Mặt Bùi Cẩm đỏ lên, gắng sức vùng ra, tiếc rằng "móng vuốt" của Hoàng hậu như làm bằng sắt vậy, chỉ bằng sức lực chân tay nhỏ xíu như nàng, quả thực giống như phù tỳ hám thụ[1], làm gì cũng vô ích.
[1]Phù tỳ hám thụ: thành ngữ ý chỉ có sức mạnh yếu kém, mà lại hoang tưởng muốn động đến đại nhân vật, không biết tự lượng sức mình.
"Hoàng hậu, Yên Dung!" Bùi Cẩm bị nàng kéo, lảo đảo đi vào trong điện, càng đến gần cửa điện, trái tim đập càng mãnh liệt: "Người đừng càn quấy nữa!".
"Người mới càn quấy đó" Triệu Yên Dung liếc mắt: "Từ trước đến giờ bổn cung toàn làm chuyện đại sự mà thôi!"
Từ cửa điện của chính điện thổi một luồng gió mát tới, Hoàng hậu kéo di mẫu đơn thân của nàng, giẫm từng bước chân dũng mãnh, hùng hùng hổ hổ xông vào.
"Nương nương!" Vinh Vương mặc một thân áo mỏng màu trắng ngà, một đầu tóc hơi xoăn được chải thành một búi tóc ngay ngắn, cột một cái mão ngọc long màu tím đậm. Thân cao ngọc lập, ngọc thụ lâm phong...
"A a a a a!" Hoàng hậu nhìn hắn một cái, liền chỉ mặt hắn rồi cao giọng hét lên.
Vinh Vương tự dưng bị nàng hét lên, đứng đó sợ hãi không biết làm sao, mà Bùi Cẩm lại thống khổ bịt kín lỗ tai, cũng không cản được ma âm của Hoàng hậu xuyên não.
"Vương thúc, râu của người đâu rồi?" Bộ râu ngắn có vẻ đẹp đáng yêu mang theo chút thăng trầm và buồn bã đi đâu mất rồi? Gương mặt trẻ trung đẹp đẽ được cạo sạch sẽ, mượt mà bóng loáng ở trước mặt này là ai? Bổn cung không thèm thừa nhận đây là Vinh Vương, là di phụ tương lai của nàng! Mau đưa vị mỹ đại thúc đáng yêu kia cho bổn cung! Trong lòng Hoàng hậu nương nương lệ chảy thành sông.
"A, nương nương người nói râu của bổn vương?" Vinh Vương theo thói quen sờ cằm, trơn tuột quả nhiên rất không quen: "Trời nóng quá cho nên bổn vương mới cạo hết, để mát mẻ chút".
Thực ra chân tướng là do Vinh Vương cảm thấy để râu sẽ thấy già và lôi thôi, sợ người trong lòng ghét bỏ, vội vàng kêu người cạo cho hắn thành cái cằm trống trơn như vậy.
Mày đẹp, mắt sâu, mũi cao môi hồng, kết hợp với cái cằm vuông trơn bóng đó, Vinh Vương quả thực trông trắng nõn trẻ trung hơn rất nhiều.
Ngay cả Bùi Cẩm cũng đỏ ửng hai gò má, không dám nhìn thẳng hắn.
Triệu Phùng Xuân cũng được xem là một đại thúc rất đẹp trai, nhưng tuổi tác vẫn còn đặt ở đó, lại không có thể trạng khỏe mạnh như Vinh Vương, đem so với Vinh Vương quả thực không đáng là bao.
Pheromone[2] của Vinh Vương Lý Khác đang tỏa ra rồi, thật đấy.
[2]Pheromone: là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài. Ý nói Vinh Vương đang tỏa ra chất để hấp dẫn phái nữ ấy.
Nhưng Triệu Yên Dung vẫn rất hoài niệm tạo hình đại thúc trước kia của hắn. Chòm râu kia vừa đẹp trai lại đáng yêu, lại có khí khái nam nhân biết bao! Ít ra còn khiến nàng có thể cam tâm tình nguyện gọi thúc, tương lai còn có thể dễ dàng chấp nhận cái danh xưng di phụ mới toanh này.
Di mẫu Bùi Cẩm chỉ mới hai mươi lăm tuổi, trước khi nàng xuyên tới đây đã hai mươi sáu, trưởng bối nhỏ hơn một tuổi, cắn răng cũng phải chịu.
Kết quả di phụ tương lai lại cạo sạch đi chòm râu đại biểu cho thăng trầm và từng trải đó, người hai mươi chín tuổi sau khi sửa soạn lại không khác thiếu niên mười chín tuổi là bao... Trong lòng thật khó chịu mà. Sau này còn có thể vui vẻ đùa giỡn với nhau được nữa không? Hoàng hậu trong lòng lặng lẽ phàn nàn. Quả nhiên nam nhân khi yêu không có thẩm mỹ, càng không có đầu óc.
"Tiểu Cẩm!" Tác phong của Vinh Vương nhẹ nhàng, hết sức thâm tình gọi tên người tình trong mộng, Hoàng hậu nương nương run một cái, chợt cảm thấy nhiệt độ ở đại điện cũng giảm xuống một hai độ, quả thực vô cùng mát mẻ.
Bùi Cẩm cúi đầu phúc thân với Vinh Vương, hành bán lễ.
Nàng từ Quan Quân Hầu phủ mang tới mấy bộ quần áo lão phụ nhân màu xám xịt đều bị Hoàng hậu trực tiếp bỏ đi, hiện giờ mặc bộ quần áo mới may màu xanh ngọc bằng lụa yên sa, bên trên thêu vài cành mặc trúc, thanh nhã tuyệt lệ, bên dưới là chân váy lĩnh sa dài phủ đất màu cỏ xanh có gợn sóng nước, trên cánh tay còn khoác khăn choàng bằng yên sa mỏng màu xanh ngọc viền tử kim. Trên đầu vấn phi tiên kế, dùng dây bạc vụn có trân châu và san hô đỏ quấn quanh, bên tai rũ xuống dây lưới tua rua treo chuỗi hạt thủy tinh, càng lộ ra làn da nõn nà, mày không tô vẫn rậm, môi không điểm vẫn đỏ. Mỹ nhân như vậy với phụ nhân dung mạo già cỗi mà hắn gặp trước đó vài ngày quả thực không cùng một người.
Vinh Vương nhìn Bùi Cẩm, ngây người! Rõ ràng là một Vương gia phong lưu, chi lan ngọc thụ [3] như vậy mà giờ phút này lại hơi há mồm, mở to mắt nhìn trừng trừng, giống như bị sét đánh vậy, bắp thịt trên mặt cũng cứng ngắc.
[3]Chi lan ngọc thụ: phép ẩn dụ chỉ những người quý tộc cao quý, sau cũng dùng như cái tên đẹp để chỉ những đứa trẻ ưu tú.
Bùi Cẩm bị hắn nhìn đến ngại ngùng, chỉ đành cúi đầu xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn như tuyết.
Chỉ thấy Vinh Vương "ực" một tiếng, nước miếng giàn giụa.
Trên đời này không có nữ nhân nào mà không thích bị một mỹ nam nhìn mình như vậy cả, loại ánh mắt kinh diễm mà không mang theo thô bỉ, chỉ có khen ngợi, chỉ có thưởng thức, chỉ có vui sướng, sẽ khiến người ta ngượng ngùng, mà cũng khiến người ta tự đắc.
Triệu Yên Dung vỗ tay một cái, đánh thức đôi nam nữ người ngây ngô, người thẹn thùng kia dậy. Đúng rồi, phải nên như vậy. Tuấn nam mỹ nữ, nên ở cùng với nhau. Trời sinh một đôi.
Vinh Vương, một nam nhân tiêu chuẩn cao như vậy lại có tâm tư đàng hoàng, có một mối tình si và một tấm chân tình, nữ nhân nào lại chống cự được sự theo đuổi của hắn chứ? Không nói cái khác, thường thường Bùi Cẩm đều bị ánh mắt kinh diễm, tôn trọng, sùng bái của Vinh Vương rửa sạch một lần, cho dù nữ nhân có tự ti đến đâu cũng có thể có lại sự tự tin.
"Đều ngồi đi, đứng làm gì vậy, lát nữa lại mệt người".
Hoàng hậu ngoắc ngoắc tay cho hai vị trưởng bối này một trái một phải ngồi xuống. Mắt Vinh Vương dường như dán lên người Bùi Cẩm, chốc lát không dời đi được. Mà Bùi Cẩm lại chỉ đỏ mặt, tránh trái tránh phải mãi từ đầu đến cuối không chịu nhìn thẳng Vinh Vương.
Triệu Yên Dung hứng thú bừng bừng nhìn hành động của hai người, cảm thấy tiền đồ bừng sáng.
"Vương thúc, có phải lần này lại có trò hay gì đem tới cho bổn cung... và di mẫu mở rộng tầm mắt không?" Hoàng hậu vui vẻ hớn hở, nói chuyện với Vinh Vương thân mật mà tùy ý như người nhà vậy.
Vinh Vương cười chắp tay một cái nói: "Trời quá nóng, ta cho người điều hai xe băng đến, đã đưa vào hầm băng của Chiêu Dương điện".
"Vẫn là Vương thúc thận trọng, biết chỗ này của chúng ta dùng nhiều". Hoàng hậu cười nói: "Lúc trước cữu cữu cũng đưa tới một xe băng, nói là do Hầu phủ ít người, di mẫu và tiểu muội ở lại trong cung, ít khi dùng băng, bảo ta đừng tiết kiệm, cứ thỏa sức mà dùng. Ta vẫn còn nghĩ là chỉ một xe băng sao lại đủ dùng cả một mùa hè chứ, lại còn thỏa sức dùng. Đang buồn bực lại không ngờ Vương thúc lại đưa đến đây. Lại còn không phải buồn ngủ có người đưa gối đầu sao, người và cữu cữu quả thực tâm linh tương thông".
Sắc mặt Vinh Vương ửng đỏ, chẳng quả thấy Hoàng hậu cao hứng, trong lòng hắn cũng có mấy phần đắc ý. Chỉ tiếc rằng giai nhân vẫn cứ cúi đầu, nhìn thẳng mặt cũng không cho hắn nhìn một chút.
"Ở trong kinh quả thực rất nóng, trong vòng năm mươi dặm kinh giao có hành cung, ở trong núi Thúy Bình, gọi là Ngọc Tuyền sơn trang. Trên núi cây cối um tùm lại có mấy con suối, rất mát mẻ. Hoàng hậu có muốn chuyển đến đó tránh nóng không?" Vinh Vương vừa nói, lại nhìn Bùi Cẩm một chút, "Tiểu Cẩm, có thể mang Uyển Dung đi theo".
"Được!" Phía sau truyền tới một tiếng hoan hô, là Uyển Dung kéo tay Bảo Trân đi từ hậu điện ra.
"Biểu cữu sắp đưa chúng ta đi chơi rồi!" Uyển Dung mặt đầy hưng phấn: "Có thể cho Bảo Trân Công chúa đi cùng không ạ?"
Bảo Trân thấy trong điện có người lạ tới, sớm đã trốn sau lưng Uyển Dung, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay một chút, vừa sợ lại vừa tò mò nhìn Vinh Vương Lý Khác.
Nam nhân này thật cao lớn, trông thật kì lạ, mũi sao lại cao như vậy? Mắt lại có màu xanh. Là yêu quái sao? Bảo Trân nháy mắt một cái, liều mạng kéo Uyển Dung về phía sau.
"Ngươi đừng sợ, đây là biểu cữu cữu của ta, còn là thúc tổ phụ của ngươi nữa đó".
Bảo Trân không hiểu cái gì là thúc tổ phụ, thấy không kéo được Uyển Dung, liền quả quyết buông tay, chạy như bay đến trong ngực Bùi Cẩm, giấu mặt vào trong ngực nàng, không chịu đi ra.
Bùi Cẩm nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn nhu nói bên tai nàng: "Công chúa đừng sợ, hắn là thúc thúc của phụ hoàng ngươi, là người thân của ngươi. Chỗ của hắn có rất nhiều đồ chơi thú vị, lát nữa để cho hắn tặng ngươi một rương có được không?".
Bùi Cẩm trời sinh tính ôn nhu lại kiên nhẫn, hết sức thương yêu Bảo Trân. Hài tử nho nhỏ rất nhạy cảm, ngoại trừ Diệp ma ma, Bùi Cẩm là người lớn mà nàng tin tưởng nhất trong cung điện xa lạ này. Nghe nàng nói như vậy, tiểu hài tử từ từ ôn hòa lại, thò đầu ra tò mò quan sát Vinh Vương.
"Vẫn là di mẫu lợi hại, Bảo Trân chỉ chịu gần gũi với người". Nhìn dáng vẻ Bảo Trân dựa vào trong ngực Bùi Cẩm, Triệu Yên Dung vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Hài tử này, cho dù nàng lấy lòng kiểu gì, vĩnh viễn vẫn có dáng vẻ phòng bị nàng, ngay cả một nụ cười cũng không cho nàng, chớ đừng nói tới ngoan ngoãn vùi vào trong ngực nàng như vậy.
"Người vội cái gì, đợi sau này có hài tử của mình, sợ là tính tình này của người còn ngại trẻ nhỏ phiền hà nữa là". Bùi Cẩm cười nói.
"Tiểu hài tử đều là thiên sứ, sao lại phiền chứ?" Triệu Yên Dung thèm muốn nhìn tiểu nhân nhi xinh đẹp trong ngực nàng, nuốt nước miếng.
Thiên sứ? Vinh Vương nghe vậy khẽ run. Chẳng qua rất nhanh lại thoải mái trở lại. Sứ thần của trời cao. Lấy thiên sứ để hình dung sự đáng yêu đơn thuần của những tiểu hài tử, không bị thế tục làm ô uế, quả thực không còn gì thích hợp hơn nữa.
Hắn sắp ba mươi tuổi rồi, vẫn còn chưa có hài tử của mình, nhìn Bùi Cẩm ôm đứa nhỏ, cả người đều toát lên vẻ đoan trang xinh đẹp khiến người ta mờ mắt, trong lòng không khỏi suy nghĩ, đợi khi tương lai bọn họ có hài tử, hắn nhất định sẽ đưa Bùi Cẩm và hài tử đi khắp đại giang nam bắc, ngắm nhìn hết cảnh đẹp mọi nơi. Lại nghĩ hài tử của hắn và Bùi Cẩm không biết sẽ có dáng vẻ như thế nào, giống hắn hay giống nàng đây? Cho dù là nam hay nữ, hắn nhất định sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, che chở thương yêu bọn chúng như trân như bảo đến trưởng thành.
Vóc người Bảo Trân gầy yếu, nhỏ nhắn, tóc khô, chỉ búi hai búi tóc tròn nhỏ, phía trên dùng một sợi dây gấm màu hồng cột thành hai đóa hoa nhỏ, vốn gầy đến trơ xương không nhìn ra đẹp xấu, mà mười ngày nay, gương mặt nhỏ đã phúng phính không ít, dung mạo vốn có cũng đã hiện ra. Ngũ quan của tiểu công chúa hết sức đoan trang xinh đẹp, có mấy phần giống với Khang Vương phi Tạ thị trước đây, chẳng qua hai mắt hơi tối, không lấp lánh có thần bằng Tạ thị. Da nàng hơi vàng, sắc môi cũng rất nhạt, nhưng so với trước kia đã khá hơn nhiều. Nữ hài tử chỉ mới bốn tuổi, chẳng qua vừa được tận tình chăm sóc hơn mười ngày đã có dáng vẻ mỹ nữ rồi. Nếu có thể bình an lớn lên, nhất định sẽ giống như thân mẫu của nàng, là một mỹ nhân hiếm có.
Chẳng qua dù có đẹp hơn đi chăng nữa, cũng không đẹp bằng nữ nhi tương lai của hắn và Bùi Cẩm! Trên mặt Vinh Vương hiện lên nụ cười quỷ dị.
"Có được hay không biểu cữu?" Triệu Uyển Dung làm sao quan tâm Vinh Vương lúc này đang nghĩ gì, bây giờ nàng và Vinh Vương đã quen thuộc với nhau, trong lòng chỉ mong thật sớm có thể đổi giọng gọi hắn một tiếng cha, thật lòng xem Vinh Vương như phụ thân của mình, dựa vào bên người, lắc lắc cánh tay hắn: "Công chúa thân thể yếu đuối, trời nóng như vậy nàng ngủ cũng không ngon, không bằng cùng nhau đi hóng mát đi".
"Chuyện này ta không thể làm chủ được, phải hỏi tỷ tỷ và tỷ phu của con nữa". Vinh Vương cười sờ đầu Uyển Dung: "Nếu Hoàng Thượng cũng chịu đi, thì không gì tốt hơn nữa".
Hoàng Đế xuất hành, trước sau cấm quân hộ vệ, đội ngũ xa giá đều có quy định. Hắn mang theo Bùi Cẩm và Uyển Dung đi cùng đội ngũ của Hoàng Đế cũng oai phong, bớt chuyện không ít. Chẳng qua nói thật, hắn chỉ muốn mang Bùi Cẩm và Uyển Dung đi tránh nóng, Hoàng đế Hoàng hậu gì đó vẫn nên đàng hoàng ở trong hoàng thành là tốt nhất. Nếu không ngày ngày Bùi Cẩm đều đi theo Hoàng hậu, hắn làm gì còn có cơ hội ở một mình với giai nhân chứ?
Quả nhiên Hoàng hậu cười nói với Uyển Dung: "Đừng quấy rầy Vương thúc nữa, người trong cung làm sao nói đi ra ngoài thì có thể đi chứ? Nếu ngươi muốn đi thì để Vương thúc đưa ngươi và di mẫu đi chơi vài ngày là được. Vừa khéo chỗ này của ta mới nhận được tin, e là ta không tránh được cung vụ, ngày mai phải tiếp nhận rồi, làm gì còn có thời gian rảnh rỗi ra ngoài tránh nóng với mọi người chứ?"
Uyển Dung lập tức bĩu môi, hết sức thất vọng.
Hoàng hậu nháy mắt với Uyển Dung, bảo nàng đi xin Bùi Cẩm. Uyển Dung lập tức đi giành mẫu thân với Bảo Trân, cứ lằng nhằng mãi, muốn nàng phải đưa mình đi Ngọc Tuyền sơn trang tránh nóng.
Bùi Cẩm đâu phải là đối thủ của Uyển Dung, bị nàng càm ràm đến phát sợ mới đồng ý, chẳng qua Vinh Vương nhất định phải thuyết phục Bùi Nghi cùng đi, nàng mới chịu mang Uyển Dung theo. Có đệ đệ ở đó nàng mới không bị người khác chỉ trích.
Vinh Vương được giai nhân đồng ý, mặt mày hớn hở, liền cáo từ phải đi thuyết phục Bùi Nghi ngay.
"Tiểu công chúa chờ chút, lát nữa bổn vương sẽ cho người mang một cái rương đồ chơi tới". Vinh Vương nửa quỳ trước mặt Bảo Trân, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, "Bảo Trân ở Chiêu Dương điện phải ngoan, ăn nhiều cơm, ngủ thật ngon, nghe lời của Cẩm nãi nãi..."
Triệu Yên Dung phun một ngụm trà. Bùi Cẩm mới hai mươi lăm tuổi, đã làm bà nội người ta rồi sao?
Bảo Trân tò mò nhìn hắn. Con ngươi màu xanh của thúc tổ phụ, nhìn xa có chút dọa người nhưng ở gần như vậy lại cảm thấy trong mắt của hắn xanh thẳm trong suốt, như lưu ly vậy, đẹp không nói nên lời. Được hắn ôn nhu nhìn, cảm giác như toàn thân được ngâm trong nước ấm, thoải mái vui vẻ. Nàng đưa ngón tay nhỏ bé của mình khẽ chạm vào mặt của Vinh Vương. Ấm áp, không phải rất mềm, mà dai dai.
Bảo Trân Công chúa nở nụ cười với Vinh Vương, giống như hoa đào đầu xuân có màu sắc mềm mại xinh đẹp nhất, mang theo giọt sương sớm nở rộ giữa cơn gió.
Triệu Yên Dung: "!!!"
Đây là ngày đầu tiên đứa nhỏ này gặp Vinh Vương! Chẳng qua một câu nói, sao lại có thể khiến nàng cười xinh đẹp như vậy chứ? Không công bằng a! Triệu Yên Dung cảm thấy trong lòng ngổn ngang, giương mắt nhìn, mong Bảo Trân có thể quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không keo kiệt cho nàng một nụ cười có lúm đồng tiền như hoa. Nhưng thực tế lại tàn khốc như vậy, Vinh Vương đi rồi, Bảo Trân rúc lại vào trong ngực Bùi Cẩm, rốt cuộc vẫn không có phản ứng gì với Hoàng hậu.
Triệu Yên Dung ủ rũ cúi đầu than phiền: "Ngươi nói sao nàng lại không chịu cười với ta vậy?"
Bùi Cẩm nghiêng người suy nghĩ một chút nói: "Có thể uy thế trên người nương nương quá thịnh nên đứa nhỏ này có chút sợ".
"Trên người Vương thúc không có uy thế sao? Hắn nhìn còn hung dữ hơn ta nữa là". Triệu Yên Dung trách móc.
"Hài tử sẽ nhạy cảm hơn người lớn, Vinh Vương tuy có uy thế nhưng hắn thật lòng thích đứa nhỏ này, đứa nhỏ này hẳn là cảm nhận được". Bùi Cẩm sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Trân một cái, có chút đau lòng nói: "Đứa nhỏ này, có quá ít người thương nó".
Triệu Yên Dung nghe không vui, lời của Bùi Cẩm chẳng lẽ nói nàng không thật lòng thích đứa nhỏ này sao? Nàng cau mày, đột nhiên phát hiện Bảo Trân đang dựa vào cánh tay của Bùi Cẩm lộ ra một con mắt len lén nhìn nàng, thấy bị phát hiện, giống như một con sóc bị hoảng sợ chui vào trong lòng Bùi Cẩm.
Hài tử nhạy cảm, chúng có thể cảm nhận được ác ý và thiện ý của người lớn đối với chúng. Nhưng hài tử cũng rất mơ hồ, chúng không có biện pháp phân biệt cụ thể được mỗi cá nhân khác nhau. Có phải Bảo Trân ở Thanh Hòa cung, mỗi ngày thấy Trang Quý phi có phải cũng là một nữ nhân thật có uy thế như vậy không? Uy thế kia, bên ngoài không thấy được, chỉ có thể biểu diễn trên người hài tử. Khiến Bảo Trân sợ hãi, vừa muốn tránh né lại vừa muốn đến gần. Cho nên Bảo Trân mới lặng lẽ nhìn nàng như vậy, vừa muốn gần gũi lại sợ gần gũi.
Đôi mày đau cau chặt của Triệu Yên Dung cũng buông lỏng, ánh mắt nhìn Bảo Trân thoáng một tia đau lòng. Để Uyển Dung mang nàng ra ngoài đi chơi, nhìn một chút thế giới bên ngoài rộng lớn biết bao, có lẽ dựa vào sức mạnh của tự nhiên chữa bệnh cho nàng.
Đang suy nghĩ, liền thấy Đức Toàn thái giám của Đức Mậu điện mặt mày tươi cười đi vào.
"Nô tài thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc an khang".
Đây là để Đức Toàn đến xác nhận tin tức đó à. Triệu Yên Dung đứng lên đi tới trước mặt Đức Toàn. Quả nhiên, Đức Toàn tháo cuộn vải màu vàng ôm trong ngực ra, mở ra trước mặt nàng.
Trang Quý phi bệnh nặng, Thanh Hòa cung bị đóng kín, không được tùy ý ra vào. Cung vụ do Hoàng hậu trông coi, Trinh Phi tấn vị Đức phi, Huệ phi tấn vị Hiền phi. Đức phi và Hiền phi trợ giúp Hoàng hậu cùng xử lý lục cung.
Nhà mẹ của Trinh Phi họ Tương, sau này là Tương Đức phi. Nhà mẹ Huệ Phi họ Cam, sau này là Cam Hiền phi.
Triệu Yên Dung quỳ nhận thánh chỉ vừa mới đứng lên, đưa thánh chỉ cho Mộc Lan cất vào, Đức Toàn liền trưng ra bộ mặt nịnh hót cười, đến gần hỏi: "Nương nương, Hoàng thượng bảo nô tài hỏi riêng một tiếng, hôm nay Hoàng thượng muốn tới thăm Đại Công chúa một chút, không biết nương nương có thể đồng ý hay không?" Lời này dường như ngày nào cũng có người tới Chiêu Dương điện hỏi. Mười người tới hỏi, mười người đều ăn bế môn canh.
Đức Toàn vốn cũng không hy vọng bao nhiêu, chẳng qua dựa theo lệnh của chủ tử, có chuyện hay không có chuyện cũng phải đi qua một lần, không ngờ tới hôm nay Hoàng hậu nương nương không biết sao lại không vòng vo, lại dứt khoát gật đầu.
"Được, mấy ngày nay khí sắc của Bảo Trân cũng không tệ, Hoàng thượng tới thăm nàng, nàng hẳn rất vui. Chẳng qua ngươi về nói với Hoàng thượng, đừng đến muộn quá, Bảo Trân giờ Tuất đã đi ngủ rồi. Không nên làm lộn xộn giờ sinh hoạt của tiểu hài tử. "
"Ai ai! Nô tài nhất định truyền lời lại! Nô tài nhất định truyền lời lại!" Đức Toàn mặt vui vẻ như được trúng vé số năm trăm vạn, cười đến híp cả mắt. Vội vàng xách áo bào chạy ra khỏi Chiêu Dương điện. Sao lại đến muộn được chứ? Hoàng thượng mà nghe tin này sợ là chuyện lớn hơn nữa cũng phải ném sang một bên, ra roi thúc ngựa mà tới.
Đức Toàn chạy đến nỗi thở hổn hển, mấy tiểu thái giám đi theo ở phía sau không hiểu chuyện gì chạy theo hắn, cũng không biết vị Đại thái giám này có tin tức gì hết sức khẩn cấp mà một đám người chạy như bị chó đuổi vậy, làm tốc lên không biết bao nhiêu mép váy của cung nữ nữa.