Chỉ một giây cũng khiến ngươi muốn hóa thân thành ngựa rít gào.
Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Nỹ Dung Hoa
Lý Duệ nhìn Trang Cần cúi đầu quỳ gối. Vung tay lên, lệnh cho tất cả các cung nhân, cùng với Triệu Thanh Dung đang quỳ sát đất cúi rạp đầu đều lui cả ra ngoài.
Chính điện Thanh Hòa cung trong phút chốc chỉ còn lại hai người là Hoàng đế và Quý phi.
Đến lúc này, Hoàng đế vẫn chưa mở miệng cho Quý phi bình thân. Trang Cần cũng chỉ có thể quỳ gối ở nơi đó, cúi đầu nhìn hoa văn gạch xanh dưới gối, lại đếm kỹ số hoa mai khắc trên nền gạch.
Trong điện là một bầu không khí an bình yên tĩnh. Thế nhưng trong phút chốc yên tĩnh ấy, trong lòng mỗi người có biết bao sóng gió quay cuồng, thì cũng chỉ có bọn họ tự mình biết rõ.
Trang Cần mới hai mươi lăm tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân. Nhưng lúc này, ngay cả trang dung tỉ mỉ cũng khó có thể che dấu nếp nhăn nơi khóe mắt nàng. Đương nhiên, nếu không đến gần nhìn kỹ thì cũng không thể phát hiện được.
Nàng và Bùi Cẩm bằng tuổi, cũng đồng trang lứa với nhau. Nhưng Bùi Cẩm là do tâm tình không tốt, lại đau buồn áp lực nhiều năm mà nhìn có vẻ già nua.
Trang Cần thì có thể vì cái gì chứ?
Trang Quý phi dốc hết sức lực, cẩn thận chặt chẽ, hiện tại đã một tay nắm chặt sự vụ hậu cung. Triệu Yên Dung- thân làm Hoàng hậu hầu như không hỏi đến bất kì chuyện gì. Đó là bởi vì nàng sợ phiền toái, hơn nữa còn có người nguyện ý tiếp tục làm, nàng tự nhiên là vui mừng không màng tới.
Triệu Yên Dung mới là Hoàng hậu, là chủ nhân thực sự của hậu cung này. Nhưng nàng ấy không ham thích quyền thế, mà chỉ muốn mỗi ngày sống thật an nhàn thoải mái.
Chỉ cần có người dám làm nàng khó chịu, nàng chắc chắn sẽ đáp lễ lại một cách thoải mái, chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi.
Nhưng lúc này nàng lại cam tâm tình nguyện chịu thiệt, chỉ vì bận tâm đến cảm nhận của hắn.
Hoàng hậu chưa từng tự bạc đãi bản thân, nhưng bây giờ lại giữ phần không vui này nghẹn ở trong lòng. Im lặng lựa chọn bàng quan.
Hoàng hậu tôn trọng hắn, nên để lại cho hắn một đường sống, để chính hắn đi xử lí chuyện này. Lý Duệ hiểu rõ, nếu không phải nhớ đến hắn và Trang Cần đã từng có một đoạn tình cảm, chỉ sợ rằng Hoàng hậu đã sớm động thủ. Mà chỉ cần nàng động thủ, thì đó chính là dao sắc chặt đay rối, tuyệt không để lại hậu hoạn.
Trước đó hắn vốn còn có chút do dự. Nhưng khi bước vào Thanh Hòa cung, ngửi được mùi mị nhiên hương nhàn nhạt kia, một chút do dự đó liền lập tức tan thành mây khói.
Ở trong lòng Trang Cần, Lý Duệ hắn là cái gì chứ?
Dùng hương liệu kích tình và gây ảo giác, lại cố tình để cung nhân trang điểm như Hoàng Hậu. Hơn nữa đó còn là thứ muội bị Hoàng hậu phạt đi Hoán Y cục. Khi Trang Cần làm những việc này, có suy nghĩ nửa phần đến tâm trạng của hắn hay không?
Nếu nói Trang Cần gấp gáp muốn có một đứa con. Lại muốn thứ muội của Hoàng hậu giúp nàng hoàn thành tâm nguyện này, thì cũng phải là sau khi hắn đã cự tuyệt nàng rõ ràng mới có thể đưa Triệu Thanh Dung tới.
Nhưng trên thực tế, Triệu Thanh Dung đã ở Thanh Hòa cung này hai tháng rồi.
Hai tháng! Trang Cần đã sớm an bài hết tất cả những chuyện này.
Đưa một nữ nhân có hình dáng và thần thái gần như tương tự Hoàng hậu tới dụ dỗ hắn, rồi sau đó thì sao?
Chuyện này quả thực khiến Lý Duệ không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Đây không phải là chuyện mà một người tỷ tỷ luôn miệng nói xem hắn như đệ đệ sẽ làm.
Trong lòng nàng, hắn chỉ là hoàng đế, là một miếng thịt cần phải tranh đoạt ẩu đả, tranh đấu gay gắt với người khác mới có thể đưa vào miệng.
"Trẫm, thật sự rất thất vọng."
Đúng vậy, quá thất vọng. Nhiều năm như vậy, người mà hắn vẫn luôn cho rằng có thể hiểu hắn, ở bên hắn, người hắn luôn xem như thân nhân thế nhưng lại tính kế hắn. Dùng những thủ đoạn đáng khinh làm hắn cảm thấy bản thân mình thật đáng chê cười.
Hắn không phải kẻ ngốc, cũng không phải kẻ để người khác tùy tiện trêu đùa.
Hắn tin tưởng nàng, tin đến mức chưa bao giờ nghĩ đến trên người nàng sẽ có dù chỉ là một chút tâm tư tàn ác. Cho nên đối với việc hậu trạch xảy ra đủ thứ chuyện, hắn đều không để ý. Hoặc là cố tình không để ý.
Mãi đến hôm nay, rốt cuộc hắn mới không thể không đối mặt.
Hoàng hậu nói đúng, bất luận là chuyện gì, không phải cứ trốn tránh là nó sẽ không tồn tại. Trốn tránh, chỉ là dùng một tương lai phải đối mặt với đủ loại phiền toái để giải quyết phiền toái hiện tại mà thôi.
Nếu hắn có thể phát hiện sự mờ ám của Trang Cần sớm hơn chút, có lẽ hậu cung của hắn đã thanh tịnh hơn rất nhiều.
"Hoàng thượng..."
Trang Quý phi ngẩng đầu lên, trong mắt như có thêm một tầng nước trong suốt.
"Hoàng thượng, tuy thiếp thân vô tâm vượt quá giới hạn. Nhưng thiếp thân... cũng chỉ là muốn thay Hoàng thượng phân ưu. Dù sao thì mấy ngày nay Hoàng hậu tùy hứng... Cũng thật sự là khổ cho Hoàng thượng..."
"Quý phi thật đúng là có tâm, từ hai tháng trước liền biết trẫm cùng Hoàng hậu sẽ có ngày hôm nay." Lý Duệ tươi cười có chút thê lương. Hắn nhìn nữ nhân đã gắn bó nhiều năm với mình, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
"Vì sao ngươi sẽ biến thành như vậy..."
"Hoàng thượng, thiếp thân vẫn chưa bao giờ thay đổi." Trang Cần cắn môi dưới, nước mắt cuối cùng cũng chảy ra, "Thiếp thân vẫn chưa bao giờ thay đổi. Trong lòng thiếp thân trước giờ chỉ nghĩ đến mình Hoàng thượng, chỉ có mình Hoàng thượng mà thôi!"
Nghe nàng nói, Lý Duệ cả kinh, "Ngươi vừa nói cái gì?"
"Hoàng thượng, ngài nghe ta nói." Trang Cần vừa quỳ vừa lết vài bước về phía trước, với lấy áo bào của Lý Duệ, nghẹn ngào nói: "Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Hoàng thượng có lẽ không nhớ rõ, nhưng khi đó ngài đã từng nói, lớn lên sẽ cưới ta làm vợ. Ta vẫn luôn một lòng ngóng trông, cho đến khi trở thành trắc phi của ngài. "
"Từ từ!" Lý Duệ khoát tay, không cho nàng nói thêm gì nữa: "Ngươi đang nói cái gì, vì sao trẫm lại nghe không rõ? Ngươi nói người trong lòng ngươi là trẫm, vậy chuyện của Doãn Hành là như thế nào? Ngươi không phải gả cho hắn làm vợ sao? Năm đó rõ ràng ngươi nói với ta, ngươi và Cố Doãn Hành là tình chàng ý thiếp, không phải hắn thì không gả!"
Khuôn mặt Trang Cần cứng ngắc, dừng lại thật lâu sau mới nói: "Đó là do Cố đại ca nghĩ như vậy... Ta chỉ là... Nghĩ như vậy sẽ khiến ngài ghen... Ta cũng không muốn gả cho hắn, ta chỉ muốn gả cho Hoàng thượng ngài thôi!"
Ghen?
Có trời mới biết khi đó nghe nói Trang tỷ tỷ cùng Cố Doãn Hành yêu nhau, trong lòng hắn có bao nhiêu vui vẻ. Hắn cảm thấy Trang Cần mồ côi không nơi nương tựa, đúng là nên có một nam nhân lớn tuổi chín chắn biết yêu thương che chở nàng. Cố Doãn Hành anh tuấn vũ dũng, làm người lại trượng nghĩa trung thành, là nam nhân đáng giá để phó thác cả đời. Dù khi đó chức quan của hắn hơi nhỏ, nhưng trong lòng Lý Duệ đã mặc định sau này hắn sẽ có tiền đồ rộng lớn.
Nếu không phải bởi vì sự kiện kia, nếu không phải bởi vì Cố Doãn Hành cứu hắn mà bị trọng thương mất mạng thì ngày mà hắn đăng cơ Cố Doãn Hành đã ngay lập tức được đề bạt.
Một nam nhân tốt như vậy, thế nhưng lại chỉ là công cụ mà Trang Cần dùng để thử mình!
Uổng cho đến lúc lâm chung Doãn Hành vẫn còn nhớ mãi không quên Trang Cần. Còn muốn chính mình thề rằng nhất định phải đối xử tốt với nàng, khiến nàng hạnh phúc yên vui.
Lý Duệ hít sâu một hơi, xoay mặt qua.
Nhiều năm như vậy, thế nhưng nàng vẫn luôn ngụy trang, ngụy trang rằng nàng đối với Cố Doãn Hành là nhất kiến tình thâm. Lợi dụng cảm giác áy náy và lời thề của hắn, trở thành nữ nhân có quyền lên tiếng ở bên cạnh hắn.
Sao nàng lại có thể như vậy?
Lợi dụng xong tình cảm của Cố Doãn Hành, lại tới lừa gạt hắn!
"Ngài đừng như vậy, đừng như vậy mà." Trang Cần nhìn sắc mặt Lý Duệ biến thành màu đen, khóc ra tiếng: "Thiếp thân biết, ngài nghe xong lời này nhất định sẽ tức giận. Nhưng là những lời này nghẹn ở trong lòng nhiều năm như vậy, thật sự là không thể chịu được nữa. Hoàng thượng, ngài thử để tay lên ngực tự hỏi xem, nhiều năm qua, thiếp thân làm việc có chỗ nào không tốt?
Trước kia Khang Vương phi thân mình không tốt, thiếp thân giúp quản hậu trạch Khang Vương phủ. Khi Hoàng hậu bị cấm túc ở Chiêu Dương điện, sau đó lại muốn dưỡng thân mình, hậu cung trên dưới việc nào không phải do thiếp tự mình xử lý? Hè thêm băng, đông thêm áo ấm, thiếp thân có chỗ nào không chu đáo? Ngài không vui, thiếp thân cùng ngài thức suốt đêm không ngủ, nghe ngài lải nhải những chuyện tiền triều. Ngài vui vẻ, thiếp thân so với bất kì ai khác còn vui hơn. Chẳng lẽ Hoàng Thượng không nhìn ra tâm tư của thiếp thân một chút nào hay sao?"
Lý Duệ im lặng không nói.
"Hoàng thượng, ngài xem, mọi chuyện ngài đều biết. Chỉ là ngài không muốn thừa nhận mà thôi!" Trang Quý phi cất cao giọng. Giống tiếng đàn cầm khi đàn nhanh, cao vút sắc nhọn mang theo cảm giác khẩn trương vì không biết sẽ đứt đoạn bất cứ khi nào, "Ngài vừa hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của thiếp thân, vừa làm lơ tình yêu của thiếp thân đối với ngài. Đúng, thiếp thân không có vẻ đẹp tuổi trẻ như Hoàng hậu, nhưng cưới vợ cưới hiền, lập hậu càng là lập hiền. Trang Cần xuất thân cũng không thấp hơn Triệu Yên Dung, tình cảm của thiếp thân đối với ngài càng nhiều hơn của nàng ta đối với ngài. Thứ nàng ta có thể làm, thiếp thân cũng có thể làm. Vì sao ngài không dùng đôi mắt của mình để nhìn về Thanh Hòa cung? Vì sao không chịu nhìn thiếp thân nhiều hơn?"
"Thiếp thân rộng lượng hơn nàng ta, sẽ không ngang ngược không cho ngài đi cung thất khác. Thậm chí thiếp thân nguyện ý giúp ngài tuyển tú, giúp ngài an bài mỹ nhân thị tẩm, chỉ cần mỗi tháng mùng một, mười lăm - hai ngày này ở lại cùng ta." Trang Cần càng nói càng kích động: "Là thiếp thân sai rồi, trước kia thiếp thân chỉ cần có thể ở bên cạnh ngài liền có thể cảm thấy mỹ mãn. Nhưng nhìn Triệu Yên Dung, thiếp thân thật sự là cảm thấy nàng ta không xứng với ngài. Nàng ta có phụ thân như vậy, tổ mẫu như vậy, dạy nàng ta thành một phụ nhân đanh đá. Nữ đức, nữ giới - nàng ta đọc được bao nhiêu, làm được bao nhiêu? Trêu đùa Thái hậu, chống đối Thái phi, ở trong cung hoành hành ngang ngược, đối với ngài còn không có nửa phần tôn kính. Thậm chí nàng ta còn cổ động kế mẫu hòa li cùng phụ thân, náo loạn đến mức dư luận xôn xao. Sớm biết ngài cưới vào cửa chính là một thê tử không hiền như vậy, lúc trước thiếp thân không nên thoái nhượng."
"Thoái nhượng?" Lý Duệ cười lạnh một tiếng, "Ngươi thật đúng là chuyện gì cũng dám nói. "
"Có cái gì không dám?" Trang Cần quỳ thẳng người: "Phụ thân của thiếp thân là là Trung dũng bá, huynh trưởng là nhất phẩm Đại tướng quân, Hoa Xương trưởng công chúa lại nhận thiếp thân làm con gái nuôi. Chỉ luận xuất thân, thiếp thân cũng đã có đủ cơ hội."
Lý Duệ gật gật đầu nói: "Tuy rằng phụ thân và huynh trưởng của ngươi chết sớm, nhưng xuất thân của ngươi đích thực cũng cao hơn so với không ít phi tần trong cung. Lúc trước phụ hoàng hạ chỉ cho ngươi làm trắc phi của trẫm, thật sự là thiệt cho ngươi."
"Không thiệt thòi..." Trang Cần cười như đang khóc: "Sao lại thiệt thòi? Có thể gả cho ngài, thiếp thân vui vẻ đến mức khóc rống lên."
Nàng nói nàng vui vẻ mà khóc, nhưng chính Lý Duệ lại nhớ cực kì rõ ràng. Năm đó là nàng khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc, nói chính mình mệnh khổ, cùng Cố Duẫn Hành có duyên không phận.
Thật là buồn cười. Nhiều năm như vậy, người nói cũng đã không còn nhớ rõ lời mình nói ngay lúc đó, hắn lại chỉ là người nghe qua thì bây giờ vẫn còn cảm thấy ký ức thật mới mẻ.
"Khi đó tiên đế đã giúp ngài định ra Tạ thị, cũng sai người nói qua rồi. Miệng vàng lời ngọc là không thể sửa." Trang Cần khóc lóc nói: "Thiếp thân đi cầu ngài ấy, chỉ muốn gả cho ngài, cho dù là làm thiếp, làm phi cũng không tiếc. Tiên đế thương thiếp thân si tình, bèn chỉ hôn thiếp thân cho ngài làm trắc phi. Ân tình của tiên đế đối với Trang gia, Trang Cần cảm kích vạn phần. Tiên đế từng nói qua, muốn ngài đối đãi với thiếp thân thật tốt, chẳng lẽ ngài quên rồi sao? Đến tột cùng Triệu Yên Dung hạ bùa chú gì cho ngài, mà lại khiến ngài khăng khăng một mực đứng về phía nàng ta như vậy? Ngài không giống trước kia, ngài có biết không? Không giống nhau!"
Lý Duệ cảm thấy mọi thứ trước mắt mình đều biến thành màu đen. Hắn gắt gao nắm chặt mép bàn trước mắt, cơ hồ muốn bóp nát cả bàn gỗ.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, đốt ngón tay truyền đến từng trận đau đớn. Lý Duệ lại không thèm quan tâm, chỉ biết trong lòng đang rít gào.
Trách không được, trách không được phụ hoàng sẽ quyết đoán như vậy. Một hai phải chỉ hôn Trang Cần cho hắn làm trắc phi.
Trách không được, hắn quỳ lâu như vậy ở ngoài cửa, phụ hoàng cũng không thay đổi ý định ban đầu.
Bởi vì đây là do Trang Cần cầu xin! Phụ hoàng thiếu Trang gia một mạng, liền dùng nhi tử của mình để trả nợ.
Năm đó hắn cầu xin như thế nào nhỉ? Hình như hắn nói Trang Cần không thể làm thiếp, nên chọn một nam nhân tài tuấn có tuổi tác và diện mạo tương đương để gả làm chính thê. Nói là hắn không thể để Trang tỷ tỷ chịu thiệt, trong lòng Trang tỷ tỷ cũng khổ sở thương tâm.
Phụ hoàng khi đó nghe xong nhất định là cảm thấy cực kì buồn cười.
Khổ sở? Thương tâm?
Đây rõ ràng chính là kết quả tự nàng cầu tới!
Chỉ tiếc cho chính mình đã quỳ không ba ngày.
Chỉ buồn cười chính mình đã vì thế mà áy náy những năm năm.
Đáng buồn nhất vẫn là Cố Doãn Hành. Khi hắn nghe đến tin tức tứ hôn, đã uống say ba ngày, quỳ gối trước mặt mình. Một nam nhân oai hùng như vậy mà lại khóc như một đứa trẻ.
Trang Cần lợi dụng Cố Doãn Hành, đùa giỡn với tình cảm của Cố Doãn Hành. Sau khi không có được sự ghen tuông như đã định, liền tự bản thân đi cầu hôn sự.
Cố tình như vậy, còn không chịu buông tay. Dùng bộ dạng đau đớn muốn chết mà nói với hắn, nói với Cố Doãn Hành, trong lòng nàng không muốn, nhưng lại không thể nào từ chối...
Nàng chính là một sợi dây thừng đoạt mệnh, cột chặt cả hắn và Cố Doãn Hành ở trên đó.
Không chết thì không ngừng lại!
-------
Năm mới chúc tất cả các nàng năm mới mạnh khoẻ, vạn sự như ý, cầu được ước thấy, vân vân và mây mây. Cuối cùng ngày càng ủng hộ Lãnh Cung chúng ta hơn nữa!
Khụ khụ! Đây là lì xì nha. Ai đến trước được trước không cần tranh.:))