò, hơn nữa lời nàng nói cũng không phải không có lý, vì vậy phu nhân im lặng quay đầu nhìn lão gia.

Hầu gia hít sâu một hơi, cũng không biết phải làm sao cho phải. Chuyện này nếu không phải nàng làm, thì hoàn toàn là một người khác. Có điều người kia làm như vậy vì muốn cái gì? Muốn hãm hại Hạ Lan Tử Kỳ hay là có oán hận với Vân Nương; hoặc là nhằm vào Hầu phủ, muốn cho Hầu gia tuyệt tôn?

Đúng lúc này, một nha đầu vẻ mặt khổ sở chạy vào, thở không ra hơi, kêu lên: “Hầu gia, phu nhân, không...... Không xong rồi! Tiểu thiếu gia...... cậu ấy......”

“Cháu ta làm sao?” Hầu gia cùng phu nhân cơ hồ cùng giật nảy mình; mấy vị di nương khác thần sắc biến đổi, đều trợn mắt; Hạ Lan Tử Kỳ cũng bị dọa tới tim nhảy lên một cái, lo lắng không yên.

Trong ánh mắt dò xét của mọi người, trong con mắt sang ngời của nha đầu kia ngập nước, nức nở nói: “Tiểu thiếu gia...... Cậu ấy...... Không xong......” Vừa nghĩ đến vẻ mặt thống khổ của đứa bé kia, nha đầu nước mắt ào ào rơi xuống. Mà lời của nha đầu đó..., càng như một quả pháo có sức công phá lớn nổ tung trong phòng. Điều này khiến cho tất cả mọi người lúc đó đều sợ đến ngây người!

Trong lúc mọi người còn đang chưa kịp có phản ứng gì, Hầu gia rời khỏi ghế: “Duyệt Thiên, Duyệt Thiên, cháu của ta ơi!” Tiếng kêu đầy bi thống, lao ra khỏi cửa.

Con ruột của phu nhân mất sớm, chỉ để lại cho nàng một đứa cháu gái ruột. Trước nay vẫn luôn là bà chiều cháu, phu nhân lại có tư tưởng trọng nam khinh nữ cho nên đối với đứa cháu Tiểu Duyệt Thiên này thích vô cùng. Vì thế, bà cũng chạy ra ngoài theo, đi sau là mấy vị di nương.

Thấy tất cả mọi người đi rồi, Hạ Lan Tử Kỳ đương nhiên cũng không thể ngồi yên, đi đến cửa nàng túm lấy một gã gia đinh, dặn dò vài câu rồi theo chân mọi người chạy đến Kim Mai Các.

Chính sách cách Kim Mai Các rất gần, bọn họ nhanh chóng đã tới nơi.

Vừa mới bước chân vào viện đã nghe thấy tiếng khóc đau đớn, tim Hầu gia thắt lại, vộ vàng rảo bước đi vào.

Chỉ thấy Vân Nương ôm Tiểu Duyệt Thiên trong lòng, ngồi ở trên giường gào khóc. Liễu thị cùng một tiểu thiếp khác mặc áo lam ngồi ở bên cạnh Vân Nương, mắt cũng ngấn lệ đang khuyên giải; Triệu lang trung cúi đầu nặng nề, mặt tang tóc đứng bên giường; Nhị thiếu gia Tề Tường Thụy tựa vào trên bàn, nhắm mắt khổ sở không nói lên lời.

“Lão gia cùng phu nhân đã tới!” Nha hoàn trong phòng đột nhiên hô lên.

Nhị thiếu gia mở to mắt, chưa nói câu nào, Hầu gia đã giành hỏi trước: “Cháu ta thế nào?”

Nói đến Tiểu Duyệt Thiên, Nhị thiếu gia vẻ mặt bi thống, cắn chặt hàm răng, mắt đỏ hồng mắt nói không nên lời, nhìn về phía Vân Nương.

Hầu gia hiểu ý, cùng lão phu nhân đi đến trước giường. Liễu thị cùng tiểu thiếp ngồi ở bên cạnh Vân Nương lập tức đứng lên nhường chỗ, thấy Vân Nương ôm chặt đứa con, phu nhân đưa tay nói: “Vân Nương, đưa con cho mẹ chồng bế nào.”

“Không, không được cướp con của ta!” Vân Nương ánh mắt kích thích như một con thỏ bị thương, ôm đứa nhỏ, quay người lại vào trong tường không cho bà bế.

Thấy tình hình này, trong lòng biết là không ổn nhưng Hầu gia vẫn là muốn chứng thực, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu lang trung: “Đứa nhỏ này sao vậy?”

“Đứa nhỏ...... Đứa nhỏ...... Vừa mới tắt thở!” Triệu lang trung lắp bắp nói hết câu, đầu cúi thấp.

Những người chạy vào nhà sau đều hít một hơi khí lạnh. Hạ Lan Tử Kỳ vốn định xem bệnh cho đứa nhỏ lúc này nghe nói đã tắt thở, càng cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, thật sự không thể thừa nhận nổi sự thật tàn khốc này.

“Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại lần nữa!” Hầu gia đưa tay túm lấy áo Triệu lang trung hung dữ quát giận: “Không phải ngươi đã giải độc cho nó rồi sao? Tại sao nó không đỡ hơn? Lang băm! Lang băm! Nuôi ngươi thật đúng là lãng phí cơm ăn! Người đâu, kéo ra ngoài đánh chết cho ta!”

Hầu gia rất ít khi nổi trận lôi đình như vậy, cũng hiếm khi xử ác như thế!

Vừa rồi Nhị thiếu gia đã giận dữ quát hắn rồi, lúc này hắn lại bị Hầu gia quát, rồi lại còn muốn lấy mạng hắn, Triệu lang trung sợ đến mức hai chân mềm nhũn, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Hầu gia tha mạng, Hầu gia bớt giận! Nô tài đã hết sức lực của mình rồi, nhưng mà đứa trẻ còn quá nhỏ! Thân thể lại quá yếu, vậy nên mới không thể cứu được.”

Liễu thị ở bên cạnh lau nước mắt nói: “Cha chồng, Triệu lang trung đúng là đã tận lực rồi, chuyện này không thể trách Triệu lang trung được, muốn trách thì phải trách cái người lòng dạ đen tối cam tâm hạ độc kia.”

Hầu gia vừa nghe có lý, liền không tiếp tục trừng phạt Triệu lang trung nữa, quay đầu thấy Va Nương vẫn không ngừng khóc, kiên quyết không chịu gia đứa nhỏ ra. Nhưng dù có thế nào, ông thân làm ông nội cũng phải được nhìn mặt cháu trai lần cuối! Vì thế sai vài nha hoàn trong phòng đem đưa nhỏ lại đây, nhưng mà cho dù là ai muốn đem đứa nhỏ đi Vân Nương cũng ôm chặt lấy không cho ai chạm vào.

Nhị thiếu gia đau lòng Vân Nương, tiến đên vẫy bọn nha hoàn lui xuống, ngồi ở bên cạnh Vân Nương, đưa tay khoát lên trên vai của nàng, ôn nhu làm dịu: “Vân nhi, đưa con cho ta ôm đi!”

Những người khác không tin, nhưng cha của con nàng đương nhiên nàng tin.

Nhị thiếu gia đem đứa nhỏ ôm cho Hầu gia, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mọi người hướng cửa nhìn lại, chỉ thấy Tề Dật Phàm cầm hòm thuốc nhỏ đi đến.

Hạ Lan Tử Kỳ từ chính đường đi ra đã dặn dò gã gia đinh tìm Tử Đào đem hòm thuốc đến Kim Mai các, nhưng bây giờ người mang hòm thuốc đến lại là Tề Dật Phàm, nàng không khỏi ngạc nhiên nói: “Dật Phàm, sao chàng lại tới đây?”

“Ta tới giúp nàng.” Tề Dật Phàm đem hòm thuốc đưa cho nàng, ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ nhắm mắt trong lòng Hầu gia, một loại dự cảm bất an hiện lên trong lòng, tiến đến hỏi: “Phụ thân, Tiểu Duyệt Thiên làm sao vậy?”

Hầu gia thở dài một hơi: “Ai! Đứa nhỏ trúng độc, không cứu được.”

“Cái gì?” Tề Dật Phàm thần sắc đại biến, vươn hai ngón tay đặt trên động mạch ở cổ đứa nhỏ, một lát sau đột nhiên thốt lên: “Hình như vẫn còn mạch, nó chưa chết!” Ngẩng đầu lập tức nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Tử Kỳ, nàng mau tới đây nhìn xem!”

“Được!” Hạ Lan Tử Kỳ vừa đi về phía trước hai bước, liền bị Liễu thị ngăn lại: “Đứa nhỏ trúng độc, ngươi không thoát được việc có liên quan. Không cho phép ngươi chạm vào đứa nhỏ!”

Tề Dật Phàm tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà thấy Triệu lang trung đứng đó phiền não, biết là hắn không thể chữa được cho Tiểu Duyệt Thiên, liền lớn tiếng kêu lên: “Nơi này ngoài trừ Tử Kỳ, còn có y thuật cao hơn nàng nữa? Với lại, trước mắt bao người, nàng sẽ dám động thủ? Bây giờ ta lấy nhân cách ra đảm bảo, Tử Kỳ không phải loại người như vậy, càng sẽ không làm loại chuyện như thế!”

“Hả? Sao đệ......” Liễu thị muốn nói sao đệ hết ngốc rồi, nhưng mà chợt nhận ra câu đó quá bất lịch sự, nên đã nuốt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.