Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 112: (Ngoại truyện 2 - Phần 3) Lão cha bao che khuyết điểm



Nếu người ta không nói đạo lý, hắn có thể ra tay đánh người đến khi người ta nói đạo lý

Edit: Uyển Sung dung

Beta: Hy Thái Phi

Quan Quân Hầu Bùi Độ choàng chiếc áo ngoài màu xanh trên người, nắm một thanh trường kiếm lớn cao đến ngực trong tay, hai mắt híp lại, không nháy chút nào mà nhìn chằm chằm vào Bình Hương Hầu.

"Lúc nào thì nhi tử của lão tử đến phiên ngươi dạy dỗ?"

Đừng tưởng rằng Chiến Thần trong truyền thuyết chính là một đại hán có cánh tay rộng đến mức ngựa có thể phi, nắm tay lớn đến nỗi người có thể đứng. Kỳ thật Quan Quân Hầu Bùi Độ trong hiện thực chỉ là một nam nhân trung niên cao gầy, tuổi gần bốn mươi, lông mày lưỡi mắc, đôi mắt hẹp dài, mũi thẳng môi mỏng, tuy hình dạng trông có hơi tiều tụy, nhưng lại có thể nhìn ra bộ dáng tuấn tú lúc còn trẻ tuổi.

Nếu không phải hắn cầm thanh kiếm lớn mang tính đại biểu trong tay, Bùi Độ thoạt nhìn càng giống như phu tử về quê dạy vỡ lòng cho trẻ con, mà không phải một Đại tướng quân thúc ngựa cầm thương, mang theo hai mươi vạn Bùi gia quân quét ngang thiên hạ.

Nhưng kỳ thật Bùi Độ có tướng mạo văn nhã lại không biết chữ, nhiều năm như vậy, hắn chỉ miễn cưỡng nhận ra chữ "rượu" trong quán rượu và vừa vặn mười con số dùng để trả tiền.

Bình Dương trưởng công chúa cũng không biết chữ nhiều, dù có mỹ mạo nổi tiếng thiên hạ và một nam nhân có giá trị vũ lực không thể địch nổi, Bình Dương cũng không được nhận sự giáo dục tốt lúc còn nhỏ tuổi.

Cho nên bọn họ gửi gắm toàn bộ tâm huyết vào trên người ba đứa bé, từ nhỏ xin tây tịch[1] tốt nhất cho bọn nhỏ, cố gắng bồi dưỡng hai cô con gái của mình thành thục nữ có giáo dưỡng nhất của Đại Tề, bồi dưỡng con trai duy nhất Bùi Nghi thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất của Đại Tề.

([1] tây tịch: ghế tây hay ghế khách, thường được dùng để gọi khách hoặc gia sư [thời xưa chủ ngồi ở phía đông, khách ngồi ở phía tây])

Bùi Nghi chính là điểm chí mạng của hai vợ chồng bọn họ, là đứa con nâng trong lòng bàn tay mà chiều chuộng lớn lên. Yêu cầu của bọn họ đối với hắn cũng là nghiêm khắc nhất.

Tâm tính của Bùi Nghi, không ai hiểu rõ hơn lão cha của hắn.

Bùi Độ nhìn lướt qua thiếu niên nằm trên mặt đất, y vừa tỉnh lại, đang buồn bã khóc nỉ non. Khóe miệng của hắn giật giật, lộ ra vẻ khinh miệt rõ ràng: "Bọn trẻ con đánh nhau thì cũng đánh rồi, không liều được đạo lý thì liều nắm đấm, nắm đấm của ai cứng thì người đó là lão đại. Lão Phùng, ngươi không phải rồi, con của ngươi không đánh lại được con của ta, ngươi đã đến thăm đòi một lời giải thích, sẽ không mất bối phận quá đấy chứ? Nếu không thì như vậy đi, hai huynh đệ chúng ta đánh một trận, ta thua thì ta nhận lỗi với ngươi, còn nếu ngươi thua thì nâng con của ngươi về đi, ít làm mất mặt xấu hổ ở chỗ này, lại làm cho dân chúng xem trò cười."

Bình Hương Hầu đang ra mặt vì con trai, nhưng hắn tuyệt đối không dám đánh nhau với Quan Quân Hầu.

Đánh có thắng được hay không là một chuyện, nhưng chỉ cần hắn dám ra tay, dân chúng đang nhìn xung quanh có thể cầm đồ ăn đập chết bọn họ.

Một nhà Bùi gia anh liệt trung lương, vợ chồng Bùi gia không biết đã đánh bao nhiêu trận đánh ác liệt vì Đại Tề, vào sinh ra tử bao nhiêu lần. Nếu không phải vì tổn thương mệt mỏi trên người, Bình Dương trưởng công chúa sẽ không bỏ lại các con mà qua đời khi còn trẻ như vậy, nếu không phải vì bệnh làm tổn thương, Quan Quân Hầu Bùi Độ cũng sẽ không ở nhà dưỡng bệnh đang lúc tráng niên, vài năm không ra khỏi cửa gặp người.

Người có công lớn khai quốc của Đại Tề đã đổ máu dốc sức liều mạng, tổn thương bệnh đầy người, ai dám giơ đao với hắn ngay trước cửa nhà hắn?

Tuyệt đối là không muốn sống nữa.

Cải trắng nát của dân chúng sẽ không làm người bị thương, nhưng đình trượng[2] của Hoàng Đế lại có thể đánh nát bờ mông đấy.

([2] đình trượng: một hình phạt đối với quan lại trên triều đình, dùng cành mận gai hoặc gậy trúc đánh người)

Bình Hương Hầu quyết đoán lắc đầu: "Bùi Hầu oai hùng, vô địch thiên hạ, tiểu đệ sao dám giao đấu cùng ngài, chỉ là mọi chuyện đều phải nói đến chữ lý. Nếu chỉ là bọn tiểu bối luận võ chơi đùa, khuyển tử không có tài cán gì bị thế tử đánh, ta đương nhiên sẽ không tìm tới tận cửa rồi, nói không chừng còn muốn đóng cửa đánh nó một trận. Chỉ là nhi tử của ta cùng mấy người bạn tốt đang êm đẹp ngắm hoa trên núi Bạch Vân, thế tử chỉ ngồi ở bên cạnh, đã sai người đẩy ngã vách tường, lại sai hộ vệ của quý phủ vung quyền đánh loạn, không phải quá vô lý hay sao?"

Trước đó hắn còn như hung thần ác sát muốn dạy dỗ Bùi Nghi, thấy Bùi Độ ra mặt, lập tức trở nên có lý có tiết (tiết tháo: giới hạn, tiêu chuẩn), bày ra một bộ mặt người lớn sắp xếp sự thật nói đạo lý. Bùi Nghi cười khẽ một tiếng, vị Bình Hương Hầu này đúng là linh hoạt.

Nếu gia trưởng bình thường nghe xong lời nói đạo lý này của Bình Hương Hầu, chắc chắn sẽ hỏi nhi tử nhà mình một chút trước: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Sau đó hai bên biện luận một chút, phân rõ đúng sai.

Thế nhưng Bùi Độ không phải gia trưởng bình thường, trong lòng hắn, con trai chỉ có mười một tuổi rưỡi của mình còn đáng tin cậy hơn so với những lão học sĩ râu trắng trên triều đình kia.

"Nếu như thế, thì chắc chắn là lệnh lang nói sai rồi, nếu đã làm sai chuyện thì nên chịu sự dạy dỗ như vậy!"

Bình Hương Hầu nghẹn một hơi ở ngực, nói không ra lời hồi lâu, chỉ đưa tay chỉ vào Quan Quân Hầu: "Ngươi ngươi... được, được lắm..."

Bùi Độ khí định thần nhàn[3] gật đầu nói: "Bản hầu rất được."

([3] khí định thần nhàn: cảm xúc bình thản, thái độ tỉnh táo)

Gia trưởng của người ta ra mặt, đánh thì đánh không lại, nói đạo lý thì người ta căn bản không thèm để ý đến ngươi, Bình Hương Hầu cảm thấy mình phải nhận sự nhục nhã thật lớn, cơn tức này làm sao cũng nuốt không trôi được: "Bùi Hầu, nếu ngươi không thể dạy dỗ Thế tử cho tốt, lão phu bất đắc dĩ, chỉ có thể lên điện xin bệ hạ quyết định. Trưởng công chúa mất sớm, đứa nhỏ này không có mẫu thân dạy bảo, còn không bằng đưa nó vào cung, xin các vị nương nương trông giữ giáo dục."

Lời này có ý nói Bùi Nghi có cha sinh không có mẹ nuôi. Bùi Độ lúc ấy đã thay đổi sắc mặt.

Người bên ngoài nói cái gì cũng không sao cả, hắn có thể nói đạo lý với người ta. Nếu như người ta không nói đạo lý, hắn có thể ra tay đánh người đến khi người ta nói đạo lý.

Vấn đề là vị Bình Hương Hầu này không phải là không nói đạo lý thôi đâu, hắn rõ ràng đã kéo đến việc mình mất thê tử, nói con của mình không có giáo dục.

Bùi lão Hầu gia không nói hai lời, thanh kiếm lớn trong tay xoay tròn đập lên trên người Bình Hương Hầu.

Bình Hương Hầu chỉ tức giận đâm hắn một câu, thế nào cũng không ngờ tới Quan Quân Hầu sẽ không rên một tiếng mà đột nhiên làm khó dễ.

Một kiếm này đập qua, trực tiếp đập Bình Hương Hầu bay ra xa ba trượng, ngã ầm ầm trên mặt đất.

"Ngươi là cái thá gì, cũng dám nói đến tên thê tử của ta!" Hai tay Bùi Độ rung động làm áo khoác trên người bay ra. Hắn mang theo thanh kiếm lớn bước lên phía trước hai bước, lành lạnh nhìn Bình Hương Hầu chật vật đứng dậy: "Lão Phùng, ta niệm tình năm đó chúng ta đã từng sóng vai kháng địch một đường mới không xuống tay nặng. Chỉ cần ta lại nghe được miệng ngươi nói nhi tử của ta hay thê tử ta không phải chút nào thì thứ chém qua sẽ không chỉ là vỏ kiếm thôi đâu."

"Leng keng" một tiếng, thanh kiếm lớn bắn lên cao hơn một thước, ánh sáng lạnh âm u tĩnh mịch lóe lên khiến người hoa mắt.

Tuy nhiều năm chưa thấm máu người, nhưng thanh kiếm lớn kia vừa ra khỏi vỏ, sát khí cùng tử ý trên nó đã tuôn ra mà đến. Dân chúng chưa từng thấy tư thế oai hùng múa kiếm giết địch của Bùi Độ, nhưng Bình Hương Hầu lại từng thấy.

Giồng như Tu La đến từ Địa phủ, dưới sự giận dữ, là máu chảy thành sông.

Mồ hôi chảy xuống ròng ròng trên mặt Bình Hương Hầu. Hắn đứng lên lui về phía sau vài bước, ôm bụng nói: "Được, được, Bùi Độ, ngươi lợi hại, chúng ta có chuyện gì thì nói ngay trước mặt Hoàng Thượng."

Bùi Nghi đứng sau lưng lão cha, tay giấu trong ống tay áo nhìn Bình Hương Hầu cười nhạt một tiếng nói: "Hi vọng sau khi thế thúc gặp Hoàng Thượng sẽ không hối hận."

Giọng nói của thiếu niên trong sáng không nhiễm bụi trần, mang theo vài phần thong dong vui vẻ. Bình Hương Hầu nhìn sang, thấy gương mặt hoa đào luôn mang theo vài phần lạnh lẽo kia của Bùi Nghi rõ ràng tràn ra chút ý cười. Hắn bỗng cảm thấy phát lạnh từ đáy lòng, vô ý thức nhìn đứa con trai trưởng nằm trên mặt đất.

Chẳng lẽ tiểu tử này không nói thật, nó thật sự nói gì đó chạm đến vảy ngược[4] của Bùi Nghi, nếu đúng là như vậy... Bình Hương Hầu kéo căng phía sau lưng, vung tay mang theo hạ nhân vội vàng nâng con trai đi về.

([4] vảy ngược: Theo truyền thuyết, dưới cổ rồng có một cái vảy màu trắng, hình dạng như trăng khuyết, được gọi là vảy ngược, chạm đến vảy ngược của rồng thì con rồng đó cho dù hiền cỡ nào cũng nổi giận như núi lửa phun trào, nên từ "vảy ngược" dùng để nhắc đến điểm chí mạng của một người mà khi chạm vào chắc chắn người ta sẽ vô cùng giận dữ)

Không được, trước khi đi dập đầu trước điện (bái kiến Hoàng Thượng), hắn nhất định phải biết con trai cùng đám bạn xấu kia rốt cuộc đã nói lời khó lường gì ở sau lưng..., lại khiến cho Bùi Nghi không để ý tình cảm, ra tay đánh người bất ngờ như vậy.

Thấy Bình Hương Hầu đi rồi, Bùi Độ dựa vào thanh kiếm lớn, ho nhẹ hai tiếng, một chút hồng hào hiếm có trên mặt cũng rút đi hết.

"Cha, ngài ra đây làm gì?" Bùi Nghi đỡ lão cha nhà mình than một tiếng: "Chút chuyện nhỏ ấy, nhi tử có thể giải quyết tốt, thực sự không cần ngài phải phí công cố sức. Bây giờ mới tốt hơn vài ngày, ngài lại dùng lực, không tránh được lại ho thêm."

Bùi Độ vỗ vỗ mu bàn tay của con trai, ánh mắt nhìn con trai ôn hòa lại nghiêm khắc: "Con không phải vì vui vẻ trong chốc lát mà đánh người đúng không?"

"Đương nhiên, con của người là người không nói đạo lý như vậy sao?" Bùi Nghi nở nụ cười: "Hôm nay may mà người bọn hắn gặp được trước chính là con, lại nói, con coi như cứu bọn hắn một mạng đấy."

Người vây quanh trước cửa Hầu phủ thấy cha con hai người bước vào cửa phủ, vậy mà không có một người dám đến làm loạn.

Một kiếm vừa rồi đập đến của Bùi Hầu, thanh thế (uy danh + khí thế) thật sự quá lớn, hình ảnh quả thực cũng rất đẹp, không ai mong muốn lại trải qua một lần.

Mắt thấy người đi vào rồi, Bùi Thế tử đột nhiên quay đầu lại cười.

Nụ cười kia, trực tiếp làm cho bầu trời mất đi màu sắc, mặt trời và mặt trăng không còn sáng chói. Khi tất cả người xem há hốc mồm, nụ cười kia bỗng nhiên thu lại, ngay lập tức trời xanh trong sáng bỗng nhiên như bị mây dày đặc che đi, bốn phía lại tối sầm.

"Trở về nói cho đại nhân nhà các ngươi biết, có bao nhiêu người thì tính bấy nhiêu, ngày mai đều đi gặp mặt quân vương với ta. Nhắc nhở một câu, gặp Hoàng Thượng, chỉ sợ không phải là một trận đánh dễ dàng như vậy rồi!" Bùi Thế tử đỡ Bùi Hầu gia đi vào, cửa lớn sơn đỏ "Bịch" một tiếng đóng lại, để lại cả trai lẫn gái nước mắt nước mũi còn chưa lau hết bên ngoài.

Kỳ thật dân chúng vây xem vẫn rất muốn xem tiếp tình cảnh khiến người ta hỉ văn nhạc kiến[5] như cảnh Chiến Thần Hầu gia dùng một kiếm đập bay người, chỉ là đối thủ quá rác rưởi, Hầu gia chỉ dùng một chiêu mà đã gục xuống, thật là làm cho người ta nản lòng.

([5] hỉ văn nhạc kiến: thích nghe ngóng, vui mắt vui tai, hình dung một chuyện rất được hoan nghênh)

Cửa lớn nhà người ta đều đã đóng rồi, cho dù muốn rống một tiếng thì cũng không có ai phản ứng. Người xem náo nhiệt nếu không có náo nhiệt để xem thì dĩ nhiên đều tản đi.

Mấy người nhà kia đến gây sự thấy thế cũng không còn hăng hái gì nữa, dọn dẹp đồ đạc một chút rồi quay trở lại phục mệnh với gia chủ.

Vào ban đêm, Hằng Quốc công đích thân đến cửa tạ lỗi.

Bùi Nghi tự mình tiếp đãi, sau khi sai người dâng trà thơm mới cười nói: "Vất vả thế bá muộn như vậy lại đến nhà, thật là ngại quá. Chỉ là vết thương cũ của gia phụ tái phát, hiện tại cần nằm tĩnh dưỡng, không có cách nào đứng dậy gặp ngài, kính xin thế bá chớ trách."

Hằng Quốc công vuốt râu, cười đến vô cùng hiền lành: "Bùi Hầu vất vả nhiều năm, liều lĩnh mà dốc sức chiến đấu vì nước. Lão tiểu tử Bình Hương Hầu kia quá không chừng mực, không biết trái phải, chọc cho Bùi Hầu nổi giận, khiến hắn tái phát vết thương cũ, khi trở về lão phu sẽ đích thân đi mắng hắn." Nói xong lại sai hạ nhân nâng một cái hộp gấm ra: "Vài ngày trước lão phu mới có được nhân sâm trăm năm từ trên núi Trường Bạch, còn có một cây linh chi lâu năm, cho cha ngươi bồi bổ thân thể."

Hằng Quốc công là một lão dối trá, ánh mắt nghiêm ngặt nhất, cũng hiểm độc nhất, không phải người mà loại vũ phu lỗ mãng như Bình Hương Hầu có thể so được.

Bùi Nghi không từ chối, sai người nhận cái lễ nặng này.

"Thế bá có lòng, tiểu chất thay gia phụ cảm tạ."

Hằng Quốc công cười ha ha một tiếng, hơi nghiêng người về phía trước nói: "Hôm nay ta đến đây, là thay tứ nhi tử không biết phấn đấu kia của ta nhận lỗi với hiền chất ngươi. Nó từ nhỏ bị mẹ nó cưng chiều hư rồi, lại luôn lêu lổng cùng một đám tiểu tử hồ đồ, nói chuyện làm việc đều không biết trời cao đất dày, không có tiền đồ." Trên mặt Hằng Quốc công tràn đầy tức giận: "Ta đã sớm khuyên bảo nó, chớ lêu lổng với đám quy tôn tử không có tiền đồ kia, nhưng nó không nghe, bây giờ thế đấy, lúc buổi trưa nó về tới nhà, ta đã tự tay đánh nó một trận rồi!"

Vốn đã bị đánh thành đầu heo rồi, về nhà lại bị cha ruột đánh một trận nữa, người này còn có thể nhìn sao?

Bùi Nghi nháy mắt, yên tĩnh nhìn Hằng Quốc công.

Lão quốc công chà xát hai bàn tay, cười khà khà nói: "Ngươi xem nhi tử trong nhà bá phụ ta rất nhiều, bình thường cũng không dạy bảo nó cho tốt, nhưng dù sao vẫn là ruột thịt, nếu có thể kéo thì nên kéo một tay. Tứ Lang coi như là đứa con đến lúc tuổi già của ta, nuôi đến lớn như vậy không dễ dàng..." Nói xong rồi, lão đầu nhi tội nghiệp nhìn Bùi Nghi.

"Ngài muốn tiểu chất làm như thế nào?" Bùi Nghi bị một Quốc công gia nhìn chằm chằm, nhưng lại không có chút áp lực nào, chỉ mặt mày mang ý cười mà hỏi ngược lại.

"Ngày mai không phải ngươi muốn đi tìm Hoàng Thượng sao? Vậy, có thể không cần kéo tứ tiểu tử nhà ta đến hay không?"

Đuôi lông mày của Bùi Nghi nhướn lên, lập tức đã hiểu rõ ý của hắn.

Trong mấy nhà này, chỉ có tiểu tử nhà Hằng Quốc công này thành thành thật thật mà khai ra nguyên do chuyện đã trải qua à.

Đương nhiên, cũng có khả năng là nhà khác biết chuyện đã xảy ra cũng nhắm mắt nhét tai coi như không biết mà thôi.

Trong những người nhà này, cũng chỉ có lão hồ ly Hằng Quốc công có thể nhìn ra trong chuyện này còn ẩn giấu một chuyện khác.

Người thiếu niên tranh đấu quần ẩu?

Nói đùa, chờ đến khi gặp mặt quân vương trước điện, đừng nói đến chuyện muốn lấy lại công bằng cho con mình, Bùi tiểu Thế tử có thể lột một tầng da của bọn ngươi xuống, ngươi tin không?

Mặc kệ các ngươi tin hay không, nhưng lão phu tin đấy!

Bùi Thế tử tao nhã gật đầu: "Thế bá đã thỉnh cầu, tiểu chất nào dám không nghe theo?"

Hai con hồ ly một già một trẻ đối mặt nhau cười cười.

Sau khi Hằng Quốc công hồi phủ, lập tức phái người đưa tứ thiếu gia đi thư viện Bạch Mã tiếng tăm lừng lẫy ở quê nhà Kim Lăng, nói thẳng, nếu không thi được cử nhân trong kỳ thi hương năm sau, thì để cho hắn cứ ở lại quê đi, đừng nghĩ đến chuyện về kinh.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Nghi thu thập sẵn sàng, cưỡi con ngựa nhỏ của hắn, nhanh nhẹn đi thẳng về hướng hoàng cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.