Bùi thị đột nhiên ngẩng đầu lên, bà cảm thấy bản thân vừa nghe được một chuyện rất đáng cười. Sao hắn lại nghĩ ra được thứ chủ ý như thế? Sợ Yên Dung ở trong cung quá thư thái rảnh rỗi sao?
Triệu Thanh Dung luôn tự cho mình thanh cao, đối với người ngoài đều mang vẻ hiền hoà khí chất quý phái của đích nữ. Hôn sự chọn tới chọn lui cao vẫn bất thành, thì ra là có ý định như vậy.
Chắc nàng ta cảm thấy tất cả những thế gia khác đều chướng mắt, một lòng muốn bay lên phía trên làm phượng hoàng!
Cái gì mà "trợ lực"? Bà dám khẳng định, nếu Triệu Thanh Dung vào cung, chỉ sợ sẽ ăn mòn xương cốt tỷ tỷ nàng ta đến tro cũng không còn. Nếu nàng thật sự ta được sủng, Yên Dung sao còn có đường sống?
"Lão gia!" Cho dù lúc trước bị Triệu Phùng Xuân chỉ trích, cho dù cảm thấy Thanh Dung không nên đến Quan Quân Hầu phủ cùng, Bùi thị cũng không dám nói nửa chữ nhưng lúc này bà thật sự đang nổi giận.
"Yên Dung tiến cung làm Hoàng hậu mới có ba tháng, nếu ngài đưa Thanh Dung vào trong cung, người bên ngoài sẽ nói thế nào?" Bùi thị tức giận đến nỗi cả người phát run. Bà biết lão gia sủng ái thiên vị Đoạn thị và đứa nhỏ Đoạn thị sinh ra nhưng bà không nghĩ tới, hắn bất công đến mức không quan tâm sự sống chết của Yên Dung.
"Nếu ngài biết Yên Dung ở trong cung quá gian khổ, chắc sẽ không có ý niệm như vậy trong đầu. Thanh Dung vào cung có thể làm cái gì? Trong cung lúc nào cũng có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, ngu ngốc đi nhầm một bước nhất định không còn mạng. Tuổi nàng còn nhỏ, căn bản không biết trong cung phức tạp gian nan thế nào? Chỉ cần nàng làm ra tội đáng chết, trách nhiệm đều thuộc về Hoàng Hậu. Mặc kệ tương lai nàng được sủng ái hay là thất sủng, Yên Dung vẫn phải gánh chịu."
Ban đầu Triệu Thanh Dung còn mang sắc mặt thẹn thùng, vừa nghe Bùi thị nói như vậy, lập tức mặc kệ, ngạnh cổ nói. "Mẫu thân nói cái gì? Phụ thân muốn đưa ta tiến cung thì sao có thể khiến tỷ tỷ khổ sở? Tỷ tỷ ở trong cung không có được thánh tâm, đó mới gọi là gian nguy. Chỉ có tương lai ta tiến cung được thánh sủng, chức vị Hoàng hậu của nàng ấy mới được củng cố. Chúng ta đều là nữ nhi Triệu gia, đồng tâm hiệp lực hầu hạ Hoàng thượng, noi theo điển cố của Nga Hoàng, Nữ Anh cùng hầu hạ một một nam nhân, người ngoài có thể nói gì? Mẫu thân ngăn trở như vậy, không phải là sợ ta được sủng, sợ tương lai di nương ta sẽ có lệnh phong, ngồi ăn cùng một bàn với mẫu thân làm mẫu thân khó chịu sao? Liệu người có thật sự muốn chờ Thanh Dung trưởng thành hơn một chút để đưa vào trong cung chiếm sủng ái của Hoàng thượng không?"
Bùi thị tức giận chỉ vào Triệu Thanh Dung: "Ngươi... ngươi ngươi......"
Triệu Thanh Dung lúc ở nhà nói chuyện không trên không dưới với mẹ cả, Đoạn thị và Triệu Phùng Xuân đối với tình hình này nhìn đến quen mắt. Nhưng bọn họ cảm thấy nữ nhi của mình nói rất đúng, nên cũng không thấy nàng nói chuyện với mẹ cả như thế có gì không ổn.
Triệu Yên Dung lãnh đạm ngồi nhìn một bên, cười lạnh.
Những người này còn nghĩ họ đang ở Triệu gia, trước mặt Hoàng Hậu còn dám khi dễ Bùi thị như thế. Đúng là coi nàng như người ngoài.
Nàng liếc mắt nhìn Đoạn thị còn đang ngồi trên trên thạch tảng (1), bỗng nhiên cười một tiếng. Tiếng cười này có vẻ đột ngột làm cho những người đang ngồi nói chuyện trong điện ngẩn ra.
(1) Thạch tảng: hòn đá lớn kê chân cột thời xưa.
"Bản cung thật sự được mở rộng tầm mắt, hoá ra nữ nhi trong nhà có thể nói chuyện với mẫu thân kiểu như vậy." Ngữ tốc Triệu Yên Dung không nhanh, âm điệu cũng không lớn nhưng chậm rãi như thế mới làm người ta cảm thấy áp lực.
"Từ nhỏ tổ mẫu, phụ thân đã dạy ta coi trọng việc kính trưởng bối, trăm việc lấy chữ hiếu đầu tiên. Khi Đại Tề quốc sơ khai đến nay, từ thánh tổ Vũ Đức Đế tới Hoàng thượng, đều khởi xướng lấy nghĩa hiếu trước tiên. Muội muội bất kính với mẹ cả như vậy, có thể thấy được là ngày thường di nương không dạy bảo tốt. Đoạn thị, nếu không phải ngươi nói muốn lệnh phong trước mặt muội muội, ý niệm trong đầu về việc cùng ngồi ăn với chính thê, nàng ấy sẽ nói ra lời bừa bãi đến thế sao? Còn về phần tam tiểu thư, năm nay đứa bé chỉ mới tám tuổi, ngươi còn nói với nó về chuyện tiến cung tranh thủ tình cảm, thật đúng là xấu hổ đến không còn mặt mũi. Đoạn thị, cách dạy của ngươi thật đúng là tốt."
Triệu Yên Dung không nói lỗi là của Triệu Thanh Dung, gằn từng tiếng tất cả đều chỉ trích Đoạn thị tồn tại ý nghĩ vì bản thân, ở sau lưng xúi giúc tiểu thư, bôi đen chủ tử. Chỉ trích như vậy cũng không sai.
Mồ hôi trên đầu Đoạn thị chảy xuống, làm sao còn có thể ngồi được ngay lập tức quỳ gối trước mặt nàng. Chỉ lên trần nhà, thề mình tuyệt đối không có ý niệm muốn làm chủ mẫu trong đầu, lại càng không dám sau lưng giật dây tam tiểu thư. Triệu Yên Dung không hề để ý tới bà, chỉ nhìn Triệu Phùng Xuân. "Phụ thân, chỉ bằng lời nói này của Nhị muội, có thể xác định nàng có tội ngỗ nghịch bất hiếu. Nữ nhi nhà chúng ta có thể nói ra lời không biết xấu hổ, không biết tiết chế như vậy, đừng nói tiến cung thị giá, ngay cả thiếu gia bình thường cũng không có khả năng gả được. Người biết rõ, đây là do di nương trong phủ dạy không tốt, nói thẳng ra chính là do Triệu gia môn phong bất chính."
Triệu Phùng Xuân vốn không phải xuất thân thế gia. Phụ thân hắn chỉ là một người giàu ở nông thôn, nhà có trăm mẫu điền, một toà nhà với hai cái sân. Trong phủ có hai cái thô sứ nha đầu, nói trắng ra, chính là một địa chủ nhỏ. Triệu Phùng Xuân có thể vào kinh nhập sĩ, làm quan tới chức Thượng Thư là do thông qua thi cử biến thành kim phượng hoàng. Trong giới bần hàn thì là bảo bối hiếm lạ nhưng vòng xã giao của quý nhân kinh thành cũng không lớn đến mức có thể để ý hắn. Bùn đất trên đùi chưa rửa, dòng dõi xuất thân như vậy, nếu không phải có Quan Quân Hầu làm ngọn núi chống lưng, ai nguyện ý kết thân với hắn? Nếu Triệu Gia muốn tham gia vào vòng xã giao của các gia đình giàu có, chỉ có thể nương tựa Bùi gia để thay đổi địa vị. Đây cũng chính là nổi khổ tâm của Triệu Phùng Xuân, rõ ràng không thích Bùi thị nhưng lại không thể cưới người mình yêu về làm vợ.
Triệu Phùng Xuân đã có hôn phối lại còn cố tình muốn đón nữ tử mình không thích về làm vợ. Thế nên ngay từ đầu hắn mới ghét bỏ với Bùi thị, vợ chồng ân ái hài hoà là chuyện không thể. Trong lòng Triệu Phùng Xuân, trên đời này không có cái gì trọng yếu bằng tiền đồ Triệu gia. Tuy rằng hắn thiên vị Đoạn thị nhưng hắn cũng hiểu được gia đình hoàng tộc coi trọng nhất chính là lễ nghi quy củ. Ở Triệu gia, Đoạn thị có thể muốn làm gì thì làm nhưng ra khỏi cửa Triệu gia, Đoạn thị nhất định phải hiểu bổn phận làm thiếp của mình.
Triệu Thanh Dung vừa có thái độ như vậy với mẹ cả, nếu ở Triệu gia, hắn sẽ không quan tâm nhưng hiện tại đang ở trong cung, trước mặt Hoàng Hậu nương nương. Lỗi trong lời nói của Triệu Thanh Dung mắc phải, ngốc không ai sánh bằng. Hắn trông cậy Triệu Thanh Dung có thể vào cung đạt được thánh sủng. Có Hoàng Hậu tỷ tỷ là chỗ dựa, chỉ cần nàng có thể dùng sắc đẹp của mình vượt qua các cung phi khác và đạt được sự yêu thích của Hoàng Thượng, địa vị của Triệu gia sẽ không gì phá nổi.
Trưởng nữ là Hoàng Hậu, có quyền thế. Thứ nữ là sủng phi, có thánh tâm. Hắn sẽ một bước lên mây, tương lai có khả năng làm tướng nhưng mỗi khi thứ nữ mở miệng thì mất quy củ. Trong thân thể trưởng nữ và mẫu thân nàng đều chảy huyết mạch Bùi gia, thứ nữ không cho dì mình mặt mũi, thậm chí ngay từ khi tuổi còn nhỏ, thế này là thô bỉ kiêu ngạo đến không có chừng mực, Hoàng Hậu làm gì vui vẻ được? Hắn rất thương tiếc khi phải giáo huấn nữ nhi tâm can của mình, chỉ có thể xoay người đánh Đoạn thị một bạt tai, miệng mắng. "Thứ đàn bà ngu xuẩn, xưa nay ta rất chiều chuộng ngươi, ngươi liền trở nên như vậy. Tốt lắm, tiểu thư bị ngươi dạy thành bộ dáng gì rồi? May mắn nơi đây đều là người trong nhà, nếu truyền ra ngoài, thanh danh của Thanh Dung đều bị huỷ hoại bởi ngươi."
Một cái tát này đánh đến vang dội, trên mặt Đoạn thị lập tức xuất hiện dấu tay. Đoạn thị không ngờ lão gia sẽ đánh bà, trong mắt nóng lên, nước mắt rơi xuống. Nhìn người thiếp mà mình yêu quý giật mình thất thần, nước mắt rơi lã chã, Triệu Phùng Xuân đau lòng. Nhiều năm qua, Đoạn thị chưa từng chịu quá nửa câu nặng nhẹ của hắn, nay vì tiền đồ nữ nhi, hắn không thể không tự tay đánh bà.
Triệu Phùng Xuân nhẫn tâm không nhìn bà ta, quay lại nói với Triệu Yên Dung. "Thanh Dung còn trẻ, khó tránh khỏi có chút đơn thuần ngay thẳng. Về nhà vi phụ sẽ tự mình dạy nàng, không để nàng mắc sai lầm."
Triệu Thanh Dung nhìn Đoạn thị, cực kỳ đau lòng nhưng nàng cũng biết vừa rồi bản thân có lỗi, đây là di nương thay nàng chịu. Nàng không dám oán hận Hoàng hậu, trong lòng chỉ hận Bùi thị và Triệu Uyển Dung.
Triệu Yên Dung không định buông tha dễ dàng, trầm giọng nói với Triệu Phùng Xuân. "Đoạn thị xúi giục tiểu thư ngỗ nghịch với mẹ cả, người thế này sao có thể giữ? Nếu ở nhà khác, cho dù là trượng tễ (3) cũng phải làm."
(3) Trượng tễ: một loại hình phạt nặng nề dùng trượng, có thể gây chết người.
Đoạn thị bị doạ đến mất hồn, Hoàng Hậu làm sao lại như thế? Bà là cô ruột của nàng. Từ nhỏ nàng ấy đã thân thiết với bà, cho dù không kính trọng như mẫu thân, cũng nhất định không thể tuyệt tình nói ra việc trượng tễ đáng sợ! Nhưng ngẫm lại, hôm trước ở ngoài cung bà nghe được lời đồn, người mà bà luôn xem là một tiểu thư thanh tịnh này, đã trượng tễ hai gã nữ quan trong cung. Lúc trước chuyện này cũng khiến người ta khó có thể tin.
Triệu Yên Dung chịu nghẹn khuất ở trong cung, suýt nữa không còn mạng, chỉ sợ là kích thích đến độ tính tình thay đổi lớn. Nếu nàng thật sự nổi điên thì việc trượng tễ mình không phải chuyện không có khả năng. Đoạn thị như người mất hồn, bà đi về phía trước rồi quỳ xuống, liên tục dập đầu, khóc. "Tỳ thiếp có tội, tỳ thiếp có tội. Chỉ cầu Hoàng hậu nương nương nhìn tình cảm nhiều năm, nhìn tỳ thiếp giúp đỡ lão phu nhân chăm sóc ngài nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, mong rằng nương nương thủ hạ lưu tình, tha mạng cho tì thiếp."
Triệu Phùng Xuân cảm thấy hoảng hốt, hắn nhìn vẻ mặt Hoàng hậu không có nửa điểm như đang nói đùa, ý muốn xử trí Đoạn thị thật nặng. Đùa sao, hắn vì Đoạn thị, ngay cả lạnh lùng với trưởng công chúa cũng dám. Nếu chỉ vì nữ nhi nói chuyện vô tâm mà Đoạn thị bị trưởng nữ trượng tễ, vậy hắn sống một đời cũng uổng phí rồi.
Nơi này không có người ngoài, Triệu Phùng Xuân cứ tự nhiên mà xuất ra khí thế uy phong khi ở nhà. "Đoạn thị tính ra cũng là người thân ngươi, Thanh Dung có sai, về sau dạy lại là được. Nữ nhi quan trọng nhất là hiếu thảo lễ nghĩa. Ai dạy ngươi khi động một chút sẽ giết người?"
Triệu Phùng Xuân đứng trước mặt trưởng nữ, gương mặt thanh tú đầy vẻ nghiêm túc đoan chính, trong ánh mắt mang theo sự bất mãn và thất vọng. "Thô bạo như thế, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ?"
"Đã lâu rồi không được nghe phụ thân giáo huấn." Triệu Yên Dung nở nụ cười đầy ý trêu tức nhìn Triệu Phùng Xuân. "Liệu phụ thân có muốn nữ nhi quỳ xuống nghe hay không?"
Triệu Phùng Xuân đúng thật có ý định này nhưng đó là quá giới hạn. Hắn cũng không phải đồ ngốc! Cho dù hiện tại nơi này không có người ngoài, cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám để Hoàng Hậu nương nương quỳ xuống trước mặt hắn. Chỉ cần truyền ra một chút thôi, Triệu gia sẽ mang tội miệt thị Hoàng gia, khinh nhục Hoàng Hậu. Không nói đến chức quan, ngay cả đầu người sợ sẽ không giữ nổi.
"Nương nương, vi phụ đang lo lắng cho ngươi!" Vẻ mặt Triệu thượng thư biến đổi, lòng căm phẫn ban đầu trở thành vô cùng sầu lo. "Vi phụ biết ngươi gây thù hằn tứ phía trong cung, đi lại đều phải cẩn thận, ngoài cung chỉ có Triệu gia để trông cậy vào. Cho muội muội ngươi vào cung chính là biện pháp tốt nhất vi phụ có thể nghĩ đến để giúp ngươi!"
"Ngoài cung còn có cữu cữu." Triệu Yên Dung tốt bụng nhắc nhở hắn. Nói thật, Triệu gia không hề trông cậy được gì, người cha bỉ ổi này không cản trở nàng, nàng đã phải cảm ơn trời đất. Chỉ sợ trong lòng hắn hận không thể để Triệu Thanh Dung tiến cung, muốn giết nàng để đưa ngôi vị Hoàng Hậu cho muội muội. So sánh với ông ta, thì cậu đáng tin cậy hơn. Nếu không phải tiền chủ của thân thể này cố ý tìm cái chết, thì với sự giúp đỡ của Bùi Nghi, nói không chừng Triệu Yên Dung có thể cùng Hoàng đế loan phượng hoà minh, yên ổn ngồi ở hậu vị.
Mặt Triệu Phùng Xuân cứng đờ. Hôm nay nữ nhi này trúng tà gì thế? Liên tục không cho hắn mặt mũi. "Chung quy thì cữu cữu ngươi là người ngoài, đừng quên ngươi họ Triệu."
"Họ gì cũng không quan trọng." Triệu Yên Dung thản nhiên nói. "Bản cung biết cữu cữu là người thật lòng yêu thương bản cung."
Nét mặt già nua của Triệu Phùng Xuân ửng đỏ, ý tứ của nữ nhi nói lời này, thật sự là đang thầm oán hắn không suy nghĩ cho nàng.
"Khụ khụ!" Triệu Phùng Xuân ho hai tiếng, vô sỉ nói. "Vi phụ cũng rất thương ngươi..."
"Nơi này cũng không có người khác, chúng ta nói lời thật lòng đi......" Triệu Yên Dung nhìn chằm chằm người cha bỉ ổi của mình, hít vào một hơi. "Cha, có đôi khi ta thực hoài nghi, ngươi nói ngươi thương ta. Vậy tại sao ngươi cứ vội vàng gả muội muội cho trượng phu của ta? Ngươi có cừu oán với ta sao?"