Sau khi dọn dẹp xong mớ hỗn độn do cuộc chiến gây ra, Hạo Minh và Nguyệt Tâm đã quyết định đưa ra một sự lựa chọn dũng cảm. Họ muốn từ bỏ toàn bộ trách nhiệm và thân phận siêu nhiên của mình để sống một cuộc sống giản dị, có sinh lão bệnh tử ở nhân gian. Vì vậy, họ quyết định giao toàn bộ trọng trách cho Cục Than và Mask. Mặc dù ban đầu Cục Than và Mask có phần càu nhàu, nhưng họ cuối cùng cũng chấp nhận, hiểu rằng đây là ước muốn bình dị nhất mà hai người nên có sau những gì đã trải qua.
“Hạo Minh, Tâm, các bạn thực sự đã quyết định điều này sao?” Cục Than nhìn hai người với vẻ tiếc nuối.
“Tôi và Hạo Minh đã suy nghĩ kỹ. Đây là lựa chọn của chúng tôi,” Nguyệt Tâm nói với sự quyết đoán trong giọng.
“Chúng tôi muốn quay lại với cuộc sống bình thường, không còn sức mạnh hay trách nhiệm nào nữa,” Hạo Minh thêm vào.
Cục Than và Mask lúc đầu còn thấy ngần ngại, nhưng cuối cùng họ hiểu và chấp nhận lời đề nghị của hai người.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyển sức mạnh của hai người cho chúng tôi. Nhưng việc xoá kí ức… tôi không chắc chắn làm được,” Mask lập tức trả lời, mặc dù có vẻ vội vàng và hơi lười biếng.
“Chúng ta cần phải cố gắng,” Cục Than nói, ánh mắt buồn rầu nhưng cũng đầy hy vọng.
Khi Nguyệt Tâm mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong căn phòng quen thuộc tại căn nhà mà ba mẹ đã mua cho cô. Cô đã tốt nghiệp một năm trước và đang tìm kiếm một công việc ổn định cho bản thân. Mặc dù nhà cô khá giả, nhưng cô vẫn muốn thử thách bản thân bằng cách sống độc lập và tìm kiếm công việc.
Như mọi ngày, cô chuẩn bị sẵn sàng và ra ngoài. Lần này khác biệt ở chỗ là cô đã nhận được thông báo từ công ty rằng cô đã được tuyển dụng. Cô nhanh chóng cầm hồ sơ và các giấy tờ liên quan, chạy đến công ty.
Cô đến trước công ty, tim đập thình thịch, từng bước bước vào. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, cô phải cố gắng! Phải để lại ấn tượng tốt với mọi người mới được!
“Chào buổi sáng! Tôi là Minh Nguyệt Tâm, tôi đã được tuyển dụng vào vị trí này,” cô tự giới thiệu với tư cách của một người đã sẵn sàng bắt đầu công việc mới.
Ngày đi làm đầu tiên của cô diễn ra suôn sẻ đến ngoài sự mong đợi. Sau khi tan làm, để chúc mừng bản thân, cô đã mua một ít đồ ăn và đồ uống rồi ra công viên gần hồ nước. Cô ngắm nước phun lên, ngắm trăng tròn sáng rọi xuống hồ. Cô nói, “Hôm nay trăng thật đẹp quá!”
“Mấy giờ rồi nhỉ?” Nguyệt Tâm bất ngờ nhận ra thời gian đã trôi đi rất nhanh.
Mải mê ngắm trăng, cô quên mất thời gian. Khi cô tỉnh lại, đã muộn rồi. Cô vội vã thu dọn và chạy về nhà. Nhưng chỉ sau vài bước, cô va phải vào bờ vai vững chắc của một chàng trai. Cô ngã lăn sau đó, đau từ cái va chạm làm cô nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn vô thức xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi… tôi không cẩn thận,” Nguyệt Tâm nói với giọng run run.
Chàng trai chìa tay ra phía trước mặt cô và hỏi với giọng nói ấm áp, “Cô không sao chứ?”
Cô đưa tay nắm lấy tay chàng trai và đứng dậy. Bấy giờ, cô dần ngước mắt lên và nhìn chàng trai. Cô lập tức ấp úng, không nói nên lời.
Chàng trai nhìn cô cười và tự giới thiệu, “Tôi là Yến Hạo Minh. Chúng ta có thể làm quen không?”
Cô vẫn ấp úng mãi cuối cùng cũng thốt lên được câu, “Được chứ… Tôi… tên là Minh Nguyệt Tâm!”
Khung cảnh trăng tròn sáng chiếu rọi xuống mặt hồ, và hồ nước lại một lần nữa phun lên. Hai người đứng đó nhìn nhau, ánh trăng làm nổi bật nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của họ.
…----------------…
Hiện Cổ Nguyệt Thủy, có lẽ ngay từ ban đầu duyên phận đã định sẵn. Giữa ta và ngươi dù là kiếp trước hay kiếp này, cho dù xảy ra chuyện gì, ở bất cứ nơi đâu phần duyên này vẫn luôn ở đây cùng ta và ngươi. Có lẽ…kiếp này ta và ngươi vẫn còn có duyên…!